"Để tôi làm," Giả Nam Ngọc không muốn đến ăn không, liền lấy bát đũa đem đi rửa.
"Lưu Hiểu Yến, tôi đi sang nhà bác Lưu một lát, tôi sẽ về ngay,"
Vương Tiểu Thanh quyết định tạo không gian riêng cho hai người bọn họ, cô nhanh chóng rời đi.
"Ừm," Lưu Hiểu Yến nhìn theo bóng dáng Vương Tiểu Thanh rời đi, rồi quay lại nhìn Giả Nam Ngọc đang rửa bát, chắc hẳn anh ấy có chuyện muốn nói với mình.
Giả Nam Ngọc rửa xong bát đ ĩa, thấy Lưu Hiểu Yến đang nhìn mình, không được tự nhiên chỉnh lại gọng kính. Ngồi xuống đối diện với Lưu Hiểu Yến, anh lấy hết can đảm để nói.
"Đồng chí Lưu Hiểu Yến, trước tiên tôi tự giới thiệu một chút. Tôi năm nay mười tám tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba, nhà ở Thượng Hải... Tôi là con một trong gia đình. Lúc trước giữa chúng ta đã xảy ra một số chuyện khó xử, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng đối với cô, cô nói không muốn kết hôn với người mình không có tình cảm. Vì vậy, tôi quyết định theo cô quay về thành phố. Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc hẹn hò, trong quá trình này, cô có thể hiểu rõ hơn về tôi.”
“Tôi đã làm xong thủ tục, hai ngày nữa là có thể đi rồi. Nếu cô đồng ý, chúng ta cùng nhau trở về thành phố nhé."
Sau khi nói xong, Giả Nam Ngọc lấy một chiếc khăn lụa trong túi ra đưa qua.
"Hôm nay có người bán hàng rong đi ngang qua làng, tôi mua nó cho cô. Nếu như cô đồng ý hẹn hò với tôi, mong cô hãy nhận lấy nó."
Mặt Lưu Hiểu Yến hơi đỏ, nhìn chiếc khăn một lúc, rồi cúi đầu nhận lấy, "Cảm ơn."
"Vậy ngày mai chúng ta đi mua vé tàu nhé. Tôi sẽ mượn xe đạp của trưởng thôn, hai chúng ta sẽ đạp xe đi."
Giả Nam Ngọc thấy Lưu Hiểu Yến đồng ý, hai ngày nữa bọn họ sẽ cùng nhau trở về, dù chưa mua vé tàu.
"Trưởng thôn sẽ cho mượn chứ?" Lưu Hiểu Yến biết trưởng thôn và gia đình ông ta rất thực dụng.
"Tôi cho ông ta chút lợi ích là được. Tôi về trước đây, sáng mai tôi đến đón cô,"
Giả Nam Ngọc biết trưởng thôn thích hút thuốc, chỉ cần mua một bao t.h.u.ố.c lá cho trưởng thôn là được.
Lưu Hiểu Yến gật đầu.
Giả Nam Ngọc mỉm cười, trở về điểm tri thức.
Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài hít thở không khí, đoán chừng mọi chuyện đã xong nên cô quay lại.
Khi cô bước vào sân, cô nhìn thấy Lưu Hiểu Yên đang cầm một chiếc khăn lụa nhìn trái nhìn phải, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, hiển nhiên là hai người đã đã nói chuyện xong, kết quả theo chiều hướng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ồ, đây là khăn của tình nhân tặng có phải không?" Vương Tiểu Thanh không nhịn được bắt đầu trêu chọc Lưu Hiểu Yến.
"A~, xấu hổ c.h.ế.t mất," Lưu Hiểu Yến ngượng ngùng chạy vào phòng ngủ.
Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, may quá, hai người họ cũng có thể xem như có kết thúc viên mãn, mình cũng yên tâm hơn.
Ngày hôm sau, Giả Nam Ngọc đến nhà trưởng thôn mượn xe đạp, Vương Tiểu Thanh thì giúp Lưu Hiểu Yến trang điểm, chải tóc mái để làm khuôn mặt thêm xinh, mặc áo sơ mi hoa đã mua lúc trước.
Lưu Hiểu Yến vốn đã trắng, lại uống nước suối Linh Tuyền của Vương Tiểu Thanh, nên không bị rám nắng, so với trước khi đến nông thôn gầy đi cũng xinh đẹp hơn.
Vương Tiểu Thanh nghĩ thầm Giả Nam Ngọc có chút không xứng với bạn tốt của mình.
"Hiểu Yến, tôi đến rồi, cô chuẩn bị xong chưa?" Giả Nam Ngọc đạp xe đến trước cửa chờ.
"Ra ngay đây," Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến khóa cửa rồi đi ra ngoài.
Giả Nam Ngọc nhìn thấy Lưu Hiểu Yến, hai mắt sáng lên, trước giờ anh ta không nhận ra cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.
"Làm gì đấy. nhìn đến đờ người ra." Vương Tiểu Thanh vỗ vai Giả Nam Ngọc.
"À, hì hì, đúng vậy," Giả Nam Ngọc mặt dày thừa nhận.
Lưu Hiểu Yến lên xe, vẫy tay chào Vương Tiểu Thanh, rồi hai người họ đạp xe đi.
Vương Tiểu Thanh đi làm, hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy Giả Nam Ngọc chở Lưu Hiểu Yến. Hơn nữa nhờ sự tuyên truyền của trưởng thôn và vợ trưởng thôn. Mọi người, ai ai cũng biết hai người bọn họ đang hẹn hò, hơn nữa hai người họ sẽ trở về thành phố trong vài ngày tới.
Hôm nay Trương Hồng Châu vẫn không đi làm lại, vì cô ta xấu hổ. Đội trưởng đối với việc này cũng không nói gì, coi như cho cô ta vài ngày để bình tĩnh lại.
Trương Hồng Châu không đi ra ngoài, cho nên không biết chuyện của Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến.
Mãi đến tối khi ăn cơm, nghe Hoàng Cẩm và Trương Giang Bắc ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm, cô ta mới biết được, Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến sắp trở về thành phố, chưa đầy nửa năm mà họ đã có bản lĩnh làm được điều đó.
Trương Hồng Châu nhận ra mình đã đánh giá thấp Giả Nam Ngọc, nghĩ lại về gia đình của mình, cô cảm thấy dù có c.h.ế.t ở nông thôn, bọn họ cũng không hề quan tâm.
Vài ngày trước, gia đình còn viết thư bảo cô đi làm thêm để kiếm công điểm gửi về. Trương Hồng Châu càng nghĩ càng hận.
Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến mua vé tàu vào ngày nghỉ, vừa vặn có thể ngồi máy kéo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện