Hiện tại, hai người bọn họ như keo như sơn, cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đêm làm bảy lần không ngừng nghỉ. Mà anh Đoàn Phi Tà, lại phải một mình cô đơn lẻ loi ở đây để trông coi cả tòa nhà lớn này...

Chỉ cảm thấy, cuộc sống quả thực như là một giấc mộng...

Sớm biết bản thân sẽ lên như diều gặp gió thế này, lại sẽ gặp phải khắc tinh Cố Lưu Tô kia, chẳng thà ban đầu anh nên đồng ý với ông chú to béo bán đậu phụ thối kia, chịu nhận làm đồ đệ của ông chú mập ù ấy thì đã không xảy ra cơ sự thế này. Nếu quả thực như vậy, anh đã sớm hạnh phúc, đã thực hiện được ba nguyện vọng của thời kỳ trai trẻ ấy, cũng đã có đầy đủ cả con trai con gái, còn biết giao du đánh đấm là khác (ý nói con cái đã lớn rồi)...

Đâu còn có phải chịu cảnh giống như bây giờ đây, mỗi lần xảy ra cái sự “cần kíp”, trong người anh lại như có lửa cháy lan, bốc lên tận đỉnh đầu vậy. Lúc ấy lại phải tạm thời kéo mấy con nhóc tới để hạ hỏa, không phải Tiểu Đông tà anh là người không thể kiềm chế nổi, anh cũng muốn làm một người đàn ông tốt, nhưng chỉ trách người phụ nữ anh yêu lại không thương anh... Thế nhưng anh lại cũng không chịu chấp nhận cưới một người mà anh không có tình cảm... 

Đỗ Sâm đứng ở nơi này tâm trạng cũng có chút phập phồng. Anh ta gần không thể thấy được những gì ở bên ngoài trang viên, mãi đến khi có người đến tháo miếng vải đen đang bịt kín ở trên ánh mắt đi, phải mất một lát anh mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, mới nhìn rõ được tất cả cảnh vật ở trước mặt.

Cho dù anh luôn đi theo bên cạnh Đỗ Phương Phương, cũng có thể được coi là người từng trải việc đời, nhưng cũng bị phong cảnh trước mắt này làm cho kinh ngạc một chút.

Chính xác mà nói, nơi này không giống như những biệt thự tư nhân khác, mà giống như một khu quần thể biệt thự cực kỳ xa hoa.

Tiểu Đông tà, rốt cuộc là ngài sợ không có nhiều phòng để ở hay sao vậy? Hình như có bao nhiêu tiền trong tay, ngài cũng lấy ra để biến chúng thành nhà ở chăng...

"Đỗ tiên sinh, lão đại của chúng tôi đang đợi anh, xin mời đi bên này..."

Đỗ Sâm vẫn còn đang đứng lặng ở nơi đó chợt có người đến trước mặt anh ta, nói những lời vô cùng khách khí.

Đến lúc này, ngược lại, Đỗ Sâm đã dần dần bình tĩnh trở lại, đã là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì tránh cũng không khỏi, nếu như đã bị mang đến đây, xem một lát cũng không thể đi được, chẳng thà cứ thoải mái mà nhìn cho đến lúc sau cùng.

"Đa tạ, chỉ tiếc không biết lão đại của các anh là vị anh hùng nào...”

Không đợi anh ta nói hết câu, người đàn ông dẫn anh ta đi vào liền cười lên một tiếng, chợt cất giọng nói vẻ thần bí, mang theo có chút kiêu ngạo: "Đỗ tiên sinh cứ đợi vào bên trong rồi sẽ thấy, lúc đó dĩ nhiên là anh sẽ biết."

Hẳn là anh ta đang cố làm ra vẻ thần thần bí bí đây.

Đỗ Sâm cũng không nói thêm nữa, theo người nọ xuôi theo con đường nhỏ phẳng phiu, sạch sẽ đi về phía trước.

Còn chưa đến gần mấy căn phòng trong tòa nhà, anh ta đã nghe thấy tiếng của mấy người đang chuyện trò vui vẻ, trong đó một giọng nói có âm thanh hơi trầm thấp, anh ta nghe cảm thấy hết sức quen thuộc. Bước chân của Đỗ Sâm hơi ngừng lại một chút, khẽ nín thở lắng nghe một lát, trong đầu liền thấy không thể kiềm chế nổi, nổ ầm lên một tiếng...

Giọng nói kia, nếu như anh ta nghe không lầm, đó chính là giọng nói của Hà Dĩ Kiệt, đúng vậy, không thể sai được.

Trong nháy mắt, Đỗ Sâm liền hiểu rõ hết toàn bộ sự việc rồi. Anh ta biết mình sắp gặp phải chuyện gì, ngược lại, người lại cảm thấy được tỉnh táo trở lại. Hiện tại Đỗ Sâm cũng ngại rằng, những chuyện mà Đỗ Phương Phương đã làm ngày đó không thể tiếp tục lừa gạt được nữa. Lúc này anh ta cũng đã trấn tĩnh lại được rồi, liền đi theo người dẫn đường người phía trước đi vào trong căn phòng ở trước mặt. Cả một phòng đầy người nhưng cũng không có ai nhìn anh ta, mọi người vẫn ở ngồi đó tiếp tục nói chuyện với nhau như cũ, Đỗ Sâm liền im lặng đứng ở một bên..

"Nếu đã là bạn hữu của Lưu Tô, vậy cũng chính là bạn hữu của Đoàn Phi Tà tôi đây. Về sau có chuyện gì, chỉ cần anh nói với tôi một tiếng, chỉ cần đó là việc mà tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối."

Đoàn Phi Tà rượu không rời tay, cất giọng nói nghe rất sảng khoái. 

Chỉ sau vài lời nói sơ qua làm quen ban đầu, trong lòng Hà Dĩ Kiệt đã bắt đầu cảm thấy giữa hai người đã có sự thông hiểu lẫn nhau, không cần phải nói gì thêm nữa. Một người như vậy, thế mà ngày hôm nay anh mới biết, trong lòng không khỏi thầm nghĩ thật đáng tiếc.

Nghe thấy Đoàn Phi Tà nói như vậy, nụ cười trên mặt Lưu Tô lại càng rạng rỡ thêm mấy phần. Cô đứng dậy, một tay cầm lấy chai rượu đang đặt ở trước mặt anh, một tay đoạt lấy cái ly trong tay anh: "Uống uống uống, anh lúc nào cũng chỉ biết có uống thôi hả... cẩn thận đấy, lúc tuổi còn trẻ anh đã uống đến thủng cả dạ dày ra rồi, anh thích chết sớm hả!"

Đoàn Phi Tà thấy Lưu Tô quản anh ba cái chuyện khỉ gió này, mặt mày hớn hở, vui mừng, cũng ngoan ngoãn để mặc cho cô đoạt lấy chai rượu và cái ly của mình, trong miệng lại thốt ra mấy nhạo báng vẻ lưu manh: "Em cũng không phải là bà xã của anh, em quản chuyện sống chết của anh để làm gì, sao cái hồi anh còn trai tráng trẻ trung kia, em lại không thương anh chứ..."

Lưu Tô vỗ một cái rất mạnh vào trên đầu anh, hung hăng trừng mắt nhìn lại: "Em không phải là bà xã của anh, về sau chắc chắn anh cũng sẽ có bà xã của mình, anh đã có bà xã rồi, anh lại còn chết sớm như vậy, có phải anh muốn để cho bà xã nhà anh suốt cuộc đời còn lại sẽ phải sống trong cảnh quả phụ không hả?"

Vẻ cười cợt ở trên mặt Đoàn Phi Tà thoáng cái liền tắt ngấm, nhưng đôi môi mỏng lại vẫn như cũ, vẫn nhếch lên lộ rõ vẻ vô lại, trong tròng mắt linh lợi tựa như cáo thành tinh của anh lộ ra ý cười nồng đậm, nhưng không biết vì sao nụ cười này của anh làm cho Lưu Tô cũng không dám nhìn lại.

Nụ cười này của anh thực sự là một nụ cười, nhưng nụ cười ấy làm cho người ta có cảm giác anh đang cười ra nước mắt vậy.

Đoàn Phi Tà dựa người về sau, thân thể cao to nằm trên ghế sa lon vẻ lười biếng, dường như cô nghe thấy anh khẽ lầu bầu một câu: "Anh không cưới vợ, không phải là..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện