Vương Tiểu Thanh sáng sớm đã thức dậy làm không ít đồ ăn ngon như bánh mì kẹp thịt, dầu ớt và bánh gối nhân rau, đều là đồ dễ bảo quản, để hai người họ mang theo trên đường ăn.
Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng muốn đi tiễn Giả Nam Ngọc đến bến xe, giúp họ xách hành lý.
Trương Hồng Châu không ra khỏi cửa, Vương Mộng Mộng một mình đi lên thị trấn mua đồ ăn.
Đến thị trấn, những người khác đều xuống xe, Trương Vũ nói sẽ đưa hai người họ đến bến xe.
"Cảm ơn anh Trương,"
Lưu Hiểu Yến biết Trương Vũ thấy cô có mối quan hệ tốt với Vương Tiểu Thanh nên mới giúp đỡ như vậy, nếu không anh ấy làm sao lại xen vào việc của người khác được.
Tiếng động cơ vang lên, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc đến bến xe đúng lúc có một chuyến xe chuẩn bị đi lên thành phố, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc nhanh chóng lên xe.
Bọn họ không có thời gian nói lời chia tay, nhưng không sao, khi nào đến nơi họ sẽ viết thư về.
Trương Vũ đưa mấy người còn lại về trung tâm thị trấn. Vương Tiểu Thanh sợ Trượng Vũ đi theo mình, vừa xuống xe Vương Tiểu Thanh liền chạy đi ngay, vì hôm nay cô định đi bán rau, trong không gian đang có nhiều rau củ.
Trương Vũ đúng là muốn tìm Vương Tiểu Thanh, muốn cùng cô đi dạo phố và mời cô ăn cơm, kết quả, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng cô.
Vương Tiểu Thanh vẫn như thường lệ đi dạo chợ đen trước, xem có hàng hóa lạ gì không.
Không ngờ lại có người bán cây ăn quả và một ít hạt dưa, có một số loại đã qua mùa trồng trọt, nhưng trong không gian của cô lúc nào cũng có thể trồng.
Vương Tiểu Thanh mua sáu cây ăn quả, hai cây cam, hai cây táo, hai cây lê và một ít hạt dưa hấu, dưa lưới, dưa mật.
Sau khi mua xong, cô đi ra ngoài bỏ tất cả vào không gian, rồi đi mua bao tải sau đó mới đi bán rau.
Buổi chiều, trên đường từ phía tây thành phố trở về, cô ghé vào bưu điện để gửi tiền. Sổ tiết kiệm của cô đã có tổng cộng hai mươi nghìn đồng, tràn đầy cảm giác an toàn. Cô có thể đi mua xe đạp được rồi.
Vương Tiểu Thanh đi đến cửa hàng xe đạp mà lần trước cô đã xem, vẫn là nhân viên bán hàng lần trước. Cô đang định bước vào thì nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu Thanh, em gái, em cũng ở đây à."
Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn, là Vương Mộng Mộng. Hôm nay không biết sao Vương Mộng Mộng lại gọi cô là em gái, không biết có phải cô ta đã ăn nhầm thuốc gì không.
"Có chuyện gì không?" Vương Tiểu Thanh mặt không biểu cảm hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
'Em gái Tiểu Thanh. Hai chúng ta dù sao cũng là chị em những ba năm. Hai chúng ta không nên bất hòa như vậy. Mẹ chị viết thư bảo hai chúng ta phải chung sống hòa thuận, hay là chị mời em đi ăn cơm nhé."
Vương Mộng Mộng cười tươi vẻ mặt lấy lòng bước đến, nói muốn mời Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm.
“Không cần, cô không mắng tôi, không hại tôi là tôi đã biết ơn cô lắm rồi," Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, không biết cô ta lại có ý đồ gì nữa.
“Ôi, em gái, em nói gì vậy, trước đây giữa hai chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mẹ chị gửi tiền qua bảo chị không nên tiêu một mình, mà tiêu cùng em, đi nào, chị mời em đi ăn cơm." Vương Mộng Mộng móc ra tờ năm đồng mới lĩnh.
'Ô, vậy à, nếu chị muốn tiêu cùng tôi, vậy thì chị đưa cho tôi hai đồng rưỡi đi." Vương Tiểu Thanh chìa tay ra.
“Hả, sao em có thể nói như vậy, thật là lòng tốt không được đáp lại."
Vương Mộng Mộng sợ Vương Tiểu Thanh đòi tiền mình, liền bước đi thật nhanh với thân hình mập mạp.
“Phụt”, Vương Tiểu Thanh không nhịn được mà bật cười. Mẹ kế của cô không viết thư bảo Vương Mộng Mộng đi cướp tiền của cô đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện bảo hai người bọn họ cùng tiểu năm đồng đó.
Thực tế, Lưu Thải Hồng đúng là viết thư bảo Vương Mộng Mộng trộm tiền hoặc đi cướp tiền của Vương Tiểu Thanh, làm như nào cũng được, vì đó là số tiền lớn. Nhưng Vương Mộng Mộng lại không dám, ở Thượng Hải có mẹ ruột bảo vệ, còn ở đây không có ai bảo vệ cô ta cả, mọi người đều bảo vệ Vương Tiểu Thanh.
Vương Mộng Mộng không muốn đối đầu trực tiếp với Vương Tiểu Thanh, nếu không mọi người sẽ chỉ trích cô ta.
Vừa rồi thật ra là Vương Mộng Mộng muốn lừa Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm, sau đó ăn xong sẽ bỏ đi, để Vương Tiểu Thanh ở lại trả tiền. Nhưng Vương Tiểu Thanh không đi, không lừa được. Vương Mộng Mộng thở hổn hển chạy ra ngoài.
“Ôi trời, ngày gì thế không biết, thật là chán.”
Dạo này Vương Mộng Mộng không đến nhà hàng ăn uống, mỗi lần họp chợ mới lên thị trấn mua đồ ăn vặt.
Nhà hàng vẫn quá đắt, một tháng ăn một lần là đủ, mỗi lần đều ăn thì thật sự không chịu nổi.
“Chị gái, tôi muốn mua chiếc xe đạp này,” Vương Tiểu Thanh chỉ vào chiếc xe mà cô đã chọn từ lần trước.
Được, chiếc xe đạp này trước đây bán giá một trăm tám mươi đồng, bây giờ giảm giá ba đồng, còn một trăm bảy mươi bảy đồng kèm theo một phiếu xe đạp,” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Được.” Vương Tiểu Thanh gật đầu, không ngờ lại được giảm giá ba đồng, thật may mắn vì lần trước chưa mua.
Sau đó, cô lấy từ trong túi ra một trăm bảy mươi bảy đồng và một phiếu xe đạp đưa qua.
Nhân viên bán hàng đếm kỹ, xác nhận lại đúng rồi mới vào kho hàng lấy ra một chiếc xe đạp mới toanh.
Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng muốn đi tiễn Giả Nam Ngọc đến bến xe, giúp họ xách hành lý.
Trương Hồng Châu không ra khỏi cửa, Vương Mộng Mộng một mình đi lên thị trấn mua đồ ăn.
Đến thị trấn, những người khác đều xuống xe, Trương Vũ nói sẽ đưa hai người họ đến bến xe.
"Cảm ơn anh Trương,"
Lưu Hiểu Yến biết Trương Vũ thấy cô có mối quan hệ tốt với Vương Tiểu Thanh nên mới giúp đỡ như vậy, nếu không anh ấy làm sao lại xen vào việc của người khác được.
Tiếng động cơ vang lên, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc đến bến xe đúng lúc có một chuyến xe chuẩn bị đi lên thành phố, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc nhanh chóng lên xe.
Bọn họ không có thời gian nói lời chia tay, nhưng không sao, khi nào đến nơi họ sẽ viết thư về.
Trương Vũ đưa mấy người còn lại về trung tâm thị trấn. Vương Tiểu Thanh sợ Trượng Vũ đi theo mình, vừa xuống xe Vương Tiểu Thanh liền chạy đi ngay, vì hôm nay cô định đi bán rau, trong không gian đang có nhiều rau củ.
Trương Vũ đúng là muốn tìm Vương Tiểu Thanh, muốn cùng cô đi dạo phố và mời cô ăn cơm, kết quả, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng cô.
Vương Tiểu Thanh vẫn như thường lệ đi dạo chợ đen trước, xem có hàng hóa lạ gì không.
Không ngờ lại có người bán cây ăn quả và một ít hạt dưa, có một số loại đã qua mùa trồng trọt, nhưng trong không gian của cô lúc nào cũng có thể trồng.
Vương Tiểu Thanh mua sáu cây ăn quả, hai cây cam, hai cây táo, hai cây lê và một ít hạt dưa hấu, dưa lưới, dưa mật.
Sau khi mua xong, cô đi ra ngoài bỏ tất cả vào không gian, rồi đi mua bao tải sau đó mới đi bán rau.
Buổi chiều, trên đường từ phía tây thành phố trở về, cô ghé vào bưu điện để gửi tiền. Sổ tiết kiệm của cô đã có tổng cộng hai mươi nghìn đồng, tràn đầy cảm giác an toàn. Cô có thể đi mua xe đạp được rồi.
Vương Tiểu Thanh đi đến cửa hàng xe đạp mà lần trước cô đã xem, vẫn là nhân viên bán hàng lần trước. Cô đang định bước vào thì nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu Thanh, em gái, em cũng ở đây à."
Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn, là Vương Mộng Mộng. Hôm nay không biết sao Vương Mộng Mộng lại gọi cô là em gái, không biết có phải cô ta đã ăn nhầm thuốc gì không.
"Có chuyện gì không?" Vương Tiểu Thanh mặt không biểu cảm hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
'Em gái Tiểu Thanh. Hai chúng ta dù sao cũng là chị em những ba năm. Hai chúng ta không nên bất hòa như vậy. Mẹ chị viết thư bảo hai chúng ta phải chung sống hòa thuận, hay là chị mời em đi ăn cơm nhé."
Vương Mộng Mộng cười tươi vẻ mặt lấy lòng bước đến, nói muốn mời Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm.
“Không cần, cô không mắng tôi, không hại tôi là tôi đã biết ơn cô lắm rồi," Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, không biết cô ta lại có ý đồ gì nữa.
“Ôi, em gái, em nói gì vậy, trước đây giữa hai chúng ta chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mẹ chị gửi tiền qua bảo chị không nên tiêu một mình, mà tiêu cùng em, đi nào, chị mời em đi ăn cơm." Vương Mộng Mộng móc ra tờ năm đồng mới lĩnh.
'Ô, vậy à, nếu chị muốn tiêu cùng tôi, vậy thì chị đưa cho tôi hai đồng rưỡi đi." Vương Tiểu Thanh chìa tay ra.
“Hả, sao em có thể nói như vậy, thật là lòng tốt không được đáp lại."
Vương Mộng Mộng sợ Vương Tiểu Thanh đòi tiền mình, liền bước đi thật nhanh với thân hình mập mạp.
“Phụt”, Vương Tiểu Thanh không nhịn được mà bật cười. Mẹ kế của cô không viết thư bảo Vương Mộng Mộng đi cướp tiền của cô đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện bảo hai người bọn họ cùng tiểu năm đồng đó.
Thực tế, Lưu Thải Hồng đúng là viết thư bảo Vương Mộng Mộng trộm tiền hoặc đi cướp tiền của Vương Tiểu Thanh, làm như nào cũng được, vì đó là số tiền lớn. Nhưng Vương Mộng Mộng lại không dám, ở Thượng Hải có mẹ ruột bảo vệ, còn ở đây không có ai bảo vệ cô ta cả, mọi người đều bảo vệ Vương Tiểu Thanh.
Vương Mộng Mộng không muốn đối đầu trực tiếp với Vương Tiểu Thanh, nếu không mọi người sẽ chỉ trích cô ta.
Vừa rồi thật ra là Vương Mộng Mộng muốn lừa Vương Tiểu Thanh đi ăn cơm, sau đó ăn xong sẽ bỏ đi, để Vương Tiểu Thanh ở lại trả tiền. Nhưng Vương Tiểu Thanh không đi, không lừa được. Vương Mộng Mộng thở hổn hển chạy ra ngoài.
“Ôi trời, ngày gì thế không biết, thật là chán.”
Dạo này Vương Mộng Mộng không đến nhà hàng ăn uống, mỗi lần họp chợ mới lên thị trấn mua đồ ăn vặt.
Nhà hàng vẫn quá đắt, một tháng ăn một lần là đủ, mỗi lần đều ăn thì thật sự không chịu nổi.
“Chị gái, tôi muốn mua chiếc xe đạp này,” Vương Tiểu Thanh chỉ vào chiếc xe mà cô đã chọn từ lần trước.
Được, chiếc xe đạp này trước đây bán giá một trăm tám mươi đồng, bây giờ giảm giá ba đồng, còn một trăm bảy mươi bảy đồng kèm theo một phiếu xe đạp,” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Được.” Vương Tiểu Thanh gật đầu, không ngờ lại được giảm giá ba đồng, thật may mắn vì lần trước chưa mua.
Sau đó, cô lấy từ trong túi ra một trăm bảy mươi bảy đồng và một phiếu xe đạp đưa qua.
Nhân viên bán hàng đếm kỹ, xác nhận lại đúng rồi mới vào kho hàng lấy ra một chiếc xe đạp mới toanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương