Bạch Liễu chậm rãi cong khóe miệng: "Nếu tôi không đoán sai, chờ lát nữa người điều khiển rối sẽ tới lục soát chúng ta, đối chúng ta ra tay, họ chắc chắn biết mảnh gương vỡ ở trong thân thể hành khách rồi, người điều khiển rối thiếu người, gã cần khống chế chúng ta giúp gã tìm mảnh gương vỡ trên người hành khách, chúng ta rõ ràng đánh không lại người điều khiển rối, cho nên kế hoạch của tôi như sau ——"
" —— Không bằng chúng ta tìm người điều khiển rối để hợp tác, lấy điều kiện gã có thể khống chế tôi và Mục Tứ Thành để trao đổi."
Mục Tứ Thành nghe vậy ngừng một lát, ngay sau đó thốt lên giận dữ: "Bạch Liễu anh nói cái mẹ gì cơ!!!"
————————
Trương Khôi đùa nghịch các mảnh gương vỡ đã dính lại thành một mảnh to hơn trên tay, đôi mắt dài cay nghiệt hơi nhướng: "Chỗ này có 20 mảnh, bên Mục Tứ Thành giỏi trộm đồ chắc cũng 20 mảnh, một trạm khoảng 40 mảnh, tổng cộng 10 trạm..."
Câu kế tiếp Trương Khôi kịp thời ngừng lại, ba con rối của gã mê mang nhìn Trương Khôi đang nói tự nhiên dừng, dường như chưa phản ứng kịp, bộ dạng ngu xuẩn khiến Trương Khôi không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Gã vậy mà vừa sợ hãi đám ngu này phát hiện vấn đề mấu chốt của phó bản, không nói tiếp câu sau.
Trương Khôi nghĩ tới ba con rối này gã đã dùng được một đoạn thời gian, trừ Lý Cẩu, trí lực đều bị gã hút đi không sai biệt lắm, mà trí lực của bản thân Lý Cẩu không cao, đám ngu xuẩn này có thể phản ứng lại mấu chốt của phó bản ở đâu mới là lạ.
Một giá trị sinh mạng đổi một mảnh vỡ, 400 mảnh vỡ cần chết 4 người, coi như giết hết ba người bên Mục Tứ Thành, cũng cần gã dùng một con rối của mình để bù vào.
Trương Khôi trước nay chưa từng đau lòng con rối gỗ của mình, con rối đối với gã vĩnh viễn chỉ là đạo cụ tiêu hao, trong công hội Quốc Vương có không ít con rối dự bị cho gã, coi như đoàn quân con rối của gã chết sạch, công hội Quốc Vương cũng sẽ mời chào con rối mới cho gã, cho nên Trương Khôi không thấy đau lòng hay thương tiếc gì con rối của mình cả, ngoại trừ con nào hữu dụng.
Mặc dù thủ đoạn sử dụng con rối của Trương Khôi rất tàn khốc, vẫn không hết người muốn trở thành con rối phụ thuộc vào gã, dẫu sao tỉ lệ tử vong khi chơi một mình so với khi theo Trương Khôi thì cao hơn nhiều.
"Chúng ta đã chắc chắn đầu mối mấu chốt, tiếp theo phải tìm đám người Bạch Liễu rồi, không thể chỉ hao tổn các cậu được." Trương Khôi làm bộ hòa ái nói, "Tôi phải khống chế họ, để họ giúp chúng ta tìm mảnh vỡ, tiêu hao bọn họ."
Lý Cẩu trên người có không ít vết phỏng mắt sáng ngời: "Chủ nhân, chúng ta định ra tay với Bạch Liễu sao?"
"Không." Trương Khôi nhìn miếng "kim cương" vỡ quái dị trong lòng bàn tay, gã chậm rãi nhếch môi, "Trước hết giết người chơi thứ bảy, tôi giờ đã khẳng định, người chơi thứ bảy khả năng lớn là Đỗ Tam Anh."
Lý Cẩu càng thêm mê mang: "Chủ nhân, làm sao xác định được?"
"Suy đoán mà thôi, Bạch Liễu là một người chơi may mắn bằng 0." Trương Khôi tùy ý nghịch mảnh gương vỡ trong tay, "Dựa theo giá trị may mắn thấp không tưởng của cậu ta, trong hai lần đuổi giết vừa rồi đã sớm bất hạnh gặp phải tôi rồi, nếu không có một người chơi giá trị may mắn cực cao ở cùng với cậu ta, cậu ta không thể lần nào cũng "vừa vặn" tránh đi tôi được."
"Dẫu sao trong phó bản này, tôi có thể coi như bất hạnh lớn nhất của Bạch Liễu."
Trương Khôi dè dặt lại ngạo mạn nở nụ cười, nói xong, gã tiện tay ném mảnh gương vỡ cho Lý Cẩu, Lý Cẩu hoảng hoảng hốt hốt nhận lấy, hết sức lo sợ ngẩng đầu nhìn Trương Khôi: "Chủ nhân?! Cái này sao lại đưa cho tôi?!"
"Đương nhiên là vì coi trọng cậu, Lý Cẩu." Trương Khôi lộ ra nụ cười dối trá chuyên dụng của các bậc lãnh đạo, gã vỗ vỗ bả vai Lý Cẩu, "Giữ cho tốt, đây là nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu đấy, cố gắng mà làm."
Nếu Bạch Liễu ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra nụ cười giả dối chuyên dùng để ném nồi này của Trương Khôi.
Thật ra mục đích Trương Khôi đưa mảnh gương vỡ cho Lý Cẩu cũng giống mục đích Bạch Liễu đưa mảnh gương vỡ cho Đỗ Tam Anh —— hạ thấp nguy hiểm do mang vật phẩm quan trọng, cùng với đánh lừa dư luận.
Đỗ Tam Anh và Lý Cẩu nằm dưới sự khống chế của Bạch Liễu và Trương Khôi, coi như đưa cho đối phương, cũng không khác gì tự mình cầm là bao, khi phó bản kết thúc lúc nào cũng có thể lấy về.
Nhưng hai tên mặt người dạ thú này không hẹn mà cùng lựa chọn dùng vẻ ngoài hiền hòa dễ gần để che giấu dụng tâm hiểm ác dưới túi da.
Bạch Liễu nói 【 đây là sự tin tưởng tôi dành cho cậu, Đỗ Tam Anh 】.
Trương Khôi nói 【 đây là vì coi trọng cậu, Lý Cẩu 】.
"Đi thôi, xem xem ba người kia rốt cuộc trốn ở chỗ nào." Trương Khôi nói, gã chuyển động ngón tay, sợi tơ trong suốt phía trên nối vào tay chân ba con rối, Trương Khôi nhẹ nhàng lay động sợi tơ, ba con rối liền run rẩy như bị điện giật.
"Chẳng qua trước đó, cần cho các cậu cường hóa đã, trừ người chơi con rối Lưu Hoài ra, cường hóa!"
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Trương Khôi sử dụng kĩ năng cá nhân 【 cường hóa con rối 】, dùng cách hi sinh 50 điểm giá trị tinh thần của con rối để đổi lấy tăng cấp thuộc tính 】
【 Tên người chơi: Lý Cẩu 】
【 Giá trị tinh thần: 80 → 30 】
【 Giá trị thể lực: 251 → 502 】
【 Nhanh nhẹn: 270 → 540 】
【 Công kích: 310 → 620 】
【 Phòng ngự: 350 → 700 】
【 Lực công kích và phòng ngự tăng cao, tổng điểm thuộc tính vượt qua 2300 được đánh giá cấp A-, người chơi Lý Cẩu tăng cấp bậc, từ B lên tới A- 】
【 Tên người chơi: Phương Khả 】
【 Giá trị tinh thần: 82 → 31 】
...
【 Lực công kích và phòng ngự tăng cao, tổng điểm thuộc tính vượt qua 2300 được đánh giá cấp A-, người chơi Phương Khả tăng cấp bậc, từ B lên tới A- 】
Lý Cẩu và Phương Khả trong nháy mắt hai mắt mất đi tiêu cự, vô thần đứng tại chỗ, như lâm vào mê chướng, không cách nào tự suy nghĩ, họ hiển nhiên rất thống khổ, trên mặt tượng gỗ xuất hiện biểu tình giãy giụa kì quái, giá trị tinh thần hạ thấp khiến hai người chơi lập tức tiến vào giai đoạn ảo giác, họ rõ ràng đang bị ảo giác của chính mình hành hạ.
Nhưng Trương Khôi hoàn toàn mặc kệ họ thống khổ hay không, tứ chi họ bị Trương Khôi điều khiển, làm ra động tác hoàn toàn nhất trí.
Trương Khôi hài lòng cười, trong mắt mang theo loại cao cao tại thượng trần trụi, gã cử động mười ngón tay, thờ ơ lại vui thích điều khiển hai con rối mạnh mẽ làm ra đủ loại động tác, dùng giọng điệu cuồng vọng tự đại nói: "Mặc dù giảm giá trị tinh thần sẽ khiến các cậu mất đi năng lực tự chủ suy nghĩ, nhưng hành động do một cái óc ngu xuẩn nghĩ ra cũng là ngu xuẩn, không bằng dùng để đổi lấy thứ khác."
Con rối duy nhất không bị cường hóa, Lưu Hoài, rúc trong góc run lẩy bẩy, cậu ta sợ đến không nói nên lời.
Trương Khôi thưởng thức biểu tình trên mặt các con rối như nghệ thuật gia thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất của mình, tác phẩm nghệ thuật đã mất đi đầu óc và năng lực suy nghĩ, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của gã, ánh mắt kia khiến cậu ta lạnh cả sống lưng.
Trương Khôi là một người chơi không có nhân tính, gã hưởng thụ khoái cảm khi tàn sát và nắm người khác trong tay.
Lưu Hoài thật sự hối hận, cậu ta hối hận vì đã phản bội Mục Tứ Thành, mặc dù tên lừa bịp Mục Tứ Thành cũng không phải loại người tốt lành gì, nhưng ít ra sẽ không dùng xong thì vứt như Trương Khôi.
Nhưng hối hận có tác dụng gì đâu, cậu ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Trương Khôi đứng trên ghế, Lý Cẩu và Phương Khả như món đồ chơi hết pin vô hồn phủ phục dưới chân gã, Trương Khôi ngoắc ngoắc ngón tay, nói với Lưu Hoài: "Tới đây, tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu, cậu sang bên Mục Tứ Thành, nói cậu phản bội tôi, muốn gia nhập bọn họ."
Lưu Hoài nuốt một ngụm nước miếng: "Bọn họ, sẽ không tin tôi đi? Tôi là con rối của chủ nhân ngài."
"Lần phản bội thứ hai của kẻ từng phản bội, rất khó để tin sao?" Trương Khôi giang tay lên lưng tựa của ghế, châm biếm một câu, sau đó lại ngồi xuống, mười ngón tay đan chéo đặt dưới cằm, "Cậu nói tôi không có nhân tính, định lợi dụng việc tiêu hao giá trị sinh mạng của con rối để đổi lấy mảnh vỡ, cậu không muốn chết, cậu muốn sống, cho nên cậu phải bội tôi."
"Nhưng, nhưng mà ——" Lưu Hoài có chút bối rối, "Dù thế thì họ cũng đâu dễ dàng tiếp nhận tôi?! Trên người tôi còn tơ con rối của ngài! Ngài tùy thời có thể khống chế tôi!"
Trương Khôi đưa tay nắm kéo một cái, Lưu Hoài chỉ cảm thấy các khớp xương ở tứ chi đau nhức như bị rút gân, cậu ta kêu thảm một tiếng che cùi chỏ quỳ sụp xuống đất, trên tay Trương Khôi xuất hiện một cuộn tơ trong suốt còn vương máu, gã chán ghét vẩy máu bên trên đi: "Được rồi, tôi thu lại tơ con rối rồi đấy, cậu đi đi."
Lưu Hoài ngu người tại chỗ, cậu ta chưa từng nghĩ qua Trương Khôi sẽ dễ dàng thu lại tơ con rối như thế, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng gì.
Trương Khôi lau sạch vết máu trên tơ con rối lên người Lý Cẩu, vừa lau vừa ung dung thong thả nói: "Họ nhất định sẽ thu nhận cậu, đúng như lời tôi nói vừa rồi, họ thiếu người, họ cần tiêu hao người chơi, coi như nhìn ra cậu có dị tâm, họ cũng sẽ không tùy ý đẩy cậu ra tìm gương vỡ cho họ."
Lưu Hoài môi mấp máy, không nói gì, cậu gỡ trùm đầu bằng gỗ trên cổ mình ra, nhẹ nhàng đặt lên ghế ngồi, dè dặt nói: "Vậy, vậy tôi đi nhé, chủ nhân."
Khi Lưu Hoài tâm tình thấp thỏm xoay người định đi, cậu ta nghe được tiếng Trương Khôi chậm rãi truyền tới từ sau lưng:
"Lưu Hoài, cậu biết làm sao để không chế một kẻ có thể lặp đi lặp lại phản bội không?"
Bóng lưng Lưu Hoài ngừng một lát, giọng nói có chút run rẩy: "Không, không biết, chủ nhân."
"Đó chính là không cho kẻ đó cơ hội phản bội." Trương Khôi bỗng nhiên cười, "Lưu Hoài, cậu chẳng lẽ thật sự cho rằng tôi đã lấy đi tất cả tơ con rối trên người cậu sao? Cậu cúi đầu xem thử đi."
Lưu Hoài cúi đầu, cậu ta kinh ngạc thấy có một sợi tơ trong suốt giống dây câu xuyên qua ngực mình, cậu ta xoay người nhìn dọc theo sợi tơ về phía Trương Khôi, sợi tơ xuyên qua tim cậu ta đang buộc vào ngón út gã.
Trương Khôi cười như không cười, "Cậu rằng tôi ngu xuẩn như Mục Tứ Thành, dựa vào sự tín nhiệm để duy trì quan hệ giữa người và người sao? Lưu Hoài, nếu cậu có bất kì hành động nào không đúng, tôi sẽ giết chết cậu."
"Tôi có thể thiếu bất kì cái gì, chứ không thiếu kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng và người chơi con rối." Trương Khôi chậm rãi thu tay, gã nhướng mày cười, nhìn Lưu Hoài sắc mặt nhợt nhạt, cả người run rẩy, "Mà thật trùng hợp, cậu hình như cả hai đều là."
——————
Lưu Hoài sắc mặt tái xanh che ngực, lung lay đi về phía toa tàu phía trước, trước đó cậu ta thật sự sinh ra tâm tư phản bội Trương Khôi, nhưng giờ thì không còn bất kì tâm tư nào nữa.
Trương Khôi quả nhiên sẽ không để kế hoạch của mình có bất kể sơ hở nào có thể bị kẻ địch lợi dụng.
Lưu Hoài không cảm thấy Mục Tứ Thành và Bạch Liễu là đối thủ của gã, level kém quá xa, năm đó Mục Tứ Thành dù là có kĩ năng cá nhân xuất sắc, nhưng khống chế nhân tâm thì không thể bằng Trương Khôi với trí lực 93 được.
Mà Bạch Liễu, Lưu Hoài có xem qua video của hắn, cậu ta phải nói người này đúng là rất thông minh, nhưng so với Trương Khôi thì chưa đủ, ít nhất Trương Khôi sẽ không ở chung với Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh trong một phó bản kiểu thu thập, hai người này một là đạo tặc, một là vua lượm nhặt, ở chung với họ cái gì cũng không chiếm được.
Nhưng Trương Khôi không hề xem thường Bạch Liễu.
Bên tai Lưu Hoài như vang lên kế hoạch của Trương Khôi:
"Phó bản hiện tại cần dùng giá trị sinh mạng đổi mảnh gương vỡ, biến thành trò chơi hai bên tranh giành đầu người, bên ta có ba đầu người, tôi tự nhiên không tính trong đó."
"Bạch Liễu bên kia có ba đầu người, nhưng bởi bốn người bên ta trói định, họ không dễ dàng cướp được, tôi cảm thấy Bạch Liễu sẽ cho rằng chúng ta chủ động xuất kích, thiết kế tốt cạm bẫy chờ chúng ta tự chui đầu vào rọ, mục đích tôi phái cậu đi là để dò xét."
"Bởi để phá giải trò chơi cần 400 mảnh vỡ, tôi không thể tiêu hao chính tôi, tôi cần cậu nói cho họ, bởi tôi ý đồ tiêu hao hết con rối của mình để lấy mảnh gương vỡ, dẫn đến con rối nổ tung, bên ta xảy ra lục đục, tôi không còn bảo vệ các cậu tuyệt đối nữa."
"Kĩ năng điều khiển con rối của tôi cũng không phải trăm phần trăm không có sơ hở, dưới tình huống con rối chống cự quá mãnh liệt tôi cũng sẽ bị phản phệ, cho nên tôi sẽ tạm thời thu về tơ con rối tương đối nổi bật trên người cậu, sợi tơ ở tim cậu trừ chính cậu và tôi ra không ai thấy được, cậu có thể nói cho họ, đây là kết quả sau khi cậu thề chết đấu tranh, để tránh phản phệ tôi đành thu về tơ con rối trên người cậu."
"Bên họ Đỗ Tam Anh là nhân vật không thể tiêu hao, Bạch Liễu là một người chơi cấp F, Mục Tứ Thành tuyệt đối là đối tượng bị tiêu hao trọng điểm, giá trị tinh thần của cậu ta qua hai cuộc đuổi giết chắc hẳn đang mấp mé ranh giới, mặc dù có thể dùng thuốc tẩy trắng kéo lên, nhưng tôi cảm thấy Bạch Liễu sẽ cản cậu ta."
"Bởi cậu ta cần Mục Tứ Thành giảm giá trị tinh thần tiến vào trạng thái cuồng bạo để tăng lực chiến, cho nên Mục Tứ Thành bây giờ hẳn rơi vào trạng thái đầu óc không quá tỉnh táo, lần trước khi Mục Tứ Thành mở trạng thái cuồng bạo thì vô cùng dễ giận xung động, giết chết bốn con rối của tôi, tôi không cảm thấy Bạch Liễu có thể khống chế nổi cậu ta."
"Như vậy, trước khi hành khách lên tàu bắt đầu cuộc đuổi giết tiếp theo, tôi tin một đạo tặc lòng mang thù hận với tôi, lại bị tình thế bức bách nhất định sẽ động tâm, muốn trộm mảnh gương vỡ mà tập kích tôi, bởi vì khống chế được tôi, mọi chuyện liền dễ dàng hơn nhiều, con rối của tôi không được cường hóa thì chỉ là người chơi cấp B, rất dễ tiêu diệt từng bộ phận."
Lưu Hoài thật ra không rõ tại sao Trương Khôi phải làm mọi việc trở nên phức tạp như vậy.
Bởi bằng vào thực lực của Trương Khôi, coi như xung đột chính diện cũng có thể toàn thắng đối phương, không biết tại sao phải dùng đủ loại kế gián điệp rồi ly gián.
Trương Khôi có chút câm nín, gã bắt đầu không nhịn được dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn Lưu Hoài: "Đương nhiên là để giữ gìn giá trị sinh mạng của mọi người a, tôi không muốn tiêu hao giá trị sinh mạng bên ta, cũng không muốn tiêu hao Mục Tứ Thành và Bạch Liễu, dùng cách mai phục từng bước tốt hơn, hao tổn nhỏ, xung đột chính diện tất cả mọi người sẽ tiêu hao, nhỡ đánh một trận xong tổng giá trị sinh mạng giảm dưới 400, vậy mọi người cùng nhau chờ chết đi."
"Bạch Liễu có thể kéo dài đến bây giờ, tôi cảm thấy cậu ta phải đạt thành quan hệ hợp tác với Mục Tứ Thành, nhưng quan hệ hợp tác này nhất định không vững chắc."
Trương Khôi cười, gã nhìn Lưu Hoài, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt cậu ta, rũ mi mắt, giọng kéo dài: "Tôi tin tưởng Mục Tứ Thành nhìn thấy cậu, Lưu Hoài, nhất định sẽ kìm lòng không đậu nhớ tới lần hợp tác không quá vui vẻ trước kia, người đều có kí ức xấu, nhất là lúc giá trị tinh thần thấp, loại kí ức này sẽ sinh ra vô số ảo giác khiến người ta điên cuồng, Lưu Hoài, yêu cầu duy nhất của tôi với cậu là đứng trước mặt Mục Tứ Thành không ngừng nhắc nhở cậu ta, cậu ta từng bị cậu phản bội."
Lưu Hoài hồi tưởng xong, cậu ta xoa xoa vết máu bên khóe miệng, vết máu này do Trương Khôi đánh ra, để diễn ra cảm giác lục đục một cách chân thật.
Nhưng Lưu Hoài trong lòng vẫn rất bất an, cậu ta luôn cảm thấy Mục Tứ Thành không nhất định sẽ tin mình, bởi cậu ta đã từng vì muốn sống mà phản bội Mục Tứ Thành.
Trương Khôi chỉ cười tủm tỉm nói, chính là bởi cậu từng vì muốn sống phản bội Mục Tứ Thành, nên cậu có thể vì muốn sống phản bội tôi, nhớ sao, cậu thật sự muốn sống, cũng thật sự vì muốn sống mà nghĩ tới việc phản bội tôi, đây là nguyên nhân tôi lựa chọn cậu.
Lưu Hoài hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước, toa tàu cậu đang đứng xuất hiện dấu tay máu thịt mơ hồ, đây là dấu vết cuộc đuổi giết trước lưu lại, đại biểu trước đây không lâu ở chỗ này từng có người chơi xuất hiện, Lưu Hoài ý thức được mình cách Mục Tứ Thành càng ngày càng gần, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
【 Tàu sắp đến trạm, trạm kế tiếp đường Hoàng Tuyền, mời hành khách muốn xuống tàu xếp hàng lần lượt theo thứ tự, lên trước xuống sau —— 】
Đèn trong toa tàu chợt sáng chợt tắt, Lưu Hoài đi đến toa cuối cùng, Mục Tứ Thành khoanh tay dựa vào tường, Đỗ Tam Anh mặt mày ủ dột đứng cạnh chiếc xe điện đụng rách nát của mình.
Lưu Hoài đi vào, Mục Tứ Thành trong nháy mắt liền cảnh giác tay biến thành vuốt khỉ, Lưu Hoài lúng túng sợ hãi giơ hai tay lên, cậu ta khép nép nói với Mục Tứ Thành đang ngạc nhiên không dứt: "Tứ ca, tớ... tôi đến đầu hàng các cậu."
Mục Tứ Thành sắc mặt âm tình bất định, móng khỉ co lại, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Trương Khôi lần này lại đem cậu theo."
"Tôi... Tứ ca..." Lưu Hoài không dám nhìn vào mắt Mục Tứ Thành, cúi đầu, chất giọng càng thêm yếu ớt, "Tôi ban đầu cũng là vì sống sót."
"Vì sống sót nên chặt đứt đôi tay tôi đưa cho Trương Khôi lấy lòng?" Mục Tứ Thành cười lạnh nói, ánh sáng trong mắt đỏ đến sắp nhỏ máu, "Cậu không phải đã gia nhập công hội Quốc Vương sao? Lần này là Trương Khôi mang theo cậu? Đãi ngộ không tệ ha, một người chơi cấp cao như vậy nguyện ý mang theo, xem ra cậu ở công hội Quốc Vương sống rất tốt."
"Cậu sẽ phản bội Trương Khôi? Âm mưu của gã đi? Cùng một trò lừa tôi sẽ không bị gạt lần hai đâu." Mục Tứ Thành cười càng thêm châm chọc.
Mắt thấy Mục Tứ Thành định ra tay, Đỗ Tam Anh vội vàng ngăn Mục Tứ Thành lại, bên ta còn đang thiếu người đây này! Tự đưa tới cửa coi như là giả cũng đừng tùy tiện ném chứ!
Lưu Hoài một năm một mười nói hết theo kế hoạch Trương Khôi giao cho cho Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành hai mắt nhìn nhau một cái —— lời của Lưu Hoài không khác lắm so với phân tích của Bạch Liễu, Trương Khôi huyết tế con rối trong tay mình để đổi lấy mảnh gương vỡ.
"Chờ một chút!" Ánh mắt Mục Tứ Thành hơi trầm xuống, cậu nửa tin nửa ngờ lấy ra một đạo cụ hình cái cân thăng bằng, sau đó đột nhiên phát lực nắm chặt cổ họng Lưu Hoài.
Đuôi mắt Mục Tứ Thành bị máu của Lưu Hoài bắn lên, ánh sáng đỏ trong mắt cậu càng sáng ngời, Lưu Hoài bị cậu bóp cổ không thở được, tứ chi giãy giụa, thanh âm khàn khàn cầu cứu: "Tôi không lừa cậu! Tôi thật sự tới để cầu cứu!!"
Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng, biểu tình trên mặt trở nên tàn bạo, tay càng thêm dùng sức: "Cậu có nói dối hay không, tự tôi có tiêu chuẩn phán định."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Mục Tứ Thành sử dụng đạo cụ 【 cán cân thẩm phán 】 với người chơi Lưu Hoài —— thành thực hay không, phải xem sức nặng lương tâm bạn 】
【 【 Cán cân thẩm phán 】 mỗi ngày mỗi lần chỉ có thể sử dụng ba câu hỏi với cùng người chơi, chỉ có thể phán đoán câu trả lời 【 Yes/No 】, các câu trả lời quá phức tạp không cách nào phán định người chơi có nói dối hay không 】
"Tốt lắm, bây giờ tôi hỏi cậu đáp." Mục Tứ Thành tà khí cong khóe miệng cười, một tay giơ lên Lưu Hoài đang không ngừng giãy giụa, một tay khác giơ chiếc cân cân bằng hình dạng kì lạ, bên trái dùng chữ phồn thể viết 【 thật 】, bên phải viết 【 giả 】, "Câu hỏi thứ nhất, có phải Trương Khôi phái cậu tới hay không?"
Lưu Hoài ho khan, sợ hãi nhỏ giọng nhìn đạo cụ, cậu ta theo bản năng nói dối: "Không, không phải!!"
Cán cân nghiêng về 【 giả 】.
Mục Tứ Thành cười khẩy, "Câu hỏi thứ hai, Trương Khôi bây giờ rất an toàn phải không?"
Lưu Hoài bị siết đến rơi nước mắt, cậu ta cầu xin tha thứ: "Tứ ca! Tứ ca! Tôi không biết cậu có đạo cụ này! Cậu bỏ qua cho tôi đi! Các cậu còn cần tôi!"
Mục Tứ Thành thờ ơ, tay bóp cổ Lưu Hoài chậm rãi siết chặt: "Trả lời câu hỏi của tôi."
"Phải!!!" Lưu Hoài bị cảm giác đè ép ép đến điên rồi, nước mắt liên tục rơi, "Gã bây giờ rất an toàn! Gã được hai con rối đã cường hóa bảo vệ!! Tôi đúng là dựa theo yêu cầu của gã mới tới! Tứ ca, nhưng tôi thật sự không phải tới hại cậu!! Tôi thật sự tới gia nhập các cậu!! Tôi sẽ không phản bội cậu nữa! Cũng không chém hai tay cậu đưa cho Trương Khôi! Gã là người điên! Tôi không sống nổi mới đến tìm đến tìm cậu, Tứ ca!!"
"Được, câu hỏi cuối cùng ——" Mục Tứ Thành nhìn Lưu Hoài đang cầu xin tha thứ trong tay mình, trước mắt đột nhiên bốc lên rất nhiều ảo giác, cậu thấy hai tay mình trào máu, Mục Tứ Thành chậm rãi di động tầm mắt, thấy được bả vai mình bị chém đứt, máu từ chỗ đứt chảy xuôi lên tận ngón tay cậu —— giống hệt lúc cậu bị Lưu Hoài chặt đứt hai tay vậy.
【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành tinh thần dao động quá lớn, giá trị tinh thần giảm dưới 60, bắt đầu xuất hiện ảo giác mức độ nhẹ! Mời người chơi chú ý khôi phục giá trị tinh thần! 】
Mục Tứ Thành chậm rãi nháy mắt một cái, giọt máu từ gò má cậu nhỏ giọt xuống mặt Lưu Hoài, cậu mặt không đổi sắc cúi đầu: "Tốt —— một câu hỏi cuối cùng, không ngờ cậu nói cậu sẽ không phản bội tôi nữa ——"
"Vậy tôi hỏi, cậu bây giờ có còn là thuộc hạ trung thành của Trương Khôi, là một phần kế hoạch của gã, còn chịu sự khống chế của gã hay không, hay cậu thật sự đã phản bội Trương Khôi, thoát khỏi sự khống chế của gã, thuộc về trận doanh của chúng tôi ——"
Ánh mắt Mục Tứ Thành không hề chập chờn.
Lưu Hoài ngực kịch liệt phập phồng, mồ hôi trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, cậu ta có dự cảm, nếu câu trả lời này của cậu ta không như Mục Tứ Thành mong muốn, Mục Tứ Thành rất có thể sẽ giết cậu ta.
Ánh mắt này của Mục Tứ Thành Lưu Hoài từng thấy qua —— đây là ánh mắt chỉ xuất hiện khi giá trị tinh thần của Mục Tứ Thành giảm thấp vượt qua ranh giới an toàn, mà Mục Tứ Thành ở trạng thái này, rất dễ đại khai sát giới.
Năm đó Mục Tứ Thành chính ở trạng thái này, giết bốn con rối của Trương Khôi, mà Lưu Hoài bởi phản bội Mục Tứ Thành, có kích thích rất lớn tới Mục Tứ Thành đang có giá trị tinh thần rất thấp, ngược lại trốn thoát một kiếp.
"Tôi đến tìm các cậu thật sự là một phần kế hoạch của Trương Khôi, nhưng tôi thật lòng phản bội Trương ——" Khôi, câu này chưa nói hết, sợi tơ con rối ở trái tim Lưu Hoài đột nhiên siết chặt lấy cậu ta.
Bởi cậu ta nói mình muốn hoàn toàn về phe Mục Tứ Thành, Trương Khôi muốn giết cậu ta —— Lưu Hoài đột nhiên ý thức được điểm này, Lưu Hoài cắn răng nhắm hai mắt, dục vọng cầu sinh khiến cậu ta tuyệt vọng nói, "Tôi sẽ không bao giờ phản bội Trương Khôi."
Cán cân lắc lư hai cái, cuối cùng chậm rãi ngả về phía 【 giả 】.
Mục Tứ Thành chậm rãi buông tay, ánh mắt kì dị giễu cợt: "... Xem ra bên Trương Khôi cậu cũng sống không nổi nữa, cậu phản bội Trương Khôi, giống như ban đầu cậu vì không sống nổi mà phản bội tôi vậy."
"Cậu chỉ trung thành với chính bản thân, Lưu Hoài." Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng, "Ngược lại có thể dùng."
Lưu Hoài một bên ho khan một bên nghi ngờ nhìn về phía cán cân trong tay Mục Tứ Thành —— vừa rồi bởi Trương Khôi muốn giết cậu ta, cậu ta thực sự sinh ra ý phản bội Trương Khôi, hoặc là nói ý định này từ khi Trương Khôi biến cậu ta thành con rối thì chưa từng biến mất...
Trương Khôi có phải đã nghĩ đến điểm này, biết Mục Tứ Thành có đạo cụ này, cho nên mới phái cậu ta đến hay không...
Lưu Hoài đột nhiên rùng mình một cái.
Mục Tứ Thành lần nữa hỏi Lưu Hoài toàn bộ quá trình, lần này Lưu Hoài không nói dối, kể lại tất cả những gì mình biết cho Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Muốn kích tôi đi đánh lén gã? Coi như tôi thật sự muốn đánh lén, cũng phải đợi gã thu thập đủ gương vỡ mới đánh lén, còn muốn ly gián tôi và Bạch Liễu cơ, xì, uổng công vô ích."
Nói tới chỗ này, Lưu Hoài đột nhiên phát hiện một chuyện rất kì quái, cậu ta tới nơi này đã một lúc, nhưng chưa từng thấy Bạch Liễu đâu, cậu ta liếc xung quanh một chút: "Bạch Liễu không ở đây sao?"
Đỗ Tam Anh có chút lúng túng gãi mặt: "... À ừm, trước đó lúc thảo luận kế hoạch, Bạch Liễu thật ra muốn tìm người điều khiển rối để hợp tác, nhưng Mục Tứ Thành không đồng ý kế hoạch này, vì vậy Bạch Liễu và Mục Tứ Thành cãi nhau to một hồi, Bạch Liễu và chúng tôi cắt đứt quan hệ, tới nương nhờ Trương Khôi rồi."
Mục Tứ Thành hừ lạnh một tiếng quay mặt sang chỗ khác: "Tôi và Bạch Liễu còn cần người khác tới ly gián sao! Tự chúng tôi cũng có thể giải tán!"
Lưu Hoài: "..."
Lưu Hoài: "?????"
WTF????? Bạch Liễu đi nương nhờ ai cơ?!
——————
【 Tàu sắp đến trạm, trạm kế tiếp đường Hoàng Tuyền, mời hành khách muốn xuống tàu xếp hàng lần lượt theo thứ tự, lên trước xuống sau —— 】
Bạch Liễu một đường đi về phía trước, tới đầu tàu, phát hiện Trương Khôi nhàn nhã ngồi trên ghế, đứng phía trước có hai con rối ánh mắt trống rỗng, gã thấy Bạch Liễu tới dường như cũng không kinh hãi, ngược lại rất tự nhiên chào hỏi: "Tới rồi sao, ngồi đi, so với tôi nghĩ còn nhanh chút."
Bạch Liễu ngồi ở đối diện Trương Khôi, than thở một tiếng: "Anh đã phái Lưu Hoài tới, con cờ Mục Tứ Thành đối với tôi mà nói thành phế thải, tôi chỉ có thể tới đầu hàng thôi."
Trương Khôi vắt chân chữ ngũ, hai tay giang rộng đặt lên lưng ghế, đây là tư thế rất buông lỏng và cũng rất tự phụ, gã nâng cằm bễ nghễ nhìn Bạch Liễu, mang trên mặt nụ cười nắm chắc thắng lợi, "Phó bản này cần hi sinh bốn người mới có thể qua cửa, nếu các cậu lựa chọn đứng ở phe đối lập với tôi, sinh ra tranh chấp, tổng chỉ số thuộc tính các cậu quá kém, bên thắng nhất định là tôi, nhưng nếu vậy tổng giá trị sinh mạng sẽ bị tiêu hao một cách vô hiệu quả, sau khi tôi khống chế được các cậu, tôi rất có thể lựa chọn hi sinh tất cả các cậu để gom đủ 400 điểm giá trị sinh mạng đổi lấy tôi có thể qua cửa phó bản."
"Đối với Bạch Liễu cậu mà nói, thật ra tôi cảm thấy kế hoạch tốt nhất là hợp tác với tôi, mặc dù có thể bị tôi khống chế, nhưng ít ra tôi sẽ không dễ dàng hi sinh cậu."
"Nhưng Mục Tứ Thành nhất định sẽ không đồng ý hợp tác với tôi." Trương Khôi mỉm cười, gã dường như rất tiếc nuối, làm bộ thở dài một tiếng, "Mà cậu cũng không dễ dàng tìm tôi hợp tác, không mấy ai muốn bị người khác khống chế, cậu nói không chừng còn động tâm tư muốn để Mục Tứ Thành tới trộm đồ của tôi, tôi không còn cách nào, chỉ đành phái Lưu Hoài tới khuyên nhủ các cậu thôi."
Người Trương Khôi từ đầu đến cuối muốn có là Bạch Liễu, mà không phải Mục Tứ Thành.
Mà muốn con cá Bạch Liễu cắn câu, thì cần dao động quan hệ hợp tác giữa Bạch Liễu và Mục Tứ Thành.
Không một ai có tác dụng dao động độ tín nhiệm giữa Mục Tứ Thành và Bạch Liễu hơn Lưu Hoài.
Mục Tứ Thành giá trị tinh thần bình thường nói không chừng còn cố kị đây là phó bản cấp 2, miễn cưỡng duy trì quan hệ hợp tác với Bạch Liễu, nhưng một Mục Tứ Thành giá trị tinh thần không bình thường, còn bị Lưu Hoài không ngừng nhắc nhở về quá khứ bị phản bội, nhất định không cách nào khống chế sự nghi ngờ và lòng cừu hận với đồng đội.
Dĩ nhiên, Mục Tứ Thành có thể tẩy trắng giá trị tinh thần về bình thường, chẳng qua đây nhất định không phải điều Bạch Liễu muốn thấy, nếu Bạch Liễu lựa chọn hợp tác đến cùng với Mục Tứ Thành, đứng ở phía đối lập với Trương Khôi, hắn cần Mục Tứ Thành cuồng bạo để duy trì lực chiến tối cao phòng bị Trương Khôi.
Bạch Liễu dĩ nhiên cũng có thể khiến chính mình bước vào trạng thái cuồng bạo để đề cao sức chiến đấu, nhưng Trương Khôi cảm thấy Bạch Liễu sẽ không làm vậy.
Bởi trạng thái cuồng bạo vô cùng nguy hiểm, dưới tình huống còn những 8 trạm xe, thuộc tính của người chơi cấp F như Bạch Liễu thấp hơn người chơi cấp A Mục Tứ Thành nhiều, Bạch Liễu ở trạng thái cuồng bạo vẫn rất giòn, rất dễ chết.
Kế hoạch của Trương Khôi là tiêu diệt từng bộ phận, trước thu phục Bạch Liễu, sau đó lợi dụng Lưu Hoài khống chế Mục Tứ Thành.
Còn Đỗ Tam Anh, ở thời điểm thích hợp cho cậu đi chết là được, Trương Khôi hoàn toàn không có hứng thú gì với người chơi dựa may mắn tăng hạng như Đỗ Tam Anh.
Bạch Liễu rất thẳng thắn: "Thật ra tôi có khuyên Mục Tứ Thành tới hợp tác với anh, nhưng cậu ta không chỉ không muốn, còn đánh tôi một trận."
Bạch Liễu vừa nói vừa cho Trương Khôi xem màn hình hệ thống của mình, dòng giá trị sinh mạng có viết 【 bị người chơi Mục Tứ Thành công kích nên giảm 40 】.
Thật ra đây là công kích Mục Tứ Thành đánh khi Bạch Liễu coi cậu là phương tiện giao thông mà dùng lúc đầu, bây giờ bị Bạch Liễu mặt không đỏ tim không đập nhanh lấy ra làm chứng cứ mình muốn đầu hàng.
Bạch Liễu tiếc nuối than thở: "Giá trị sinh mạng của tôi giờ chỉ còn 21, theo họ lăn lộn tuyệt đối không cách nào qua cửa, tôi vốn đang trông cậy vào Mục Tứ Thành ở trạng thái cuồng bạo có thể giết chết anh, trước đó cậu ta từng ở trạng thái cuồng bạo giết chết bốn con rối của anh còn gì? Nhưng khi tôi biết đến sự tồn tại của Lưu Hoài, tôi liền hoàn toàn buông tha việc cùng Mục Tứ Thành hợp tác."
Trương Khôi tán thưởng nhìn Bạch Liễu: "Bởi dưới tồn tại của sự nghi ngờ, trạng thái cuồng bạo của Mục Tứ Thành trở nên không ổn định, đến lúc đó cậu ta sẽ có xu hướng tấn công chính đồng đội của mình."
"Chút giá trị sinh mạng này của tôi rất dễ dàng chết." Bạch Liễu buông tay, "Mặc dù tôi muốn thắng trò chơi, nhưng tôi càng muốn sống hơn, cho nên tôi đến tìm anh hợp tác."
Nếu Mục Tứ Thành ở chỗ này, nhất định sẽ tức giận mắng cái đồ thần kinh cần tiền không cần mạng như Bạch Liễu anh nói linh tinh cái mẹ gì thế, nhưng Trương Khôi không biết Bạch Liễu là tên điên cần tiền không cần mạng, vì vậy gã hài lòng cười, rút ra một cuộn tơ con rối trong suốt, nhướng mày nói: "Vậy cậu cũng biết điều kiện hợp tác với tôi là gì rồi chứ, cậu phải thành con rối của tôi."
"Có thể." Bạch Liễu một ngụm đồng ý, hoặc là nói hắn đã sớm dự liệu được kết quả này, hắn sờ cằm như có điều suy nghĩ, "Nhưng hợp tác là chuyện của cả hai bên phải không? Trương Khôi, tôi thành con rối của anh, anh dù sao cũng phải cho tôi thấy thành ý, tỉ như làm con rối của anh có ích lợi gì?"
Trương Khôi ngược lại rất sảng khoái: "Cậu nói đi, cậu cần tôi làm gì để thể hiện thành ý?"
"Tôi có một đạo cụ, bị Mục Tứ Thành trộm, gọi là 【 bùa hộ mạng của người cá 】." Bạch Liễu chậm rãi rũ mi, "Tôi cũng bởi vì điều này mới tranh chấp nội bộ với Mục Tứ Thành, nếu như có thể, hi vọng anh có thể giúp tôi lấy nó về."
"Chỉ vậy thôi?" Trương Khôi ngược lại có chút ngạc nhiên, tựa hồ không nghĩ tới điều kiện của Bạch Liễu lại đơn giản như vậy.
"Đó là một đạo cụ bảo mệnh." Bạch Liễu chuyển động con ngươi, nói nhỏ, khóe miệng nở nụ cười không rõ ràng, "Giá trị sinh mạng của tôi quá thấp, trước khi đoàn tàu khởi hành rời trạm này tôi hi vọng anh đoạt nó lại cho tôi, như vậy ít nhất về sau tôi sẽ an toàn hơn, anh không muốn thật vất vả mới có được tôi sau đó tôi lại cứ vậy chết đi chứ?"
"Có thể." Trương Khôi mỉm cười, "Tôi tương đối thích con rối cam tâm tình nguyện, Bạch Liễu cậu hiểu chuyện như vậy, vui lòng nói điều kiện với tôi, vậy tôi liền ——"
Cuộn tơ con rối trong tay Trương Khôi chợt run lên, đầu tơ sắc bén đâm vào xương Bạch Liễu, quấn mấy vòng quanh khớp xương hắn, Bạch Liễu không nhịn được đau đớn run một chút, phản xạ có điều kiện há mồm thở dốc một tiếng.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu trở thành con rối của người chơi Trương Khôi 】
Trương Khôi chậm rãi nhếch khóe miệng, mặt mày vốn vui vẻ bình thường trở nên quỷ dị tà ác: "—— Đã đến bước này, cậu cho rằng mình còn có thể nói điều kiện với tôi sao, Bạch Liễu, vậy tôi phải dạy dỗ cho cậu biết quy củ mới được."
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Trương Khôi sử dụng kĩ năng 【 tơ con rối 】 với người chơi Bạch Liễu 】
"Bây giờ, Bạch Liễu, nộp tất cả những gì cậu có cho tôi, nhất là vũ khí." Trương Khôi ngoắc ngoắc sợi tơ trên ngón tay, "Tôi sẽ không cho cậu thêm bất kì cơ hội trở mình nào."
Bạch Liễu động tác cứng còng, sắc mặt vì đau đớn mà phờ phạc, tay cứng đờ mở màn hình hệ thống, không ngừng ném đồ vật ra ngoài.
Một cây xương cá trắng như tuyết, một vài vật nhỏ bừa bộn, một cái ví tiền cũ, Bạch Liễu khi nhìn thấy ví tiền cũ bị mình ném ra thì sắc mặt chợt thay đổi một chút, điều này hấp dẫn sự chú ý của Trương Khôi, gã cúi người nhặt ví tiền cũ lên: "Đây là cái gì? Kĩ năng của cậu?"
Trương Khôi phủi phủi ví tiền, cười nhạo: "Đúng là đủ mộc mạc." Gã mở ví ra, thấy đồ vật bên trong, lông mày nhướng lên một chút, Trương Khôi lấy ra một xếp tiền giấy, rất thú vị giơ lên trước mặt Bạch Liễu: "Đây là cái gì? Điểm được cụ thể hóa thành tiền giấy? Cậu thật là thích toàn mấy thứ lung tung rối loạn, hơn nữa điểm bên trong cũng không ít nha... Để tôi đếm xem, mười hai nghìn."
"Số điểm này tôi nhận." Trương Khôi cười nói.
Bạch Liễu đã bị khống chế, sắc mặt ảm đạm, hắn cúi đầu cắn chặt môi dưới, tựa hồ vô cùng bực bội, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ quật cường nói một câu: "Anh cầm đi, coi như thù lao tôi trả cho anh vì đã giúp tôi."
Trương Khôi ý vị không rõ cười lạnh: "Cậu thích tự an ủi mình như vậy cũng được."
Nhưng nếu Trương Khôi cúi đầu nhìn xuống xem biểu tình của Bạch Liễu, sẽ thấy Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh, môi dưới cắn chặt chậm rãi cong lên thành độ cong rất nhỏ.
【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu dùng 12.000 điểm tiến hành giao dịch với người chơi Trương Khôi, người chơi Trương Khôi cần thiết lấy về đạo cụ 【 bùa hộ mạng của người cá 】 cho người chơi Bạch Liễu trước khi tàu rời trạm đường Hoàng Tuyền 】
【 Nếu một trong hai bên không hoàn thành giao dịch, hệ thống sẽ trừng phạt —— bên chưa hoàn thành giao dịch sẽ bị hệ thống nhốt vào 【 ví tiền cũ 】, trở thành đồng tiền linh hồn 】
Tác giả có lời muốn nói:
6: Chương này tôi bị khống chế, tôi thật đáng thương, độc giả mau khen thưởng dịch dinh dưỡng cho tôi đi (chỉ cái tay chảy máu)
Trương Khôi sắp bị rút linh hồn: ?????
Rốt cuộc ai đáng thương hơn!!