Chuyện đã trải qua hơn hai mươi lăm năm, cậu thiếu niên nhỏ có ba tâm nguyện ngày xưa bây giờ đã trưởng thành, thành ông trùm xã hội đen, cai quản cả một vùng trời đất. Anh muốn một căn nhà, chỉ cần thốt ra một tiếng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, anh muốn có chăn bông... Ặc, hiện tại thì anh không cần chăn bông, trong nhà của anh bây giờ một năm bốn mùa đều như mùa xuân, anh muốn có một cô vợ còn xinh đẹp hơn cả bà xã của ông chú to béo vẫn dựng quầy bán đậu phụ thối ở đầu cầu....
Chuyện này, dĩ nhiên là hoàn thành vượt mức rồi, đã trưởng thành, đương nhiên phải có một cô gái đầu tiên để kết thúc cái thân xử nam của anh chứ. Khi ấy, anh đang ôm cái cô kỹ nữ đó, ra sức để cày cấy, vậy mà trong đầu lại nhô ra cái gương mặt bà vợ của ông chú to béo bán đậu phụ thối kia... Trong một khắc đó, Đoàn Phi Tà cảm thấy khinh bỉ thật sâu sắc đối với cái nhìn rất thiếu thẩm mỹ quan ngày xưa của mình.
Anh đã gắt gao chôn sâu nguyện vọng thứ ba đó ở tận cùng đáy lòng của mình. Từ đó, chuyện này đã thành một nỗi đau khó tả trong lòng của anh.
Cho đến sau này, khi anh gặp được một người phụ nữ có tên là Cố Lưu Tô. Vừa nhắc tới Cố Lưu Tô, Đoàn Phi Tà liền nghiến răng ken két vì hận, hận vì không thể đá bay người đàn bà thúi kia ra ngoài không gian cho bõ ghét, hận vì không thể sai người dùng “ngũ mã phanh thây” để tiêu diệt cô...
Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, tất cả mối hận kia lập tức đã hóa thành tình yêu bồng bột...
Anh thích vẻ xinh đẹp thướt tha, khi cô bước đi người cứ uốn éo như làn sóng, hận không thể bẻ gảy luôn bộ dạng cái eo đó. Anh yêu thích cái vẻ đanh đá mà lại rất phong tình của cô, yêu thích cái dáng vẻ khi tức giận liền nhắm vào đầu vào mặt anh mà đập dữ dội. Anh yêu thích cái dáng vẻ không thích điệu bộ, không chút mềm mại, thoải mái há miệng thật to để uống rượu, há miệng to để ăn thịt. Anh lại càng yêu thích hơn nữa, mỗi khi cô ôm đầu của anh, cặp mắt say rượu lờ đờ nhìn rất mê ly, hết lần này tới lần khác nhắc đi nhắc lại câu nói kia với anh: "Đoàn Phi Tà, Tiểu Đông tà à, anh đừng ngụp lặn mãi ở trong xã hội đen kia nữa... Cái xã hội mà ngày nào cũng phải đi đánh chém, giết hại nhau ấy, nếu ngày nào đó anh chết đi rồi thì em biết tìm ai để uống rượu đây hả?"
"Anh không ngụp lặn trong xã hội đen thì ai sẽ nuôi anh đây, ai sẽ là người nuôi bao nhiêu anh em của anh như vậy chứ, hả? Anh chết rồi, em đi tìm tên tiểu Lục tử (Lục Phóng) kia của nhà em để mà uống rượu..."
Cô cười đặc biệt ngu ngốc, cứ hi hi ha ha cười mãi, nắm chặt lấy mặt của anh ta, cười hì hì rồi nói với anh ta rằng: "Đừng sợ, đi theo chị đây, sẽ có thịt ăn...”
Anh đẩy đẩy cô ra, nhưng cô lại đã say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, cứ một lần lại một lần lôi cái chuyện hư hỏng của cô và tiểu Lục tử ra mà kể cho anh nghe, thật ra thì, Đoàn Phi Tà anh vẫn luôn rất ghen tỵ.
Nói cho cùng, anh cũng đã nghĩ ngợi khá nhiều lần rồi, cũng muốn dứt khoát không trông nom bất cứ chuyện gì nữa, trực tiếp ăn luôn cô, người phụ nữ mà anh đã nhìn trúng đó, để gạo sống nấu chín thành cơm, ít ra tiểu Lục tử nhà cô cũng đã đi được 4~5 năm rồi, cô vẫn ở đó một mình, ít nhất anh cũng có thể giúp cô giải quyết vấn đề sinh lý...
Nhưng mà anh nghĩ hết một năm, cuối cùng cũng chưa hề dám hành động.
Nhưng mà tên khốn Lục Phóng kia thật sự là người có phúc khí, Cố Lưu Tô tuổi vừa mới độ trăng tròn lẻ, còn mềm mại non nớt như nụ hoa, liền “Bá Vương ngạnh thượng cung” ăn luôn hắn...
(Đây là dòng hồi ức của Đoàn Phi Tà, một đại ca xã hội đen, khi nghĩ về tình địch của mình - Lục Phóng - sẽ dùng những từ ngữ hận thù căm ghét, nên Mẹ Bầu dùng từ “hắn” để chỉ thái độ không thích với tình địch của vị đại ca xã hội đen này nhé!)
Anh còn nghe chính miệng Cố Lưu Tô kể lại, ban đầu Lục Phóng cũng không vui thích gì chuyện này. Cô đã lột sạch hắn ta, cưỡi lên trên người hắn rồi, vậy mà hắn vẫn còn nghiêm túc giữ chặt lấy gương mặt của cô, dùng những ngôn từ chính nghĩa để mà kháng nghị lại: "Này bạn học Cố Lưu Tô, cậu không thể làm như vậy, chúng ta còn là học sinh, chúng ta vẫn còn đang đi học, chúng ta không thể nào... A, cậu chậm một chút, cậu làm đau tôi... Tôi cảnh cáo cậu đó, cậu nhanh chóng đi xuống đi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu đâu, Cố Lưu Tô, nếu như cậu mà không đi xuống, tôi sẽ mách với mẹ cậu rằng cậu đã cưỡng gian... A... Cậu đó, làm sao cậu lại đi xuống dưới ấy như thế... A, cậu, cậu không thể hôn vào nơi đó của tôi... Cố Lưu Tô, cậu quả thực không biết xấu hổ nữa rồi... A, cậu đừng cắn mà... Cậu đó, cậu đúng là một cô gái ngu ngốc mà, thôi, cậu nằm xuống đi, để tôi tới..."
Nhưng về sau, ngay trong đêm hôm đó, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, tất cả trở nên điên đảo, người đàn ông bị cưỡng ép đến mức vẻ mặt đầy miễn cưỡng kia, càng về sau lại càng giống như hổ đói, đã muốn cô suốt đêm...
Dĩ nhiên sau đó, bạn học Lục Phóng kia đã dùng ngôn từ chính nghĩa để phê bình cô suốt cả một buổi sáng, sau đó liền "gắng gượng" thu nạp cô làm bạn gái.
Kế tiếp sau đó, khi anh còn đang khổ sở phân vân giữa nên làm hay không làm, hay là thôi... Bọn họ vẫn còn là học sinh, anh cảm giác không quá quan tâm đến chuyện làm hay không làm nữa, quyết định không làm nữa... thì Cố Lưu Tô lại thật sự trổ mã thật xinh đẹp, quá mức xinh đẹp, làm cho anh hoàn toàn không sao nhịn được nữa...
Đây thật sự là “đồng nghiệp bất đồng mệnh” (cùng một nghề nhưng lại không cùng chung một số mệnh – ý nói Đoàn Phi Tà cũng là đàn ông, cũng yêu Cố Lưu Tô, nhưng anh lại không được Cố Lưu Tô yêu mà chỉ coi anh là một người bạn mà thôi) Về sau Đoàn Phi Tà đã thay đổi phương pháp theo đuổi Cố Lưu Tô, nghĩ cách đoạt người phụ nữ kia về tay mình, cố tình hao phí hết bao tâm tư để mong được bò lên giường như người đàn ông khác, vậy mà người ta lại vẫn không vui lòng...
Cứ sau mỗi một lần Cố Lưu Tô say rượu, Đoàn Phi Tà lại phải một lần nghe cô nhớ lại cái lần đêm đầu tiên của bọn họ, sau đó anh ta ghen tỵđến mức trái tim đã từ từ bốc lửa. Mà nơi nào đó lúc này cũng đang từ từ bốc lửa... thật ra thì anh ta cũng có cơ hội, Cố Lưu Tô say rượu khi ở trong nhà của anh ta không đủ một trăm lần thì cũng đến tám mươi lần rồi...
Nhưng mà, anh là Đoàn Phi Tà, là một người đàn ông hiểu đạo nghĩa. Cố Lưu Tô coi anh là anh em, đương nhiên anh cũng không thể làm những chuyện có lỗi với anh em mình được...
Sau đó, cho tới bây giờ, rốt cuộc tên khốn Lục Phóng kia đã trở lại, Cố Lưu Tô, người phụ nữ chết tiệt đó lại như vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng, rốt cuộc lại một lần nữa theo đuổi chồng mình, giữ chặt trong tay. Hiện tại, hai người bọn họ như keo như sơn, cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đêm làm bảy lần không ngừng nghỉ. Mà anh Đoàn Phi Tà, lại phải một mình cô đơn lẻ loi ở đây để trông coi cả tòa nhà lớn này...
Chuyện này, dĩ nhiên là hoàn thành vượt mức rồi, đã trưởng thành, đương nhiên phải có một cô gái đầu tiên để kết thúc cái thân xử nam của anh chứ. Khi ấy, anh đang ôm cái cô kỹ nữ đó, ra sức để cày cấy, vậy mà trong đầu lại nhô ra cái gương mặt bà vợ của ông chú to béo bán đậu phụ thối kia... Trong một khắc đó, Đoàn Phi Tà cảm thấy khinh bỉ thật sâu sắc đối với cái nhìn rất thiếu thẩm mỹ quan ngày xưa của mình.
Anh đã gắt gao chôn sâu nguyện vọng thứ ba đó ở tận cùng đáy lòng của mình. Từ đó, chuyện này đã thành một nỗi đau khó tả trong lòng của anh.
Cho đến sau này, khi anh gặp được một người phụ nữ có tên là Cố Lưu Tô. Vừa nhắc tới Cố Lưu Tô, Đoàn Phi Tà liền nghiến răng ken két vì hận, hận vì không thể đá bay người đàn bà thúi kia ra ngoài không gian cho bõ ghét, hận vì không thể sai người dùng “ngũ mã phanh thây” để tiêu diệt cô...
Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, tất cả mối hận kia lập tức đã hóa thành tình yêu bồng bột...
Anh thích vẻ xinh đẹp thướt tha, khi cô bước đi người cứ uốn éo như làn sóng, hận không thể bẻ gảy luôn bộ dạng cái eo đó. Anh yêu thích cái vẻ đanh đá mà lại rất phong tình của cô, yêu thích cái dáng vẻ khi tức giận liền nhắm vào đầu vào mặt anh mà đập dữ dội. Anh yêu thích cái dáng vẻ không thích điệu bộ, không chút mềm mại, thoải mái há miệng thật to để uống rượu, há miệng to để ăn thịt. Anh lại càng yêu thích hơn nữa, mỗi khi cô ôm đầu của anh, cặp mắt say rượu lờ đờ nhìn rất mê ly, hết lần này tới lần khác nhắc đi nhắc lại câu nói kia với anh: "Đoàn Phi Tà, Tiểu Đông tà à, anh đừng ngụp lặn mãi ở trong xã hội đen kia nữa... Cái xã hội mà ngày nào cũng phải đi đánh chém, giết hại nhau ấy, nếu ngày nào đó anh chết đi rồi thì em biết tìm ai để uống rượu đây hả?"
"Anh không ngụp lặn trong xã hội đen thì ai sẽ nuôi anh đây, ai sẽ là người nuôi bao nhiêu anh em của anh như vậy chứ, hả? Anh chết rồi, em đi tìm tên tiểu Lục tử (Lục Phóng) kia của nhà em để mà uống rượu..."
Cô cười đặc biệt ngu ngốc, cứ hi hi ha ha cười mãi, nắm chặt lấy mặt của anh ta, cười hì hì rồi nói với anh ta rằng: "Đừng sợ, đi theo chị đây, sẽ có thịt ăn...”
Anh đẩy đẩy cô ra, nhưng cô lại đã say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, cứ một lần lại một lần lôi cái chuyện hư hỏng của cô và tiểu Lục tử ra mà kể cho anh nghe, thật ra thì, Đoàn Phi Tà anh vẫn luôn rất ghen tỵ.
Nói cho cùng, anh cũng đã nghĩ ngợi khá nhiều lần rồi, cũng muốn dứt khoát không trông nom bất cứ chuyện gì nữa, trực tiếp ăn luôn cô, người phụ nữ mà anh đã nhìn trúng đó, để gạo sống nấu chín thành cơm, ít ra tiểu Lục tử nhà cô cũng đã đi được 4~5 năm rồi, cô vẫn ở đó một mình, ít nhất anh cũng có thể giúp cô giải quyết vấn đề sinh lý...
Nhưng mà anh nghĩ hết một năm, cuối cùng cũng chưa hề dám hành động.
Nhưng mà tên khốn Lục Phóng kia thật sự là người có phúc khí, Cố Lưu Tô tuổi vừa mới độ trăng tròn lẻ, còn mềm mại non nớt như nụ hoa, liền “Bá Vương ngạnh thượng cung” ăn luôn hắn...
(Đây là dòng hồi ức của Đoàn Phi Tà, một đại ca xã hội đen, khi nghĩ về tình địch của mình - Lục Phóng - sẽ dùng những từ ngữ hận thù căm ghét, nên Mẹ Bầu dùng từ “hắn” để chỉ thái độ không thích với tình địch của vị đại ca xã hội đen này nhé!)
Anh còn nghe chính miệng Cố Lưu Tô kể lại, ban đầu Lục Phóng cũng không vui thích gì chuyện này. Cô đã lột sạch hắn ta, cưỡi lên trên người hắn rồi, vậy mà hắn vẫn còn nghiêm túc giữ chặt lấy gương mặt của cô, dùng những ngôn từ chính nghĩa để mà kháng nghị lại: "Này bạn học Cố Lưu Tô, cậu không thể làm như vậy, chúng ta còn là học sinh, chúng ta vẫn còn đang đi học, chúng ta không thể nào... A, cậu chậm một chút, cậu làm đau tôi... Tôi cảnh cáo cậu đó, cậu nhanh chóng đi xuống đi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu đâu, Cố Lưu Tô, nếu như cậu mà không đi xuống, tôi sẽ mách với mẹ cậu rằng cậu đã cưỡng gian... A... Cậu đó, làm sao cậu lại đi xuống dưới ấy như thế... A, cậu, cậu không thể hôn vào nơi đó của tôi... Cố Lưu Tô, cậu quả thực không biết xấu hổ nữa rồi... A, cậu đừng cắn mà... Cậu đó, cậu đúng là một cô gái ngu ngốc mà, thôi, cậu nằm xuống đi, để tôi tới..."
Nhưng về sau, ngay trong đêm hôm đó, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, tất cả trở nên điên đảo, người đàn ông bị cưỡng ép đến mức vẻ mặt đầy miễn cưỡng kia, càng về sau lại càng giống như hổ đói, đã muốn cô suốt đêm...
Dĩ nhiên sau đó, bạn học Lục Phóng kia đã dùng ngôn từ chính nghĩa để phê bình cô suốt cả một buổi sáng, sau đó liền "gắng gượng" thu nạp cô làm bạn gái.
Kế tiếp sau đó, khi anh còn đang khổ sở phân vân giữa nên làm hay không làm, hay là thôi... Bọn họ vẫn còn là học sinh, anh cảm giác không quá quan tâm đến chuyện làm hay không làm nữa, quyết định không làm nữa... thì Cố Lưu Tô lại thật sự trổ mã thật xinh đẹp, quá mức xinh đẹp, làm cho anh hoàn toàn không sao nhịn được nữa...
Đây thật sự là “đồng nghiệp bất đồng mệnh” (cùng một nghề nhưng lại không cùng chung một số mệnh – ý nói Đoàn Phi Tà cũng là đàn ông, cũng yêu Cố Lưu Tô, nhưng anh lại không được Cố Lưu Tô yêu mà chỉ coi anh là một người bạn mà thôi) Về sau Đoàn Phi Tà đã thay đổi phương pháp theo đuổi Cố Lưu Tô, nghĩ cách đoạt người phụ nữ kia về tay mình, cố tình hao phí hết bao tâm tư để mong được bò lên giường như người đàn ông khác, vậy mà người ta lại vẫn không vui lòng...
Cứ sau mỗi một lần Cố Lưu Tô say rượu, Đoàn Phi Tà lại phải một lần nghe cô nhớ lại cái lần đêm đầu tiên của bọn họ, sau đó anh ta ghen tỵđến mức trái tim đã từ từ bốc lửa. Mà nơi nào đó lúc này cũng đang từ từ bốc lửa... thật ra thì anh ta cũng có cơ hội, Cố Lưu Tô say rượu khi ở trong nhà của anh ta không đủ một trăm lần thì cũng đến tám mươi lần rồi...
Nhưng mà, anh là Đoàn Phi Tà, là một người đàn ông hiểu đạo nghĩa. Cố Lưu Tô coi anh là anh em, đương nhiên anh cũng không thể làm những chuyện có lỗi với anh em mình được...
Sau đó, cho tới bây giờ, rốt cuộc tên khốn Lục Phóng kia đã trở lại, Cố Lưu Tô, người phụ nữ chết tiệt đó lại như vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng, rốt cuộc lại một lần nữa theo đuổi chồng mình, giữ chặt trong tay. Hiện tại, hai người bọn họ như keo như sơn, cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đêm làm bảy lần không ngừng nghỉ. Mà anh Đoàn Phi Tà, lại phải một mình cô đơn lẻ loi ở đây để trông coi cả tòa nhà lớn này...
Danh sách chương