Tác giả: Bách Đáp Nhục Ti
Editor: Tiểu Trùng – Emily
Beta: Kan Kudo
☆ Chương 4 ☆
—————
98# Ngắm hoa trong sương, mò trăng đáy nước
(⊙o⊙)... Nhìn mọi người rep, tôi mới nhận ra mình quên mất ba mẹ của nữ thần...
Tất cả là tại anh trai nữ thần nấu cơm ăn ngon quá!
Tôi cười gượng, nói: "Ờm, nữ thần nè... Hình như chúng ta quên không chờ ba mẹ chị về ăn cơm rồi..."
Nữ thần còn chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục nhắn tin, "À, họ có về đâu."
"Ơ, không phải họ sẽ về liền à?"
"Là do anh chị thương cậu, sợ cậu xấu hổ, gọi điện cho ba mẹ chị bảo họ đừng về, ở lại đơn vị ăn rồi."
Đừng về đừng về đừng về...
Nữ thần ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt sụp đổ của tôi, đột nhiên cười to, "Ahahahaha nhìn cậu ngâu chưa kìa, tin thật đấy hả."
"..."
"Trêu cậu thôi, chỉ là anh chị gọi điện bảo trưa nay chị nấu cơm, sau đó họ bảo ăn ở đơn vị luôn."
Nữ thần, sao chị còn cười được vậy, rõ ràng là ba mẹ đang ghét bỏ chị đấy...
Chờ đến khi anh trai nữ thần rửa bát đĩa xong xuôi đi ra, tôi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Nhưng mà anh trai nữ thần cần gì phải tiễn tôi, tôi định từ chối, cơ mà có thể nhìn anh ấy mặc đồng phục cảnh sát, tôi lại không nỡ nói không. Lớn lên không làm được cảnh sát, nhưng có thể ở bên cạnh chú cảnh sát một lúc, tôi cảm thấy vô cùng tự hào!
Kết quả, xuống lầu, điều khiến tôi không ngờ là anh ấy lấy một cái xe đạp, bảo tôi lên xe.
Chiếc xe này tới đột nhiên quá, huống chi là xe đạp!
Tôi sợ nhất ngồi xe đạp đấy!
Hồi nhỏ ba tôi lái xe đạp đón tôi tan học, đi được nửa đường rồi, tôi chợt cảm thấy buồn ị. Nhưng giữa đường không có nhà xí, ba tôi chở tôi trên xe đạp phóng
như bay về nhà, tôi ngồi phía sau suốt chặng đường không ngừng bị xóc nảy. Kết quả, khi về đến nhà, cớt của tôi không chỉ bị xóc mà lúc ra còn bị ép thành cái bánh...
Rồi ba mẹ tôi coi việc này thành truyện cười, gặp ai cũng nói, mọi người còn thân mật kêu tôi thành "Siêu nhân bánh cớt"...
Chuyện này tạo thành tổn thương rất lớn với tâm hồn bé bỏng của tôi, từ đó về sau tôi chẳng còn đi xe đạp nữa.
Nhưng bây giờ có một anh đẹp trai mặc cảnh phục mời tôi ngồi xe đạp cùng ảnh, tôi có thể từ chối sao?
Không thể!
Hơn nữa hôm nay tôi đã xả được cục cớt vừa đen vừa to vừa dài rồi, vài ngày nữa sẽ không xả tiếp, cho nên dù anh trai nữ thần lái nhanh hơn nữa thì tôi cũng không cần lo lắng cớt của mình bị xóc nảy!
Nghĩ vậy, tôi bèn yên tâm, dũng cảm ngồi lên xe của anh trai nữ thần.
Kết quả, tôi nghĩ nhiều quá rồi, anh trai nữ thần lái xe rất ổn định, chậm rãi thoải mái~
99# Người đàn ông chết trên bồn cầu
Há, siêu nhân bánh cớt, tôi không cười đâu!
Má há há há há =))))))))))))))))))))
100# Bách Đáp Nhục Ti
Cái xe đạp đó có vẻ yêu cục cớt của thớt ghê á lololol
101# Tui cảm thấy cái dễ thương này khá là lạ
Ba mẹ của chủ thớt thật là... thú zị ghê á!
102# Yêu anh thì ôm anh đi
Thú vị? Nếu đặt mình vào vị trí của chủ thớt chắc tôi khóc quá...
103# Cùng một thế giới cùng một ba mẹ
...
Đang lúc lái xe, anh trai nữ thần cười hỏi tôi, "Vừa nãy đang nghĩ gì vậy, sao ngồi xe đạp thôi mà vẻ mặt em cũng phong phú thế?"
Tất nhiên tôi sẽ không để anh ấy biết tôi từng ép cớt thành bánh, chẳng thể làm gì khác ngoài nói đại: "Cái đấy hả, em sợ em nặng quá, làm anh mệt."
Anh trai nữ thần khẳng định: "Em không nặng."
Tôi nghe thấy vậy, cảm thấy tim mình như được rót mật vào.
Anh trai nữ thần lại nói tiếp: "Nhưng mà nặng hơn trước một chút."
Hả, đúng thật là tôi mập hơn cái hồi mới lên đại học, nhưng sao anh trai nữ thần lại biết được? Ơ khoan khoan khoan tôi biết rồi!
Tôi vội vàng ca ngợi: "Anh thật lợi hại á! Không hổ là làm cảnh sát, quan sát tỉ mỉ ghê, nhìn lướt qua cũng biết em nặng hơn trước kia."
Anh trai nữ thần đột nhiên dừng xe, do tôi không đề phòng nên đụng đầu vào lưng anh ấy.
Anh trai nữ thần quay đầu nhìn tôi, cau mày nói: "Em không nhớ anh à?"
Chẳng lẽ tôi bị mất trí nhớ? Tôi ôm đầu, cẩn thận hỏi: "Cái đó... Anh, em nên nhớ ra anh à?"
Anh trai nữ thần kéo bàn tay đang ôm đầu của tôi xuống, tự đặt tay của anh ấy lên xoa nhè nhẹ, rồi có vẻ hơi đau lòng nói: "Hai năm trước anh từng giúp em thông bồn cầu, em nói xem em có nên nhớ anh không?"
Hai năm trước...
Từng giúp tôi...
Thông bồn cầu...
...
Là anh ấy!!!
Tôi nhớ ra rồi!!!
109# Người đàn ông chết trên bồn cầu
** mẹ đừng có dừng đúng chỗ này chứ!!
Là anh ta rồi sao nữa!!!
Trời đựu hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, để cho anh trai nữ thần với cớt của chủ thớt à đâu chủ thớt chứ nhớ mãi không quên?!!
Không nói tôi báo cảnh sát đấy á á á!!!
110# Báo cáo đại vương ở đây có người lái xe giả!
Hóa ra đây chính là sự thật!
Quả nhiên đây không phải lần đầu anh trai nữ thần thông bồn cầu hộ chủ thớt. Tôi đã bảo rồi, sao mà ổng điêu luyện như vậy được, hóa ra là đã từng thông do tình cảm hai năm trước rồi!
Nhưng sao chuyện mới hai năm trước mà chủ thớt đã không nhớ rồi, chẳng lẽ mất trí nhớ thật?
Mặc dù hơi máu chó nhưng tại sao tôi lại thấy hưng phấn một cách khó hiểu nhỉ?
Chủ thớt cứ tiếp tục tìm hiểu đi, đừng ngừng!
111# Show ân ái sẽ chia tay sớm thôi
...
Editor: Tiểu Trùng – Emily
Beta: Kan Kudo
☆ Chương 4 ☆
—————
98# Ngắm hoa trong sương, mò trăng đáy nước
(⊙o⊙)... Nhìn mọi người rep, tôi mới nhận ra mình quên mất ba mẹ của nữ thần...
Tất cả là tại anh trai nữ thần nấu cơm ăn ngon quá!
Tôi cười gượng, nói: "Ờm, nữ thần nè... Hình như chúng ta quên không chờ ba mẹ chị về ăn cơm rồi..."
Nữ thần còn chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục nhắn tin, "À, họ có về đâu."
"Ơ, không phải họ sẽ về liền à?"
"Là do anh chị thương cậu, sợ cậu xấu hổ, gọi điện cho ba mẹ chị bảo họ đừng về, ở lại đơn vị ăn rồi."
Đừng về đừng về đừng về...
Nữ thần ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt sụp đổ của tôi, đột nhiên cười to, "Ahahahaha nhìn cậu ngâu chưa kìa, tin thật đấy hả."
"..."
"Trêu cậu thôi, chỉ là anh chị gọi điện bảo trưa nay chị nấu cơm, sau đó họ bảo ăn ở đơn vị luôn."
Nữ thần, sao chị còn cười được vậy, rõ ràng là ba mẹ đang ghét bỏ chị đấy...
Chờ đến khi anh trai nữ thần rửa bát đĩa xong xuôi đi ra, tôi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Nhưng mà anh trai nữ thần cần gì phải tiễn tôi, tôi định từ chối, cơ mà có thể nhìn anh ấy mặc đồng phục cảnh sát, tôi lại không nỡ nói không. Lớn lên không làm được cảnh sát, nhưng có thể ở bên cạnh chú cảnh sát một lúc, tôi cảm thấy vô cùng tự hào!
Kết quả, xuống lầu, điều khiến tôi không ngờ là anh ấy lấy một cái xe đạp, bảo tôi lên xe.
Chiếc xe này tới đột nhiên quá, huống chi là xe đạp!
Tôi sợ nhất ngồi xe đạp đấy!
Hồi nhỏ ba tôi lái xe đạp đón tôi tan học, đi được nửa đường rồi, tôi chợt cảm thấy buồn ị. Nhưng giữa đường không có nhà xí, ba tôi chở tôi trên xe đạp phóng
như bay về nhà, tôi ngồi phía sau suốt chặng đường không ngừng bị xóc nảy. Kết quả, khi về đến nhà, cớt của tôi không chỉ bị xóc mà lúc ra còn bị ép thành cái bánh...
Rồi ba mẹ tôi coi việc này thành truyện cười, gặp ai cũng nói, mọi người còn thân mật kêu tôi thành "Siêu nhân bánh cớt"...
Chuyện này tạo thành tổn thương rất lớn với tâm hồn bé bỏng của tôi, từ đó về sau tôi chẳng còn đi xe đạp nữa.
Nhưng bây giờ có một anh đẹp trai mặc cảnh phục mời tôi ngồi xe đạp cùng ảnh, tôi có thể từ chối sao?
Không thể!
Hơn nữa hôm nay tôi đã xả được cục cớt vừa đen vừa to vừa dài rồi, vài ngày nữa sẽ không xả tiếp, cho nên dù anh trai nữ thần lái nhanh hơn nữa thì tôi cũng không cần lo lắng cớt của mình bị xóc nảy!
Nghĩ vậy, tôi bèn yên tâm, dũng cảm ngồi lên xe của anh trai nữ thần.
Kết quả, tôi nghĩ nhiều quá rồi, anh trai nữ thần lái xe rất ổn định, chậm rãi thoải mái~
99# Người đàn ông chết trên bồn cầu
Há, siêu nhân bánh cớt, tôi không cười đâu!
Má há há há há =))))))))))))))))))))
100# Bách Đáp Nhục Ti
Cái xe đạp đó có vẻ yêu cục cớt của thớt ghê á lololol
101# Tui cảm thấy cái dễ thương này khá là lạ
Ba mẹ của chủ thớt thật là... thú zị ghê á!
102# Yêu anh thì ôm anh đi
Thú vị? Nếu đặt mình vào vị trí của chủ thớt chắc tôi khóc quá...
103# Cùng một thế giới cùng một ba mẹ
...
Đang lúc lái xe, anh trai nữ thần cười hỏi tôi, "Vừa nãy đang nghĩ gì vậy, sao ngồi xe đạp thôi mà vẻ mặt em cũng phong phú thế?"
Tất nhiên tôi sẽ không để anh ấy biết tôi từng ép cớt thành bánh, chẳng thể làm gì khác ngoài nói đại: "Cái đấy hả, em sợ em nặng quá, làm anh mệt."
Anh trai nữ thần khẳng định: "Em không nặng."
Tôi nghe thấy vậy, cảm thấy tim mình như được rót mật vào.
Anh trai nữ thần lại nói tiếp: "Nhưng mà nặng hơn trước một chút."
Hả, đúng thật là tôi mập hơn cái hồi mới lên đại học, nhưng sao anh trai nữ thần lại biết được? Ơ khoan khoan khoan tôi biết rồi!
Tôi vội vàng ca ngợi: "Anh thật lợi hại á! Không hổ là làm cảnh sát, quan sát tỉ mỉ ghê, nhìn lướt qua cũng biết em nặng hơn trước kia."
Anh trai nữ thần đột nhiên dừng xe, do tôi không đề phòng nên đụng đầu vào lưng anh ấy.
Anh trai nữ thần quay đầu nhìn tôi, cau mày nói: "Em không nhớ anh à?"
Chẳng lẽ tôi bị mất trí nhớ? Tôi ôm đầu, cẩn thận hỏi: "Cái đó... Anh, em nên nhớ ra anh à?"
Anh trai nữ thần kéo bàn tay đang ôm đầu của tôi xuống, tự đặt tay của anh ấy lên xoa nhè nhẹ, rồi có vẻ hơi đau lòng nói: "Hai năm trước anh từng giúp em thông bồn cầu, em nói xem em có nên nhớ anh không?"
Hai năm trước...
Từng giúp tôi...
Thông bồn cầu...
...
Là anh ấy!!!
Tôi nhớ ra rồi!!!
109# Người đàn ông chết trên bồn cầu
** mẹ đừng có dừng đúng chỗ này chứ!!
Là anh ta rồi sao nữa!!!
Trời đựu hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, để cho anh trai nữ thần với cớt của chủ thớt à đâu chủ thớt chứ nhớ mãi không quên?!!
Không nói tôi báo cảnh sát đấy á á á!!!
110# Báo cáo đại vương ở đây có người lái xe giả!
Hóa ra đây chính là sự thật!
Quả nhiên đây không phải lần đầu anh trai nữ thần thông bồn cầu hộ chủ thớt. Tôi đã bảo rồi, sao mà ổng điêu luyện như vậy được, hóa ra là đã từng thông do tình cảm hai năm trước rồi!
Nhưng sao chuyện mới hai năm trước mà chủ thớt đã không nhớ rồi, chẳng lẽ mất trí nhớ thật?
Mặc dù hơi máu chó nhưng tại sao tôi lại thấy hưng phấn một cách khó hiểu nhỉ?
Chủ thớt cứ tiếp tục tìm hiểu đi, đừng ngừng!
111# Show ân ái sẽ chia tay sớm thôi
...
Danh sách chương