Vốn 【 giao dịch thất bại linh hồn người chơi sẽ bị giam giữ 】 là cảnh cáo của hệ thống dành cho Bạch Liễu khi hắn có 【 ví tiền cũ 】, dùng để ước thúc Bạch Liễu không lạm dụng kĩ năng.
Bởi không hoàn thành giao dịch sẽ bị hệ thống nhốt linh hồn là một biện pháp hạn chế Bạch Liễu, ép hắn thủ tín, giống phòng tối của các người bán hàng trong Taobao vậy, nhưng không ngờ lại bị Bạch Liễu lợi dụng ngược lại để hố đối tượng giao dịch.
Đối với loại hình thích bố trí, tự cho mình thông minh như Trương Khôi, không có kế hoạch nào tốt hơn thuận theo kế hoạch của gã, gã sẽ sa vào cảm giác thành tựu khi con mồi từng bước từng bước đi vào bẫy rập của mình mà hạ thấp cảnh giác, Bạch Liễu mới có thể từ đó tìm điểm đột phá.
Bạch Liễu rũ mắt thầm nghĩ.
Tuy nhiên bên Mục Tứ Thành đúng là rất phiền toái, hắn cũng vừa mới biết hóa ra giữa Mục Tứ Thành và Lưu Hoài có một đoạn yêu hận tình thù như thế, Trương Khôi còn mang cả Lưu Hoài theo, mặc dù giá trị tinh thần đối với kẻ chỉ biết có tiền như Bạch Liễu ảnh hưởng không lớn, nhưng với người có thất tình lục dục bình thường như Mục Tứ Thành, ảo giác do một người bạn tốt từng phản bội mình mang lại sức ảnh hưởng quá lớn, sợ rằng không thể nào lường hết được.
Mục Tứ Thành chỉ cần nhắc đến Lưu Hoài là cả người đều không đúng lắm.
Bạch Liễu hiểu được phần lớn người chơi khi giá trị tinh thần ở chừng 70, 60 đã đủ nguy hiểm, 20 trở xuống có thể từ phó bản đi ra mà không điên đã là người có tố chất tâm lý cực mạnh, nhưng Bạch Liễu cần Mục Tứ Thành giảm giá trị tinh thần xuống nữa, yêu cầu thậm chí còn thấp hơn lần giảm giá trị tinh thần thấp nhất của Mục Tứ Thành là 18, đến lúc đó đối với Mục Tứ Thành mà nói, ảo giác trong lòng chỉ biết ảnh hưởng nặng hơn.
Có nhân tố Lưu Hoài ở đây, Mục Tứ Thành phỏng chừng sẽ có vấn đề lớn.
Có chút khó nha.
【 Đoàn tàu đã vào trạm đường Hoàng Tuyền —— mời các hành khách lên trước xuống sau, đi lại theo thứ tự 】
Ngón trỏ và ngón giữa Trương Khôi tự đắc cử động nhịp nhàng như đánh đàn piano, lay động sợi tơ trong suốt, Bạch Liễu nháy mắt bị lôi kéo đến sau lưng gã, Trương Khôi cho hắn trùm cái trùm đầu hình mặt gỗ Lưu Hoài cởi ra trước đó, cười nói: "Tốt lắm, giờ nhìn mới giống người của Trương Khôi tôi."
"Tôi biết cậu rất không cam tâm, nói không chừng cậu chỉ giả vờ đầu hàng tôi, cậu có lẽ còn có kế hoạch khác với Mục Tứ Thành." Trương Khôi khóe miệng từ từ nhếch cao, gã như đeo gông cho Bạch Liễu vậy, từ từ kéo xuống trùm đầu tượng gỗ nặng nề, to lớn, oi bức lên đầu hắn.
Gương mặt Bạch Liễu từ từ bị trùm đầu tượng gỗ bao phủ, Bạch Liễu nhìn thấy biểu tình cuối cùng của Trương Khôi trước khi tầm mắt tối sầm, biểu tình gã mang theo ác ý và chắc chắn, ánh mắt ngạo mạn như nắm giữ tất cả .
Trương Khôi giọng khàn khàn trầm thấp, "Nhưng mà Bạch Liễu, cậu nhất định tính sót tầm ảnh hưởng của Lưu Hoài với Mục Tứ Thành, dưới tình huống có Lưu Hoài, Mục Tứ Thành căn bản không thể giữ tỉnh táo và kiên định để hợp tác với cậu, bất kể cậu có bao nhiêu hậu chiêu, chỉ cần khâu Mục Tứ Thành hỏng ——"
Trương Khôi cười một tiếng ác độc nói: "—— Mục Tứ Thành là lá bài có giá trị nhất trong tay cậu, chỉ cần cậu ta hỏng, kế hoạch của cậu liền hỏng hoàn toàn."
Bạch Liễu sắc mặt bất động, não bộ chuyển động thật nhanh.
Ở một trình độ nào đó, Trương Khôi nói không sai, Mục Tứ Thành đúng là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của Bạch Liễu.
【 Bùa hộ mạng của người cá 】 nằm trong tay Mục Tứ Thành.
Nếu Mục Tứ Thành hoàn toàn hỏng mất, mất đi sức phản kháng, bị Trương Khôi lấy được 【 bùa hộ mạng của người cá 】, giao dịch hoàn thành, vậy mọi người đều xong đời, Bạch Liễu từng nghĩ đến chơi xấu, trực tiếp để Mục Tứ Thành dùng đạo cụ luôn, nhưng mà ——
【 Hệ thống nhắc nhở: trong quá trình giao dịch, vật phẩm giao dịch, cũng chính là 【 bùa hộ mạng của người cá 】, phải tồn tại, nếu không coi như giao dịch không hiệu quả 】
Mục Tứ Thành tại thời gian giao dịch, nếu bị buộc đến tuyệt cảnh, hoặc trực tiếp không nghe lời Bạch Liễu, dùng đạo cụ 【 bùa hộ mạng của người cá 】, Bạch Liễu sẽ xong đời, thật sự biến thành con rối của Trương Khôi.
Cho nên Mục Tứ Thành là khâu tương đối quan trọng trong kế hoạch của Bạch Liễu, nếu người này rớt dây xích, bên Bạch Liễu nguy hiểm rất cao.
Bạch Liễu đang đánh cuộc, hơn nữa còn là một trận cá cược xa hoa, tất cả tiền đặt cược hắn có chỉ có một Mục Tứ Thành, hơn nữa còn là đồng tiền không ổn định, trước mắt phần thắng của hắn không tính quá lớn, Bạch Liễu từng nghĩ tới việc dùng Đỗ Tam Anh, nhưng Đỗ Tam Anh hoàn toàn là động vật hệ trực giác, giống con thú nhỏ cực kỳ bén nhạy với nguy hiểm, khi đối mặt chính diện Đỗ Tam Anh không chừng sẽ trực tiếp ném 【 bùa hộ mạng của người cá 】 cho Trương Khôi để hạ thấp nguy hiểm của bản thân, giống như trước đó vì nhận ra nguy hiểm nên muốn nhảy xuống xe bỏ trốn vậy.
Đỗ Tam Anh vô cùng không ổn định, dưới tình huống Bạch Liễu bị người điều khiển rối khống chế, hắn không cách nào điều khiển Đỗ Tam Anh từ xa, Đỗ Tam Anh xa xa không đáng dùng bằng Mục Tứ Thành lập trường kiên định, còn có thù oán với người điều khiển rối.
Cho nên cuối cùng, Bạch Liễu lựa chọn Mục Tứ Thành.
Cửa toa tàu rốt cuộc mở ra, vô số thi thể hành khách nám đen kêu thảm, thiêu đốt, ùn ùn kéo tới tràn vào trong toa, Trương Khôi động tác sạch sẽ lưu loát điều khiển hai con rối tiến lên cướp mảnh gương vỡ, không hề sử dụng Bạch Liễu, xem ra gã cũng biết Bạch Liễu giá trị sinh mạng vô cùng thấp, tùy tiện dùng dễ ngỏm củ tỏi.
Tốc độ thao túng con rối của Trương Khôi rất nhanh, cơ hồ mười mấy giây, hai con rối thân hình quỷ mị đã xuyên qua cả toa tàu, dùng cái tay bị đốt cháy nộp mảnh gương vỡ cho Trương Khôi, Trương Khôi không thèm nhìn mà nhận lấy, sắc mặt trầm xuống: "Đi, toa tiếp theo."
Giá trị thù hận của các hành khách phía sau đều đinh trên người hai con rối, Trương Khôi ngược lại rất an toàn, mà hai con rối tốc độ di động rất nhanh, thao tác của Trương Khôi lại vô cùng tinh chuẩn, cơ hồ không xuất hiện tổn thương quá lớn nào, quét dọn xong một toa tàu liền mang theo con rối tiếp tục tìm ở toa thứ hai, không tới một phút, một nửa đoàn tàu đã đi xong.
Trước đó ba người Bạch Liễu làm nhiệm vụ gian nan như vậy là do chỉ có Mục Tứ Thành là người chơi cấp A, bên này có ba người chơi cấp A, Trương Khôi là cấp A+, khi điều khiển con rối còn có thể rảnh tay tiêu diệt một vài hành khách, để con rối của mình lấy mảnh gương vỡ dễ hơn, so với gà con Bạch Liễu một roi liền sụp thì hoàn toàn không phải cùng một level.
Mục Tứ Thành nói cho Bạch Liễu, kĩ năng cá nhân mà Trương Khôi có theo cậu biết, chủ yếu có hai, một là 【 tơ con rối 】, cũng chính là buộc tơ vào con rối để điều khiển, con rối có ý thức của chính mình, chỉ là tay chân bị Trương Khôi khống chế.
Dưới tình huống con rối không tự nguyện hoặc là bị khống chế tuyệt đối, Trương Khôi rất khó buộc tơ con rối vào tứ chi con rối đó, đây cũng là lý do tại sao Trương Khôi thích dùng con rối tự nguyện mình mời tới, bởi nếu không phải tự nguyện, chẳng hạn như Mục Tứ Thành, Trương Khôi phải tốn không ít sức mới có thể buộc tơ con rối vào được.
Kĩ năng thứ hai là 【 cường hóa con rối 】, giai đoạn này cần hi sinh 50 điểm giá trị tinh thần của con rối, con rối không có ý thức tự chủ, nhưng thuộc tính sẽ tăng gấp bội.
Con rối lúc này sẽ khó khống chế hơn, bởi đã tiến vào khu vực nguy hiểm của giá trị tinh thần, bản thân con rối rất thống khổ, đôi lúc sẽ vô ý thức giãy giụa, nhưng bởi bản thân vô ý thức, nên cơ hồ không sợ hãi bất kỳ công kích nào, sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ cần người điều khiển rối không dừng việc điều khiển sợi tơ, họ bất kể thống khổ đến mức nào đi nữa cũng sẽ không dừng lại nhịp bước tấn công.
Nhưng Mục Tứ Thành có nói cho Bạch Liễu, kĩ năng này không thể sử dụng với con rối có giá trị tinh thần thấp hơn 20, bởi giai đoạn này người chơi tiến vào trạng thái cuồng bạo, người điều khiển rối hoàn toàn không có cách nào thao túng.
"Trong trò chơi này, không ai có ý định khống chế một người chơi giá trị tinh thần thấp hơn 20, ngay cả Trương Khôi cũng không làm được." Mục Tứ Thành liếc mắt, "Trừ anh Bạch Liễu, anh định để tôi với giá trị tinh thần là 10 nhớ rõ nhiệm vụ anh đặt ra, hoàn toàn không thể nào."
Bạch Liễu chỉ cười nói: "Không thử sao biết, chúng ta không còn biện pháp khác, không phải sao?"
Thời điểm Bạch Liễu đang suy tính một ít việc, giọng nữ từ loa phát thanh hiếm thấy vang lên:
"Do trạm này có hành khách mang theo vật phẩm đặc biệt lên tàu, vì bảo vệ hành khách và vật phẩm an toàn, thời gian dừng kéo dài tới năm phút, mời hành khách trên tàu an tâm đừng vội, cách xa cửa xe ——"
Một hành khách với thể tích lớn gấp mấy lần các thi thể cháy đen khác, dùng hai cánh tay to lớn, còn đang cháy đen chống cửa, cúi đầu chen vào.
Người này hai con mắt đều bị đốt sạch, hốc mắt đen thùi lùi toàn vết than sau cháy, da khắp người cũng bị cháy hết, phơi bày ra bắp thịt đỏ bốc mùi tanh của máu, trước ngực có một mảnh gương vỡ hình lục giác to chừng một bàn tay, khảm vào giữa ngực đầm đìa máu tươi, sáng lấp lánh trong ngọn lửa, gã đứng lên còn cao hơn toa tàu, cổ ngoẹo xuống cưỡng ép chui vào trong, cũng sắp khiến trần tàu bị đâm xuyên.
Thi thể to ngoẹo cổ tựa hồ cảm thấy khó chịu, rống to một tiếng đập về phía trần tàu, trực tiếp đập thủng một lỗ to, ngọn lửa từ thi thể này tỏa ra rót đầy toa tàu, phát ra tiếng nổ vang.
Trương Khôi sắc mặt tối sầm nhanh chóng lui về sau vào một toa tàu khác, mười ngón tay thu lại kéo, hai con rối tứ chi cứng đờ bay lùi về sau như cương thi, trực tiếp bị hút vào tay gã, một tay còn lại gã túm gáy Bạch Liễu, tốc độ di động của Trương Khôi đã rất nhanh, nhưng vẫn bị đốt đến một chút, cả Bạch Liễu cũng thế.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Trương Khôi, Bạch Liễu, Phương Khả, Lý Cẩu bị ngọn lửa của quái vật công kích, giá trị sinh mạng -10, người chơi Trương Khôi, người chơi Bạch Liễu giá trị tinh thần -20, người chơi Phương Khả, người chơi Lý Cẩu thuộc trạng thái con rối cường hóa, giá trị tinh thần -9 】
Bạch Liễu bị đốt ho khan một chút, khóe miệng chậm rãi chảy máu tươi, sắc mặt dưới trùm đầu tượng gỗ càng thêm tái nhợt, hắn nhìn lướt qua màn hình thuộc tính của mình.
【 Giá trị sinh mạng: 11 (giảm do bị người chơi Mục Tứ Thành công kích và ngọn lửa đốt) 】
【 Giá trị thể lực: 70 (đang tự động khôi phục) 】
【 Giá trị tinh thần: 69 (bị quái vật công kích mà dị hóa ở mức độ thấp) 】
Bạch Liễu lại nhanh chóng nhìn lướt qua Sách Quái Vật:
【 Sách Quái Vật tập 《 Trạm cuối bốc lửa 》 đổi mới —— Anh em trộm cướp (2/3) 】
【 Tên quái vật: anh em trộm cướp (em trai) 】
【 Đặc điểm: cực kỳ rắn chắc cao lớn, tốc độ di chuyển cực nhanh, một phút có thể sử dụng một lần công kích phạm vi rộng (tốc độ 1400, ngọn lửa có hiệu quả tăng phúc, khi tức giận thích dùng quả đấm khiến đối phương nghe lời, lực công kích cực mạnh) 】
【 Nhược điểm: ??? (cần thăm dò) 】
【 Phương thức tấn công: cây búa bạo nộ, lửa mạnh đột kích (đối với người chơi Bạch Liễu mà nói, bất kì một trong hai loại công kích đều sẽ đưa bạn đến với Thượng đế, amen) 】
Bạch Liễu liếm đi vết máu tươi tràn khỏi khóe miệng, đứt quãng khàn khàn nói: "... Mảnh gương vỡ to trên ngực nó, chắc chắn là nhược điểm, cũng là thứ chúng ta cần thu thập."
"Tôi cần cậu nói sao!" Trương Khôi tức giận ngắt lời Bạch Liễu, gã cảnh giác nhìn tên cướp từng bước chấn động đi tới gần, ngón tay chuyển động thật nhanh sắp xếp các con rối của mình, cắn răng nói: "Phó bản chết tiệt, dừng năm phút, không chỉ kéo dài cuộc đuổi giết còn tặng kèm một con boss..."
Tỉ lệ người chết tại phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 hẳn rất tiếp cận 80%, coi như là gã, muốn qua phó bản cũng rất khó khăn.
Trương Khôi nghiến răng ken két, không nhịn được mắng câu thô tục: "Cậu thật biết chọn phó bản ghê Bạch Liễu! Vừa chọn liền chọn phó bản khó nhất trong số phó bản cấp 2!"
"Cảm ơn đã khen." Bạch Liễu giọng miễn cưỡng, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, "Anh không đi thử cướp mảnh gương vỡ trên ngực quái vật này sao?"
"Thử con c*c!" Trương Khôi liên tiếp mắng chửi, tâm tình gã hiện tại có chút hỏng mất, "Bằng sức công kích vừa rồi cùng tốc độ 1400, quái vật này ít nhất cấp A, hai con rối của tôi đưa lên chính là tặng đồ ăn, cướp con khỉ! Coi như tôi mang sáu con rối đầy máu vào phó bản gặp quái vật này, tôi cũng không cách nào bảo đảm có thể thuận lợi qua cửa! Nếu tôi sớm biết trong phó bản có loại boss này..."
Trương Khôi liên tục nghiến răng, gã vừa nói vừa lui lại, trong lòng oán hận không dứt —— nếu biết phó bản khó thế này, gã căn bản không dễ dàng bám theo như thế!
Trương Khôi chưa từng thấy phó bản cấp 2 nào có độ khó ngoại hạng như vậy!! Bạch Liễu tên này vừa ra tay là chọn phó bản khó khăn nhất Trương Khôi gặp từ trước đến nay!!
—— Con mẹ nó chứ, không hổ là may mắn bằng 0!!
"Không được." Trương Khôi kéo hai con rối ngăn trước người mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, "Con rối của tôi đánh không lại, quái vật này ước chừng chỉ có Mục Tứ Thành ở trạng thái cuồng bạo mới có thể giải quyết, nhưng sau giải quyết quái vật cậu ta cũng cách cái chết không xa ——"
"Tôi ở trạng thái cuồng bạo cũng có thể giải quyết đi?" Bạch Liễu nói, hắn ánh mắt tỉnh táo dời đi suy nghĩ của Trương Khôi.
Đối với Bạch Liễu mà nói, Mục Tứ Thành không thể chết được, 【 bùa hộ mạng của người cá 】 đang ở trên người cậu, Mục Tứ Thành chết 【 bùa hộ mạng của người cá 】 sẽ rơi ra, bị Trương Khôi nhặt được thì Bạch Liễu bên này thành con rối của Trương Khôi thật mất.
"Đúng là vậy." Trương Khôi híp mắt, gã hừ một tiếng, "Nhưng cậu bây giờ giá trị sinh mạng chỉ còn mười mấy, coi như dưới trạng thái cuồng bạo, ngăn cản công kích của quái vật vài lần cậu sẽ chết, cậu bây giờ là con rối của tôi, so với Mục Tứ Thành, tôi đương nhiên lựa chọn để cậu ta chết chứ không phải cậu chết, cậu còn hữu dụng với tôi, nhưng Mục Tứ Thành thì một mực không chịu quy thuận ——"
Trương Khôi cười lạnh một tiếng, thu hẹp tất cả tơ con rối, Bạch Liễu và hai con rối khác đồng loạt đứng sau lưng Trương Khôi: "Vậy để cậu ta đi chết đi ——!"
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Trương Khôi sử dụng đạo cụ 【 thật muốn gặp bạn 】 với người chơi Lưu Hoài, trong vòng 10 giây di chuyển tới vị trí hiện tại của người chơi Lưu Hoài 】
Bạch Liễu chỉ cảm thấy trước mặt choáng váng, lần nữa ngước mắt, liền thấy Lưu Hoài, Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh trong một toa tàu khác thu thập mảnh gương vỡ.
Ba người đang đánh phối hợp, mặc dù có chút cố sức và khó khăn, nhưng có vẻ vẫn chống cự được.
Thảm nhất là Mục Tứ Thành, cậu không có Bạch Liễu giúp dời giá trị thù hận, phần lớn hành khách đều chạy theo cậu, mặc dù có Lưu Hoài giúp đỡ cản một số, trạng thái của Mục Tứ Thành cũng hạ xuống rất nghiêm trọng, trên mặt toàn là máu, trong mắt ánh sáng đỏ lập lóe, hô hấp không thông thuận, chật vật chống trên sàn nhà.
Trương Khôi lãnh đạm thu tay kéo một sợi tơ nhỏ trên ngón út, Lưu Hoài đang chiến đấu nháy mắt cảm thấy tim mình siết chặt, bị kéo theo một phương hướng, loại cảm giác này chỉ như nhắc nhở, không mang sát ý, vì vậy Lưu Hoài che lại trái tim đau nhói theo bản năng quay đầu nhìn hướng đó một cái.
Cậu ta thấy được Trương Khôi cách một cánh cửa giữa hai toa, ngọn lửa và vô số thi thể.
Trương Khôi mặt không thay đổi chỉ chỉ Mục Tứ Thành, sau đó dùng tay hung hăng cắt ngang cổ một cái, dùng khẩu hình nói với Lưu Hoài: "Kế hoạch có biến, có đại boss, buông tha Mục Tứ Thành, giảm giá trị tinh thần của cậu ta để cậu ta cuồng bạo đánh boss, không cần để ý sống chết."
Lưu Hoài cũng nghe được âm thanh từ loa phát thanh, biết đại boss là ý gì, nhưng thấy Trương Khôi sạch sẽ gọn gàng chuẩn bị bỏ qua Mục Tứ Thành như thế, Lưu Hoài ngực run lên, sắc mặt cũng khó coi, cậu ta hiểu ý Trương Khôi ——
—— con boss này vô cùng khó đối phó, phỏng chừng chỉ có Mục Tứ Thành trạng thái cuồng bạo đánh lại được.
Nhưng đây không phải một phó bản cấp 2 sao?! Tại sao lại có quái vật cần Mục Tứ Thành cuồng bạo đến chết mới có thể đối phó?!
Lúc Lưu Hoài còn đang do dự, thi thể to lớn đã một đường 'ruỳnh ruỳnh ruỳnh' đi tới, nơi đi qua, toàn bộ cửa kính đều phát nổ, ngọn lửa vù vù thiêu đốt, các hành khách đều bị ngọn lửa bạo nộ của tên cướp em đốt kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi, có thể thấy lực sát thương mạnh đến mức nào.
Trương Khôi kéo ba con rối nhìn Mục Tứ Thành xông về phía trước vào toa xe của họ, Đỗ Tam Anh thấy thi thể to lớn sau lưng Trương Khôi thì sợ hết hồn, không nhịn được tan vỡ nói: "Con bà nó!! Đây lại là thứ đồ gì vậy!!"
Trương Khôi kéo chặt sợi tơ trên ngón út mình, nghiêm nghị quát lên với Lưu Hoài: "Lưu Hoài!! Ra tay!! Nếu không tất cả mọi người đều phải chết!!"
Trái tim Lưu Hoài bị tơ con rối của Trương Khôi kéo căng đau nhức, cậu ta cắn răng lấy ra hai thanh kiếm một trái một phải giấu trong tay áo, đứng sau lưng Mục Tứ Thành cúi đầu nói một câu "Xin lỗi", sau đó không chút do dự đâm tới.
Đỗ Tam Anh thấy thế sợ hãi kêu: "Mục Tứ Thành!! Cẩn thận sau lưng!!"
Mục Tứ Thành sớm có cảm giác xoay một vòng tránh khỏi Lưu Hoài, cậu lưu loát đứng lên, dùng cùi chỏ lau giọt máu chảy xuống từ lông mày, đây là vết thương vừa rồi tránh kiếm của Lưu Hoài, Mục Tứ Thành cười lạnh một tiếng: "Lưu Hoài, cậu cho rằng tôi vẫn sẽ yên tâm giao phía sau cho cậu sao? Không thể nào."
"Đây là đương nhiên." Nụ cười Lưu Hoài rất phức tạp, có chút đau thương, có chút hung ác, cậu ta cười, "Tứ ca, mặc dù chúng ta đã từng là hai người bạn thân nhất, là tổ hợp tốt nhất, 【 thích khách và đạo tặc 】, chúng ta không gì không thể, mọi việc đều thuận lợi, chúng ta gì cũng có thể trộm, gì cũng có thể ám sát, dĩ nhiên bao gồm đối phương, không phải sao?"
"Chúng ta đều vì chính mình cả, Tứ ca." Lưu Hoài rốt cuộc hoàn toàn trầm sắc mặt, cậu ta giơ thanh kiếm trong tay, "Cậu vì mình trộm đồ của tôi, tôi vì mình ám sát cậu, mọi người đều vì tư lợi mà thôi."
"Chủ nhân!! Bắt Mục Tứ Thành!!" Lưu Hoài quát lên, cậu ta không chút lưu tình một kiếm đâm tới.
Trương Khôi không nói hai lời liền quăng một sợi tơ sắc bén xuống mắt cá chân Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành tay bắt lấy thanh vịn nguy hiểm tránh thoát, Đỗ Tam Anh gấp đến độ lái xe điện đụng muốn đâm vào Trương Khôi, bị Trương Khôi ném một con rối ra ngăn cản.
Bây giờ là Trương Khôi, Lưu Hoài, Lý Cẩu ba người đối kháng một mình Mục Tứ Thành, Đỗ Tam Anh bị một con rối kiềm chế, thấy thế gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, mặt đỏ lên.
Bạch Liễu nói Mục Tứ Thành nhất định phải chống được đến trước khi đoàn tàu khởi hành không bị Trương Khôi kiềm chế! Nhưng giờ sao có thể chống đỡ nổi nha!
Đỗ Tam Anh theo bản năng nhìn về phía Bạch Liễu, Mục Tứ Thành dưới tình huống bị ba người kiềm chế cũng ráng duy trì, nhưng rất nhanh thi thể to lớn liền phá vỡ cân bằng, thứ đồ chơi này mắt thấy sắp chạy vào toa tàu chỗ bọn Mục Tứ Thành rồi, thế công của Trương Khôi với Mục Tứ Thành càng thêm mãnh liệt, cơ hồ toàn bộ toa tàu đều bao phủ bởi sợi tơ, Mục Tứ Thành nửa bước khó đi, trên mặt toàn là vết xước do sợi tơ gây ra, đôi tay giỏi ăn trộm của cậu đang bị tơ con rối của Trương Khôi trói gắt gao.
Trương Khôi thở hổn hển: "Lưu Hoài, ra tay."
Lưu Hoài thở gấp từng bước nhích tới gần Mục Tứ Thành, hai tay giơ cao kiếm.
Mục Tứ Thành bỗng nhiên trở tay nắm chặt tất cả tơ con rối trên người mình, chậc một tiếng nói: "Bạch Liễu, anh có hậu chiêu gì thì dùng nhanh lên, tôi thật sự không chịu nổi, tôi bây giờ đang kéo tất cả tơ con rối của Trương Khôi giúp anh rồi, tơ con rối dựa vào rung động truyền mệnh lệnh, bây giờ tôi siết chặt, không rung được, chẳng qua chỉ có thể chống đỡ một hồi ngón tay tôi sẽ đứt, tuy nhiên anh đã có thể hành động."
Trương Khôi chợt cả kinh, gã nhìn về phía Bạch Liễu không biết đứng sau lưng Mục Tứ Thành từ lúc nào, lại quét qua tay Mục Tứ Thành, quả nhiên đang tóm chặt tơ con rối của gã, máu từ bàn tay khớp xương rõ ràng của cậu chảy xuống, từng giọt từng giọt nện lên sàn nhà nhiệt độ cao, rất nhanh bốc hơi.
Bạch Liễu chậm rãi đứng ở sau lưng Mục Tứ Thành ngẩng đầu lộ ra trùm đầu tượng gỗ, vỏ ngoài trùm đầu là một nụ cười hồn nhiên.
Trương Khôi mặt biến sắc.
"Phắc!! Hai người này quả nhiên còn kết minh! Lưu Hoài mau ra tay!!!" Trương Khôi thử thao túng sợi tơ con rối, nhưng dao động bị Mục Tứ Thành chặn lại, không truyền qua được, gã đúng là không cách nào khống chế Bạch Liễu, Trương Khôi sắc mặt đen sì cố gắng kéo tơ con rối của mình, định cắt đứt ngón tay Mục Tứ Thành, vừa kéo vừa hô: "Lưu Hoài!! Mau!! Bạch Liễu bây giờ không có lực công kích!"
Đỗ Tam Anh giống như bắt được cây rơm rạ cuối cùng gào thét: "Bạch Liễu!! Động tác nhanh lên chút!!"
Lưu Hoài không chút do dự đâm tới, Mục Tứ Thành theo bản năng nhìn về phía Bạch Liễu sau lưng, trùm đầu tượng gỗ của Bạch Liễu vẫn mang nụ cười hồn nhiên, hắn đưa hai tay, chậm rãi đặt lên lưng Mục Tứ Thành, nhẹ nhàng đẩy về phía trước một cái, Mục Tứ Thành không chút phòng bị bị đẩy nghiêng về trước.
Con ngươi Mục Tứ Thành co rụt lại.
Đỗ Tam Anh hoảng hốt há to miệng, Trương Khôi ngạc nhiên buông lỏng tơ con rối, Lưu Hoài ngây ngốc nhìn Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, máu tươi theo thân kiếm cậu ta trôi xuống.
Hai cánh tay Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu đẩy lên gần Lưu Hoài, kiếm của Lưu Hoài đâm vào bả vai Mục Tứ Thành, song song chặt đứt hai tay cậu.
Hai cánh tay Mục Tứ Thành, lặng yên không tiếng động rơi xuống sàn nhà.
Giống hệt tình cảnh khi xưa Lưu Hoài phản bội, chặt đứt hai tay cậu vậy.
Chẳng qua lần trước là Lưu Hoài.
Lần này là Bạch Liễu.
Máu từ hai bả vai Mục Tứ Thành phun ra ngoài.
"Tôi cũng cảm thấy Trương Khôi chủ nhân nói có lý." Bạch Liễu còn đội trùm đầu tượng gỗ nên giọng có chút ồm ồm, trên mặt hắn vẫn cười, "Mục Tứ Thành, nếu không hi sinh cậu tiến vào cuồng bạo, mọi người đều sẽ chết."
"Hợp tác với cậu đã vô dụng, các cậu quá yếu, không qua cửa được." Âm thanh Bạch Liễu ôn hòa mà đầy lương bạc, "Cho nên tôi quyết định toàn tâm toàn ý làm con rối của chủ nhân, phục tùng mệnh lệnh của hắn."
Tác giả có lời muốn nói:
86 (= ba liu ~ bai liu = Bạch Liễu) hôm nay làm người sao? Không có :)