Cánh tay được trả tự do, Đồng Lệ Giao lao ra khỏi ô tô như bản năng, rồi chen vào giữa đám đông. Lúc này, người đàn ông đã không còn ôm ngực vật vã nữa mà dần lịm đi, đến thở cũng khó khăn vô cùng, như cá nằm trên cạn đang hấp hối.
Đồng Lệ Giao nhanh chóng chạm tay lên cổ để bắt động mạch cảnh, thấy tình hình không ổn, vì tim của ông ta đã bắt đầu bị rối loạn nhịp. Cô dùng hết sức của mình để ấn tim cho ông ta, hy vọng đội cấp cứu đến kịp lúc, nếu không ông ta chắc chắn không qua khỏi.
Thời gian dần trôi qua, cô đã thấm mệt rồi, hai bàn tay đã có dấu hiệu đuối sức, cô đưa mắt lên cầu cứu những người xung quanh, nhưng dường như họ chỉ đứng xem cho vui chứ không có ý định can thiệp vào. Đến lúc này cô chỉ đành cúi mặt xuống, nhìn người đàn ông đã rơi vào hôn mê, âm thầm cầu nguyện, cho ông ta cũng như cho chính bản thân mình.
- Mọi người mau đưa cho tôi lọ thuốc bị rơi ra ngoài kia, hình như đó là lọ thuốc của ông ta!
Bên tai Đồng Lệ Giao vang lên một giọng nói quen thuộc, mặc dù là nói bằng tiếng Ý. Cô nghĩ rằng bản thân mình đã thấm mệt nên sinh ra ảo giác, làm sao Khả Thiên có thể xuất hiện ở đây. Cô vẫn tập trung, dùng chút sức lực cuối cùng để ấn tim, chậm một nhịp thì khả năng sống sót sẽ giảm đi một ít.
Một cô gái một ngồi xuống bên cạnh cô, cậy miệng ông ta ra và xịt hai nhát thuốc vào dưới lưỡi. Đồng Lệ Giao mừng thầm, nếu đó là Nitroglycerin thì quá tốt rồi.
Trước mắt Đồng Lệ Giao dần trở nên mơ hồ, nếu không có người nào thay thế ấn tim thì cô sẽ không đảm bảo đủ sức lực để duy trì tốt việc này. Cũng may nhờ có cô gái kia biết nói tiếng Ý mà những người xung quanh đã hiểu và thay phiên giúp đỡ.
Đồng Lệ Giao đứng dậy, trước mắt bỗng quay cuồng, hai chân lảo đảo. Cô tưởng mình đã té nhưng lại được người nào đó đỡ lấy, đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy Tôn Khả Thiên đang đứng ngay cạnh mình.
Chắc chắn là ảo giác thôi. Đồng Lệ Giao khẽ vỗ vào má mình để đưa bản thân thoát khỏi sự mơ hồ. Cơn đau này sao lại chân thực đến như vậy? Người này rất giống Khả Thiên, nhưng lại không giống Khả Thiên.
- Cô là…
Câu nói chưa kịp bật ra thì cả Khả Thiên và Đồng Lệ Giao đã bị đám đông xô đẩy. Đội cứu hộ đã đến, cả đội bốn người nhanh chóng tiến đến bên cạnh người đàn ông, mang theo dụng cụ cấp cứu và cáng khiêng.
Đám đông chủ động lùi ra sau để nhường chỗ cho đội ngũ y tế làm việc, vận chuyển nạn nhân rời đi. Tôn Khả Thiên bị Thập Nhất kéo ra, còn Đồng Lệ Giao cũng bị người khác lôi khỏi đám đông.
Ba năm xa cách, ngay cả trong mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Cả hai vẫn giữ ánh mắt hướng về nhau, nhưng lại chẳng ai nói được câu nào. Bởi mỗi người đều có tâm trạng, một nỗi khổ riêng. Đồng Lệ Giao định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Đây chắc chắn không phải Khả Thiên của cô, chắc chắn không phải.
Cô cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để thoát li khỏi người đàn ông đang giữ mình từ phía sau. Cô quay lưng, chậm rãi bước đi như thể xung quanh chỉ toàn người xa lạ.
Tôn Khả Thiên đau lòng nhìn Đồng Lệ Giao bỏ đi với vẻ mặt thất thần. Lúc này cô đã không thể nào giữ im lặng được nữa.
- Đồng Lệ Giao xấu xa, vì sao cậu có thể quay lưng mà đi như vậy? Hả? Đó là thứ cảm xúc uất nghẹn đã đè nén trong lòng từ lâu. Có lẽ ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy là những thứ không thể nói được thành lời. Mọi việc Tôn Khả Thiên đã làm đều do định mệnh dồn ép, cô có được lựa chọn thứ gì đâu. Cô không muốn để mất đi người bạn cuối cùng này của mình.
Sau câu nói đau thấu tâm can ấy là tiếng khóc điếng lòng. Đã ba năm qua cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, dặn lòng mình phải mạnh mẽ. Ấy thế mà hôm nay vỏ bọc ấy lại vỡ vụn hoàn toàn.
- Mình tưởng mình đã chết rồi Giao Giao ơi. Hu hu…
Tôn Khả Thiên ngồi gục xuống đất, hai tay ôm lấy mặt khóc nghẹn. Giây phút này cô thực sự sợ hãi, rằng người bạn thân nhất của mình sẽ quay lưng và rời bỏ cô. Giữa thành phố sa hoa, sầm uất này, một mình cô đã gắng gượng rất nhiều để có thể vượt qua, nhưng nếu hôm nay bị Đồng Lệ Giao bỏ lại, thì cô sợ rằng ngay cả cái dũng khí tiếp tục chiến đấu cũng không còn.
- Đồ ngốc, cậu khóc cái gì mà khóc hả? Mình chỉ sợ vì quá nhớ cậu nên nhận nhầm thôi. Xin lỗi, mình lại làm cậu khóc nữa rồi…
Đồng Lệ Giao sao có thể quay lưng mà bỏ rơi Tôn Khả Thiên trong hoàn cảnh này cơ chứ. Chẳng qua là cô quá sốc với sự xuất hiện của Khả Thiên. Cô ấy quá khác biệt so với trước đây, khiến cô nhất thời không dám tin đó chính là người bạn bao năm sống chung cuộc sống khổ cực ở cô nhi viện với mình mà thôi.
Nhìn Tôn Khả Thiên khóc, trong lòng Đồng Lệ Giao cũng không hề dễ chịu. Một câu “mình tưởng mình đã chết rồi” càng khiến Đồng Lệ Giao đau đớn hơn. Cô bạn nhỏ này, sao lại phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy.
Đồng Lệ Giao ôm chặt Tôn Khả Thiên vào trong lòng, mang hết những khắc khoải và đau khổ vào trong nước mắt. Buổi chiều mùa thu nhẹ vút trên tầng lá vàng, giống như những nỗi lòng nặng trĩu được trút bỏ qua những giọt nước mắt trong suốt và lấp lánh vậy.
Phố đông tấp nập người qua lại, mỗi người đều vội vã với cuộc sống mưu sinh của chính mình, chỉ có hai cô gái vẫn ôm chặt lấy nhau và khóc nức nở. Cuộc sống đã quá vồn vã và mệt mỏi rồi, chỉ hy vọng những phút giây thanh bình này có thể khiến họ an yên hơn.
- Này hai cô gái, có phải chúng ta nên trở về rồi không.
Một giọng nói vang lên khiến bầu không khí thay đổi. Lúc này Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao mới để ý đến sự hiện diện của hai người khác, một là Tôn Diệc Quân, người còn lại là Thập Nhất. Tôn Khả Thiên định lên tiếng nói gì đó với hai người họ, nhưng lại bị Đồng Lệ Giao cướp lời trước.
- Này anh, chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến anh. Vì sao nãy giờ anh vẫn cứ đi theo tôi vậy hả, tôi đã trả hết nợ nần cho anh rồi mà. Bây giờ tôi đã tìm được bạn của mình rồi, hội chúng tôi có hẳn 2 người đấy.
Khóe môi Tôn Diệc Quân khẽ giật giật, vẻ mặt thập phần khó đoán. Chẳng hiểu sao ánh mắt này lại khiến Thập Nhất lạnh sống lưng. Từ trước đến giờ, mới chỉ thấy chủ tịch nhún nhường trước tiểu thư Khả Thiên, tuyệt nhiên chưa có người thứ hai, xem như hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Tôn Khả Thiên hận không thể bịt miệng cô bạn mình, cái vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu kia chính là nỗi ám ảnh của biết bao người, thế mà cô ấy lại còn không biết mà động vào. Nghĩ xong thì liền kéo kéo tay áo của Đồng Lệ Giao, ý muốn nói cô ấy đừng nói thêm gì nữa.
- Giao Giao, đừng nói nữa, đây là…
- Không sao đâu Khả Thiên, dù gì hôm nay cũng là lần cuối mình phải nhìn cái bản mặt khó chịu của anh ta rồi. Anh ta nhìn sáng sủa vậy thôi, chứ thực chất bị tâm thần nặng.
Mặc dù Đồng Lệ Giao đã ghé vào tai Tôn Khả Thiên nói nhỏ, nhưng người xung quanh vẫn có thể nghe được cô vừa nói gì.
Đồng Lệ Giao vội vàng đưa mắt xung quanh để tìm kiếm túi xách của mình. Vừa rồi chỉ tập trung cấp cứu cho người đàn ông kia nên không nhớ đã để túi xách ở đâu. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc túi xách đen đang nằm trong tay của Tôn Diệc Quân.
- Xin phép cho tôi lấy lại túi xách của mình nhé.
Đồng Lệ Giao thản nhiên tiến đến gần Tôn Diệc Quân, chỉ trong tích tắc đã giựt được chiếc túi về phía mình. Tất cả diễn ra nhanh chóng và không một động tác thừa trước sự ngỡ ngàng của Thập Nhất.
Đây vốn dĩ là hành động bình thường nếu người đàn ông này là người thường. Thế nhưng người ấy lại chính là người đứng trên vạn người ở cái thành phố Milan này, thậm chí các thế lực ngầm ở châu Âu còn phải nể trọng vài phần. Trước giờ chủ tịch không thích đứng gần phụ nữ, lại càng không thích phụ nữ tỏ ra ngỗ ngược, ấy vậy mà lại để yên cho cô gái này hành động tùy ý trước mặt mình mà không hề tỏ ra khó chịu.
Tôn Diệc Quân không nói gì, một thân khí chất bất phàm bước vào trong xe rồi rời đi, để ba người ở lại, mỗi người một tâm trạng. Trước khi rời khỏi còn kịp nghe được câu nói với của Đồng Lệ Giao.
- Nhớ nghe lời tôi đấy, nếu có bệnh thầm kín thật thì nên đến đó khám thử.
Hảo hán, đó là hai từ Tôn Khả Thiên dành tặng cho cô bạn thân của mình. Đồng Lệ Giao không còn quan tâm đến chủ nhân của chiếc xe Rolls Royce vừa rời đi nữa, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện quan trọng hơn.
- Khả Thiên, khi nãy cậu là người xịt thuốc vào miệng cho người đàn ông kia đúng không?
- Đúng rồi, hình như ông ta có tiền sử bị đau thắt ngực hay sao ấy, nên mới mang theo Nitroglycerin dạng xịt bên người.
Nghe vậy, Đồng Lệ Giao thở phào một cái.
- May quá, nếu là thuốc này thì khả năng sống của ông ta sẽ cao hơn một chút.
Tôn Khả Thiên đưa tay lên vén những ngọn tóc mái rối bời trên mặt Đồng Lệ Giao, bất giác bật cười vì sự nhễ nhại của cả hai người. Còn nhiều điều cần phải nói, nhưng giây phút này, cả hai đều cảm thấy thật hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Việc học và thực tập tại bệnh viện của Đồng Lệ Giao khá bận rộn. Đã hai tuần kể từ khi gặp lại Tôn Khả Thiên nhưng hai người chẳng thể gặp mặt thêm lần nào, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
Tôn Khả Thiên chưa thể nói cho Đồng Lệ Giao biết hết mọi chuyện vào lúc này, đành kể ra một câu chuyện khác đơn giản hơn, rằng cô bị tai nạn suýt mất mạng, sau đó được anh trai tìm thấy rồi đưa về Ý.
Đồng Lệ Giao biết Tôn Khả Thiên còn giấu mình chuyện gì đó, nhưng không vì thế mà thất vọng. Mỗi lần Tôn Khả Thiên ngập ngừng trước câu hỏi của mình, cô chỉ buông một câu ngắn gọn.
- Không sao đâu Khả Thiên à, vì cậu là người mình tin tưởng nhất.
Đồng Lệ Giao nhanh chóng chạm tay lên cổ để bắt động mạch cảnh, thấy tình hình không ổn, vì tim của ông ta đã bắt đầu bị rối loạn nhịp. Cô dùng hết sức của mình để ấn tim cho ông ta, hy vọng đội cấp cứu đến kịp lúc, nếu không ông ta chắc chắn không qua khỏi.
Thời gian dần trôi qua, cô đã thấm mệt rồi, hai bàn tay đã có dấu hiệu đuối sức, cô đưa mắt lên cầu cứu những người xung quanh, nhưng dường như họ chỉ đứng xem cho vui chứ không có ý định can thiệp vào. Đến lúc này cô chỉ đành cúi mặt xuống, nhìn người đàn ông đã rơi vào hôn mê, âm thầm cầu nguyện, cho ông ta cũng như cho chính bản thân mình.
- Mọi người mau đưa cho tôi lọ thuốc bị rơi ra ngoài kia, hình như đó là lọ thuốc của ông ta!
Bên tai Đồng Lệ Giao vang lên một giọng nói quen thuộc, mặc dù là nói bằng tiếng Ý. Cô nghĩ rằng bản thân mình đã thấm mệt nên sinh ra ảo giác, làm sao Khả Thiên có thể xuất hiện ở đây. Cô vẫn tập trung, dùng chút sức lực cuối cùng để ấn tim, chậm một nhịp thì khả năng sống sót sẽ giảm đi một ít.
Một cô gái một ngồi xuống bên cạnh cô, cậy miệng ông ta ra và xịt hai nhát thuốc vào dưới lưỡi. Đồng Lệ Giao mừng thầm, nếu đó là Nitroglycerin thì quá tốt rồi.
Trước mắt Đồng Lệ Giao dần trở nên mơ hồ, nếu không có người nào thay thế ấn tim thì cô sẽ không đảm bảo đủ sức lực để duy trì tốt việc này. Cũng may nhờ có cô gái kia biết nói tiếng Ý mà những người xung quanh đã hiểu và thay phiên giúp đỡ.
Đồng Lệ Giao đứng dậy, trước mắt bỗng quay cuồng, hai chân lảo đảo. Cô tưởng mình đã té nhưng lại được người nào đó đỡ lấy, đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy Tôn Khả Thiên đang đứng ngay cạnh mình.
Chắc chắn là ảo giác thôi. Đồng Lệ Giao khẽ vỗ vào má mình để đưa bản thân thoát khỏi sự mơ hồ. Cơn đau này sao lại chân thực đến như vậy? Người này rất giống Khả Thiên, nhưng lại không giống Khả Thiên.
- Cô là…
Câu nói chưa kịp bật ra thì cả Khả Thiên và Đồng Lệ Giao đã bị đám đông xô đẩy. Đội cứu hộ đã đến, cả đội bốn người nhanh chóng tiến đến bên cạnh người đàn ông, mang theo dụng cụ cấp cứu và cáng khiêng.
Đám đông chủ động lùi ra sau để nhường chỗ cho đội ngũ y tế làm việc, vận chuyển nạn nhân rời đi. Tôn Khả Thiên bị Thập Nhất kéo ra, còn Đồng Lệ Giao cũng bị người khác lôi khỏi đám đông.
Ba năm xa cách, ngay cả trong mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này. Cả hai vẫn giữ ánh mắt hướng về nhau, nhưng lại chẳng ai nói được câu nào. Bởi mỗi người đều có tâm trạng, một nỗi khổ riêng. Đồng Lệ Giao định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Đây chắc chắn không phải Khả Thiên của cô, chắc chắn không phải.
Cô cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi cuối cùng để thoát li khỏi người đàn ông đang giữ mình từ phía sau. Cô quay lưng, chậm rãi bước đi như thể xung quanh chỉ toàn người xa lạ.
Tôn Khả Thiên đau lòng nhìn Đồng Lệ Giao bỏ đi với vẻ mặt thất thần. Lúc này cô đã không thể nào giữ im lặng được nữa.
- Đồng Lệ Giao xấu xa, vì sao cậu có thể quay lưng mà đi như vậy? Hả? Đó là thứ cảm xúc uất nghẹn đã đè nén trong lòng từ lâu. Có lẽ ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy là những thứ không thể nói được thành lời. Mọi việc Tôn Khả Thiên đã làm đều do định mệnh dồn ép, cô có được lựa chọn thứ gì đâu. Cô không muốn để mất đi người bạn cuối cùng này của mình.
Sau câu nói đau thấu tâm can ấy là tiếng khóc điếng lòng. Đã ba năm qua cô không hề rơi một giọt nước mắt nào, dặn lòng mình phải mạnh mẽ. Ấy thế mà hôm nay vỏ bọc ấy lại vỡ vụn hoàn toàn.
- Mình tưởng mình đã chết rồi Giao Giao ơi. Hu hu…
Tôn Khả Thiên ngồi gục xuống đất, hai tay ôm lấy mặt khóc nghẹn. Giây phút này cô thực sự sợ hãi, rằng người bạn thân nhất của mình sẽ quay lưng và rời bỏ cô. Giữa thành phố sa hoa, sầm uất này, một mình cô đã gắng gượng rất nhiều để có thể vượt qua, nhưng nếu hôm nay bị Đồng Lệ Giao bỏ lại, thì cô sợ rằng ngay cả cái dũng khí tiếp tục chiến đấu cũng không còn.
- Đồ ngốc, cậu khóc cái gì mà khóc hả? Mình chỉ sợ vì quá nhớ cậu nên nhận nhầm thôi. Xin lỗi, mình lại làm cậu khóc nữa rồi…
Đồng Lệ Giao sao có thể quay lưng mà bỏ rơi Tôn Khả Thiên trong hoàn cảnh này cơ chứ. Chẳng qua là cô quá sốc với sự xuất hiện của Khả Thiên. Cô ấy quá khác biệt so với trước đây, khiến cô nhất thời không dám tin đó chính là người bạn bao năm sống chung cuộc sống khổ cực ở cô nhi viện với mình mà thôi.
Nhìn Tôn Khả Thiên khóc, trong lòng Đồng Lệ Giao cũng không hề dễ chịu. Một câu “mình tưởng mình đã chết rồi” càng khiến Đồng Lệ Giao đau đớn hơn. Cô bạn nhỏ này, sao lại phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy.
Đồng Lệ Giao ôm chặt Tôn Khả Thiên vào trong lòng, mang hết những khắc khoải và đau khổ vào trong nước mắt. Buổi chiều mùa thu nhẹ vút trên tầng lá vàng, giống như những nỗi lòng nặng trĩu được trút bỏ qua những giọt nước mắt trong suốt và lấp lánh vậy.
Phố đông tấp nập người qua lại, mỗi người đều vội vã với cuộc sống mưu sinh của chính mình, chỉ có hai cô gái vẫn ôm chặt lấy nhau và khóc nức nở. Cuộc sống đã quá vồn vã và mệt mỏi rồi, chỉ hy vọng những phút giây thanh bình này có thể khiến họ an yên hơn.
- Này hai cô gái, có phải chúng ta nên trở về rồi không.
Một giọng nói vang lên khiến bầu không khí thay đổi. Lúc này Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao mới để ý đến sự hiện diện của hai người khác, một là Tôn Diệc Quân, người còn lại là Thập Nhất. Tôn Khả Thiên định lên tiếng nói gì đó với hai người họ, nhưng lại bị Đồng Lệ Giao cướp lời trước.
- Này anh, chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến anh. Vì sao nãy giờ anh vẫn cứ đi theo tôi vậy hả, tôi đã trả hết nợ nần cho anh rồi mà. Bây giờ tôi đã tìm được bạn của mình rồi, hội chúng tôi có hẳn 2 người đấy.
Khóe môi Tôn Diệc Quân khẽ giật giật, vẻ mặt thập phần khó đoán. Chẳng hiểu sao ánh mắt này lại khiến Thập Nhất lạnh sống lưng. Từ trước đến giờ, mới chỉ thấy chủ tịch nhún nhường trước tiểu thư Khả Thiên, tuyệt nhiên chưa có người thứ hai, xem như hôm nay lại được mở mang tầm mắt.
Tôn Khả Thiên hận không thể bịt miệng cô bạn mình, cái vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu kia chính là nỗi ám ảnh của biết bao người, thế mà cô ấy lại còn không biết mà động vào. Nghĩ xong thì liền kéo kéo tay áo của Đồng Lệ Giao, ý muốn nói cô ấy đừng nói thêm gì nữa.
- Giao Giao, đừng nói nữa, đây là…
- Không sao đâu Khả Thiên, dù gì hôm nay cũng là lần cuối mình phải nhìn cái bản mặt khó chịu của anh ta rồi. Anh ta nhìn sáng sủa vậy thôi, chứ thực chất bị tâm thần nặng.
Mặc dù Đồng Lệ Giao đã ghé vào tai Tôn Khả Thiên nói nhỏ, nhưng người xung quanh vẫn có thể nghe được cô vừa nói gì.
Đồng Lệ Giao vội vàng đưa mắt xung quanh để tìm kiếm túi xách của mình. Vừa rồi chỉ tập trung cấp cứu cho người đàn ông kia nên không nhớ đã để túi xách ở đâu. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc túi xách đen đang nằm trong tay của Tôn Diệc Quân.
- Xin phép cho tôi lấy lại túi xách của mình nhé.
Đồng Lệ Giao thản nhiên tiến đến gần Tôn Diệc Quân, chỉ trong tích tắc đã giựt được chiếc túi về phía mình. Tất cả diễn ra nhanh chóng và không một động tác thừa trước sự ngỡ ngàng của Thập Nhất.
Đây vốn dĩ là hành động bình thường nếu người đàn ông này là người thường. Thế nhưng người ấy lại chính là người đứng trên vạn người ở cái thành phố Milan này, thậm chí các thế lực ngầm ở châu Âu còn phải nể trọng vài phần. Trước giờ chủ tịch không thích đứng gần phụ nữ, lại càng không thích phụ nữ tỏ ra ngỗ ngược, ấy vậy mà lại để yên cho cô gái này hành động tùy ý trước mặt mình mà không hề tỏ ra khó chịu.
Tôn Diệc Quân không nói gì, một thân khí chất bất phàm bước vào trong xe rồi rời đi, để ba người ở lại, mỗi người một tâm trạng. Trước khi rời khỏi còn kịp nghe được câu nói với của Đồng Lệ Giao.
- Nhớ nghe lời tôi đấy, nếu có bệnh thầm kín thật thì nên đến đó khám thử.
Hảo hán, đó là hai từ Tôn Khả Thiên dành tặng cho cô bạn thân của mình. Đồng Lệ Giao không còn quan tâm đến chủ nhân của chiếc xe Rolls Royce vừa rời đi nữa, trong đầu chợt nghĩ đến chuyện quan trọng hơn.
- Khả Thiên, khi nãy cậu là người xịt thuốc vào miệng cho người đàn ông kia đúng không?
- Đúng rồi, hình như ông ta có tiền sử bị đau thắt ngực hay sao ấy, nên mới mang theo Nitroglycerin dạng xịt bên người.
Nghe vậy, Đồng Lệ Giao thở phào một cái.
- May quá, nếu là thuốc này thì khả năng sống của ông ta sẽ cao hơn một chút.
Tôn Khả Thiên đưa tay lên vén những ngọn tóc mái rối bời trên mặt Đồng Lệ Giao, bất giác bật cười vì sự nhễ nhại của cả hai người. Còn nhiều điều cần phải nói, nhưng giây phút này, cả hai đều cảm thấy thật hạnh phúc và nhẹ nhõm.
Việc học và thực tập tại bệnh viện của Đồng Lệ Giao khá bận rộn. Đã hai tuần kể từ khi gặp lại Tôn Khả Thiên nhưng hai người chẳng thể gặp mặt thêm lần nào, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
Tôn Khả Thiên chưa thể nói cho Đồng Lệ Giao biết hết mọi chuyện vào lúc này, đành kể ra một câu chuyện khác đơn giản hơn, rằng cô bị tai nạn suýt mất mạng, sau đó được anh trai tìm thấy rồi đưa về Ý.
Đồng Lệ Giao biết Tôn Khả Thiên còn giấu mình chuyện gì đó, nhưng không vì thế mà thất vọng. Mỗi lần Tôn Khả Thiên ngập ngừng trước câu hỏi của mình, cô chỉ buông một câu ngắn gọn.
- Không sao đâu Khả Thiên à, vì cậu là người mình tin tưởng nhất.
Danh sách chương