Nghe Mục Trường Sinh nhắc đến Vinh Thành, ánh mắt Ứng Thiên lóe lên, trên mặt lại quan tâm nói: “Vinh ca xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện gì xảy ra?” Y vội vội vàng vàng trở về phòng, âm thanh từ gian phòng ngủ nhỏ truyền ra, “Mộc ca anh chờ một chút, tôi lấy ba lô và tiền, đi chung với anh.”

Sau khi hai người rời khỏi nhà trọ lập tức gọi xe taxi đi, cũng may bây giờ là hừng đông, vẫn chưa tới giờ cao điểm, dọc đường không gặp trở ngại chút nào, không tới nửa giờ đã đến bệnh viện trung tâm.

Gọi điện thoại cho Mục Trường Sinh là nghệ nhân mới Vinh Thành đang mang, Phạm Vân Hân, cô mang kính mát lớn chờ ở cửa bệnh viện, thấy Mục Trường Sinh lập tức lôi kéo hắn đi hướng phòng giải phẫu, Ứng Thiên đeo túi đi theo phía sau hai người.

Rạng sáng bệnh viện vô cùng yên tĩnh, giày cao gót của Phạm Vân Hân giẫm trên đất phát ra âm thanh cạch cạch dồn dập, cô có dung mạo ngọt ngào, nói chuyện và đi đường lại vừa nhanh vừa vội, “Vinh ca gần đây khá bận, tối hôm qua công tác cả đêm, hừng đông ngày hôm nay mới lái xe về nhà, không nghĩ tới nửa đường lại xảy ra chuyện, hiện tại đang ở trong phòng giải phẫu, Vinh tổng cũng tới. Bệnh viện đã thông báo rằng bệnh tình nguy kịch, nói lúc nào cũng có thể… Trường Phong ca là người Vinh ca coi trọng nhất, cũng là bạn tốt nhiều năm của anh ấy, anh…”

“Cô yên tâm, Vinh Thành sẽ tốt lên.” Mục Trường Sinh nói. Ngôn linh ngôn linh, ngôn chi tắc linh, chỉ cần người còn có một hơi thở, tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Trong tâm Phạm Vân Hân đang lo lắng khôn nguôi, thế nhưng nghe lời Mục Trường Sinh thong dong bình tĩnh nói, vậy mà thần kỳ bình tĩnh lại, thâm tâm vẫn lo lắng như cũ, thế nhưng bước chân cũng không vừa gấp vừa loạn như trước.

Ứng Thiên đi theo phía sau hai người, khi Mục Trường Sinh nói chuyện thì liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục cúi đầu.

Cũng không lâu lắm, ba người đi tới trước phòng giải phẫu, đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, Vinh tổng mặt đầy chán chường ngồi trên ghế ngoài hành lang, trong mắt tất toàn là tơ máu.

Trợ lý mặt tây trang màu đen đứng bên cạnh hắn, đang thấp giọng an ủi.

Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn hắn, vừa nhìn về phía phòng giải phẫu, ma nữ ăn mặc rách rưới kia đang bồi hồi trước cửa phòng giải phẫu, tóc dài che phủ nửa khuôn mặt. Cô đi qua đi lại ngoài phòng giải phẫu, nhìn qua vô cùng lo lắng.

Bác sĩ có thể động dao với bệnh nhân phần lớn sát khí đều vô cùng lớn, nữ quỷ đó không dám đi vào, chỉ có thể qua lại ngoài cửa qua, mà khi phát hiện Mục Trường Sinh đến, cả người cô run lên, cũng không dám ngốc bên ngoài phòng giải phẫu nữa, chớp mắt liền biến mất.

Mục Trường Sinh không thèm quan tâm cô, ngồi xuống cách một ghế bên cạnh Vinh tổng, mắt nhìn chằm chằm đèn sáng ở phòng giải phẫu.

Lúc này Phạm Vân Hân cũng cùng đi qua an ủi Vinh tổng, nhưng mà Vinh tổng căn bản nghe không lọt lời hai người bọn họ, phát hiện Mục Trường Sinh đến, hắn giống như từ trong khủng hoảng việc lập tức sẽ mất đi đệ đệ mà tỉnh táo lại. Cách một cái ghế, hắn bỗng nhiên kéo tay Mục Trường Sinh, nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Ca ca Trường Phong a, ba mẹ đi sớm, tôi cũng chỉ còn sót lại một người thân là đệ đệ, cậu nhất định hảo hảo phù hộ nó, phù hộ nó lần này nhất định có thể vượt qua cửa ải khó a!”

Trợ lý:…

Phạm Vân Hân:…

Trời ạ Vinh tổng tại sao gọi Trường Phong là ca ca? Chẳng lẽ là đả kích quá lớn? Hồ đồ? Mục Trường Sinh rõ ràng ý tứ Vinh tổng, hắn là huynh trưởng Trường Phong, Vinh tổng xưng hô như vậy với hắn cũng không sai.

“Anh yên tâm, Vinh Thành nhất định không có việc gì.”

Lúc lời bảo đảm của hắn thốt ra, Vinh tổng rốt cục buông tay hắn, tuy vẫn mặt đầy lo lắng, nhưng sống lưng thẳng tắp hơn so với vừa nãy. Lau mặt một cái, Vinh tổng đang muốn cùng Mục Trường Sinh nói tiếng cảm ơn, trước mặt bỗng nhiên chen vào một người.

Ứng Thiên vô cùng thản nhiên ngồi ở giữa Vinh tổng và Mục Trường Sinh, nghiêng đầu nhìn về phía Vinh tổng, trong ánh mắt ngậm bảy phần quan tâm, ba phần lo lắng, chân thành vô cùng, “Ngài yên tâm, Vinh ca là người tốt, nhất định sẽ bình an.”

Vinh tổng nghe lời này, thở phào một cái, gật đầu nói: “Tạ ơn cậu chúc lành. Tôi cũng tin tưởng đệ đệ tôi nhất định sẽ không có chuyện gì.” Nói xong liền nhìn chằm chằm cửa phòng giải phẫu, hoàn toàn quên mất việc vừa mới có người chen vào giữa đã sinh ra chút không thích.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cửa phòng giải phẫu rốt cục mở ra, mấy người lập tức tiến lên trước.

Vinh Thành sắc mặt tái nhợt bị đẩy ra. Bác sĩ lấy xuống khẩu trang, “Chúc mừng, giải phẫu rất thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.”

===============================================

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh sạch sẽ chỉnh tề có thể nghe được tiếng truyền nước biển nhỏ giọt, Vinh Thành nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, tuy rằng vẫn không có nửa điểm dấu hiệu thanh tỉnh, thế nhưng khí sắc so với khi mới vừa đưa vào bệnh viện tốt hơn rất nhiều.

Mục Trường Sinh cách cửa sổ thủy tinh nhìn Vinh Thành một cái, lại đi vào trong phòng bệnh quét một vòng, không có phát hiện bất kỳ khác thường gì mới dời ánh mắt.

Đây là ngày thứ hai sau khi Vinh Thành xảy ra tai nạn xe cộ.

Ngoài phòng bệnh, Vinh tổng đang nhỏ giọng hỏi tình huống bác sĩ, biết được tình hình Vinh Thành trước mắt khôi phục rất tốt, qua một thời gian nữa có thể tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ phụ trách trị liệu cho Vinh Thành họ Trương, là một nam nhân trung niên, thời gian nhậm chức đã hơn mười lăm năm, kinh nghiệm cùng danh tiếng đều xuất sắc, ông liếc nhìn sổ ghi chép tình huống bệnh nhân trong tay, cảm thán một câu, “Lần này Vinh tiên sinh xảy ra tai nạn xe cộ thương tổn đến rất nặng, chúng tôi vốn cho là cứu không được, không nghĩ rằng tiến hành giải phẫu thuận lợi như vậy, tình huống Vinh tiên sinh khôi phục cũng vô cùng ổn định. Chỉ có thể nói cát nhân tự có thiên tướng!”

Lời nói dễ nghe ai cũng tình nguyện nghe, huống chi là liên quan đến đệ đệ ruột thịt của mình, Vinh tổng cười đến nheo mắt lại, khách khí nói: “Đâu nào đâu nào, rõ ràng là y thuật của ngài cao siêu, mới đem mệnh của đệ đệ tôi cứu trở về.”

Bác sĩ Trương lại nói: “Đây là chức trách của tôi.”

Hai người hàn huyên chốc lát mới tách ra.

Vinh tổng tiễn bác sĩ, thấy Mục Trường Sinh còn đứng ở cửa phòng đệ đệ, cân nhắc một chút, mới nói: “Hai ngày nay khổ cực Mục tiên sinh, hiện giờ A Thành cũng không sao rồi, nếu không ngài về nghỉ ngơi trước đi! Chờ A Thành tỉnh lại, tôi nhất định thông báo ngài đầu tiên.”

“Ân.” Mục Trường Sinh không mặn không nhạt đáp một tiếng, lại liếc nhìn Vinh Thành một cái, mới quay người rời đi.

Mục Trường Sinh đi theo hành lang trước mặt, quẹo vào, bắt gặp Ứng Thiên lưng đeo ba lô, đứng chờ ở nơi đó. Hắn ở trong bệnh viện nhìn Vinh Thành hai ngày, Ứng Thiên cũng ở nơi đây sững sờ hai ngày, bất đồng là, Ứng Thiên còn phải chạy tới chạy lui giữa nhà trọ và bệnh viện, chuẩn bị cơm hộp kỹ càng cho Mục Trường Sinh, còn phải đi phòng khám lấy thuốc dược sắc thuốc cho hắn. Từ nhà trọ đến bệnh viện, ngồi taxi qua lại một canh giờ, nếu ngồi xe buýt qua lại hơn hai giờ. Hơn nữa thời gian mua thức ăn làm cơm, cả ngày cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng mà trên mặt y không có một chút oán giận nào, vô luận Mục Trường Sinh nhìn thế nào, đều chỉ có thể nhìn thấy biểu tình thoải mái sung sướng trên mặt y. Đến tột cùng là người này quá giỏi ngụy trang, hay là y vốn cam tâm tình nguyện? Mục Trường Sinh nghĩ không thấu. Bất quá nghĩ không ra cũng không có gì.

Nhìn thấy Mục Trường Sinh Ứng Thiên lại phản xạ mà cười, sau đó nhấc tay trái nhìn một chút, nói: “Tiên sinh, bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, chúng ta bây giờ đi ra ngoài ngồi xe, đại khái hơn mười giờ thì có thể đến phố đồ cổ.”

Mục Trường Sinh nghe vậy lập tức nhớ tới đồ hắn bức thiết cần, nhân tiện nói: “Vậy bây giờ đi luôn!”

Lúc hai người đến phố đồ cổ, đã hơn mười giờ. Trong cửa hàng Lục Yên Thức vắng ngắt như trước, chỉ có một Nhậm Thiên Lý ngơ ngác ngồi ở trong cửa hàng.

Khi Mục Trường Sinh bước vào thì liếc mắt nhìn cái hộp trên giá một cái, liền nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, “Lục lão tiên sinh đâu?”

Nhậm Thiên Lý đang ngồi trên ghế gỗ lim trong tiệm, ánh mắt phóng không không biết đang suy nghĩ gì, nghe âm thanh Mục Trường Sinh, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Lục lão đi ra sau thị trường giao dịch, ông ấy để tôi ở đây xem cửa hàng.”

Ứng Thiên vừa vào tiệm này liền thay đổi thái độ, y đem ống tay áo xắn tới khửu tay, cả người dựa vào trên quầy, hiện ra bộ dáng cà lơ phất phơ, “Ôi chao, cậu đổi kiểu tóc! So với ban đầu thấy tốt hơn nhiều.”

Trước đó hai ngày, Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên nhìn thấy Nhậm Thiên Lý luôn cúi đầu, tóc mái thật dài trên trán toàn che đi đôi mắt, nhìn qua vô cùng tối tăm nhát gan, nhưng bây giờ, cậu xén đi tóc trước, lộ ra cái trán trắng nõn no đủ, trong đôi mắt cũng có ánh sáng, cho dù là ngồi cũng thẳng tắp sống lưng, nhìn qua vô cùng có tinh thần, quả thực như biến thành người khác.

Nghe Ứng Thiên nói, Nhậm Thiên Lý mím mím môi, vẫn không nhịn được lộ ra mỉm cười, cậu có chút ngượng ngùng gật gật đầu, nói: “Hai ngày trước Lục lão thu tôi làm đồ đệ, ông nói tôi rất có thiên phú làm khí cụ, tóc là do ông bảo tôi đi cắt.”

“Hóa ra là như vậy a, ông già kia thật tinh mắt.”

“Mở miệng một tiếng là ông già, nhóc con, mi vẫn không lễ phép như trước.” Ứng Thiên vừa dứt lời, âm thanh Lục lão liền vang lên.

Ứng Thiên đưa lưng về phía Lục lão sợ hết hồn, y nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thấy cửa sau cửa hàng pháp khí được mở ra, Lục lão đứng ở đó, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén theo dõi y.

Bị Lục lão bắt tại chỗ, Ứng Thiên không có chút nào thấy lúng túng, trái lại cợt nhả đến gần, hỏi: “Lão gia tử, tình huống thị trường giao dịch bây giờ thế nào a?”

Lục lão lông mày dựng đứng, một lát sau mới phản ứng được Ứng Thiên gọi là “Lão gia tử” mà không phải “Lão già”, làm cho ông muốn phát giận lại không lý do, chỉ hừ một tiếng, nói: “Tính ra thằng nhóc cháu ngày hôm nay số may, đúng lúc thị trường giao dịch thiếu người, cháu và Trường Sinh đi vào sau đó không cần chạy loạn, trực tiếp tìm con nhóc Y Thủy Mi kia, chỗ đó của nó đang nhận người, hai người các con điều kiện có lẽ phù hợp.” Lục lão nói, liếc nhìn đồng hồ treo trường trong cửa hàng, nói tiếp: “Ân, nha đầu kia 12 giờ thì tan làm, giờ đã sắp mười một giờ, mấy đứa… Ố? Người đâu?”

Hai người mới vừa rồi còn đứng trong cửa hàng đã biến mất rồi.

Lục lão nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, “Thằng nhóc Ứng Thiên kia lôi Trường Sinh đi?” Theo Lục lão thấy, cùng so với Ứng Thiên cà lơ phất phơ, ngồi không ra ngồi, Mục Trường Sinh thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng trên thực tế nhất cử nhất động tao nhã lễ độ quả thực là điển hình con ngoan.

Nhậm Thiên Lý nói: “Không, là Trường Sinh lôi Ứng Thiên đi.”

Lục lão: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện