Nặc Nặc được người giúp việc ôm lên mặc quần áo, nghe thấy cô cười, cũng cười đi theo, hai người lại náo loạn một lát như điên khùng, tiếng cười kéo thành một tràng dài cùng đi xuống lầu.

Hà Dĩ Kiệt đã chuẩn bị xe xong xuôi, dự định đưa cô đi ra ngoài để ăn điểm tâm, khi Tư Tư dắt tay Nặc Nặc đi tới nơi, Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy cô đang dắt tay Nặc Nặc, chợt ngẩn người...

"Sao vậy?" Tư Tư sờ sờ lên mặt, sau đó lại nhìn sang Hà Dĩ Kiệt hỏi lại vẻ đầy hồ nghi: "Trên mặt tôi đâu có cây hoa nào mọc ra đâu?"

Ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt lộ ra mấy phần xa cách, sau mấy giây, đáy mắt đáng sáng ngời dần dần dường như tối hẳn lại. Tương Tư của anh chưa bao giờ thích đeo loại kính áp tròng tạo màu mắt đẹp, mặc dù cô cũng hơi bị cận thị một chút, nhưng bình thường trong cuộc sống căn bản cũng rất ít khi đeo kính. Mà cô gái Cận Tư Tư ở trước mặt anh lúc này, tóc của cô nhuộm thành màu vàng nhạt giống như các cô gái trẻ tuổi vẫn thích, cô còn mang kính áp tròng làm cho con người có màu hổ phách rất xinh đẹp, tính cách của cô phóng khoáng và quá mức hoạt bát... Thật ra thì vào lúc này, khi tỉnh táo lại suy nghĩ một chút...

Cô và Tương Tư của anh, hoàn toàn là hai người rõ ràng khác hẳn nhau.

Thím Phúc sẽ không lừa gạt anh, cái thế giới này cũng sẽ không lừa gạt anh, nếu nói đến kỳ tích, cõi đời này làm sao có thể có nhiều kỳ tích như vậy được chứ? Có lẽ những thứ kia... có lẽ cũng chỉ là anh tự nghĩ ra, chỉ là anh không cam lòng mà thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn anh cảm thấy như chợt bị mất mác một thứ gì đó, tựa như khoảng thời gian sung sướng vừa mới trải qua kia giờ đã cách xa như một đám mây mù dày đặc vậy, bao hứng thú của anh tự nhiên chợt thấy rã rời, không nói ra được.

Tư Tư nhạy cảm cảm nhận được sự biến hóa của anh, bất giác cô giật mình một cái, nhìn lại anh, cả người anh tựa như lập tức trở nên xa xôi, lúc nãy anh vẫn còn ở đó nhướng mày cười to, cảm giác thấy gần gũi như cánh tay bên cạnh người của mình, giờ đây chợt liền thay đổi thành như người xa lạ vậy, trong lòng cô có cảm giác thấy không thoải mái không nói ra được.

"Không có gì!" Anh nói, ngữ điệu cũng đã khôi phục lại sự yên tĩnh, sự bình thản này nhìn có vẻ như rất ôn hòa, nhưng lại mang theo sự xa lánh và khách khí không nói ra được.

Tư Tư ngừng bước chân, nụ cười trên mặt tắt hẳn không còn sót lại chút gì, cô không hiểu nổi đến tột cùng người này là như thế nào.

Muốn điều khiển sự vui vẻ của hay?

Lúc trước còn nhìn cô với một bộ dạng như thâm tình khẩn thiết, chết sống ngăn lại không để cho cô đi, còn lúc này lại nhìn cô như cố đang đè nén sự tức giận của mình vậy, bắt đầu tự cao tự đại kiểu vờ tha để bắt thật hay sao?

"Chúng ta đi ăn điểm tâm thôi, tôi đã nói mời cô đi ăn cơm."

Hà Dĩ Kiệt nhìn Tư Tư đang đứng bất động một chút, mở miệng nói làm như không có chuyện gì xảy ra.

Khóe môi của Tư Tư liền dương lên, cô buông tay Nặc Nặc ra, xoay người ngồi vào ở trên ghế sofa phòng khách: Tôi không đi."

Bất giác mi tâm của Hà Dĩ Kiệt liền cau lại, tính tình của cô sao lại thất thường rất khó chịu như vậy nhỉ?

"Sao vậy?" Anh nhẫn nại hỏi lại cô, Nặc Nặc cũng nhìn Tư Tư vẻ tò mò.

Tư Tư nhẹ nhàng nhếch hàng lông mày lên, khẽ mỉm cười: "Không có gì, đột nhiên tôi không có khẩu vị để ăn nữa."

Hà Dĩ Kiệt dắt tay Nặc Nặc liền xoay người đi ra ngoài: "Vậy tôi đưa Nặc Nặc đi ra ngoài, phòng bếp đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đó, cô có đói bụng hãy nói với người giúp việc mang lên nhé."

Đợi khi anh nói dứt lời, người đã ra đến bên ngoài phòng khách.

Lúc này Tư Tư chợt như quả bóng cao su bị xì hết hơi, cô ngồi liệt ở trên ghế sofa... cái người này!

Ban đầu lừa gạt cô tới đây lại nói những lời dễ nghe như vậy, hiện tại lại biến thành bộ dáng không nóng không lạnh như vậy, ai cần quan tâm tới sắc mặt của anh chứ?

Chợt Tư Tư đứng vọt lên, sau đó cô xông lên trên lầu, kiểm tra toàn bộ mọi thứ, tìm đến nửa ngày lại phát hiện ra thẻ căn cước của mình đã không cánh mà bay mất rồi. Càng nghĩ cô càng thấy giận, gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt, mất một lúc lâu cũng không có người nhận, Tư Tư liền thở phì phò một mình lượn lên lượn xuống lầu trên lầu dưới vòng vo đến mấy vòng, lúc này điện thoại của Hà Dĩ Kiệt mới thấy gọi trở lại...

"Thẻ căn cước của cô để ở trong ví tiền, mà ví tiền của cô lại đang ở chỗ của tôi, nơi này cô sống chưa quen, cho nên cô đừng có chạy đi lung tung khắp nơi nghe chưa, nhỡ gặp phải người xấu thì phiền toái lắm, cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi tôi nhé, đến tối tôi và Nặc Nặc sẽ về."

Thời điểm tám giờ tối, Hà Dĩ Kiệt ôm trong lòng mình cô bé Nặc Nặc đã ngủ say, thở phì phò sau một ngày chơi đùa mệt lử bước vào trong phòng. Trong phòng khách vẫn còn để sáng một chiếc đèn trên tường, dưới ánh sáng mờ mờ, anh nhìn thấy cô đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.

Có lẽ cô vừa mới tắm xong, cô dùng một cái khăn lông bọc mái tóc của mình lại, gương mặt với ngũ quan rõ ràng của cô hoàn toàn để lộ ra ở trước mặt của anh.

Trong ngày thường nhìn thấy cô và Tương Tư cũng đã có tới mấy phần giống nhau, dưới tình huống có ánh sáng mê ly thế này, nhìn cô lúc này lại càng thấy giống với Tương Tư hơn.

Người giúp việc tới đón Nặc Nặc, ôm cô bé đi lên lầu tắm rửa.

Hà Dĩ Kiệt đứng ở trong phòng khách một lát, sau đó liền chậm rãi đi về phía ghế sa lon để ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện