Trái tim, trái tim của anh ta.
Trần Diệp hô hấp dồn dập, muốn đưa tay sờ ngực nhưng lại không thể động đậy.
Đôi mắt anh ta mở to đầy sợ hãi, trong đầu anh ta toàn là hình ảnh bản thân chỉ có thể nhìn lồng ngực mình bị mổ ra, trái tim đỏ rực đang đập bị moi ra, sau đó thay vào đó là trái tim đẫm máu của người khác, đây đều là sự thật ư? Trái tim anh ta không còn ở đó nữa.
Trần Diệp toàn thân lạnh lẽo, cùng với ngực đau đớn, cả người dường như kiệt sức và trống rỗng.
“Diệp nhi, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”
Trên đầu anh ta vang lên một tiếng khóc, mẹ Trần hai mắt đỏ hoe vì khóc, bên cạnh bà là bố Trần, cũng cau mày, trong mắt tràn đầy tức giận, lo lắng, khắc khoải, nhìn hắn bằng ánh mắt quan tâm.
“Bố, mẹ!” Trần Diệp khó khăn nói ra mấy chữ.
Bác sĩ ở một bên nhanh chóng kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, hài lòng nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, tình trạng của bệnh nhân cũng tốt, ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.”
Đúng là kỳ tích khi bệnh nhân tỉnh lại nhanh như vậy và sau ca phẫu thuật trạng thái vẫn tốt đến thế.
Nhưng mẹ Trần không hề tin tưởng, bà nắm lấy tay Trần Diệp và nói: “Diệp nhi, hãy nói cho mẹ biết tại sao con lại nằm ở đây, tại sao con lại phẫu thuật ghép tim. Có phải ai đã hãm hại con không?”
Ca phẫu thuật đã thành công cái con khỉ, con trai của bà đã không còn trái tim khỏe mạnh nữa, ai thèm quan tâm ca phẫu thuật có thành công hay không chứ.
Trần Diệp hé miệng, muốn kể hết mọi chuyện, nói rằng đáng lẽ Diệp Uẩn Ninh mới là người phải đổi tim và nằm ở đây, nói không biết cô đã dùng thủ đoạn kỳ quái nào để thay đổi thành anh ta.
“Là Diệp Uẩn Ninh,…” Ý nghĩ vừa hiện lên, lời nói vừa ra khỏi miệng, trái tim anh ta lập tức bị một tấm lưới vô hình trói buộc, co rút lại, ứ đọng, không nói nổi một lời.
Trần Diệp cảm giác được trái tim mình sắp nổ tung vì đau đớn tột độ, cổ họng phát tiếng “hừ hừ”, đôi mắt trắng dã, gân xanh trên trán phồng lên khủng khiếp.
Đau, đau đến tận xương tủy, bóp nát tâm hồn!
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu con tôi với!” Mẹ Trần sợ đến mức hồn vía lên mây, gọi bác sĩ liên tục.
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?” Bác sĩ vừa ra khỏi phòng lập tức bị gọi lại, vội vàng cấp cứu.
Sau khi toát mồ hôi lạnh, nhịp tim của bệnh nhân mới ổn định trở lại, bác sĩ cảnh báo: “Dù sao thì cơ thể của anh cũng đã khác trước, từ nay về sau anh nên bình tĩnh, ít cử động, bớt giận dữ và tu dưỡng bản thân.”
Nói tóm lại, từ nay trở đi Trần Diệp sẽ là một người bị bệnh tim, anh ta phải chú ý đến mọi thứ mà một bệnh nhân tim nên chú ý.
Sau khi được giải cứu khỏi nỗi sợ hãi tử vong, trong đầu Trần Diệp đột nhiên xuất hiện một ý thức rõ ràng: Sự có mặt của Diệp Uẩn Ninh trong lần phẫu thuật này là điều cấm kỵ và không thể nói hay viết, bao gồm cả những biểu hiện không thể tưởng tượng được và vượt quá lẽ thường của cô, nếu không những gì đang chờ đợi anh ta sẽ là tan xương nát thịt, thân xác chẳng còn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta tái nhợt, tim đập thình thịch, sao Diệp Uẩn Ninh có thể nỡ lòng đối xử với anh ta như vậy? “Diệp Nhi, đừng dọa mẹ!” Mẹ Trần nước mắt ròng ròng, bà không đành lòng nhìn đứa con trai khỏe mạnh của mình trở nên như thế này.
Bố Trần trong thời gian ngắn dường như già đi vài tuổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh sát đang đợi bên ngoài. Nói cho bố biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Có phải có người đang âm mưu hại con không? Tại sao trái tim của con lại được thay thế cho Diệp Uẩn Thanh? Là nhà họ Diệp hay Hoắc Tranh?”
Bố Diệp cố chịu đựng nỗi đau và nghi ngờ có âm mưu, ông không tin rằng con trai mình lại sẵn lòng dần trái tim mình cho một người phụ nữ không liên quan. Chẳng lẽ nhà họ Diệp biết trái tim của Trần Diệp thích hợp với Diệp Uẩn Thanh nên đã âm thầm lên kế hoạch mọi chuyện, dù sao sau lưng họ cũng có Hoắc Tranh nên việc họ bí quá hóa liều cũng không phải là không thể.
Nhưng ông không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình mất đi trái tim khỏe mạnh, nếu đó là sự thật, ông thề sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con trai mình.
Đồng tử của Trần Diệp co lại, cảnh sát?
Một linh cảm không lành tràn ngập trong lòng anh ta, vết thương lại càng đau hơn.
‘’’Cốc cốc’, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Gia đình họ Trần quay lại và nhìn thấy Hoắc Tranh, mục tiêu nghi ngờ vừa nhắc đến, uy nghiêm xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và cao quý thường ngày.
Phía sau anh ta là những cảnh sát mặc cảnh phục.
“Tôi nghe nói ông Trần nghi ngờ bệnh viện đã hãm hại con trai ông và thực hiện ca ghép tim cho anh Trần Diệp mà không được phép, phải không?” Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Tranh liếc nhìn Trần Diệp yếu ớt và xanh xao trên giường bệnh, anh ta đưa tay ra phía sau và yêu cầu trợ lý lập tức đưa cho anh ta những thông tin đã chuẩn bị sẵn.
“Anh Hoắc,” Bố Trần miễn cưỡng đứng thẳng người, giọng điệu không tốt nói: “Tôi không thể nghi ngờ sao? Anh muốn tôi tin rằng Trần Diệp tự nguyện trao trái tim mình cho người khác sao? Thằng bé không ngốc.”
Hoắc Tranh nhếch môi khinh thường, hàm ý nói: “Khó mà nói, dù sao tình yêu cũng khiến người ta mù quáng phải không?”
Mẹ Trần lau nước mắt, nghiêm nghị nói: “Ý anh là gì? Là vì Diệp Uẩn Ninh sao? Cô ta muốn cứu em gái mình nên đã bí mật thực hiện một cuộc kiểm tra giữa Trần Diệp và em gái, sau đó ép Trần Diệp trao trái tim cho em gái mình phải không?”
Bà đã không thấy bóng dáng Diệp Uẩn Ninh kể từ khi xảy ra việc, mẹ Trần, người vô cùng đau lòng đã tích tụ sự tức giận, không có gì lạ khi bà nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Khi Trần Diệp nghe thấy từ ‘Diệp Uẩn Ninh’ trên giường bệnh, sắc mặt anh ta tái nhợt và những ngón tay co lại thành nắm đấm vì đau đớn.
“Không.” Hoắc Tranh lạnh lùng thốt ra một chữ, dùng ánh mắt ác ý liếc nhìn Trần Diệp, chậm rãi mở miệng nói: “Các người đều bị lừa, con trai của bà rõ ràng yêu Diệp Uẩn Thanh, vị hôn thê của tôi. Anh ta tự nguyện, tự nguyện hy sinh bản thân vì tình yêu.”
“Anh nói dối. Người con trai tôi thích rõ ràng là Diệp Uẩn Ninh, căn bản không phải em gái nó.” Mẹ Trần không thể tin nổi phủ nhận.
“Nếu không tin thì tôi có bằng chứng ở đây. Đó là đơn đồng ý phẫu thuật mà anh ta tự nguyện ký. Nếu bà vẫn không tin thì tôi có bằng chứng khác. Video anh ta chủ động đến bệnh viện tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng của Thanh Thanh, đồng thời hỏi thông tin về ca phẫu thuật ghép tim nhiều lần đều chứng minh rằng ghép tim cho Thanh Thanh hoàn toàn là ý muốn của anh ta.” Đôi môi mỏng của Hoắc Tranh nở một nụ cười dửng dưng, anh ta nhẹ nhàng nói: “Trần Diệp, tôi nói đúng không?”
Cảnh sát cũng tiến lên một bước, nghiêm túc hỏi: “Anh Trần, anh có tự nguyện không?”
Nhãn cầu của Trần Diệp run rẩy.
Chữ ký trên tờ đơn đồng ý phẫu thuật là do anh ta thay mặt Diệp Uẩn Ninh ký, hiện tại lại được Hoắc Tranh sử dụng, ngoại trừ việc thay đổi người hiến tim, những thứ khác đều là sự thật, giờ đây anh ta nên phủ nhận hay tự nguyện nhận danh tiếng tặng trái tim cho Diệp Uẩn Thanh?
Một khi sự thật được phơi bày, Hoắc Tranh tuy sẽ bị trừng phạt nhưng anh ta không vô tội và cũng sẽ bị liên lụy.
Trên thực tế, họ là đồng phạm, nếu khai ra Hoắc Tranh, anh ta cũng sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Trần Diệp cười khổ, lúc này cho dù vạch trần hết sự thật cũng không thể khôi phục sức khỏe, chỉ tăng thêm một tầng tiếng xấu là phản bội bạn gái, còn phải chịu án tù.
Đối mặt với ánh mắt đe dọa của Hoắc Tranh, Trần Diệp đờ đẫn gật đầu: “Là thật, tôi tự nguyện.”
Nói xong, tầm nhìn của anh ta tối sầm và ngất đi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chúc mừng cặn bã 1 đạt được thành tựu ‘Tây Thi ốm yếu’.
Trần Diệp hô hấp dồn dập, muốn đưa tay sờ ngực nhưng lại không thể động đậy.
Đôi mắt anh ta mở to đầy sợ hãi, trong đầu anh ta toàn là hình ảnh bản thân chỉ có thể nhìn lồng ngực mình bị mổ ra, trái tim đỏ rực đang đập bị moi ra, sau đó thay vào đó là trái tim đẫm máu của người khác, đây đều là sự thật ư? Trái tim anh ta không còn ở đó nữa.
Trần Diệp toàn thân lạnh lẽo, cùng với ngực đau đớn, cả người dường như kiệt sức và trống rỗng.
“Diệp nhi, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi!”
Trên đầu anh ta vang lên một tiếng khóc, mẹ Trần hai mắt đỏ hoe vì khóc, bên cạnh bà là bố Trần, cũng cau mày, trong mắt tràn đầy tức giận, lo lắng, khắc khoải, nhìn hắn bằng ánh mắt quan tâm.
“Bố, mẹ!” Trần Diệp khó khăn nói ra mấy chữ.
Bác sĩ ở một bên nhanh chóng kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, hài lòng nói: “Ca phẫu thuật rất thành công, tình trạng của bệnh nhân cũng tốt, ngày mai có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường.”
Đúng là kỳ tích khi bệnh nhân tỉnh lại nhanh như vậy và sau ca phẫu thuật trạng thái vẫn tốt đến thế.
Nhưng mẹ Trần không hề tin tưởng, bà nắm lấy tay Trần Diệp và nói: “Diệp nhi, hãy nói cho mẹ biết tại sao con lại nằm ở đây, tại sao con lại phẫu thuật ghép tim. Có phải ai đã hãm hại con không?”
Ca phẫu thuật đã thành công cái con khỉ, con trai của bà đã không còn trái tim khỏe mạnh nữa, ai thèm quan tâm ca phẫu thuật có thành công hay không chứ.
Trần Diệp hé miệng, muốn kể hết mọi chuyện, nói rằng đáng lẽ Diệp Uẩn Ninh mới là người phải đổi tim và nằm ở đây, nói không biết cô đã dùng thủ đoạn kỳ quái nào để thay đổi thành anh ta.
“Là Diệp Uẩn Ninh,…” Ý nghĩ vừa hiện lên, lời nói vừa ra khỏi miệng, trái tim anh ta lập tức bị một tấm lưới vô hình trói buộc, co rút lại, ứ đọng, không nói nổi một lời.
Trần Diệp cảm giác được trái tim mình sắp nổ tung vì đau đớn tột độ, cổ họng phát tiếng “hừ hừ”, đôi mắt trắng dã, gân xanh trên trán phồng lên khủng khiếp.
Đau, đau đến tận xương tủy, bóp nát tâm hồn!
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu con tôi với!” Mẹ Trần sợ đến mức hồn vía lên mây, gọi bác sĩ liên tục.
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?” Bác sĩ vừa ra khỏi phòng lập tức bị gọi lại, vội vàng cấp cứu.
Sau khi toát mồ hôi lạnh, nhịp tim của bệnh nhân mới ổn định trở lại, bác sĩ cảnh báo: “Dù sao thì cơ thể của anh cũng đã khác trước, từ nay về sau anh nên bình tĩnh, ít cử động, bớt giận dữ và tu dưỡng bản thân.”
Nói tóm lại, từ nay trở đi Trần Diệp sẽ là một người bị bệnh tim, anh ta phải chú ý đến mọi thứ mà một bệnh nhân tim nên chú ý.
Sau khi được giải cứu khỏi nỗi sợ hãi tử vong, trong đầu Trần Diệp đột nhiên xuất hiện một ý thức rõ ràng: Sự có mặt của Diệp Uẩn Ninh trong lần phẫu thuật này là điều cấm kỵ và không thể nói hay viết, bao gồm cả những biểu hiện không thể tưởng tượng được và vượt quá lẽ thường của cô, nếu không những gì đang chờ đợi anh ta sẽ là tan xương nát thịt, thân xác chẳng còn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta tái nhợt, tim đập thình thịch, sao Diệp Uẩn Ninh có thể nỡ lòng đối xử với anh ta như vậy? “Diệp Nhi, đừng dọa mẹ!” Mẹ Trần nước mắt ròng ròng, bà không đành lòng nhìn đứa con trai khỏe mạnh của mình trở nên như thế này.
Bố Trần trong thời gian ngắn dường như già đi vài tuổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh sát đang đợi bên ngoài. Nói cho bố biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Có phải có người đang âm mưu hại con không? Tại sao trái tim của con lại được thay thế cho Diệp Uẩn Thanh? Là nhà họ Diệp hay Hoắc Tranh?”
Bố Diệp cố chịu đựng nỗi đau và nghi ngờ có âm mưu, ông không tin rằng con trai mình lại sẵn lòng dần trái tim mình cho một người phụ nữ không liên quan. Chẳng lẽ nhà họ Diệp biết trái tim của Trần Diệp thích hợp với Diệp Uẩn Thanh nên đã âm thầm lên kế hoạch mọi chuyện, dù sao sau lưng họ cũng có Hoắc Tranh nên việc họ bí quá hóa liều cũng không phải là không thể.
Nhưng ông không thể trơ mắt nhìn đứa con trai duy nhất của mình mất đi trái tim khỏe mạnh, nếu đó là sự thật, ông thề sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con trai mình.
Đồng tử của Trần Diệp co lại, cảnh sát?
Một linh cảm không lành tràn ngập trong lòng anh ta, vết thương lại càng đau hơn.
‘’’Cốc cốc’, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Gia đình họ Trần quay lại và nhìn thấy Hoắc Tranh, mục tiêu nghi ngờ vừa nhắc đến, uy nghiêm xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và cao quý thường ngày.
Phía sau anh ta là những cảnh sát mặc cảnh phục.
“Tôi nghe nói ông Trần nghi ngờ bệnh viện đã hãm hại con trai ông và thực hiện ca ghép tim cho anh Trần Diệp mà không được phép, phải không?” Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Tranh liếc nhìn Trần Diệp yếu ớt và xanh xao trên giường bệnh, anh ta đưa tay ra phía sau và yêu cầu trợ lý lập tức đưa cho anh ta những thông tin đã chuẩn bị sẵn.
“Anh Hoắc,” Bố Trần miễn cưỡng đứng thẳng người, giọng điệu không tốt nói: “Tôi không thể nghi ngờ sao? Anh muốn tôi tin rằng Trần Diệp tự nguyện trao trái tim mình cho người khác sao? Thằng bé không ngốc.”
Hoắc Tranh nhếch môi khinh thường, hàm ý nói: “Khó mà nói, dù sao tình yêu cũng khiến người ta mù quáng phải không?”
Mẹ Trần lau nước mắt, nghiêm nghị nói: “Ý anh là gì? Là vì Diệp Uẩn Ninh sao? Cô ta muốn cứu em gái mình nên đã bí mật thực hiện một cuộc kiểm tra giữa Trần Diệp và em gái, sau đó ép Trần Diệp trao trái tim cho em gái mình phải không?”
Bà đã không thấy bóng dáng Diệp Uẩn Ninh kể từ khi xảy ra việc, mẹ Trần, người vô cùng đau lòng đã tích tụ sự tức giận, không có gì lạ khi bà nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Khi Trần Diệp nghe thấy từ ‘Diệp Uẩn Ninh’ trên giường bệnh, sắc mặt anh ta tái nhợt và những ngón tay co lại thành nắm đấm vì đau đớn.
“Không.” Hoắc Tranh lạnh lùng thốt ra một chữ, dùng ánh mắt ác ý liếc nhìn Trần Diệp, chậm rãi mở miệng nói: “Các người đều bị lừa, con trai của bà rõ ràng yêu Diệp Uẩn Thanh, vị hôn thê của tôi. Anh ta tự nguyện, tự nguyện hy sinh bản thân vì tình yêu.”
“Anh nói dối. Người con trai tôi thích rõ ràng là Diệp Uẩn Ninh, căn bản không phải em gái nó.” Mẹ Trần không thể tin nổi phủ nhận.
“Nếu không tin thì tôi có bằng chứng ở đây. Đó là đơn đồng ý phẫu thuật mà anh ta tự nguyện ký. Nếu bà vẫn không tin thì tôi có bằng chứng khác. Video anh ta chủ động đến bệnh viện tìm bác sĩ hỏi thăm tình trạng của Thanh Thanh, đồng thời hỏi thông tin về ca phẫu thuật ghép tim nhiều lần đều chứng minh rằng ghép tim cho Thanh Thanh hoàn toàn là ý muốn của anh ta.” Đôi môi mỏng của Hoắc Tranh nở một nụ cười dửng dưng, anh ta nhẹ nhàng nói: “Trần Diệp, tôi nói đúng không?”
Cảnh sát cũng tiến lên một bước, nghiêm túc hỏi: “Anh Trần, anh có tự nguyện không?”
Nhãn cầu của Trần Diệp run rẩy.
Chữ ký trên tờ đơn đồng ý phẫu thuật là do anh ta thay mặt Diệp Uẩn Ninh ký, hiện tại lại được Hoắc Tranh sử dụng, ngoại trừ việc thay đổi người hiến tim, những thứ khác đều là sự thật, giờ đây anh ta nên phủ nhận hay tự nguyện nhận danh tiếng tặng trái tim cho Diệp Uẩn Thanh?
Một khi sự thật được phơi bày, Hoắc Tranh tuy sẽ bị trừng phạt nhưng anh ta không vô tội và cũng sẽ bị liên lụy.
Trên thực tế, họ là đồng phạm, nếu khai ra Hoắc Tranh, anh ta cũng sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Trần Diệp cười khổ, lúc này cho dù vạch trần hết sự thật cũng không thể khôi phục sức khỏe, chỉ tăng thêm một tầng tiếng xấu là phản bội bạn gái, còn phải chịu án tù.
Đối mặt với ánh mắt đe dọa của Hoắc Tranh, Trần Diệp đờ đẫn gật đầu: “Là thật, tôi tự nguyện.”
Nói xong, tầm nhìn của anh ta tối sầm và ngất đi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chúc mừng cặn bã 1 đạt được thành tựu ‘Tây Thi ốm yếu’.
Danh sách chương