Edit: Mai Như Ảnh

“ Đại Bát!”

“ Bà cô già, làm tớ sợ muốn chết, gọi điện thoại trễ như vậy còn lớn tiếng nữa …”

“ Tớ hỏi cậu …”  Trong tay nắm chặt di động, Bạch Thuần Khiết hỏi dò chuyện hồi trước: “ Kì 2 học cấp 3, trước khi Lục Cảnh Hàng biến mất, các cậu cùng anh ta đánh nhau 1 trận à?”

Điện thoại đầu dây kia không hề lên tiếng, trầm mặc như vậy đã khẳng định đó là sự thật.

“ Được, người khác gạt tớ, cậu cũng gạt tớ!  Thằng đểu!” Vứt bỏ di động, không biết vì sao  hai tròng mắt cô ngấn nước, mặc dù chua xót bị pha loãng, nhưng ánh mắt Bạch Thuần Khiết vẫn là bị chua xót đến nỗi đỏ.

Đạt Bát gọi điện lại, cô trực tiếp tắt máy. Trong lòng rối loạn, nếu chuyện trước kia với câu chuyện viết trong bản thảo giống nhau … vậy là …. Theo bản thảo viết … anh ta thích cô …. Là thật. Trong đầu hiện lên 1 mảnh trí nhớ ố vàng, Bạch Thuần Khiết rốt cuộc cũng giải thích được vì sao lại liên tục không được tự nhiên.

“ A …” Tiểu Tiện Viên bị tiếng lọc cọc đánh thức, nó lắc mông tới gần bên cửa sổ, vươn hai chân trước bám vào mép giường, hai mắt tròn bi nhìn chằm chằm cô, nếu để ý thì thấy nó đang hỏi cô bị trúng gió à,  cả buổi tối không ngủ được còn quấy rối người khác.

Chìa tay đem nó đặt trên giường, Bạch Thuần Khiết ôm nó vào lòng, 1 phen nước mắt nước mũi sụt sịt nói: “ Tao không có bệnh, khóc cái gì mà khóc,  thật không có tiến bộ! Nhưng, tao cũng không kiềm chế được, trong lòng tao rất khó chịu!” Oa oa, nàng khóc giống như đứa nhỏ 3 tuổi, 1 bên khóc  1 bên gào lên: “ Khi đó sao anh ta không nói?”

Nếu không có chuyện đánh nhau, có lẽ anh ta vẫn còn thích cô? Nhà trọ cách vách, Lục Cảnh Hàng xử lý xong tài liệu còn lại, đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nghe thấy phòng đối diện có người khóc,  nhướng mày: “ Đã trễ thế này, còn đem TV mở lớn.”

Đúng là giống trong kịch bản của Quỳnh Dao, Bạch Thuần Khiết nước mắt nước mũi khóc xong, đưa tay lấy giấy lay mặt, đột nhiên cô đứng lên, đi đến cửa,  muốn qua gõ cửa nhưng nên nói thế nào? Lục Cảnh Hàng, tôi biết sự thật rồi! Có thể anh thích tôi trước nhưng không dám nói! Hay là hai người chúng ta ở cùng 1 chỗ vẫn chưa muộn!

Sau n năm biến mất, tình cảm con gái đột nhiên  dâng  trào, Bạch Thuần Khiết có điểm hơi lâng lâng, chỉ có điều trong lòng có tia lý trí vẫn chưa phản bội cô. Ai  lại giống mày chứ, chuyện cũ lâu như vậy còn để ý gì nữa.

Đúng vậy. Thân thể chống đỡ  trên ván cửa, cả người cô lập tức ngồi phịch xuống,  ý tưởng ngây thơ khiến bản thân ngại ngùng. Nếu tình cảm hồi trẻ anh đã muốn buông, như vậy …. Bây giờ vì sao anh ta lại tốt như tôi như vậy? Bạch Thuần Khiết rất mâu thuẫn.

Cố Trữ, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên của anh ta, Bạch Thuần Khiết nghĩ,  sao anh ta lại có câu chuyện đó.

Vì thế ngày hôm sau đôi mắt trợ lý Bạch  sưng phù lại còn từ chối lời mời cơm trưa của Lục tổng, đem túi đến gặp Cố Trữ. Có người buồn bực, có người vui mừng.

“ Mời tôi ăn cơm trưa.”  Vẻ mặt Cố Trữ vừa mừng vừa sợ nhìn cô: “ Ngày hôm qua bị sét đánh à? Chẳng lẽ cô nhìn bộ dáng tôi làm việc, nên rung động? Nếu như vậy, tôi cho cô 1 cơ hội, cho cô làm bạn gái tôi.”

“ Ha ha ha.” Bạch Thuần Khiết cười đến so với tên cô còn trong sáng hơn, sau đó từ trong miệng thốt ra câu độc địa: “ Anh tự sát nhiều lần thế, sao còn sống được?”

Sau 1 trận cười ha ha, anh thu hồi vẻ nghiêm túc hỏi: “ Tới tìm tôi làm gì?”

“ Đi vào kia rồi nói.” Chỉ vào quán cơm Tây bên cạnh đài phát thanh, Bạch Thuần Khiết chân trước đi vào, Cố Trữ sau lưng đuổi kịp.

**

Trên phố, làm việc ở bên ngoài giữa trưa mới xong, cuối cùng cũng có thể quay về công ty, Hàn Nghi Tĩnh lại tình cờ gặp 2 người họ ở cùng 1 chỗ,  chau mày, môi mỏng bắt đầu nhếch lên.

“  Xe phía trước, có thể đi được không?”  Xe phía sau ấn còi loa.

Hàn Nghi Tĩnh thu hồi thần thái,  thấy mình thật có lỗi, mỉm cười, khởi động máy đến ngã tư đường.

Bên trong nhà hàng, Bạch Thuần Khiết ngồi đối diện Cố Trữ, sắc mặt có chút khác thường.

“ Cô đừng nghiêm túc như thế mà?”

“ Được, vậy anh phải nói thật, anh và Lục Cảnh Hàng có quan hệ gì?”

Càng thêm kinh ngạc, anh cầm cốc nước uống: “ Là sao?”

“ Tôi muốn biết.”

“ Chẹp, cô đã muốn biết, tôi cũng nói cho cô.” Dù sao cũng không có quan hệ gì ám muội. Cố Trữ bắt đầu kể chuyện cũ giống như giảng đạo: “ Vào 2 năm về trước, chúng tôi tổ chức 1 hoạt động vô vị, hai người chúng tôi đều tham gia, cho nên có chút quen biết.”

“  Thi đấu cái gì?”

“ Chính là tìm vài người trẻ tuổi, cho mỗi người bọn họ một món tiền đầu tư, ba tháng sau, xem ai kiếm được nhiều lợi nhuận nhất, thì người đó sẽ được 1 khoản tiền lớn để gây dựng sự nghiệp.”

Đúng là vô vị. Bạch Thuần Khiết bĩu môi: “ Thế ai đứng nhất?”

“ Đương nhiên là Lục tổng, nếu không anh ta lấy tiền đâu ra để mở công ty?  Suy nghĩ Lục tổng quả thật sáng suốt, đương nhiên chỉ giới hạn việc buôn bán.”

Bạch Thuần Khiết lại đồng ý quan điểm Cố Trữ: “  Từ khi đó hai người ở nhà  bạn bè à?”

“ Có thể, mà cũng không có thể. Với tôi mà nói, anh ta là ân nhân của tôi.” Cố Trữ nhíu mày xa xăm: “ Thật ra hồi ấy tôi đăng kí là do ba tôi bắt, ông ấy muốn về  hưu sớm 1 chút rồi đem công ty giao cho tôi phụ trách, lên kêu tôi thử kinh doanh, kết quả là, khi tôi cùng Lục tổng mặt đối mặt chiến đấy với nhau,  tôi bị thua thành cởi truồng, ba tôi đau lòng, vì thế 2 năm sau, cũng chính là bây giờ, tôi mới có thể làm việc mình ưa thích.”

“ Hai người chỉ có 1 quan hệ đó?” Bạch Thuần Khiết không tin.

“ Cô muốn chúng tôi có quan hệ gì, nói xem, nếu hợp lý, tôi đồng ý cùng anh ta phát triển quan hệ.” Vẻ mặt vô tội tươi cười.

“ Anh nghiêm chỉnh 1 chút đi.” Nói xong, cô không nhịn được đem tập giấy chồng chất ở trong túi lấy ra: “ Vật giả cho chủ.”

Giật mình, Cố Trữ không nghĩ tới tập giấy đó nằm trong tay Bạch Thuần Khiết, hơn nữa lúc trước bảo trợ lý vứt đi nguyên nhân là do cô. Có cảm giác mình bị trêu cợt, anh nhìn tập giấy trên bàn nở nụ cười: “  Lời văn cũng không tệ lắm chứ?”

“ Không thèm nghe anh nói nữa, nghiêm túc chút đi.”

“ Được, tôi nghiêm túc.”  Cố Trữ bắt đầu nghiêm túc thật sự , hai mắt chăm chú nhìn người đối diện: “  Chuyện trước kia của hai người, tôi đều biết, lúc uống rượu Lục Cảnh Hàng nói cho tôi. Tôi định giúp anh ta 1 lần, nhưng lại đổi ý.” ( từ tập trước so nhắc đến, Lục Cảnh Hàng từ chối sự giúp đỡ của Trữ, nên Trữ quyết định đổi ý sang tán tỉnh Khiết)

Mắt trợn tròn “ Vì sao?”

“ Bởi vì  hình như tôi cũng thích cô.”

“ ….”

Ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa kính nhà hàng chiếu hắt mặt anh, nhưng miệng anh không vì chói mắt liền mỉm cười.: “ Sao, cô còn sợ bị người khác thông báo?”

“ … Xí, chị đây lấy thông báo làm cơm ăn!” Bạch Thuần Khiết ngoài miệng nói như vậy, mặt lại đỏ rối tinh rối mù. Không riêng mặt, đầu óc cũng hồ đồ.

Cơm trưa chấm dứt, trên đường quay về công ty, Bạch Thuần Khiết đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng nhất còn chưa hỏi! Nhưng, cô biết nói ra như nào?  Không biết Lục Cảnh Hàng bây giờ còn thích cô không nhỉ? Thở dài, cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, mất mặt quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện