Vương Mộng Mộng chờ vài ngày rồi mới đến bưu điện xem, vẫn không có tiền gửi đến, hôm nay cô ta đi làm liền đến tìm đội trưởng nói chuyện.
"Đội trưởng, trưa nay tan làm tội muốn đến trụ sở đội để gọi điện thoại có được không, tôi rất lo cho mẹ tôi."
Vương Mộng Mộng có chút thấp thỏm, sợ đại đội trưởng không đồng ý.
"Được thôi, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại, cho phép cô gọi một phút, quá một phút thì phải trả tiền."
Đội trưởng khá quan tâm đến các thanh niên trí thức, người dẫn trong làng gọi điện đều phải trả tiền, nhưng nhận điện thoại thì không mất tiền.
Đội trưởng hiểu rằng các thanh niên trí thức sống xa nhà, vì là lần đầu gọi điện thoại cho nên sẽ miễn phí cho họ một phút.
"Cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng rất cao hứng.
Buổi trưa sau khi tan làm, đội trưởng dẫn Vương Mộng Mộng đi gọi điện thoại. Lưu Thái Hồng làm việc ở đây nhiều năm, Vương Mộng Mộng nhớ rõ số điện thoại, sau khi nhập số xong liền bấm nút gọi.
"Tút... tút... Xin chào, đây là..., xin hỏi tìm ai?" Đầu dẫy bên kia bắt máy.
"Đồng chí, chào anh, tôi tìm đồng chí Lưu Thải Hồng ở bộ phận đóng gói, tôi là con gái của bà ấy, có việc gấp cần tìm."
"Được, đợi một chút," người bên kia chắc đi gọi người tới.
Vương Mộng Mộng đứng một bên lo lắng, đợi lâu chắc chắn sẽ quá một phút.
Quả nhiên, một phút sau, Lưu Thải Hồng mới tới nghe máy.
"Alo, là Mộng Mộng à?" Đúng là giọng của Lưu Thải Hồng.
"Mẹ, sao tháng này mẹ không gửi tiền cho con?" chuyện đầu tiên Vương Mộng Mộng hỏi chính là chất vấn chuyện này.
"Mộng Mộng, tháng này mẹ có việc, không gửi được, mẹ hứa tháng sau sẽ gửi đầy đủ, con ở đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Lưu Thải Hồng đưa ra lời cam đoan.
"Được rồng, còn nữa, Vương Tiểu Thanh cũng ở đây, con đã viết thư cho mẹ, sao mẹ không trả lời?" Vương Mộng Mộng vội vàng nói ra trọng điểm.
"Me đã chuyển nhà, không còn sống ở chỗ cũ nữa. Sao mà trùng hơn thế. Vậy con đòi tiền nó đi."
Lưu Thải Hồng nghĩ Vương Mộng Mộng thật là ngốc, Vương Tiểu Thanh mang theo mấy nghìn đồng, Vương Mộng Mộng không đi đòi tiền lại, ít nhất cũng phải đòi được một nửa.
"Mẹ, cô ta bây giờ thay đổi rồi, con không làm gì được cô ta, lát nữa con viết thư gửi về đơn vị cho mẹ, mẹ nhớ gửi tiền cho con, tạm biệt mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đội trưởng đang đứng ngay bên cạnh, Vương Mộng Mộng không tiện nói xấu quá nhiều, liền vội vàng cúp điện thoại.
"Ba xu," đội trưởng nhìn đồng hồ.
"Được, cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng lấy ba xu ra đưa cho đội trưởng rồi rời đi.
Đội trưởng nghe lỏm được câu chuyện vừa rồi nhưng vẫn còn nghi hoặc, hóa ra Vương Tiểu Thanh và Vương Mộng Mộng quen biết nhau, nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt.
Trước đó, Vương Tiểu Thanh chỉ nói với những người trong điểm tri thức về mối quan hệ trước đây của cô với Vương Mộng Mộng và mọi người trong điểm tri thức cũng không ra ngoài nói lung tung.
Lâu rồi không có động tĩnh của Nhị Cẩu, anh ta mới từ thị trấn trở về, thực ra là đi kiếm tiền. Trước đó Trương Hồng Châu nói cần hai mươi đồng, anh ta không biết bằng cách nào đã kiếm được hai mươi đồng ở thị trấn. Nhưng trước tiên anh ta không đến tìm Trương Hồng Châu mà là đến tìm Vương Tiểu Thanh.
Vương Tiểu Thanh vừa tan làm về, đang ngồi trong sân chẻ củi, có một số khúc củi quá lớn, không dễ cháy, cần phải bổ nhỏ hơn.
"Đồng chí Vương, lâu rồi không gặp, cô chuyển ra ngoài ở riêng rồi à?"
Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, là tên Nhị Cầu đáng ghét, mục đích của anh ta hiện rõ ngay trên mặt, khiến người khác phải khó chịu.
"Ừm, có việc gì không?"
Vương Tiểu Thanh nắm chặt con d.a.o bộ củi trong tay, nếu anh ta dám làm gì, cô sẽ c.h.é.m ngay.
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là thấy thương có thôi. Cô ở đây một mình không sợ sao? Hay là tối nay tôi đây đến ngủ cùng cô, sau đó anh đây cho cô hai mươi đồng, thế nào?"
Nhị Cẩu tiến tới, nói mấy lời bẩn thỉu, còn lấy từ trong túi ra hai mươi đồng, vung vẩy trước mặt cô.
"Tôi sẽ c.h.é.m c.h.ế.t anh, đồ lưu manh, nếu anh còn dám đến đây, tôi sẽ khiến anh không còn đường trở về."
Vương Tiểu Thanh cầm d.a.o bổ củi c.h.é.m tới, làm Nhị Cẩu hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, hắn ta không ngờ cô thực sự sẽ c.h.é.m hắn.
Nhị Cẩu chạy ra ngoài, nghĩ lại, hắn ta không tin một cô gái gầy yếu như Vương Tiểu Thanh có thể đánh lại hắn, lần sau sẽ chờ lúc cô không có d.a.o bổ củi, hắn ta sẽ lại tới.
Sau khi Nhị Cẩu rời đi, Vương Tiểu Thanh quyết định phải tăng cường phòng vệ, tên Nhị Cẩu này quá đáng sợ rồi, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy.
Ngày hôm sau lúc đang làm việc, Nhị Cẩu lại đến gần cô.
"Đồng chí Vương, để tôi giúp cô làm việc.”
Hôm nay Vương Tiểu Thanh được phân công nhổ cỏ, Nhị Cẩu liền xông vào làm, hắn ta lớn giọng nói làm không ít người nhìn qua, có vẻ như đang chờ xem kịch.
"Đội trưởng, trưa nay tan làm tội muốn đến trụ sở đội để gọi điện thoại có được không, tôi rất lo cho mẹ tôi."
Vương Mộng Mộng có chút thấp thỏm, sợ đại đội trưởng không đồng ý.
"Được thôi, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại, cho phép cô gọi một phút, quá một phút thì phải trả tiền."
Đội trưởng khá quan tâm đến các thanh niên trí thức, người dẫn trong làng gọi điện đều phải trả tiền, nhưng nhận điện thoại thì không mất tiền.
Đội trưởng hiểu rằng các thanh niên trí thức sống xa nhà, vì là lần đầu gọi điện thoại cho nên sẽ miễn phí cho họ một phút.
"Cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng rất cao hứng.
Buổi trưa sau khi tan làm, đội trưởng dẫn Vương Mộng Mộng đi gọi điện thoại. Lưu Thái Hồng làm việc ở đây nhiều năm, Vương Mộng Mộng nhớ rõ số điện thoại, sau khi nhập số xong liền bấm nút gọi.
"Tút... tút... Xin chào, đây là..., xin hỏi tìm ai?" Đầu dẫy bên kia bắt máy.
"Đồng chí, chào anh, tôi tìm đồng chí Lưu Thải Hồng ở bộ phận đóng gói, tôi là con gái của bà ấy, có việc gấp cần tìm."
"Được, đợi một chút," người bên kia chắc đi gọi người tới.
Vương Mộng Mộng đứng một bên lo lắng, đợi lâu chắc chắn sẽ quá một phút.
Quả nhiên, một phút sau, Lưu Thải Hồng mới tới nghe máy.
"Alo, là Mộng Mộng à?" Đúng là giọng của Lưu Thải Hồng.
"Mẹ, sao tháng này mẹ không gửi tiền cho con?" chuyện đầu tiên Vương Mộng Mộng hỏi chính là chất vấn chuyện này.
"Mộng Mộng, tháng này mẹ có việc, không gửi được, mẹ hứa tháng sau sẽ gửi đầy đủ, con ở đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Lưu Thải Hồng đưa ra lời cam đoan.
"Được rồng, còn nữa, Vương Tiểu Thanh cũng ở đây, con đã viết thư cho mẹ, sao mẹ không trả lời?" Vương Mộng Mộng vội vàng nói ra trọng điểm.
"Me đã chuyển nhà, không còn sống ở chỗ cũ nữa. Sao mà trùng hơn thế. Vậy con đòi tiền nó đi."
Lưu Thải Hồng nghĩ Vương Mộng Mộng thật là ngốc, Vương Tiểu Thanh mang theo mấy nghìn đồng, Vương Mộng Mộng không đi đòi tiền lại, ít nhất cũng phải đòi được một nửa.
"Mẹ, cô ta bây giờ thay đổi rồi, con không làm gì được cô ta, lát nữa con viết thư gửi về đơn vị cho mẹ, mẹ nhớ gửi tiền cho con, tạm biệt mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đội trưởng đang đứng ngay bên cạnh, Vương Mộng Mộng không tiện nói xấu quá nhiều, liền vội vàng cúp điện thoại.
"Ba xu," đội trưởng nhìn đồng hồ.
"Được, cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng lấy ba xu ra đưa cho đội trưởng rồi rời đi.
Đội trưởng nghe lỏm được câu chuyện vừa rồi nhưng vẫn còn nghi hoặc, hóa ra Vương Tiểu Thanh và Vương Mộng Mộng quen biết nhau, nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt.
Trước đó, Vương Tiểu Thanh chỉ nói với những người trong điểm tri thức về mối quan hệ trước đây của cô với Vương Mộng Mộng và mọi người trong điểm tri thức cũng không ra ngoài nói lung tung.
Lâu rồi không có động tĩnh của Nhị Cẩu, anh ta mới từ thị trấn trở về, thực ra là đi kiếm tiền. Trước đó Trương Hồng Châu nói cần hai mươi đồng, anh ta không biết bằng cách nào đã kiếm được hai mươi đồng ở thị trấn. Nhưng trước tiên anh ta không đến tìm Trương Hồng Châu mà là đến tìm Vương Tiểu Thanh.
Vương Tiểu Thanh vừa tan làm về, đang ngồi trong sân chẻ củi, có một số khúc củi quá lớn, không dễ cháy, cần phải bổ nhỏ hơn.
"Đồng chí Vương, lâu rồi không gặp, cô chuyển ra ngoài ở riêng rồi à?"
Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, là tên Nhị Cầu đáng ghét, mục đích của anh ta hiện rõ ngay trên mặt, khiến người khác phải khó chịu.
"Ừm, có việc gì không?"
Vương Tiểu Thanh nắm chặt con d.a.o bộ củi trong tay, nếu anh ta dám làm gì, cô sẽ c.h.é.m ngay.
"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là thấy thương có thôi. Cô ở đây một mình không sợ sao? Hay là tối nay tôi đây đến ngủ cùng cô, sau đó anh đây cho cô hai mươi đồng, thế nào?"
Nhị Cẩu tiến tới, nói mấy lời bẩn thỉu, còn lấy từ trong túi ra hai mươi đồng, vung vẩy trước mặt cô.
"Tôi sẽ c.h.é.m c.h.ế.t anh, đồ lưu manh, nếu anh còn dám đến đây, tôi sẽ khiến anh không còn đường trở về."
Vương Tiểu Thanh cầm d.a.o bổ củi c.h.é.m tới, làm Nhị Cẩu hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, hắn ta không ngờ cô thực sự sẽ c.h.é.m hắn.
Nhị Cẩu chạy ra ngoài, nghĩ lại, hắn ta không tin một cô gái gầy yếu như Vương Tiểu Thanh có thể đánh lại hắn, lần sau sẽ chờ lúc cô không có d.a.o bổ củi, hắn ta sẽ lại tới.
Sau khi Nhị Cẩu rời đi, Vương Tiểu Thanh quyết định phải tăng cường phòng vệ, tên Nhị Cẩu này quá đáng sợ rồi, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy.
Ngày hôm sau lúc đang làm việc, Nhị Cẩu lại đến gần cô.
"Đồng chí Vương, để tôi giúp cô làm việc.”
Hôm nay Vương Tiểu Thanh được phân công nhổ cỏ, Nhị Cẩu liền xông vào làm, hắn ta lớn giọng nói làm không ít người nhìn qua, có vẻ như đang chờ xem kịch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương