Tác giả: Bách Đáp Nhục Ti

Editor: Tiểu Trùng – Emily

Beta: Kan Kudo

☆ Chương 5 ☆

—————

137# Ngắm hoa trong sương, mò trăng đáy nước

Anh trai nữ thần vừa nhắc tới hai năm trước, tôi chợt nhớ lại chuyện mà mình đã cố tình quên...

Chuyện kia thật sự quá mất mặt, nhưng anh ấy lại nhớ rõ như vậy, chắc chắn là muốn tìm tôi tính sổ, tôi lập tức nhảy xuống xe chạy biến.

Anh trai nữ thần đờ ra một lúc mới phản ứng kịp, cưỡi xe đạp ở phía sau đuổi theo tôi, vừa đuổi vừa kêu...

"XXX, em dừng lại cho anh!"

"Dừng lại, đừng chạy nữa!"

...

Đùa gì vậy, hai năm trước tôi đã lén lút chạy, bây giờ nào dám dừng lại không chạy.

Tôi dùng sức như đang kẹp mông vội vã xông vào nhà để ị mà chạy về phía trước, lúc sắp cắt đuôi được anh trai nữ thần ở đằng sau, không ngờ có một đám người đột nhiên xông tới cạnh tôi, chẳng nói năng gì đè ngã tôi. Mặt tôi chạm đất, tay bị bẻ ra đằng sau, tôi bị đè bẹp không động đậy được, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra...

Rồi anh trai nữ thần chạy tới, bọn người đang đè tôi kia mới niềm nở nói với anh: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi giúp anh bắt tên khốn này lại rồi!"

Hóa ra họ tưởng tôi là tội phạm nên bắt lại....

Tôi vội vàng cầu cứu anh trai nữ thần, "Anh... cứu em!"

Anh trai nữ thần vừa bực vừa buồn cười, vội vàng cảm ơn và xin lỗi họ, "Cảm ơn mọi người đã giúp, nhưng chỉ là trẻ em trong nhà không nghe lời, phiền mọi người quan tâm rồi. XX, sao em vẫn chưa dậy, xin lỗi mọi người đi."

Mấy người gan dạ nhiệt tình mới biết chỉ là hiểu nhầm thôi, vội vàng buông tôi ra, có một ông anh còn tốt bụng đề nghị lúc sắp đi: "Trẻ con không nghe lời thì đánh là tốt nhất, chạy lung tung bên bên ngoài nguy hiểm lắm."

Cái gì? Còn bị đánh nữa sao!

Anh trai nữ thần lại tán thành: "Đúng rồi, hư quá đi mất, đã thế còn chạy nhanh, lúc về tôi sẽ đánh nó một trận." Rồi anh cúi đầu, nhìn tôi vẫn nằm liệt ra đấy, "Sao vẫn chưa dậy?"

Tôi tủi thân nói, "Em... em không đứng lên được."

"Sao vậy?"

"Đau chân." Hình như lúc nãy ngã đột ngột quá nên bị trật chân rồi.

"Đau chỗ nào, để anh xem xem." Anh trai nữ thần vội ngồi xổm xuống.

"Aaa đau chết mất!" Tôi khoa trương kêu rên, mong mỏi anh trai nữ thần thấy tôi đau như vậy thì sẽ không thật sự mang tôi về đánh đòn.

Anh trai nữ thần nhíu mày ôm tôi nói: "Đi bệnh viện."

Đi viện luôn! Sao lại chơi lớn như thế chứ?!

Tôi đang muốn nhảy nhảy hai bước để chứng minh mình không bị làm sao, nhưng anh lại ôm tôi thật chặt, tôi chẳng nhúc nhích được tẹo nào.

Rồi anh trai nữ thần thật sự bế tôi đi bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một chút rồi bảo không sao, về nghỉ ngơi mấy hôm là khỏe.

Tôi âm thầm liếc anh trai nữ thần, chẳng biết tâm tình anh ấy, đành cười gượng nói: "Haha, em đã bảo là không sao mà... Ừm, anh à, chắc anh có chuyện cần làm nhỉ, giúp em về trường là được rồi."

Nhưng anh ấy lại từ chối, đáp: "Em về nhà cùng anh."

Về nhà với anh ấy! Chẳng lẽ định đánh tôi thật sao?! Cho dù tôi từng lừa anh ấy hai năm trước, cũng đâu đến nỗi để ảnh đánh tôi... Khụ, được rồi, nếu tôi là ảnh, tôi cũng sẽ đánh!

Tôi cúi đầu không dám nhìn, nhỏ giọng nói: "Anh... em xin lỗi."

Anh trai nữ thần xoa tóc tôi, cười khẽ: "Ồ, em xin lỗi anh cái gì?"

"...Hai năm trước, em, em không nên âm thầm chạy đi."

"Chuyện kia ấy hả, không sao đâu."

Tôi không dám tin, ngẩng đầu lên nói: "Ơ?!"

Anh trai nữ thần cúi đầu nhìn tôi, nghiêm túc đáp: "Mặc dù em không từ mà biệt hai năm trước, nhưng ít ra em có để lại một đống cớt cho anh."

Tôi: "..." Giọng điều này rốt cuộc là có giận hay không vậy?

Mặc dù đây là sự thật, nhưng tại sao từ "cớt" toát ra từ miệng anh trai nữ thần lại khác với những người khác chứ?

Tự thấy mình đuối lí, tôi chỉ hận không thể quay lại hai năm trước ăn phứt cái cục cớt đấy đi! Dù sao người thải nó ra đúng thật là tôi, cũng là tôi tự chủ động bỏ nó lại chạy mất, cho nên nó không sai, anh trai nữ thần lại càng không sai, người sai là tôi là tôi vẫn là tôi.

Tôi đáng thương yếu đuối gọi: "Anh..."

Anh trai nữ thần thở dài, "Được rồi, về cùng anh trước đã."

...

Hoàn toàn không ngờ tới, ngày này hai năm sau, tôi lại được anh trai nữ thần cõng, thậm chí cõng đến tận nhà mới của anh ấy!

Bởi vì anh trai nữ thần bảo chân tôi phải nghỉ ngơi nhiều hơn, trường học lại không ai giúp tôi được, người trong nhà của ảnh lại quá nhiều nên không tiện, chỉ có thể mang tôi đến nhà mới của anh ấy.

Rồi anh trai nữ thần giúp tôi nằm trên giường của anh ấy, tiếp đó lại tới trường giúp tôi lấy đồ.

Hoàn toàn không ngờ tới, mai sau lớn lên tôi không làm được cảnh sát nhưng lại được ngủ trên giường một chú cảnh sát! Tôi vui tới mức lăn vài vòng trên giường, chỉ hận không thể khiến tất cả mùi hương của anh ấy dính trên người mình!!

138# Người đàn ông chết trên bồn cầu

Đựu má bây giờ thì mang về nhà rồi "lăn giường" luôn?!!!

Bây có dám nói hai năm trước đã xảy ra chuyện gì không hả hả hả?!!!

139# Tình tiết vốn không phải như vậy

Đã về nhà nhau rồi, viễn cảnh ở bên nhau liệu có còn xa?

Nhưng tui muốn biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì hơn!!!

140# Sự tò mò hại chết con mèo

Sự thật chỉ có một, hai năm trước chủ thớt tặng anh trai nữ thần một cái cục cớt của ổng để làm vật đính ước!

141# Thám tử lừng danh Tiểu Hữu

Má nó vật đính ước.

Thằng trên mày giỏi =)))))))))))))

142# Gió thổi làm trứng tui lạnh

...

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: Ở! Trên! Giường! Đánh! Nhau! Cũng không được hả?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện