Bạch Liễu không ở trong viện mồ côi lâu lắm, hắn lập tức cần cùng Mộc Kha vào trò chơi, đơn giản tra xong toàn bộ viện mồ côi liền chuẩn bị đi.

Trước khi đi Bạch Liễu còn cần thông báo đơn giản với Lục Dịch Trạm một chút.

Vì vậy Bạch Liễu để Mộc Kha về nhà trước chờ hắn, tiểu thiếu gia lúc đi ba bước quay đầu một lần quyến luyến không thôi nhìn Bạch Liễu, còn hỏi Bạch Liễu bao giờ trở lại, Bạch Liễu dứt khoát để Mộc Kha cầm chìa khóa nhà mình về trước đợi, khiến ánh mắt bố Mộc Kha nhìn Bạch Liễu đều trở nên có chút không đúng.

Bạch Liễu vừa ra liền thấy Lục Dịch Trạm tựa cổng viện mồ côi chờ hắn.

Lục Dịch Trạm thấy Bạch Liễu không nhịn được trêu đùa đôi câu: "Tiểu thiếu gia kia đâu? Đi xe sang mười triệu dính theo sau mông cậu, còn trừng tớ, cậu từ bao giờ có mị lực này thế?"

Bạch Liễu mặt không đổi sắc trêu lại: "Có mị lực có tác dụng gì, tớ còn không phải vì cậu từ chối cậu ta rồi sao, để cậu ta đi trước rồi."

Lục Dịch Trạm không khỏi buồn cười, rất nhanh thu nụ cười lại nói chuyện đứng đắn: "Cậu xem bên trong thế nào?"

Bạch Liễu không nhanh không chậm: "Viện mồ côi trừ trẻ em trúng độc ra còn có trẻ em mất tích, vụ trúng độc tớ biết rõ từ trước rồi, còn mất tích, tớ đoán hẳn không phải lần đầu tiên xảy ra đúng không?"

"Cậu làm sao biết?" Lục Dịch Trạm cả kinh.

"Thái độ không đúng." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích, "Cảm giác giáo viên rất không đúng, người bình thường đối với án mất tích thường tránh không kịp, nhưng lúc cô ta giới thiệu cho tớ nghe, mặc dù sợ, nhưng vẫn theo bản năng đi địa điểm mất tích, cũng chính là công viên."

"Đây không phải thái độ xảy ra án mất tích lần đầu, đại khái tỉ lệ là đã xảy ra nhiều lần, mới xuất hiện kiểu tuy sợ hãi nhưng tập mãi thành quen này."

"Đúng vậy." Lục Dịch Trạm có chút phiền não tắt điếu thuốc, "Bọn tớ đã trao đổi qua với viện trưởng, nghe nói mười năm nay năm nào cũng có."

Bạch Liễu hỏi ngược lại: "Án mất tích hàng năm xuất hiện bên các cậu nhất định sẽ có ghi chép, sao trước đó chưa từng nghe nói?"

"Bởi không phải mất tích, phần lớn trẻ nhỏ tự mình chạy trốn, cho dù báo án, cũng chỉ coi như bỏ nhà ra đi mà xử lý." Lục Dịch Trạm đốt một điếu thuốc khác, ánh mắt u ám, "Trong ghi chép chỉ đề cập một hai câu, không chú ý thì không thấy được."

Viện mồ côi tư lập mà mất tích trẻ em, tốn công sức đi tìm cũng chỉ là trả giá nhiều mà không có hồi báo, không tìm được không có cha mẹ thân thích tới mắng tới thúc giục, những tờ đơn báo án đứt quãng cứ thế mà bị gác lại trong góc tối, nhạt nhòa rồi biến mất giữa một đống ghi chép khác, tựa như những đứa trẻ mất tích trong biển người.

"Trước đó khi tra được các xí nghiệp gia đầu tư vào viện mồ côi xong bệnh tình liền tốt lên, tớ xác thực có cố tình đi tra kĩ viện mồ côi." Lục Dịch Trạm thở ra một luồng khói, "Nhưng quản lý của viện mồ côi tư lập không nghiêm như công lập, phần lớn là do tư nhân tự chủ quản lý, không ai kiểm tra, vào từng thời điểm có cụ thể bao nhiêu đứa trẻ, mặc dù có ghi chép nhưng chưa chắc đã là thật."

"Chẳng hạn như mất tích trẻ em, ở giữa có mấy năm viện trưởng không báo, chúng ta rất có thể cũng không biết."

Lục Dịch Trạm trầm mặc một hồi còn nói: "Tớ nghiêng về giả thiết nhóm xí nghiệp gia kia có vấn đề, mà người ta giờ vừa có tiền vừa có danh dự, cũng đã qua nhiều năm, bên bọn tớ không có chứng cứ, căn bản không thể điều tra sâu hơn."

Bạch Liễu nhàn nhạt nói tiếp: "Giả thiết đám xí nghiệp gia này thật sự đã mang trẻ em đi làm chuyện gì đó, dưới tình huống không biết đứa nhỏ này tên họ là gì, từ đâu tới, họ rất có thể dùng trò chơi mất tích lừa bịp mọi người, khiến đám trẻ lặng yên không một tiếng động biến mất, các cậu cũng không có phương hướng điều tra."

"Đúng vậy." Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi khói, anh hơi ho khan, "Nhưng Bạch Liễu, đây là mạng người."

Lục Dịch Trạm ánh mắt đỏ lên nhìn về phía Bạch Liễu: "Tớ không cam lòng, tính mạng của đám trẻ bị định tính thành ngoài ý muốn, coi như thật sự là ngoài ý muốn, vậy cũng phải bài trừ tất cả khả năng khác mới được, nhưng hiện tại ——"

"Cậu không có chứng cứ." Bạch Liễu rất bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm, "Cậu không bài trừ được, đây cũng không phải phạm vi công việc của cậu, riêng việc cậu chạy tới hiện trường đã là xen vào việc của người khác."

Lục Dịch Trạm yên lặng một hồi, rất nhanh người này lại như chưa có chuyện gì xảy ra, kiên cường tiếp tục nói chuyện với Bạch Liễu về vụ án mất tích.

Trên người Lục Dịch Trạm có một loại tính dẻo rất kì lạ, Bạch Liễu sẽ không đụng vào một chuyện mình biết rõ không làm được, còn Lục Dịch Trạm nếu cảm thấy chuyện này có thể giúp được người khác, tốn bao nhiêu sức anh cũng sẽ thử.

Hơn nữa còn kéo theo Bạch Liễu đi cùng.

Lục Dịch Trạm kể cho Bạch Liễu nghe tình huống cụ thể mà anh biết về vụ án, cho Bạch Liễu xem ảnh những đứa trẻ mất tích hàng năm, ảnh chính là ảnh tập thể sau buổi biểu diễn văn nghệ của viện mồ côi, Lục Dịch Trạm dùng di động chụp lại rồi đưa Bạch Liễu.

Bức ảnh thứ nhất vừa mở ra Lục Dịch Trạm liền trầm mặc.

Bởi trong bức ảnh này có Bạch Lục.

"Cậu cảm thấy cậu bé này rất giống tớ lúc mười bốn tuổi phải không?" Bạch Liễu trực tiếp chỉ vào mặt Bạch Lục hỏi Lục Dịch Trạm, rất bình thản đánh giá, "Tớ cũng cảm thấy giống."

"Hai người không hề giống." Lục Dịch Trạm giọng trầm thấp, tầm mắt chuyên chú nhìn Bạch Liễu, hiếm thấy cố chấp phản bác bạn thân, "Bởi cậu bé ấy đã chết, nhưng cậu còn sống."

——————————

"Cậu từng gặp chuyện thế này sao Mục Tứ Thành?" Bạch Liễu vừa đi về nhà vừa gọi điện cho Mục Tứ Thành, "Tương lai, tôi - một người chơi, chắc chắn chết trong một phó bản từ mười năm trước, mà bây giờ, tôi mười năm sau vẫn còn sống và tồn tại."

"Nghe như là nghịch lý ông nội?" Âm thanh Mục Tứ Thành truyền ra từ loa di động, cậu nói với giọng nghi ngờ, "Bạch Liễu vận may của anh đúng là nghịch thiên ha, đừng nói là thấy, tôi trong trò chơi thậm chí còn chưa nghe nói qua chuyện này."

【 Nghịch lý ông nội 】, hay Grandfather paradox, là một nghịch lý thời gian do một tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng đưa ra, ý là nếu một người trở lại quá khứ giết ông nội mình, vậy người đó trong tương lai không hề tồn tại nữa, thế thì người đó trở lại quá khứ bằng cách nào?

Tình huống hiện tại của Bạch Liễu chính là như vậy, nếu hắn vào trò chơi ở tương lai, rồi chết trong một phó bản nằm trong tuyến thời gian mười năm trước, vậy hiện tại sao hắn còn sống?

"Thuyết vũ trụ song song?" Mục Tử Thành thử giải thích, "Đó là lời giải thích thường thấy nhất cho nghịch lý ông nội, giả thiết Bạch Liễu anh đang ở vũ trụ song song A, người anh nhìn thấy rất có thể là Bạch Liễu tại vũ trụ song song B qua cửa thất bại rồi bị sát nhập vào 【 phó bản trò chơi 】 tại vũ trụ song song A bên này."

"Vậy anh tốt nhất đừng vào phó bản viện mồ côi." Mục Tứ Thành nghiêm túc hơn không ít, cậu khuyến cáo Bạch Liễu, "Chỉ cần anh lựa chọn không tiến vào phó bản này, vậy anh cũng sẽ không chết trong phó bản, từ đó tạo ra một vũ trụ song song theo một khả năng khác với vũ trụ anh bị chết."

"Tôi cảm thấy không phải thuyết vũ trụ song song." Bạch Liễu rất tỉnh táo, hắn bình tĩnh nhắc nhở Mục Tứ Thành, "Hiện thực của chúng ta thật sự là bản chính thức của trò chơi, kết quả phơi bày ra là kết quả sau nhiều lần chạy thử bản trial, nhiều lần hệ thống đo lường tính toán, trên lý thuyết không tồn tại tình huống lựa chọn khác nhau diễn sinh vũ trụ song song khác nhau."

"Bởi vì kết quả chúng ta thu được trong thực tế đã là một "vũ trụ song song" thích hợp nhất và duy nhất, không thể tiếp tục phân nhánh nữa."

"Điều này cũng đúng." Mục Tứ Thành tán đồng lời này, nhưng cậu rất nhanh phản ứng lại, "Không đúng, đợi đã, nếu kết quả tính ra là duy nhất, không lẽ anh thực sự sẽ chết ở một phó bản mười năm trước sao?!"

"Nhưng giờ tôi vẫn còn sống, chứng minh tôi không hề chết trong phó bản." Bạch Liễu suy nghĩ rõ ràng, "Nếu không mệnh đề có một 【 tôi sống 】 và một 【 tôi chết 】 đồng thời tồn tại - tại thế giới không thể có vũ trụ song song, tồn tại duy nhất này - sẽ tạo thành nghịch biện."

"Vậy..." Mục Tứ Thành mê hoặc, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Bạch Liễu không để ý câu hỏi của Mục Tứ Thành, hắn đã tới trước cửa nhà, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

Bạch Liễu dùng một bên bả vai kẹp di động hỏi: "Cậu chuẩn bị lúc nào vào trò chơi?"

"Làm gì?" Mục Tứ Thành vừa nhắc tới chuyện này liền đau đầu, "Mẹ, hôm qua tôi đồng ý với anh sẽ dự thi xong liền mất ngủ cả đêm, anh rốt cuộc có cách nào không? Hai tháng xoát 26 phó bản tôi còn cố được, nhưng anh ít nhất phải tụ tập đủ người lập team chứ!"

"Tôi đang định cùng cậu nói chuyện này, tôi muốn cậu giúp tôi dẫn dắt hai người mới." Bạch Liễu nói nhanh, "Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, hai người họ là hai người đồng thời đạt hạng nhất của nhóm người mới vừa rồi, đều có kĩ năng cá nhân, thuộc tính cấp C+, cậu mang họ vào phó bản luyện tập kĩ năng đi, dạy họ một vài tip cơ bản để chơi trò chơi, không cần quá bảo vệ họ."

Bạch Liễu ngày hôm qua ăn lẩu xong liền về nói chuyện với Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, hắn hỏi hai người đến tuổi trung niên rồi còn sẵn lòng tham dự thi đấu không, cũng thành thực thông báo tính nguy hiểm của giải đấu.

Nhưng Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc cơ hồ không hề do dự, hai người chảy nước mắt nắm tay nhau đồng ý, họ chỉ hỏi Bạch Liễu hai vấn đề:

Thứ nhất: "Chỉ cần thắng, chúng tôi liền có thể làm Quả Quả sống lại đúng không?"

"Theo lý thuyết, đúng." Bạch Liễu nói, "Nhưng hai người từ từ tích điểm trong phó bản bình thường cũng có thể thực hiện nguyện vọng này, chẳng qua tham gia giải đấu tốc độ lấy đủ điểm sẽ nhanh hơn thôi, hai người suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời."

Hướng Xuân Hoa có chút co quắp cùng Lưu Phúc hai mặt nhìn nhau, hai tay dì siết chặt tạp dề trên người mình, TV sau lưng còn vang lên tiếng MC thời sự báo cáo về vụ việc Lý Cẩu.

Bản tin được phát lại, âm lượng mở rất to, khắp phòng đều là tiếng nói không hề phập phồng của nam MC về vụ việc kẻ hiềm nghi phạm tội giết người băm thây nữ sinh lớp 12 bị phán tử hình.

Ánh mắt Hướng Xuân Hoa tha thiết nhìn Bạch Liễu:

"Chúng tôi tham gia giải đấu gì đó là có thể giúp cậu đúng không?" —— đây là câu hỏi thứ hai của họ.

Bạch Liễu yên lặng chốc lát: "Đúng vậy, nhưng giải đấu có xác suất tử vong rất cao, hai người có thể tiếp tục suy tính thêm một chút..."

"Chúng tôi đi." Hướng Xuân Hoa cười, trong mắt còn vương lệ, dì dùng mu bàn tay lau đi, "Không cần nghĩ nữa, chúng tôi tin tưởng cậu, Bạch Liễu, hơn nữa kiếm điểm ở chỗ nào chẳng là kiếm? Không phải thi đấu thôi sao? Tôi ban đầu ở trường học cũng là thành viên đội bóng chuyền của trường đấy, phải không Lưu Phúc?"

Tác giả có lời muốn nói: 6 không chỉ một mình trông con (gạch bỏ) dẫn đồng đội, còn để khỉ hỗ trợ, việc làm của 6 đã gây nên một thành ngữ ——

Ngày mai công bố!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện