Tĩnh Tri ở một bên nhìn thấy cảnh như vậy cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cô cảm thấy vui vẻ vì con gái mình rất hiểu chuyện, lại vừa cảm thấy vui mừng vì thấy Nặc Nặc rất ngây thơ và đáng yêu. Nhưng nghĩ đến Tương Tư, cô lại không sao kìm chế nổi lòng mình, nước mắt lại ào ạt tuôn rơi. Cô ở bên con gái Khả Khả của mình, trông coi con gái một ngày suốt 24 tiếng đồng hồ, thật sự vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vẫn sợ con sẽ gặp phải điều gì uất ức, Nặc Nặc mới lớn bằng ngần này đã không còn mẹ, từ nay về sau con bé sẽ ra sao đây? Thiệu Đình bắt gặp cô lại rơi lệ, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực, hạ thấp giọng xuống, nói: "Bây giờ em đã là người lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè, em muốn để Khả Khả nhìn thấy sao, thế nào con gái cũng sẽ chê cười em đó."

Tĩnh Tri úp mặt vào trên vai anh, trong chốc lát nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi: "Thiệu Đình, trong lòng em thấy rất khó chịu, cứ nghĩ đến Tương Tư là em lại thấy vừa khó chịu vừa hối hận. Nếu như lúc trước chúng ta không rời khỏi nơi này để đi châu Úc, Tương Tư sẽ không phải chịu cảnh tứ cố vô thân, sẽ không phải chịu những nỗi khổ sở lớn như vậy, hiện giờ không hiểu thi thể cô ấy đã được đưa tiễn thế nào nữa... Chung quy em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy..."

Trên gương mặt tuấn dật của Mạnh Thiệu Đình hiện rõ sự thương yêu, anh nhẹ nhàng vỗ về bờ vai gầy guộc của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ dỗ dành hồi lâu. Thấy nước mắt của cô đã dần dần ngừng lại, anh liền nghĩ biện pháp để phân tán bớt sự chú ý của cô: "Nặc Nặc còn nhỏ như vậy, Tương Tư lại vừa mất, Dĩ Kiệt lại là một người đàn ông, chẳng có gì bằng bạn bè thân thiết, không bằng từ nay về sau em chịu khó tốn công lo lắng chăm sóc cho Nặc Nặc một chút, coi như là quan tâm giúp đỡ cho Dĩ Kiệt, để cho cậu ấy có thể an tâm xử lý chuyện của mình."

Tĩnh Tri lập tức gật đầu: "Vâng, ban ngày em sẽ mang theo Nặc Nặc ở bên mình, chờ Dĩ Kiệt rảnh rỗi sẽ tới đón Nặc Nặc, dù sao bây giờ cũng không thể tiếp tục để cho Nặc Nặc hàng ngày ở cùng một chỗ với bảo mẫu được nữa. À mà phải rồi, em nghe chị Lưu Tô nói, Thanh Thu cũng biết tin rồi, mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở về..."

Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt không khỏi thoáng xoay chuyển, nghĩ đến người nào đó, bên môi lập tức hiện lên một cười kiểu "vui sướng khi thấy có người gặp họa"!

*****

Sân bay, trong một quán bán bánh kem.

Nặc Nặc và Khả Khả ngồi ở trên chỗ ngồi của trẻ em, trước mặt mỗi cô bé đều đầy ắp những loại bánh ngọt nhìn vô cùng đẹp đẽ và dễ thương, lại còn có hai cốc ca cao nóng to đùng nữa chứ. Hai đứa trẻ ăn đến nỗi trên mặt trên môi tràn đầy những bơ. Hai người lớn ở bên cạnh cũng mặc kệ, không trông nom gì hết. Khả Khả rất ra dáng là một người lớn, thỉnh thoảng lại lau miệng cho mình, rồi lại lau miệng cho Nặc Nặc. Nặc Nặc cũng rất ngoan ngoãn, khi Khả Khả cầm khăn tay tới, cô bé liền ghé ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp sát gần vào Khả Khả để cho chị lau. Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri ngồi ở bên cạnh, quan sát hai đứa trẻ miệng cứ cười tủm tỉm.

Còn hơi chếch ở phía bên kia, Thẩm Bắc Thành mặc chiếc áo gió ngắn màu đen đang ngồi lặng yên ở đó. Thoạt nhìn vẻ mặt anh vẫn yên lặng như nước, nhưng nhìn hai tay đặt ở trên chiếc khăn trải bàn màu trắng viền tơ lại thoáng có chút run rẩy rất nhỏ, đã tiết lộ sự căng thẳng nơi đáy lòng của anh.

Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, khóe mắt đảo nhìn qua một cái rồi lướt đi, cuối cùng anh nở nụ cười có chút ranh mãnh. Trong lòng Thẩm Bắc Thành hiểu rất rõ, tuy có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng phần nhiều là rất cảm kích. Nếu như không phải Thiệu Đình gạt Tĩnh Tri và Lưu Tô tiết lộ ra tin tức Thanh Thu sắp về nước, anh hoàn toàn không có khả năng ngồi ở chỗ này để đợi cô, chờ được gặp cô một lần.

Thỉnh thoảng anh lại hơi quay mặt về phía cửa ra vào sân bay, trong ánh mắt nổi rõ có chút vô cùng lo lắng. Tĩnh Tri nhìn thấy Thẩm Bắc Thành như vậy cũng cảm thấy hết giận. Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Bắc Thành xuất hiện ở sân bay trong lòng đã giận sôi lên, nhưng hiện giờ tức giận cũng đã nhanh chóng tiêu tan đôi chút. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tiếc, nếu như không phải vì có việc gấp cần phải xử lý, không thể đến được nơi này, thì chắc chắn phải nghe thấy Cố Lưu Tô hung hăng xạc cho Thẩm Bắc Thành vài câu thì cô mới hết giận!

Nhớ ngày đó, sau khi cô và Thiệu Đình đi châu Úc không lâu, Thanh Thu cũng liền bay trở về Pennsylvania. Sau đó các cô thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại cho nhau. Lúc Tĩnh Tri hỏi tới nguyên nhân Thanh Thu đi ra nước ngoài, mới biết rằng khi đó Thẩm Bắc Thành tuy vẫn còn dây dưa không rõ với Lạc Tương, nhưng lại cứ quấn quít chặt ở bên Thanh Thu. Có một lần anh cố sống cố chết quấn chặt lấy cô hẹn cùng nhau ăn cơm. Kết quả Lạc Tương lại tìm được nhà hàng bèn đi tới, ngay giữa căn phòng lớn có bao nhiêu người đang ăn cơm, cô ta liền quỳ gối ở trước mặt Thanh Thu, chảy nước mắt khóc rống lên, cầu xin Thanh Thu hãy trả lại Thẩm Bắc Thành cho cô. Lúc đó Thanh Thu vừa xấu hổ, lại vừa tức Thẩm Bắc Thành chỉ bận tâm chú ý đến thể diện của Lạc Tương không chịu giải thích gì nhiều, trở về nhà Thanh Thu liền ốm nặng một trận, sau đó dứt khoát rời đi.

Bởi vậy nên Tĩnh Tri hận Thẩm Bắc Thành tới cực điểm, cô thực sự không muốn cho Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ. Bất kể là ai cũng tốt, bất kể là người nước nào, chỉ cần người ấy có thể thật lòng, toàn tâm toàn ý với Thanh Thu, bọn họ đều chấp nhận, chỉ cần đó không phải là Thẩm Bắc Thành!

Nhưng lần này trở về, nghe Thiệu Đình nói rằng sau khi Thanh Thu tức giận đi ra nước ngoài, Bắc Thành hoàn toàn đã cắt đứt với Lạc Tương. Tuy cô vẫn luôn kháng cự chuyện Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành ở cùng một chỗ, nhưng Thanh Thu đi Pennsylvania hơn một năm nay, chẳng những thoái thác người đàn ông sắp đính hôn với cô mà còn cũng đã thoái thác không biết bao nhiêu người theo đuổi, cô mới hiểu ra, có lẽ Thanh Thu không hề thoải mái giống như bộ dạng bề ngoài. Có lẽ cô cũng chưa từng hoàn toàn buông tay với Bắc Thành... Nhớ ngày đó Phó Tĩnh Tri cô, chẳng phải cũng đã như vậy hay sao?

Chuyện tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn không thể nói được rõ ràng. Không phải là người trong cuộc, sẽ không có cách nào phỏng đoán chính xác ý nghĩ của người khác. Không bằng cũng đừng nên nhúng tay vào, cứ để mặc cho số mệnh của bọn họ tự sắp xếp xong xuôi. Nếu như thật sự bọn họ có duyên, như vậy kể cả thời gian không gian hoặc là những người khác cũng không phải thể ngăn cách nổi. Nhưng nếu thật sự vô duyên, cho dù có hao hết khí lực thì chẳng qua cũng chỉ là dùng giỏ trúc để múc nước. (ý nói làm một việc vô ích)

Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Tĩnh Tri cũng cảm thấy không còn sự bất mãn với Thẩm Bắc Thành nữa.

Bọn họ ngồi đợi ở trong quán bánh kem đợi đến nửa giờ sau thì Thanh Thu cũng vừa vặn đến.Lúc Thanh Thu đẩy cửa tiến vào, Tĩnh Tri cố ý liếc nhìn sang Thẩm Bắc Thành một cái. Tựa như anh đang cố nén sự kích động nên cũng không để lộ ra vẻ mặt khoa trương, nhưng đôi tay của anh lại không ngừng run rẩy, đôi tròng mắt rạng rỡ, chói sáng lạ thường.

Mà người phụ nữ vừa đẩy cửa bước vào kia lại giống như ánh mặt trời chói mắt, trong nháy mắt trái tim của anh chợt đau nhói. Đột nhiên trong lúc đó Thẩm Bắc Thành cảm thấy mình gần như không còn chỗ nào để có thể chạy trốn. Thậm chí anh còn hối hận tại sao trong lúc này mình lại xuất hiện ở đây. Thậm chí anh cảm thấy bản thân thực sợ hãi khi nhìn thấy cô, hoặc nói đúng hơn là, anh sợ không biết phải làm thế nào nếu như nhìn thấy vẻ mặt của cô khi bắt gặp anh cũng ở đây...

Không biết cô sẽ khinh thường, hay là sẽ cười lạnh lùng, cũng có thể là bình thản giống như nhìn một người qua đường. Trong lòng anh rối loạn đến tê dại, mồ hôi vã ra làm lòng bàn tay anh thấy dinh dính. Dần dần anh cảm thấy có chút bất an khi ngồi ở chỗ này, thậm chí, thậm chí anh còn nảy ra một ý nghĩ vô cùng buồn cười... Anh vừa nghĩ có lẽ mình nên chạy trốn Thanh Thu... bộ dáng đã tựa như “vừa lâm trận vội muốn đào thoát”...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện