Anh là một người đàn ông trưởng thành, lúc này lại có bộ dạng vô cùng nghiêm túc giải thích cặn kẽ chân tướng sự việc cho cô nghe, ngược lại, cô lại cảm thấy mình cũng có chút xấu hổ. Nói gì đi nữa, đây cũng là nhà của anh, anh cũng không biết rằng cô và Nặc Nặc lại ngủ chung với nhau, chuyện xảy ra cũng chỉ là vô tình, cũng có thể hữu tha thứ được...
Huống chi, nếu như lúc đó cô bình tĩnh hơn, chẳng phải sẽ không phát sinh ra tình cảnh về sau đó sao? Con ngươi xinh đẹp của cô thoáng xoay quanh, khóe môi thoáng một ý cười: "Nhưng mà vì sao anh lại bật cười lớn như vậy, tại sao anh dám cười nhạo tôi chứ?"
Bộ dạng tức giận đến phùng mang trợn mắt của cô nhìn giống hệt như một chú ếch cốm khi tức giận.
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy giờ phút này nhìn cô rất đáng yêu, giọng điệu cũng không kiềm chế nổi, cũng trở nên có chút vui vẻ: "Vậy tôi mời cô đi ăn cơm để tạ tội có được không?"
Nặc Nặc ghé vào trong ngực Tư Tư, nhìn Tư Tư, rồi lại nhìn sang ba ba, đột nhiên cô bé vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé vào nhau, nở nụ cười: "Nặc Nặc cũng muốn đi."
Tư Tư thoáng nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên trên mặt cô bé, giọng nói trầm thấp: "Con giống hệt một tiểu yêu tinh."
Nặc Nặc ôm lấy khuôn mặt mập mạp của mình, hai đầu lông mày cau chặt lại, cất giọng nói ngọng nghịu, ngây thơ hỏi: "Tại sao lại là tiểu yêu tinh?"
Tư Tư cười nghiêng cười ngửa: "Con đúng là một tiểu yêu tinh mà!”
Nặc Nặc túm chặt lấy ống tay áo của cô lắc lắc, "Con không phải tiểu yêu tinh, con là bé Nặc Nặc”
Tư Tư cười ha ha, cố ý tiếp tục trêu chọc con bé "Con là bé Nặc Nặc, nhưng con cũng là tiểu yêu tinh”
Nặc Nặc tiếp tục lắc lắc cái đầu, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: "Vậy còn dì thì sao, dì là cái gì vậy?"
Tư Tư cười đến chảy cả nước mắt, Hà Dĩ Kiệt đứng ở một bên xem cô cùng Nặc Nặc đùa giỡn với nhau, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần trở nên sáng chói. Tương Tư của anh, dường như từ ngày cô về sống ở bên cạnh anh, cũng chưa từng cười một cách rực rỡ và thoải mái như thế. Thực sự cô cũng chưa từng có được một ngày vui vẻ, đúng thế, bởi vì anh cũng chưa từng mang đến cho cô một ngày vui vẻ.
Nhớ đến Tương Tư, trong nháy mắt tâm tình trong anh lại biến thành ảm đạm... Lúc này đột nhiên anh nghe thấy giọng nói giòn tan của Tư Tư vang lên: "Dì sẽ là một mỹ nữ được không?".
Nhớ đến Tương Tư, trong nháy mắt tâm tình trong anh lại biến thành ảm đạm... Lúc này đột nhiên anh nghe thấy giọng nói giòn tan của Tư Tư vang lên: "Dì sẽ là một mỹ nữ được không?"
Hà Dĩ Kiệt không nhịn được lập tức bật lên tiếng cười hì hì, Tư Tư nghe tiếng quay mặt lại, hai mắt trong trẻo lập tức hung hăng trừng anh: "Sao nào, không phải tôi đúng như thế sao?"
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nụ cười dần dần tràn ngập ở khóe mắt đuôi mày: "Đúng vậy, cô đúng là một mỹ nữ, rất xinh đẹp!".
Tư Tư dương dương đắc ý khóe miệng nhếch lên, lại đưa tay lên nhéo nhẹ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc: "Nhớ cho thật kỹ nhé, có nhớ được hay không?"
Nặc Nặc bị cô nhéo liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dáng điệu đầy vẻ miễn cưỡng: "Nhớ rồi, dì rất xinh đẹp."
Tư Tư vẫn còn ở đó tiếp tục lải nhải sách nhiễu Nặc Nặc, muốn cô bé phải thừa nhận một "sự thật" cô là một mỹ nữ rất xinh đẹp: "Con thấy đó, ba của con cũng thừa nhận dì là mỹ nữ xinh đẹp rồi đó, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời nói của ba, cho nên, từ nay về sau con phải gọi dì là dì xinh đẹp nhé, nghe chưa!"
Nặc Nặc ngước cái cằm nhỏ nhắn mập mạp lên, mặc dù cách nói chuyện của cô bé thỉnh thoảng vẫn còn có những từ không được rõ ràng lắm, không thể nói được hết cả một câu quá, nhưng tóm lại cũng đã có thể trao đổi một cách "bình thường" với người khác được, không còn bị nói kiểu ngọng nghịu của trẻ con nữa rồi...
"Dì à, dì xinh đẹp những lời này quá dài, con sẽ không nói đâu."
Nặc Nặc mở đôi mắt to xinh đẹp, giữ bộ mặt vẻ phớt tỉnh nói láo.
"Vậy con vừa mới nói cái gì đó? Chẳng phải con vừa mới nói – dì xinh đẹp, những lời này quá dài, rõ ràng là con nói được mà!" Tư Tư nổi giận, lại muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Nặc Nặc tránh trái tránh phải, "Con sẽ không, không tin dì nghe..."
Tư Tư ngừng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Nặc Nặc liền trở lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm thẳng vào cô vẻ đầy chăm chú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu ra: “Cũng được...khá xinh đẹp...”
Hà Dĩ Kiệt cũng nhịn không được nữa, cuối cùng anh phá lên cười ha hả. Anh vừa mới cười lên một tiếng, Tư Tư liền liếc ánh mắt gần như muốn giết người sang phía anh, Hà Dĩ Kiệt vội vàng im miệng luông, xoay người sang chỗ khác chạy ra ngoài, "Tôi đi lấy xe đây..."
Tư Tư nhìn anh đang cố nén tiếng cười, hai vai vẫn còn đang rung rung không ngừng, không khỏi nổi trận lôi đình, liền đặt luôn viên thịt nhỏ ở trong ngực mình xuống đất, sau đó xoay người chạy một mạch về hướng phòng ngủ...
Nặc Nặc ôm bụng cười nằm ở trên lan can một lúc, mãi lâu sau cũng mới uốn éo uốn éo chạy theo cô về tới phòng ngủ. Tư Tư trở về phòng liền nằm lỳ ở trên giường bật cười lớn, cười lăn lộn một lát, cô trở dậy đi tắm, lại nhớ cái cảnh tượng vừa mới xảy ra lúc nãy lại không nhịn được bật lên cười. Tắm xong, thời điểm thay quần áo, nghĩ đến cái cảnh cái mặt mập mạp Nặc Nặc hếch lên, bộ mặt dáng vẻ phớt tỉnh, lại bắt đầu phá lên cười...
Huống chi, nếu như lúc đó cô bình tĩnh hơn, chẳng phải sẽ không phát sinh ra tình cảnh về sau đó sao? Con ngươi xinh đẹp của cô thoáng xoay quanh, khóe môi thoáng một ý cười: "Nhưng mà vì sao anh lại bật cười lớn như vậy, tại sao anh dám cười nhạo tôi chứ?"
Bộ dạng tức giận đến phùng mang trợn mắt của cô nhìn giống hệt như một chú ếch cốm khi tức giận.
Hà Dĩ Kiệt cảm thấy giờ phút này nhìn cô rất đáng yêu, giọng điệu cũng không kiềm chế nổi, cũng trở nên có chút vui vẻ: "Vậy tôi mời cô đi ăn cơm để tạ tội có được không?"
Nặc Nặc ghé vào trong ngực Tư Tư, nhìn Tư Tư, rồi lại nhìn sang ba ba, đột nhiên cô bé vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé vào nhau, nở nụ cười: "Nặc Nặc cũng muốn đi."
Tư Tư thoáng nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên trên mặt cô bé, giọng nói trầm thấp: "Con giống hệt một tiểu yêu tinh."
Nặc Nặc ôm lấy khuôn mặt mập mạp của mình, hai đầu lông mày cau chặt lại, cất giọng nói ngọng nghịu, ngây thơ hỏi: "Tại sao lại là tiểu yêu tinh?"
Tư Tư cười nghiêng cười ngửa: "Con đúng là một tiểu yêu tinh mà!”
Nặc Nặc túm chặt lấy ống tay áo của cô lắc lắc, "Con không phải tiểu yêu tinh, con là bé Nặc Nặc”
Tư Tư cười ha ha, cố ý tiếp tục trêu chọc con bé "Con là bé Nặc Nặc, nhưng con cũng là tiểu yêu tinh”
Nặc Nặc tiếp tục lắc lắc cái đầu, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: "Vậy còn dì thì sao, dì là cái gì vậy?"
Tư Tư cười đến chảy cả nước mắt, Hà Dĩ Kiệt đứng ở một bên xem cô cùng Nặc Nặc đùa giỡn với nhau, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần trở nên sáng chói. Tương Tư của anh, dường như từ ngày cô về sống ở bên cạnh anh, cũng chưa từng cười một cách rực rỡ và thoải mái như thế. Thực sự cô cũng chưa từng có được một ngày vui vẻ, đúng thế, bởi vì anh cũng chưa từng mang đến cho cô một ngày vui vẻ.
Nhớ đến Tương Tư, trong nháy mắt tâm tình trong anh lại biến thành ảm đạm... Lúc này đột nhiên anh nghe thấy giọng nói giòn tan của Tư Tư vang lên: "Dì sẽ là một mỹ nữ được không?".
Nhớ đến Tương Tư, trong nháy mắt tâm tình trong anh lại biến thành ảm đạm... Lúc này đột nhiên anh nghe thấy giọng nói giòn tan của Tư Tư vang lên: "Dì sẽ là một mỹ nữ được không?"
Hà Dĩ Kiệt không nhịn được lập tức bật lên tiếng cười hì hì, Tư Tư nghe tiếng quay mặt lại, hai mắt trong trẻo lập tức hung hăng trừng anh: "Sao nào, không phải tôi đúng như thế sao?"
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nụ cười dần dần tràn ngập ở khóe mắt đuôi mày: "Đúng vậy, cô đúng là một mỹ nữ, rất xinh đẹp!".
Tư Tư dương dương đắc ý khóe miệng nhếch lên, lại đưa tay lên nhéo nhẹ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nặc Nặc: "Nhớ cho thật kỹ nhé, có nhớ được hay không?"
Nặc Nặc bị cô nhéo liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dáng điệu đầy vẻ miễn cưỡng: "Nhớ rồi, dì rất xinh đẹp."
Tư Tư vẫn còn ở đó tiếp tục lải nhải sách nhiễu Nặc Nặc, muốn cô bé phải thừa nhận một "sự thật" cô là một mỹ nữ rất xinh đẹp: "Con thấy đó, ba của con cũng thừa nhận dì là mỹ nữ xinh đẹp rồi đó, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời nói của ba, cho nên, từ nay về sau con phải gọi dì là dì xinh đẹp nhé, nghe chưa!"
Nặc Nặc ngước cái cằm nhỏ nhắn mập mạp lên, mặc dù cách nói chuyện của cô bé thỉnh thoảng vẫn còn có những từ không được rõ ràng lắm, không thể nói được hết cả một câu quá, nhưng tóm lại cũng đã có thể trao đổi một cách "bình thường" với người khác được, không còn bị nói kiểu ngọng nghịu của trẻ con nữa rồi...
"Dì à, dì xinh đẹp những lời này quá dài, con sẽ không nói đâu."
Nặc Nặc mở đôi mắt to xinh đẹp, giữ bộ mặt vẻ phớt tỉnh nói láo.
"Vậy con vừa mới nói cái gì đó? Chẳng phải con vừa mới nói – dì xinh đẹp, những lời này quá dài, rõ ràng là con nói được mà!" Tư Tư nổi giận, lại muốn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Nặc Nặc tránh trái tránh phải, "Con sẽ không, không tin dì nghe..."
Tư Tư ngừng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Nặc Nặc liền trở lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm thẳng vào cô vẻ đầy chăm chú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu ra: “Cũng được...khá xinh đẹp...”
Hà Dĩ Kiệt cũng nhịn không được nữa, cuối cùng anh phá lên cười ha hả. Anh vừa mới cười lên một tiếng, Tư Tư liền liếc ánh mắt gần như muốn giết người sang phía anh, Hà Dĩ Kiệt vội vàng im miệng luông, xoay người sang chỗ khác chạy ra ngoài, "Tôi đi lấy xe đây..."
Tư Tư nhìn anh đang cố nén tiếng cười, hai vai vẫn còn đang rung rung không ngừng, không khỏi nổi trận lôi đình, liền đặt luôn viên thịt nhỏ ở trong ngực mình xuống đất, sau đó xoay người chạy một mạch về hướng phòng ngủ...
Nặc Nặc ôm bụng cười nằm ở trên lan can một lúc, mãi lâu sau cũng mới uốn éo uốn éo chạy theo cô về tới phòng ngủ. Tư Tư trở về phòng liền nằm lỳ ở trên giường bật cười lớn, cười lăn lộn một lát, cô trở dậy đi tắm, lại nhớ cái cảnh tượng vừa mới xảy ra lúc nãy lại không nhịn được bật lên cười. Tắm xong, thời điểm thay quần áo, nghĩ đến cái cảnh cái mặt mập mạp Nặc Nặc hếch lên, bộ mặt dáng vẻ phớt tỉnh, lại bắt đầu phá lên cười...
Danh sách chương