"Sánh bước bên nhau?" Đột nhiên Hà Dĩ Kiệt mở trừng mắt, cứ nhìn Đỗ Phương Phương đang khóc ròng ở trước mặt như vậy. Khóe môi của anh dần dần cong lên, một nụ cười nhợt nhạt hé mở trên môi, nhưng từ trong đáy mắt của anh đột nhiên có một giọt lệ trào ra, lăn xuống cực kỳ chậm chạp, rơi xuống đất...
Không biết là bởi vì anh quá đau đớn, hay là bởi vì có chuyện gì khác nữa mà anh cứ sững sờ như thế nhìn sang Đỗ Phương Phương, rồi lại như hoàn toàn không nhìn thấy cô. Lần đầu tiên Đỗ Phương Phương nhìn thấy anh rơi lệ, trong nội tâm dù biết anh rơi lệ vì người phụ nữ khác, nhưng cô lại cảm thấy đau khổ không sao chịu nổi, nước mắt cứ thế rơi xuống liên tục. Tận sâu nơi đáy lòng cô cũng đang đau đớn không thôi. Cô quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vào mặt anh, không dám nhìn những vệt nước mắt trên mặt anh nữa.
Rất lâu sau, anh đột nhiên mở lời, bộ dạng ngơ ngẩn nhưng ngữ điệu lại bình tĩnh đến cực điểm: "Cô nói tôi phải sánh bước bên nhau thế nào đây hả Đỗ Phương Phương? Tương Tư đã chết rồi, làm sao tôi và cô ấy có thể sánh bước bên nhau đây? Cho dù cô có muốn thành toàn cho chúng tôi, cũng không còn cách nào nữa rồi. Tôi không thể đuổi theo cô ấy đến tận Thiên đường, cô ấy cũng không thể cải tử hồi sinh được... Làm sao tôi có thể ở cùng một chỗ với cô ấy được đây?"
"Chết rồi?" Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, lui về phía sau liên tiếp mấy bước, mãi đến khi thân thể cô chạm vào tường mới dừng lại. Tựa như cô hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục như vậy, giật mình sửng sốt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên như một kẻ điên: "Ông Trời thật sự có mắt, con đàn bà đê tiện kia giờ đây đã chết rồi. Tôi biết ngay mà, đồ đàn bà đê tiện, kẻ thứ ba đến chia rẽ cuộc sống vợ chồng nhà người ta sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp, cô ta cũng không thể thoát khỏi kết cục đó được!"
Cô ngửa mặt lên mà cười, cười nghiêng cười ngả, cười đến chảy nước mắt, tiếng cười kia lẽ ra phải nghe thấy âm điệu rất sung sướng, nhưng chẳng biết tại sao, lại cảm thấy có chút thê lương: "Cô ta đã chết rồi sao? Văn Tương Tư, cô thật sự rất thông minh, người sống làm sao đấu được với người chết chứ? Cô chết thật tốt, cô chết đi rồi nhưng cô đã vĩnh viễn chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng của anh ấy. Huống chi cô lại còn có cả con gái bảo bối như vậy, cô thật sự rất lợi hại, tôi không đấu lại được cô. Đỗ Phương Phương tôi đây không đấu nổi với cô! Cô chết rồi nhưng vẫn can thiệp vào cuộc sống, khiến giờ đây tôi không thể sống một cuộc sống bình yên nữa rồi. Cô chết rồi nhưng cô vẫn chia rẽ chúng tôi. Đỗ Phương Phương tôi tự nhận là bản thân đã từng giở chút thủ đoạn với cô, nhưng không ngờ tôi vẫn bị cô đùa đến xoay mòng mòng như vậy. Văn Tương Tư, cô đáng bị đưa tới địa ngục! Cô chết sớm như vậy là đáng đời lắm!"
Cô chết rồi nhưng vẫn can thiệp vào cuộc sống, khiến giờ đây tôi không thể sống một cuộc sống bình yên nữa rồi. Cô chết rồi nhưng cô vẫn chia rẽ chúng tôi. Đỗ Phương Phương tôi tự nhận là bản thân đã từng giở chút thủ đoạn với cô, nhưng không ngờ tôi vẫn bị cô đùa đến xoay mòng mòng như vậy. Văn Tương Tư, cô đáng bị đưa tới địa ngục! Cô chết sớm như vậy là đáng đời lắm!"
Tiếng chửi bới của Phương Phương ngày một cao hơn, khiến sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng trở nên âm trầm. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh nhẹ nhàng vươn tay ra túm chặt lấy cổ của cô, dồn sức vào bàn tay bóp mạnh làm cho Phương Phương lập tức không sao thở nổi nữa. Đôi mắt của Đỗ Phương Phương đã hơi lồi ra, mũi chân cũng đã hơi kiễng lên một chút, hai tay của Phương Phương giơ ra trước quờ quạng lung tung cào lên mu bàn tay của anh, tạo thành từng đường từng đường rướm máu. Hà Dĩ Kiệt vẫn không chịu buông tay, mắt nhìn vào Phương Phương chòng chọc, dường như sắp nứt ra, tròng mắt đỏ ngầu một mảnh tựa như sắp phun ra máu vậy. Lực bóp của bàn tay càng lúc càng mạnh, động tác cào cấu của Đỗ Phương Phương lên tay anh dần dần yếu đi, đầu lưỡi đã hơi thè lè ra ngoài, mắt nhìn đã trợn ngược lên. Lúc này Hà Dĩ Kiệt phải cố gắng lắm mới nén lại được sự kích động muốn bóp chết Phương Phương, bàn tay đang túm ngang cổ liền đẩy mạnh cô ta sang một bên. Đỗ Phương Phương giống như một quả bóng da đã bị xì hơi, người mềm nhũn nằm rũ ra ở trên mặt đất. Cô ôm lấy cổ, ho khan kịch liệt, thoáng cái mặt đỏ bừng lên mãi lâu sau cũng không nói được ra lời.
Hà Dĩ Kiệt đứng lặng ở nơi đó một lúc lâu, sau đó cũng không buồn liếc nhìn Phương Phương một cái, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.Cánh cửa vừa mở ra, thư ký Triệu ánh mắt thất thần dường như đã đông cứng lại, gắng gượng đứng thẳng người dậy nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt cũng không ngừng lại, khi bước qua bên cạnh anh chỉ buông lại một câu nói, âm điệu vang lên nghe nhàn nhạt: "Hiện giờ tư tưởng của cậu đã quá lớn rồi, nếu đã như vậy tôi cũng chỉ có thể nói rằng, giờ đây tôi cũng không thể nào thu nạp cậu được nữa rồi. Triệu Khiêm, đường đi là do chính bản thân cậu đã lựa chọn, nếu như hậu quả có quá tàn khốc, cậu cũng không nên oán người khác."
Thân thể thư ký Triệu run lên kịch liệt, môi mấp máy như còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại không thể phát ra nổi một chút xíu âm thanh nào, chỉ trơ mắt ra nhìn Hà Dĩ Kiệt tiến vào thang máy rời đi. Sau đó thoáng cái cả người anh ta liền xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét giống như người chết.
*****************************************************
"Cho em chơi con gấu nhỏ này." Trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe Bentley màu đen, một cô bé xinh đẹp có mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, trên trán những lọn tóc cắt ngắn ngang lông mày rủ xuống che rợp trên hai hàng lông mi mềm mại, cong veo. Cô bé mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt và chiếc váy màu đen có nhiều nếp gấp ngắn đến gối. Bao quanh đôi chân nhỏ xíu, thẳng tắp là một đôi tất chân xinh xắn dệt hoa văn theo phong cách tây bằng sợi tổng hợp. Hai màu đen trắng đan xen vào nhau nhìn vừa đơn giản lại rất hòa đồng, mang vẻ ngây thơ chất phác rất đáng yêu.
Mà lúc này, cô bé đang giơ một chú gấu Winnie the Pooh vô cùng xinh đẹp tới trước mặt một bé gái nhỏ hơn mình. Em bé kia nhìn trắng trẻo, mũm mĩm giống như búp bê. Lúc này em bé vẫn còn đang khóc, bàn tay xinh xinh giơ lên dụi dụi vào mắt, giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, thỉnh thoảng cô bé lại nấc lên một cái rất dễ thương. Giữa lúc đang khóc thút thít bé gái chợt nghe thấy chị nói như vậy, liền ngước lên nhìn qua khe ngón tay mập mạp đang úp trên mắt, mang theo chút thích thú, ngắm trộm con gấu nhỏ trong tay chị. Bé bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào con gấu không hề chớp mắt một cái, tuy vẫn còn thút thít nhưng liền giơ tay ra nhận lấy con gấu nhỏ. Cô bé kia liền cười rạng rỡ, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Cô bé đưa con gấu vào tận tay cho em gái nhỏ hơn mình một tuổi, sau đó rất ra dáng người lớn, cô bé lấy chiếc khăn tay xinh xinh của mình ra lau nước mắt cho em, động tác dịu dàng, cất tiếng nói ngây thơ dỗ dành em rất ngọt ngào: "Nặc Nặc, em gái ngoan, đừng khóc nữa nhé, chị cho em thứ đồ chơi mà chị thích nhất đấy."
Nặc Nặc ôm con gấu nhỏ yêu thích đến không muốn rời tay, vừa khóc thút thít vừa ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to đen láy ướt sũng, lông mi lúng liếng, khẽ chớp chớp nhìn sang Khả Khả. Vết sưng đỏ trên gương mặt lẫn bên khóe miệng của Nặc Nặc đã được thoa lên một lớp thuốc mỡ trong suốt màu xanh lục, trông miệng cô bé giống như có một vòng râu ria màu xanh lục bao quanh, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nặc Nặc vẫn còn nghẹn ngào cất giọng non nớt hỏi lại: "Không lừa gạt, cho Nặc Nặc thật..."
Khả Khả dùng sức gật mạnh cái đầu, đôi mắt cong lên, cười tít, giơ tay ôm lấy em bé, sảng khoái mở miệng: "Ừ, chị không lừa gạt em gái Nặc Nặc."
Nặc Nặc cũng cong môi lên cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng nõn mới mọc chưa đủ dài. Khả Khả vừa thấy em cười, cũng cười theo, vừa ôm em vừa hôn mấy cái, có bao nhiêu món đồ chơi đều mang tất cả ra để cho em bé chơi. Rất nhanh chóng hai đứa trẻ đã ngồi một chỗ chơi với nhau. Nặc Nặc dần dần cũng không còn khóc nữa.
Không biết là bởi vì anh quá đau đớn, hay là bởi vì có chuyện gì khác nữa mà anh cứ sững sờ như thế nhìn sang Đỗ Phương Phương, rồi lại như hoàn toàn không nhìn thấy cô. Lần đầu tiên Đỗ Phương Phương nhìn thấy anh rơi lệ, trong nội tâm dù biết anh rơi lệ vì người phụ nữ khác, nhưng cô lại cảm thấy đau khổ không sao chịu nổi, nước mắt cứ thế rơi xuống liên tục. Tận sâu nơi đáy lòng cô cũng đang đau đớn không thôi. Cô quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vào mặt anh, không dám nhìn những vệt nước mắt trên mặt anh nữa.
Rất lâu sau, anh đột nhiên mở lời, bộ dạng ngơ ngẩn nhưng ngữ điệu lại bình tĩnh đến cực điểm: "Cô nói tôi phải sánh bước bên nhau thế nào đây hả Đỗ Phương Phương? Tương Tư đã chết rồi, làm sao tôi và cô ấy có thể sánh bước bên nhau đây? Cho dù cô có muốn thành toàn cho chúng tôi, cũng không còn cách nào nữa rồi. Tôi không thể đuổi theo cô ấy đến tận Thiên đường, cô ấy cũng không thể cải tử hồi sinh được... Làm sao tôi có thể ở cùng một chỗ với cô ấy được đây?"
"Chết rồi?" Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, lui về phía sau liên tiếp mấy bước, mãi đến khi thân thể cô chạm vào tường mới dừng lại. Tựa như cô hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục như vậy, giật mình sửng sốt hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười rộ lên như một kẻ điên: "Ông Trời thật sự có mắt, con đàn bà đê tiện kia giờ đây đã chết rồi. Tôi biết ngay mà, đồ đàn bà đê tiện, kẻ thứ ba đến chia rẽ cuộc sống vợ chồng nhà người ta sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp, cô ta cũng không thể thoát khỏi kết cục đó được!"
Cô ngửa mặt lên mà cười, cười nghiêng cười ngả, cười đến chảy nước mắt, tiếng cười kia lẽ ra phải nghe thấy âm điệu rất sung sướng, nhưng chẳng biết tại sao, lại cảm thấy có chút thê lương: "Cô ta đã chết rồi sao? Văn Tương Tư, cô thật sự rất thông minh, người sống làm sao đấu được với người chết chứ? Cô chết thật tốt, cô chết đi rồi nhưng cô đã vĩnh viễn chiếm được vị trí quan trọng nhất trong lòng của anh ấy. Huống chi cô lại còn có cả con gái bảo bối như vậy, cô thật sự rất lợi hại, tôi không đấu lại được cô. Đỗ Phương Phương tôi đây không đấu nổi với cô! Cô chết rồi nhưng vẫn can thiệp vào cuộc sống, khiến giờ đây tôi không thể sống một cuộc sống bình yên nữa rồi. Cô chết rồi nhưng cô vẫn chia rẽ chúng tôi. Đỗ Phương Phương tôi tự nhận là bản thân đã từng giở chút thủ đoạn với cô, nhưng không ngờ tôi vẫn bị cô đùa đến xoay mòng mòng như vậy. Văn Tương Tư, cô đáng bị đưa tới địa ngục! Cô chết sớm như vậy là đáng đời lắm!"
Cô chết rồi nhưng vẫn can thiệp vào cuộc sống, khiến giờ đây tôi không thể sống một cuộc sống bình yên nữa rồi. Cô chết rồi nhưng cô vẫn chia rẽ chúng tôi. Đỗ Phương Phương tôi tự nhận là bản thân đã từng giở chút thủ đoạn với cô, nhưng không ngờ tôi vẫn bị cô đùa đến xoay mòng mòng như vậy. Văn Tương Tư, cô đáng bị đưa tới địa ngục! Cô chết sớm như vậy là đáng đời lắm!"
Tiếng chửi bới của Phương Phương ngày một cao hơn, khiến sắc mặt của Hà Dĩ Kiệt càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng trở nên âm trầm. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh nhẹ nhàng vươn tay ra túm chặt lấy cổ của cô, dồn sức vào bàn tay bóp mạnh làm cho Phương Phương lập tức không sao thở nổi nữa. Đôi mắt của Đỗ Phương Phương đã hơi lồi ra, mũi chân cũng đã hơi kiễng lên một chút, hai tay của Phương Phương giơ ra trước quờ quạng lung tung cào lên mu bàn tay của anh, tạo thành từng đường từng đường rướm máu. Hà Dĩ Kiệt vẫn không chịu buông tay, mắt nhìn vào Phương Phương chòng chọc, dường như sắp nứt ra, tròng mắt đỏ ngầu một mảnh tựa như sắp phun ra máu vậy. Lực bóp của bàn tay càng lúc càng mạnh, động tác cào cấu của Đỗ Phương Phương lên tay anh dần dần yếu đi, đầu lưỡi đã hơi thè lè ra ngoài, mắt nhìn đã trợn ngược lên. Lúc này Hà Dĩ Kiệt phải cố gắng lắm mới nén lại được sự kích động muốn bóp chết Phương Phương, bàn tay đang túm ngang cổ liền đẩy mạnh cô ta sang một bên. Đỗ Phương Phương giống như một quả bóng da đã bị xì hơi, người mềm nhũn nằm rũ ra ở trên mặt đất. Cô ôm lấy cổ, ho khan kịch liệt, thoáng cái mặt đỏ bừng lên mãi lâu sau cũng không nói được ra lời.
Hà Dĩ Kiệt đứng lặng ở nơi đó một lúc lâu, sau đó cũng không buồn liếc nhìn Phương Phương một cái, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.Cánh cửa vừa mở ra, thư ký Triệu ánh mắt thất thần dường như đã đông cứng lại, gắng gượng đứng thẳng người dậy nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt cũng không ngừng lại, khi bước qua bên cạnh anh chỉ buông lại một câu nói, âm điệu vang lên nghe nhàn nhạt: "Hiện giờ tư tưởng của cậu đã quá lớn rồi, nếu đã như vậy tôi cũng chỉ có thể nói rằng, giờ đây tôi cũng không thể nào thu nạp cậu được nữa rồi. Triệu Khiêm, đường đi là do chính bản thân cậu đã lựa chọn, nếu như hậu quả có quá tàn khốc, cậu cũng không nên oán người khác."
Thân thể thư ký Triệu run lên kịch liệt, môi mấp máy như còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại không thể phát ra nổi một chút xíu âm thanh nào, chỉ trơ mắt ra nhìn Hà Dĩ Kiệt tiến vào thang máy rời đi. Sau đó thoáng cái cả người anh ta liền xụi lơ ở trên mặt đất, sắc mặt xám ngoét giống như người chết.
*****************************************************
"Cho em chơi con gấu nhỏ này." Trên ghế ngồi phía sau của chiếc xe Bentley màu đen, một cô bé xinh đẹp có mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, trên trán những lọn tóc cắt ngắn ngang lông mày rủ xuống che rợp trên hai hàng lông mi mềm mại, cong veo. Cô bé mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt và chiếc váy màu đen có nhiều nếp gấp ngắn đến gối. Bao quanh đôi chân nhỏ xíu, thẳng tắp là một đôi tất chân xinh xắn dệt hoa văn theo phong cách tây bằng sợi tổng hợp. Hai màu đen trắng đan xen vào nhau nhìn vừa đơn giản lại rất hòa đồng, mang vẻ ngây thơ chất phác rất đáng yêu.
Mà lúc này, cô bé đang giơ một chú gấu Winnie the Pooh vô cùng xinh đẹp tới trước mặt một bé gái nhỏ hơn mình. Em bé kia nhìn trắng trẻo, mũm mĩm giống như búp bê. Lúc này em bé vẫn còn đang khóc, bàn tay xinh xinh giơ lên dụi dụi vào mắt, giữa những tiếng khóc nghẹn ngào, thỉnh thoảng cô bé lại nấc lên một cái rất dễ thương. Giữa lúc đang khóc thút thít bé gái chợt nghe thấy chị nói như vậy, liền ngước lên nhìn qua khe ngón tay mập mạp đang úp trên mắt, mang theo chút thích thú, ngắm trộm con gấu nhỏ trong tay chị. Bé bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào con gấu không hề chớp mắt một cái, tuy vẫn còn thút thít nhưng liền giơ tay ra nhận lấy con gấu nhỏ. Cô bé kia liền cười rạng rỡ, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Cô bé đưa con gấu vào tận tay cho em gái nhỏ hơn mình một tuổi, sau đó rất ra dáng người lớn, cô bé lấy chiếc khăn tay xinh xinh của mình ra lau nước mắt cho em, động tác dịu dàng, cất tiếng nói ngây thơ dỗ dành em rất ngọt ngào: "Nặc Nặc, em gái ngoan, đừng khóc nữa nhé, chị cho em thứ đồ chơi mà chị thích nhất đấy."
Nặc Nặc ôm con gấu nhỏ yêu thích đến không muốn rời tay, vừa khóc thút thít vừa ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to đen láy ướt sũng, lông mi lúng liếng, khẽ chớp chớp nhìn sang Khả Khả. Vết sưng đỏ trên gương mặt lẫn bên khóe miệng của Nặc Nặc đã được thoa lên một lớp thuốc mỡ trong suốt màu xanh lục, trông miệng cô bé giống như có một vòng râu ria màu xanh lục bao quanh, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nặc Nặc vẫn còn nghẹn ngào cất giọng non nớt hỏi lại: "Không lừa gạt, cho Nặc Nặc thật..."
Khả Khả dùng sức gật mạnh cái đầu, đôi mắt cong lên, cười tít, giơ tay ôm lấy em bé, sảng khoái mở miệng: "Ừ, chị không lừa gạt em gái Nặc Nặc."
Nặc Nặc cũng cong môi lên cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng nõn mới mọc chưa đủ dài. Khả Khả vừa thấy em cười, cũng cười theo, vừa ôm em vừa hôn mấy cái, có bao nhiêu món đồ chơi đều mang tất cả ra để cho em bé chơi. Rất nhanh chóng hai đứa trẻ đã ngồi một chỗ chơi với nhau. Nặc Nặc dần dần cũng không còn khóc nữa.
Danh sách chương