Phải rồi, cái tên Nhị Cẩu c.h.ế.t tiệt kia sao không có động tĩnh gì nữa? Trước đây ngày nào cũng quấy rối Vương Tiểu Thanh, thể hiện rất quan tâm đến Vương Tiểu Thanh. Chẳng lẽ là Vương Tiểu Thanh nhờ người đánh hắn? Trương Hồng Châu tự cho là mình thông minh, cảm thấy mình suy luận đúng, lần này có cách rồi, cô ta có thể sai khiến Nhị Cẩu đối phó với Vương Tiểu Thanh.
Sau khi về tới thôn, Vương Tiểu Thanh đưa thư cho Lưu Hiểu Yến rồi lên giường ngủ trưa. Trương Hồng Châu thì lén lút đến nhà Nhị Cẩu, bố mẹ hắn không có ở nhà.
Trương Hồng Châu bước vào sân. Trời ơi nhà gì mà bẩn thỉu. Đúng là không chú ý vệ sinh gì cả.
“Anh Nhị Cẩu, anh có ở nhà không?” Trương Hồng Châu bịt mũi quạt một cái.
“Ai đấy, tôi đây,” Nhị Cẩu chống một cây nạng đi ra.
“Anh Nhị Cẩu, tôi đến thăm anh, thấy cũng hơn một tháng rồi, anh cũng sắp hồi phục rồi chứ.” Trương Hồng Châu nhìn chân hắn đã có thể chạm đất.
“Hừ, cô đến thăm tôi mà đến tay không à, định lừa ai chứ, cô đến xem trò cười của tôi thì có,” Nhị Cẩu cười nhạt.
“Tìm chỗ nói chuyện đi.” Trương Hồng Châu không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn với hắn.
“Vào đi.” Nhị Cẩu quay vào phòng.
Trương Hồng Châu đi theo vào, Nhị Cẩu ngồi xuống giường, Trương Hồng Châu chỉ ngửi thấy mùi hôi chân nồng nặc, chắc hẳn cả tháng nay hắn chưa rửa chân.
“Anh Nhị Cẩu, chuyện tôi nói lần trước thế nào rồi, hai mươi đồng giúp anh có được Vương Tiểu Thanh. Đã mấy tháng rồi, anh còn không nhanh lên, Vương Tiểu Thanh sẽ bị Trương Vũ cướp mất đấy. Tôi thường thấy hai người họ qua lại với nhau. Anh mà còn chần chừ, đến lúc đó có mà lấy lại đồ cũ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Trương Hồng Châu dùng phép khích tướng, cô ta không tin hắn không mắc câu.
“Nhưng chân tôi chưa khỏi, thì làm kiểu gì được?”
Nhị Cẩu nhìn chân mình, bác sĩ nói còn khoảng mười ngày nữa mới đi lại bình thường được.
“Anh làm việc bằng chân hay bằng... cái đó, có liên quan gì đến chân của anh không?” Trương Hồng Châu tức đỏ mặt.
“Tri thức Trương, cô cũng biết nhiều nhỉ. Được, chẳng phải chỉ là hai mươi đồng thôi sao, năm ngày, năm ngày sau tôi đưa cho cô.”
Trước đây Nhị Cẩu có chút tiền, nhưng đã tiêu hết ở bệnh viện, hai mươi đồng này phải tìm cách lấy từ phía gia đình nên cần vài ngày.
“Được, vậy cứ thế nhé, tôi về đây.”
Trương Hồng Châu sợ ở đây lâu, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không giải thích nổi.
Nhị Cẩu nhìn bóng lưng Trương Hồng Châu đi xa.
“Hừ, Trương Vũ, mặc dù tôi không có chứng cứ nên không tìm anh để kiếm chuyện được, nhưng tôi biết là anh làm. Anh đánh gãy chân tôi, tôi sẽ chiếm đoạt người phụ nữ mà anh mong nhớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Cẩu một mình lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra sự ngoan độc.
Vốn trước đó hắn không có ý định làm như vậy, cho nên điều kiện tiên quyết của Trương Hồng Châu là hai mươi đồng, kỳ thật sau đó hắn đã kiếm được tiền, nhưng hắn lại không đi tìm Trương Hồng Châu.
Tất cả là do Trương Vũ ép hắn.
Quyết định sẽ làm như vậy. Nhị Cẩu bôi thêm thuốc vào chân. Hy vong sẽ hồi phục trước khi thực hiện kế hoạch.
Buổi tối, Vương Tiểu Thanh thức dậy, bắt đầu nấu ăn. Tối nay cô nấu cơm gạo trắng, cá chua ngọt, còn cho thêm nấm mà Lưu Hiểu Yến hái hôm nay vào nấu cá chua ngọt.
Trong không gian của cô có rất nhiều rau củ ăn không hết, nên khi có thời gian, Vương Tiểu Thanh làm dưa chua. Dùng nước suối Linh Tuyền để ngâm, còn thêm ớt cay nhỏ vào, dưa chua vừa cay vừa giòn, để trong không gian cũng không bị hỏng.
Cá chua ngọt nhanh chóng được nấu xong, cơm cũng đã chín. Cô đến điểm tri thức gọi Lưu Hiểu Yến dậy.
“Tiểu Thanh, thật ngại quá, không đến giúp cô nấu cơm, lại còn ngủ lâu như vậy nữa,” Lưu Hiểu Yến vươn vai.
“Không sao, chỉ có một món thôi, rất dễ làm, mau đến đây, để nguội là không ngon đâu,” Vương Tiểu Thanh kéo chăn của cô ấy ra.
Lưu Hiểu Yến xỏ giày rồi bước theo.
"Tối nay ăn gì vậy?”
“Cô đoán xem,” Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa mở cửa ra.
“Oa, cá chua ngọt, hôm nay mình lại béo lên mất thôi.”
Lưu Hiểu Yến nhìn nồi cá chua ngọt lớn, nước miếng chảy ròng ròng.
“Mau đi xới cơm đi.”
Vương Tiểu Thanh múc cá chua ngọt ra một bát lớn, phần còn lại để một lát bỏ vào không gian.
“Tiểu Thanh, chẳng trách nhiều người đàn ông thích cô như vậy, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng muốn cưới cô,” Lưu Hiểu Yến vừa ăn dưa chua vừa ăn cơm.
“Cô đúng là đồ sắc lang, tôi sau này phải tránh xa cô thôi,” Vương Tiểu Thanh nói đùa.
“Ha ha ha, Tiểu Thanh, để tôi nói cho cô một tin vui, không đúng, có vẻ là tin vui cho tôi nhưng là tin xấu cho cô.” Lưu Hiểu Yến dừng đũa.
“Hả, cô nói đi.” Vương Tiểu Thanh cũng có chút tò mò, vừa là tin vui vừa là tin xấu.
“Hôm nay tội nhận được thư của bố mẹ, họ nói gần đây có người bán công việc, có thể họ sẽ mua cho tôi một công việc phù hợp. Nếu vậy, tôi sẽ về thành phố trong khoảng nửa tháng nữa. Nhưng Tiểu Thanh, tôi sẽ nhớ cô lắm, thế này nhé, ngày mai tôi sẽ viết thư nhờ bố mẹ giúp cô mua một công việc nữa, được không?”
Sau khi về tới thôn, Vương Tiểu Thanh đưa thư cho Lưu Hiểu Yến rồi lên giường ngủ trưa. Trương Hồng Châu thì lén lút đến nhà Nhị Cẩu, bố mẹ hắn không có ở nhà.
Trương Hồng Châu bước vào sân. Trời ơi nhà gì mà bẩn thỉu. Đúng là không chú ý vệ sinh gì cả.
“Anh Nhị Cẩu, anh có ở nhà không?” Trương Hồng Châu bịt mũi quạt một cái.
“Ai đấy, tôi đây,” Nhị Cẩu chống một cây nạng đi ra.
“Anh Nhị Cẩu, tôi đến thăm anh, thấy cũng hơn một tháng rồi, anh cũng sắp hồi phục rồi chứ.” Trương Hồng Châu nhìn chân hắn đã có thể chạm đất.
“Hừ, cô đến thăm tôi mà đến tay không à, định lừa ai chứ, cô đến xem trò cười của tôi thì có,” Nhị Cẩu cười nhạt.
“Tìm chỗ nói chuyện đi.” Trương Hồng Châu không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn với hắn.
“Vào đi.” Nhị Cẩu quay vào phòng.
Trương Hồng Châu đi theo vào, Nhị Cẩu ngồi xuống giường, Trương Hồng Châu chỉ ngửi thấy mùi hôi chân nồng nặc, chắc hẳn cả tháng nay hắn chưa rửa chân.
“Anh Nhị Cẩu, chuyện tôi nói lần trước thế nào rồi, hai mươi đồng giúp anh có được Vương Tiểu Thanh. Đã mấy tháng rồi, anh còn không nhanh lên, Vương Tiểu Thanh sẽ bị Trương Vũ cướp mất đấy. Tôi thường thấy hai người họ qua lại với nhau. Anh mà còn chần chừ, đến lúc đó có mà lấy lại đồ cũ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Trương Hồng Châu dùng phép khích tướng, cô ta không tin hắn không mắc câu.
“Nhưng chân tôi chưa khỏi, thì làm kiểu gì được?”
Nhị Cẩu nhìn chân mình, bác sĩ nói còn khoảng mười ngày nữa mới đi lại bình thường được.
“Anh làm việc bằng chân hay bằng... cái đó, có liên quan gì đến chân của anh không?” Trương Hồng Châu tức đỏ mặt.
“Tri thức Trương, cô cũng biết nhiều nhỉ. Được, chẳng phải chỉ là hai mươi đồng thôi sao, năm ngày, năm ngày sau tôi đưa cho cô.”
Trước đây Nhị Cẩu có chút tiền, nhưng đã tiêu hết ở bệnh viện, hai mươi đồng này phải tìm cách lấy từ phía gia đình nên cần vài ngày.
“Được, vậy cứ thế nhé, tôi về đây.”
Trương Hồng Châu sợ ở đây lâu, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không giải thích nổi.
Nhị Cẩu nhìn bóng lưng Trương Hồng Châu đi xa.
“Hừ, Trương Vũ, mặc dù tôi không có chứng cứ nên không tìm anh để kiếm chuyện được, nhưng tôi biết là anh làm. Anh đánh gãy chân tôi, tôi sẽ chiếm đoạt người phụ nữ mà anh mong nhớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhị Cẩu một mình lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra sự ngoan độc.
Vốn trước đó hắn không có ý định làm như vậy, cho nên điều kiện tiên quyết của Trương Hồng Châu là hai mươi đồng, kỳ thật sau đó hắn đã kiếm được tiền, nhưng hắn lại không đi tìm Trương Hồng Châu.
Tất cả là do Trương Vũ ép hắn.
Quyết định sẽ làm như vậy. Nhị Cẩu bôi thêm thuốc vào chân. Hy vong sẽ hồi phục trước khi thực hiện kế hoạch.
Buổi tối, Vương Tiểu Thanh thức dậy, bắt đầu nấu ăn. Tối nay cô nấu cơm gạo trắng, cá chua ngọt, còn cho thêm nấm mà Lưu Hiểu Yến hái hôm nay vào nấu cá chua ngọt.
Trong không gian của cô có rất nhiều rau củ ăn không hết, nên khi có thời gian, Vương Tiểu Thanh làm dưa chua. Dùng nước suối Linh Tuyền để ngâm, còn thêm ớt cay nhỏ vào, dưa chua vừa cay vừa giòn, để trong không gian cũng không bị hỏng.
Cá chua ngọt nhanh chóng được nấu xong, cơm cũng đã chín. Cô đến điểm tri thức gọi Lưu Hiểu Yến dậy.
“Tiểu Thanh, thật ngại quá, không đến giúp cô nấu cơm, lại còn ngủ lâu như vậy nữa,” Lưu Hiểu Yến vươn vai.
“Không sao, chỉ có một món thôi, rất dễ làm, mau đến đây, để nguội là không ngon đâu,” Vương Tiểu Thanh kéo chăn của cô ấy ra.
Lưu Hiểu Yến xỏ giày rồi bước theo.
"Tối nay ăn gì vậy?”
“Cô đoán xem,” Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa mở cửa ra.
“Oa, cá chua ngọt, hôm nay mình lại béo lên mất thôi.”
Lưu Hiểu Yến nhìn nồi cá chua ngọt lớn, nước miếng chảy ròng ròng.
“Mau đi xới cơm đi.”
Vương Tiểu Thanh múc cá chua ngọt ra một bát lớn, phần còn lại để một lát bỏ vào không gian.
“Tiểu Thanh, chẳng trách nhiều người đàn ông thích cô như vậy, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng muốn cưới cô,” Lưu Hiểu Yến vừa ăn dưa chua vừa ăn cơm.
“Cô đúng là đồ sắc lang, tôi sau này phải tránh xa cô thôi,” Vương Tiểu Thanh nói đùa.
“Ha ha ha, Tiểu Thanh, để tôi nói cho cô một tin vui, không đúng, có vẻ là tin vui cho tôi nhưng là tin xấu cho cô.” Lưu Hiểu Yến dừng đũa.
“Hả, cô nói đi.” Vương Tiểu Thanh cũng có chút tò mò, vừa là tin vui vừa là tin xấu.
“Hôm nay tội nhận được thư của bố mẹ, họ nói gần đây có người bán công việc, có thể họ sẽ mua cho tôi một công việc phù hợp. Nếu vậy, tôi sẽ về thành phố trong khoảng nửa tháng nữa. Nhưng Tiểu Thanh, tôi sẽ nhớ cô lắm, thế này nhé, ngày mai tôi sẽ viết thư nhờ bố mẹ giúp cô mua một công việc nữa, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương