“Đợi làm xong rồi tính,” Trương Vũ biết nếu cứ từ chối tiền công, cô chắc chắn sẽ không để anh làm, đợi làm xong rồi nhận một chút ít tượng trưng là được.
“Được, đi thôi”
Vậy là từ hai người đi thành ba người, Trương Vũ đi đến lưng chừng núi thì tách ra đi hướng khác với hai người họ.
“Tiểu Thanh, tri thức Lưu, hai người chỉ nên ở lưng chừng núi chơi thôi, đừng đi vào sâu, rất nguy hiểm. Tôi sẽ đi chặt tre, cần đi hai chuyến, nếu như muộn quá, hai người không cần đợi tôi đầu, cứ trực tiếp đi xuống núi trước.”
Trương Vũ dặn dò hai người xong liền đi chặt tre. Ngôi nhà nhỏ của Vương Tiểu Thanh tuy không lớn, nhưng để làm hàng rào quanh nhà cần vài chục cây tre, chắc chắn phải đi hai chuyến.
Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh chia nhau ra hành động, là ý của Vương Tiểu Thanh, vì cô muốn đào cây ăn quả, chắc chắn phải lén lút.
Đến chỗ cây lê dại đã hái trước đây, Vương Tiểu Thanh tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy vài cây con nhỏ. Cây rất nhỏ, chắc là từ hạt lê rụng rồi mọc thành cây.
Vương Tiểu Thanh dùng tay đào, sáng sớm mới mưa, đất vẫn còn ẩm mềm, rất dễ đào lên.
“Tuyệt quá.”
Vương Tiểu Thanh vào không gian, đào ba cái hố, đặt cây con vào, sau đó rửa tay bằng nước Linh Tuyền.
Sau khi đi ra ngoài, Vương Tiểu Thanh tìm thấy cây sơn trà, chỉ phát hiện được một cây non.
"Cũng được, có còn hơn không." Vương Tiểu Thanh vui vẻ đào đưa vào không gian.
Sau đó cô nhìn xung quanh, thấy không còn cây ăn quả nào nữa nên bắt đầu đi hái nấm. Gần đây nấm không có nhiều, cô chỉ hái được một ít. Vương Tiểu Thanh trở lại chỗ đã hẹn với Lưu Hiểu Yến, lẳng lặng chờ đợi.
"Tiểu Thanh, tôi về rồi," giọng của Lưu Hiểu Yến vang lên.
"Tôi ở đây. Cô chắc hẳn đã hãi được nhiều lắm nhi," Vương Tiểu Thanh nhìn cái gùi nặng trĩu trên lưng Lưu Hiểu Yến.
"Khá nhiều, nhưng không được nhiều như lần trước," Lưu Hiểu Yến đắc ý tháo gùi xuống khoe.
"Hiểu Yến, nấm cô hái lần trước, cô không giữ lại mà cho tôi hết. Lần này, tôi sẽ giúp cô phơi khô, cô mang về Thượng Hải cho bố mẹ nếm thử, xem như đặc sản."
Trong không gian của Vương Tiểu Thanh có rất nhiều nấm khô, Lưu Hiểu Yến thích hái nấm, nhưng không giữ lại mà cho Vương Tiểu Thanh phơi khô để dự trữ.
"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhi. Tiểu Thanh, cô thật tốt, cô thật thông minh, vậy làm phiền cô rồi. Cứ phơi ở sân nhà cô đi, dù sao hôm nay anh Trương cũng làm hàng rào rồi, không sợ có người trộm."
Lưu Hiểu Yến không nghĩ đến chuyện này, may mà có Vương Tiểu Thanh nhắc.
"Chúng ta là bạn tốt, không cần khách sáo như vậy," Vương Tiểu Thanh đeo gùi lên lưng giúp Lưu Hiểu Yến, hai người chuẩn bị đi về.
"À, đúng rồi, tôi đi xem anh Trương thế nào, cô đợi tôi một chút," Vương Tiểu Thanh nói rồi đi về phía rừng tre xem Trương Vũ đã xong chưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến rừng tre, liền nhìn thấy bóng lưng Trương Vũ. Cơ thể rắn chắc của người đàn ông lộ ra ngoài không khí. Eo và bụng săn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng. Cảnh tượng này khiến cho người ta chảy m.á.u mũi.
Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng.
"Anh Trương, anh xong chưa?" Cô quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng.
"Sắp xong rồi, chỉ còn vài cây nữa thôi, đợi anh mười phút," Trương Vũ nhìn qua số tre đã chặt, rồi tiếp tục làm việc.
"Được," Vương Tiểu Thanh vội vàng quay lưng đi, nuốt nước bọt, đi về phía Lưu Hiểu Yến.
Cô nói với Lưu Hiểu Yến đợi anh thêm mười phút nữa.
Mười phút sau, Trương Vũ mặc quần áo tử tế xong liền đi qua chỗ bọn họ, mang theo vài cây tre trên vai, hai tay cũng xách thêm vài cây.
"Anh Trương, đây là chuyến đầu hay là chuyến thứ hai?" Lưu Hiểu Yến tò mò hỏi.
"Là chuyến thứ hai," Trương Vũ để hai người đi trước, sợ tre cọ vào họ.
Tốc độ ba người trở về rất nhanh, tổng cộng chỉ mất chưa đến ba tiếng, về đến nhà cũng khoảng năm giờ chiều. Quả nhiên trong sân đã có khoảng mười mấy cây tre.
"Anh Trương, anh cứ làm việc đi, chúng tôi đi rửa nấm," Vương Tiểu Thanh đưa cho Trương Vũ một bình nước, trong đó có nước suối Linh Tuyến, lấy ra một cái bát.
"Được, không cần lo cho anh," Trương Vũ không ngẩng đầu lên, nghiêm túc chẻ tre làm hàng rào, chia cây trúc làm hai.
Sau đó lại chẻ tre thành ba đoạn, cắm xuống đất cho chắc chắn, rồi vót một số thanh mỏng để nối các cây tre lại.
Hai người đến giếng nước ở điểm tri thức để rửa nấm.
Trương Hồng Châu lại đi ra gây sự.
"Các cô nhìn xem các cô giẫm trên mặt đất khắp nơi đều là bùn đất," Trương Hồng Châu chỉ vào những vết bùn trên mặt đất.
"Trương Hồng Châu, có lần nào mà chúng tôi không dọn sạch chứ? Cô thì có bản lĩnh rồi, lại còn mặt dày nữa, cô lắm chuyện quá nhỉ."
Vương Tiểu Thanh không đợi Lưu Hiểu Yến đáp trả mà đứng dậy mắng Trương Hồng Châu.
"Tôi chỉ nhắc nhở thôi, các cô muốn làm sao thì làm,"
Trương Hồng Châu có chuyện trong lòng, nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt e dè, không dám nói thêm rồi bỏ đi.
"Hôm nay cô ta làm sao lại không chửi mắng nữa, mắng hai câu đã bỏ đi rồi"
Lưu Hiểu Yến có chút buồn cười, thường ngày Trương Hồng Châu thích đấu khẩu với hai người họ lắm. Hai người đấu một, cô ta không thắng nổi nhưng lần nào cũng không thiếu mặt.
“Được, đi thôi”
Vậy là từ hai người đi thành ba người, Trương Vũ đi đến lưng chừng núi thì tách ra đi hướng khác với hai người họ.
“Tiểu Thanh, tri thức Lưu, hai người chỉ nên ở lưng chừng núi chơi thôi, đừng đi vào sâu, rất nguy hiểm. Tôi sẽ đi chặt tre, cần đi hai chuyến, nếu như muộn quá, hai người không cần đợi tôi đầu, cứ trực tiếp đi xuống núi trước.”
Trương Vũ dặn dò hai người xong liền đi chặt tre. Ngôi nhà nhỏ của Vương Tiểu Thanh tuy không lớn, nhưng để làm hàng rào quanh nhà cần vài chục cây tre, chắc chắn phải đi hai chuyến.
Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh chia nhau ra hành động, là ý của Vương Tiểu Thanh, vì cô muốn đào cây ăn quả, chắc chắn phải lén lút.
Đến chỗ cây lê dại đã hái trước đây, Vương Tiểu Thanh tìm quanh, cuối cùng cũng tìm thấy vài cây con nhỏ. Cây rất nhỏ, chắc là từ hạt lê rụng rồi mọc thành cây.
Vương Tiểu Thanh dùng tay đào, sáng sớm mới mưa, đất vẫn còn ẩm mềm, rất dễ đào lên.
“Tuyệt quá.”
Vương Tiểu Thanh vào không gian, đào ba cái hố, đặt cây con vào, sau đó rửa tay bằng nước Linh Tuyền.
Sau khi đi ra ngoài, Vương Tiểu Thanh tìm thấy cây sơn trà, chỉ phát hiện được một cây non.
"Cũng được, có còn hơn không." Vương Tiểu Thanh vui vẻ đào đưa vào không gian.
Sau đó cô nhìn xung quanh, thấy không còn cây ăn quả nào nữa nên bắt đầu đi hái nấm. Gần đây nấm không có nhiều, cô chỉ hái được một ít. Vương Tiểu Thanh trở lại chỗ đã hẹn với Lưu Hiểu Yến, lẳng lặng chờ đợi.
"Tiểu Thanh, tôi về rồi," giọng của Lưu Hiểu Yến vang lên.
"Tôi ở đây. Cô chắc hẳn đã hãi được nhiều lắm nhi," Vương Tiểu Thanh nhìn cái gùi nặng trĩu trên lưng Lưu Hiểu Yến.
"Khá nhiều, nhưng không được nhiều như lần trước," Lưu Hiểu Yến đắc ý tháo gùi xuống khoe.
"Hiểu Yến, nấm cô hái lần trước, cô không giữ lại mà cho tôi hết. Lần này, tôi sẽ giúp cô phơi khô, cô mang về Thượng Hải cho bố mẹ nếm thử, xem như đặc sản."
Trong không gian của Vương Tiểu Thanh có rất nhiều nấm khô, Lưu Hiểu Yến thích hái nấm, nhưng không giữ lại mà cho Vương Tiểu Thanh phơi khô để dự trữ.
"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra nhi. Tiểu Thanh, cô thật tốt, cô thật thông minh, vậy làm phiền cô rồi. Cứ phơi ở sân nhà cô đi, dù sao hôm nay anh Trương cũng làm hàng rào rồi, không sợ có người trộm."
Lưu Hiểu Yến không nghĩ đến chuyện này, may mà có Vương Tiểu Thanh nhắc.
"Chúng ta là bạn tốt, không cần khách sáo như vậy," Vương Tiểu Thanh đeo gùi lên lưng giúp Lưu Hiểu Yến, hai người chuẩn bị đi về.
"À, đúng rồi, tôi đi xem anh Trương thế nào, cô đợi tôi một chút," Vương Tiểu Thanh nói rồi đi về phía rừng tre xem Trương Vũ đã xong chưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến rừng tre, liền nhìn thấy bóng lưng Trương Vũ. Cơ thể rắn chắc của người đàn ông lộ ra ngoài không khí. Eo và bụng săn chắc, cơ bụng tám múi rõ ràng. Cảnh tượng này khiến cho người ta chảy m.á.u mũi.
Mặt Vương Tiểu Thanh đỏ bừng.
"Anh Trương, anh xong chưa?" Cô quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng.
"Sắp xong rồi, chỉ còn vài cây nữa thôi, đợi anh mười phút," Trương Vũ nhìn qua số tre đã chặt, rồi tiếp tục làm việc.
"Được," Vương Tiểu Thanh vội vàng quay lưng đi, nuốt nước bọt, đi về phía Lưu Hiểu Yến.
Cô nói với Lưu Hiểu Yến đợi anh thêm mười phút nữa.
Mười phút sau, Trương Vũ mặc quần áo tử tế xong liền đi qua chỗ bọn họ, mang theo vài cây tre trên vai, hai tay cũng xách thêm vài cây.
"Anh Trương, đây là chuyến đầu hay là chuyến thứ hai?" Lưu Hiểu Yến tò mò hỏi.
"Là chuyến thứ hai," Trương Vũ để hai người đi trước, sợ tre cọ vào họ.
Tốc độ ba người trở về rất nhanh, tổng cộng chỉ mất chưa đến ba tiếng, về đến nhà cũng khoảng năm giờ chiều. Quả nhiên trong sân đã có khoảng mười mấy cây tre.
"Anh Trương, anh cứ làm việc đi, chúng tôi đi rửa nấm," Vương Tiểu Thanh đưa cho Trương Vũ một bình nước, trong đó có nước suối Linh Tuyến, lấy ra một cái bát.
"Được, không cần lo cho anh," Trương Vũ không ngẩng đầu lên, nghiêm túc chẻ tre làm hàng rào, chia cây trúc làm hai.
Sau đó lại chẻ tre thành ba đoạn, cắm xuống đất cho chắc chắn, rồi vót một số thanh mỏng để nối các cây tre lại.
Hai người đến giếng nước ở điểm tri thức để rửa nấm.
Trương Hồng Châu lại đi ra gây sự.
"Các cô nhìn xem các cô giẫm trên mặt đất khắp nơi đều là bùn đất," Trương Hồng Châu chỉ vào những vết bùn trên mặt đất.
"Trương Hồng Châu, có lần nào mà chúng tôi không dọn sạch chứ? Cô thì có bản lĩnh rồi, lại còn mặt dày nữa, cô lắm chuyện quá nhỉ."
Vương Tiểu Thanh không đợi Lưu Hiểu Yến đáp trả mà đứng dậy mắng Trương Hồng Châu.
"Tôi chỉ nhắc nhở thôi, các cô muốn làm sao thì làm,"
Trương Hồng Châu có chuyện trong lòng, nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt e dè, không dám nói thêm rồi bỏ đi.
"Hôm nay cô ta làm sao lại không chửi mắng nữa, mắng hai câu đã bỏ đi rồi"
Lưu Hiểu Yến có chút buồn cười, thường ngày Trương Hồng Châu thích đấu khẩu với hai người họ lắm. Hai người đấu một, cô ta không thắng nổi nhưng lần nào cũng không thiếu mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương