“Được không, ăn xong rồi đi, hay là nghỉ một lát rồi hẵng đi”.
Vương Tiểu Thanh cũng muốn chạy lên núi xem có cây ăn quả nào có thể đưa vào không gian hay không, sản phẩm do không gian sản xuất nhất định có chất lượng cao.
Cô tới thời đại này được mấy tháng, nhưng vẫn chưa ăn được hoa quả ngon, ăn qua mấy quả dại trên núi, chua không chịu nổi.
“Ăn cơm xong nghỉ một lát rồi đi, buổi sáng trời mưa đường ướt nhẹp, đợi nắng lên khô ráo chúng ta hẵng đi, sẽ không bị bẩn quá”
Lưu Hiểu Yến nghĩ lát nữa sẽ đi đôi giày cũ.
“Được, không thành vấn đề.”
Vương Tiểu Thanh cũng đồng ý, vừa hay cô muốn làm dưa muối khô, ăn cơm xong rồi đi phơi rau.
“Đến giờ rồi. Có thể bưng nồi ra được rồi.” Lưu Hiểu Yến bắt đầu tắt lửa.
Vương Tiểu Thanh mở nắp nồi, trời ơi, cái mùi thơm này chắc hàng xóm xung quanh đều ngửi thấy mất, thơm quá đi.
“Thơm quá, hôm nay tôi phải ăn hai bátm cơm,” Lưu Hiểu Yến mở nồi cơm ra bắt đầu xới cơm.
“Cô ăn ba bát cơm cũng được.”
Mỗi lần Vương Tiểu Thanh nấu cơm đều nấu nhiều, không ăn hết thì để trong không gian, sau này đri làm không có thời gian nấu có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Hai người mỗi người gắp một miếng thịt khâu nhục.
“Ừm, ngon thật, da heo dính răng, mỡ mà không ngấy, khoai tây tan trong miệng, còn ngon hơn cả thịt,” Lưu Hiểu Yến ăn ngon không quên nhận xét, có vẻ hơi nịnh nọt.
Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu Lưu Hiểu Yến ở thời hiện đại, không chừng có thể trở thành một blogger ẩm thực.
Hai người bọn họ ăn hết, một đ ĩa thịt khâu nhục.
“Chúng ta có ăn nhiều quá không, một bữa ăn nhiều thịt thế này” Lưu Hiểu Yến cảm thấy hơi ngại.
“Hiểu Yến, chúng ta không ăn nhiều đâu, ăn như thế này là bình thường,” Vương Tiểu Thanh an ủi Lưu Hiểu Yến, cô nói thật, ở thời này, ngày nào cũng không có thịt không có dầu, khó khăn lắm mới được ăn thịt, sao không ăn nhiều cho được.
Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mình béo lên không ít, nhất là phần ngực, thật kỳ lạ, mười bảy mười tám tuổi rồi, mà n.g.ự.c vẫn còn phát triển sao.
Trước khi xuống nông thôn, cô mua áo n.g.ự.c ở Thượng Hải, bây giờ mặc đều chật cả, lần sau đi chợ phải mua cái mới, chật quá không thoải mái.
“Tôi giúp cô rửa bát,” Lưu Hiểu Yến giành rửa bát, Vương Tiểu Thanh thì đi phơi rau.
Nhà nào cũng có rau xanh, điểm tri thức giờ cũng ăn rau tự trồng, phơi nắng ở bên ngoài không lo lắng có người trộm.
Phơi nắng không ít, khoảng mười mấy hai mươi cân, hôm nay trời nắng đẹp, chờ tới khi đi xuống núi về sẽ xát muối, ngày mai phơi thêm một ngày nữa là xong, là có thể ăn rồi.
“Tiểu Thanh, sao cô phơi nhiều rau thế,” Lưu Hiểu Yến rửa bát xong ra nhìn mà ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phơi cải muối khô, làm món thịt khâu nhục cải muối khô, cô có muốn ăn không,” Vương Tiểu Thanh đưa ra lời mời cám dỗ về đồ ăn.
“Muốn ăn, muốn ăn,” Lưu Hiểu Yến gật đầu lia lịa, sao lại thế nhỉ, cô mới ăn no xong mà.
“Được rồi, chúng ta đọc sách nhé.”
Vương Tiểu Thanh nhớ ra mấy cuốn tiểu thuyết lấy từ trạm phế liệu về còn chưa đọc xong, bình thường không có thời gian dọc, chỉ khi rảnh rỗi mới gọi Lưu Hiểu Yến đến cùng đọc.
“Được.”
Hai người ngồi ở bàn đọc sách, thời gian trôi qua thật yên bình. Hai tiếng trôi qua rất nhanh, mắt Vương Tiểu Thanh có chút mỏi, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ.
“Hiểu Yến, chúng ta chuẩn bị lên núi thôi,” Vương Tiểu Thanh đứng dậy, chuẩn bị thay giày, phải đi giày cũ.
“Được, tôi đi thay giày,” Lưu Hiểu Yến đặt sách xuống, trở về điểm tri thức để lấy gùi mang đi.
Hai người chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến đeo gùi, Vương Tiểu Thanh mang theo một cái rổ, là cái rổ lúc trước đi chợ đen mua về để đựng trứng gà.
Trên đường đi, bọn họ gặp Trương Dũng.
“Tri thức Vương, cô lên núi à?” Trương Dũng đang nói chuyện với người khác, thấy cô liền chào hỏi.
“Đúng vậy, anh Trương, chúng tôi đi hái nấm và rau dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu chào, cũng không nói gì nhiều, kéo Lưu Hiểu Yến đi tiếp.
Trương Dũng về nhà, thấy Trương Vũ đang đọc sách trong phòng.
“Anh vừa mới nhìn thấy tri thức Vương đi lên núi.”
“Gì cơ, lên núi rồi à?” Trương Vũ nghe thấy tên Vương Tiểu Thanh, lập tức đứng dậy, bỏ sách xuống, đi vào phòng lấy gùi và d.a.o rựa, rồi đi lên núi.
“Ài, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân,” Trương Dũng lắc đầu, quay về phòng, thấy Tào Chiêu Đệ còn đang ngủ trưa.
Trương Vũ đi nhanh, vừa tới chân núi đã đuổi kịp hai người họ.
“Tiểu Thanh!” Trương Vũ gọi.
“Là anh à, anh Trương, thật trùng hợp,” Vương Tiểu Thanh nhìn thấy Trương Vũ, đoán chắc là Trương Dũng nói cho anh biết, nhưng cô không có vạch trần.
“Đúng vậy, hai người lên núi làm gì, hái nấm à?” Trương Vũ tiến lại gần.
“Ừm, đi dạo chơi một chút, có nấm thì hái nấm, có quả dại thì hái quả dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu.
“Anh đi chặt tre, làm hàng rào cho nhà em,” Trương Vũ nói thẳng muốn làm hàng rào cho cô.
“Vậy tốt quá, đúng lúc em cần, anh xem tiền công bao nhiêu là hợp lý.”
Vương Tiểu Thanh biết anh muốn làm miễn phí, nhưng hiện tại hai người còn chưa đến mức đó, không thể nhận không được.
Vương Tiểu Thanh cũng muốn chạy lên núi xem có cây ăn quả nào có thể đưa vào không gian hay không, sản phẩm do không gian sản xuất nhất định có chất lượng cao.
Cô tới thời đại này được mấy tháng, nhưng vẫn chưa ăn được hoa quả ngon, ăn qua mấy quả dại trên núi, chua không chịu nổi.
“Ăn cơm xong nghỉ một lát rồi đi, buổi sáng trời mưa đường ướt nhẹp, đợi nắng lên khô ráo chúng ta hẵng đi, sẽ không bị bẩn quá”
Lưu Hiểu Yến nghĩ lát nữa sẽ đi đôi giày cũ.
“Được, không thành vấn đề.”
Vương Tiểu Thanh cũng đồng ý, vừa hay cô muốn làm dưa muối khô, ăn cơm xong rồi đi phơi rau.
“Đến giờ rồi. Có thể bưng nồi ra được rồi.” Lưu Hiểu Yến bắt đầu tắt lửa.
Vương Tiểu Thanh mở nắp nồi, trời ơi, cái mùi thơm này chắc hàng xóm xung quanh đều ngửi thấy mất, thơm quá đi.
“Thơm quá, hôm nay tôi phải ăn hai bátm cơm,” Lưu Hiểu Yến mở nồi cơm ra bắt đầu xới cơm.
“Cô ăn ba bát cơm cũng được.”
Mỗi lần Vương Tiểu Thanh nấu cơm đều nấu nhiều, không ăn hết thì để trong không gian, sau này đri làm không có thời gian nấu có thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Hai người mỗi người gắp một miếng thịt khâu nhục.
“Ừm, ngon thật, da heo dính răng, mỡ mà không ngấy, khoai tây tan trong miệng, còn ngon hơn cả thịt,” Lưu Hiểu Yến ăn ngon không quên nhận xét, có vẻ hơi nịnh nọt.
Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu Lưu Hiểu Yến ở thời hiện đại, không chừng có thể trở thành một blogger ẩm thực.
Hai người bọn họ ăn hết, một đ ĩa thịt khâu nhục.
“Chúng ta có ăn nhiều quá không, một bữa ăn nhiều thịt thế này” Lưu Hiểu Yến cảm thấy hơi ngại.
“Hiểu Yến, chúng ta không ăn nhiều đâu, ăn như thế này là bình thường,” Vương Tiểu Thanh an ủi Lưu Hiểu Yến, cô nói thật, ở thời này, ngày nào cũng không có thịt không có dầu, khó khăn lắm mới được ăn thịt, sao không ăn nhiều cho được.
Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mình béo lên không ít, nhất là phần ngực, thật kỳ lạ, mười bảy mười tám tuổi rồi, mà n.g.ự.c vẫn còn phát triển sao.
Trước khi xuống nông thôn, cô mua áo n.g.ự.c ở Thượng Hải, bây giờ mặc đều chật cả, lần sau đi chợ phải mua cái mới, chật quá không thoải mái.
“Tôi giúp cô rửa bát,” Lưu Hiểu Yến giành rửa bát, Vương Tiểu Thanh thì đi phơi rau.
Nhà nào cũng có rau xanh, điểm tri thức giờ cũng ăn rau tự trồng, phơi nắng ở bên ngoài không lo lắng có người trộm.
Phơi nắng không ít, khoảng mười mấy hai mươi cân, hôm nay trời nắng đẹp, chờ tới khi đi xuống núi về sẽ xát muối, ngày mai phơi thêm một ngày nữa là xong, là có thể ăn rồi.
“Tiểu Thanh, sao cô phơi nhiều rau thế,” Lưu Hiểu Yến rửa bát xong ra nhìn mà ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phơi cải muối khô, làm món thịt khâu nhục cải muối khô, cô có muốn ăn không,” Vương Tiểu Thanh đưa ra lời mời cám dỗ về đồ ăn.
“Muốn ăn, muốn ăn,” Lưu Hiểu Yến gật đầu lia lịa, sao lại thế nhỉ, cô mới ăn no xong mà.
“Được rồi, chúng ta đọc sách nhé.”
Vương Tiểu Thanh nhớ ra mấy cuốn tiểu thuyết lấy từ trạm phế liệu về còn chưa đọc xong, bình thường không có thời gian dọc, chỉ khi rảnh rỗi mới gọi Lưu Hiểu Yến đến cùng đọc.
“Được.”
Hai người ngồi ở bàn đọc sách, thời gian trôi qua thật yên bình. Hai tiếng trôi qua rất nhanh, mắt Vương Tiểu Thanh có chút mỏi, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ.
“Hiểu Yến, chúng ta chuẩn bị lên núi thôi,” Vương Tiểu Thanh đứng dậy, chuẩn bị thay giày, phải đi giày cũ.
“Được, tôi đi thay giày,” Lưu Hiểu Yến đặt sách xuống, trở về điểm tri thức để lấy gùi mang đi.
Hai người chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến đeo gùi, Vương Tiểu Thanh mang theo một cái rổ, là cái rổ lúc trước đi chợ đen mua về để đựng trứng gà.
Trên đường đi, bọn họ gặp Trương Dũng.
“Tri thức Vương, cô lên núi à?” Trương Dũng đang nói chuyện với người khác, thấy cô liền chào hỏi.
“Đúng vậy, anh Trương, chúng tôi đi hái nấm và rau dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu chào, cũng không nói gì nhiều, kéo Lưu Hiểu Yến đi tiếp.
Trương Dũng về nhà, thấy Trương Vũ đang đọc sách trong phòng.
“Anh vừa mới nhìn thấy tri thức Vương đi lên núi.”
“Gì cơ, lên núi rồi à?” Trương Vũ nghe thấy tên Vương Tiểu Thanh, lập tức đứng dậy, bỏ sách xuống, đi vào phòng lấy gùi và d.a.o rựa, rồi đi lên núi.
“Ài, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân,” Trương Dũng lắc đầu, quay về phòng, thấy Tào Chiêu Đệ còn đang ngủ trưa.
Trương Vũ đi nhanh, vừa tới chân núi đã đuổi kịp hai người họ.
“Tiểu Thanh!” Trương Vũ gọi.
“Là anh à, anh Trương, thật trùng hợp,” Vương Tiểu Thanh nhìn thấy Trương Vũ, đoán chắc là Trương Dũng nói cho anh biết, nhưng cô không có vạch trần.
“Đúng vậy, hai người lên núi làm gì, hái nấm à?” Trương Vũ tiến lại gần.
“Ừm, đi dạo chơi một chút, có nấm thì hái nấm, có quả dại thì hái quả dại,” Vương Tiểu Thanh gật đầu.
“Anh đi chặt tre, làm hàng rào cho nhà em,” Trương Vũ nói thẳng muốn làm hàng rào cho cô.
“Vậy tốt quá, đúng lúc em cần, anh xem tiền công bao nhiêu là hợp lý.”
Vương Tiểu Thanh biết anh muốn làm miễn phí, nhưng hiện tại hai người còn chưa đến mức đó, không thể nhận không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương