Mục Trường Sinh vừa dứt lời, Lục lão đột nhiên nhéo đứt râu mép của mình, đau đến nỗi ông la ai nha một tiếng.
“Con nói thật! Năng lực của con là ngôn linh!” Lục lão không để ý tới râu mép bị mình nhéo đứt, trái lại hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh, giống như lão sắc ma nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nữ, như đại sư phát hiện lương tài mỹ chất.
“Ngôn linh?” Nhậm Thiên Lý có chút mê man nhìn Mục Trường Sinh, một lát sau mới phản ứng được, y nhất thời trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Mục Trường Sinh tràn ngập vẻ khó mà tin nổi cùng sùng bái.
Đáy mắt Ứng Thiên chợt lóe lên thần sắc khác thường, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt y cứng đờ.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, liền biết y chắc là nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy hắn ra lệnh Ứng Thiên tỉnh lại, kết quả là cảnh đối phương giả bộ hôn mê.
Lục lão còn dùng ánh mắt đặc biệt nóng bỏng nhìn Mục Trường Sinh.
Ứng Thiên ngồi trên băng ghế lim, thấy bộ dáng Lục lão kích động nhìn Mục Trường Sinh, chà xát cánh tay, dường như muốn đem da gà chà xuống, “Lão già, chú ý hình tượng đại sư.”
Lục lão theo phản xạ ngồi ngay ngắn người lại, ánh mắt vô cùng hòa ái nhìn Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh nhìn thẳng hai mắt lão nhân lộ ra tinh quang, mở miệng nói: “Chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, bất luận điều kiện nào ông cũng có thể đưa ra.”
“Thật sự?” Đáy mắt Lục lão lóe lên tinh quang.
“Thật sự.” Mục Trường Sinh nghiêm túc đáp.
“Điều kiện của ông là con thành thành thật thật mà làm mười cái nhiệm vụ đồng minh ban bố, tập hợp nguyên liệu, đến đây để ông luyện chế một pháp khí thích hợp cho con.” Lục lão cười ha hả nói.
Trong chốc lát Mục Trường Sinh cho là mình nghe lầm, hắn không xác định nói: “Ông mới vừa nói…”
“Con không có nghe lầm.” Lục lão vung vung tay, cười đến giảo hoạt, “Làm xong mười cái nhiệm vụ đồng minh, ông sẽ đem thứ đó cho con.”
Mục Trường Sinh mặt không đổi sắc nhìn Lục lão, nội tâm lại nghĩ ông già này hình như hơi hồ đồ.
Lục lão vẫn cứ cười híp mắt nhìn hắn, bộ dáng hoàn toàn không hề bị lay động, tựa như thật sự không biết mười nhiệm vụ đồng minh tuyên bố cho người mới và một lần ngôn linh gần như vô điều kiện so ra khác nhau ở chỗ nào.
Một mảnh yên lặng, Mục Trường Sinh đứng lên nói: “Được, con chấp nhận. Khi nào thì bắt đầu?”
Lục lão liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lắc đầu nói, “Hiện tại không được, thị trường giao dịch có thời gian hạn chế, từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, giờ đã chạng vạng tối, mấy đứa có qua, cũng không tìm được thứ gì, ngày mai mấy đứa lại đây sớm một chút, đại khái có thể tìm được một ít chuyện tốt.”
Mục Trường Sinh nghe vậy liếc mắt nhìn ra cửa một cái, chỉ thấy bầu trời đã nhuộm thành màu cam vàng ấm áp, du khách trên đường cũng ít đi rất nhiều, hóa ra bất tri bất giác, đã đến chạng vạng…
Đợi đến khi Mục Trường Sinh và Ứng Thiên rời đi, Lục lão lấy hộp gỗ đàn hương từ trên kệ hàng hóa. Hộp vừa mở ra, chất lỏng bích lục trong suốt ở bên trong đập vào đáy mắt.
Nhậm Thiên Lý còn ở lại trong cửa hàng, thấy đồ vật được Lục lão nâng trong tay, tỏa ra thanh quang óng ánh, thở một hơi nói: “Đây là cái gì? Thật thoải mái!” Đúng, rất thoải mái, từ khi hộp mở ra, một luồng linh lực nồng nặc bốc hơi tản ra, quanh quẩn cả phòng, Nhậm Thiên Lý hít một hơi thật sâu, linh khí thuần túy đi vào phế phủ, giống như trong nháy mắt tẩy đi tất cả bệnh căn trong cơ thể, hắn cảm thấy cả người thoải mái hơn.
Nhậm Thiên Lý không nhịn được lộ ra một nụ cười thích thú.
Lục lão liếc mắt nhìn hắn, lại thở dài.
Nhậm Thiên Lý cẩn thận từng li từng tí đã quen, thấy thế lập tức cúi đầu, cảm thấy có lẽ mình đã nói sai cái gì.
Lục lão an ủi một câu, “Chuyện không liên quan tới con, ông chỉ là nghĩ đến người trẻ tuổi mới đến kia kia.” Ông nhìn đồ vật trong tay, nói tiếp: “Đây là Thiên Sơn ngọc tủy.” Nghĩ đến đứa bé trước mắt này mới vừa thức tỉnh không bao lâu, Lục lão giải thích: “Cái gọi là Thiên Sơn cũng không phải nghĩa là ngọn núi nào đó trong thực tế, mà là ý chỉ linh khí nồng đậm sinh ra rất nhiều Linh Ngọc Linh Sơn, mà Thiên Sơn ngọc tủy, chính là tinh hoa rút từ hạch tâm Linh Sơn. Người quanh năm đắm chìm trong linh khí có thể càng thêm khỏe mạnh trường thọ, đây là linh khí thuần túy nhất ngưng tụ thành ngọc tủy tất nhiên hiệu quả càng cao hơn.”
Lão nhân nói, thở dài, “Người trẻ tuổi kia thân thể không được tốt!” Mà năng lực Ngôn linh gần như nghịch thiên như vậy, làm sao có thể dễ dàng lấy được? Người trẻ tuổi kia, hẳn là bỏ ra đánh đổi cực kỳ nặng mới có thể giác tỉnh…
Lúc đi ra cửa hàng của Lục lão, bầu trời đã hoàn toàn hóa đen, đèn trong thành thị đồng thời sáng lên, ánh sáng từ biển hiệu cửa hàng ven đường lấp lóe trong màn đêm.
Mục Trường Sinh còn muốn ngắm vài nơi khác ở phố đồ cổ, lại nghe Ứng Thiên nói: “Trong nhà chỉ còn dư lại một bao thuốc, đêm nay uống sáng sớm ngày mai cũng chưa có, chúng ta còn phải đi một chuyến đến phòng khám của Lưu đại phu.”
Nghe đến hai chữ “Trong nhà” này, ánh mắt Mục Trường Sinh không dấu vết dừng một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra phố đồ cổ, trải qua chuyện hồi sáng, ai cũng không muốn lại ngồi xe buýt, vì vậy Ứng Thiên lập tức gọi taxi ở ven đường, báo địa chỉ phòng khám bệnh.
Xe taxi chạy dọc theo đường cái bằng phẳng, nửa giờ sau, xe ngừng lại trước phòng khám bệnh, tuy rằng đèn sáng bên trong phòng khám, thế nhưng cửa thủy tinh thật dày khóa lại từ bên ngoài, bên trong hiển nhiên không có người.
“Ôi chao? Vinh ca không phải nói phòng khám bệnh này cũng là nhà Lưu đại phu, ông ấy mỗi ngày chín giờ tối mới có thể đóng cửa sao?” Biểu tình Ứng Thiên vốn vô cùng thoải mái sau khi nhìn thấy cửa bị khóa thì cứng lại trong nháy mắt.”Vậy phải làm sao bây giờ? Lưu đại phu là tạm thời rời đi hay là…”
“Chàng trai, các cháu là tìm đến lão Lưu xem bệnh hả?” Ứng Thiên đang khổ não, bỗng nhiên nghe được thanh âm này, lập tức xoay người nhìn lại, nhìn thấy một bác gái trung niên đang cầm theo một túi đồ đứng cách đó không xa, tò mò nhìn bọn họ.
Ứng Thiên lập tức đến gần, kéo khóe miệng, cười vừa xán lạn vừa lễ phép, hỏi bà: “Đúng vậy, dì này, dì có biết Lưu đại phu đi đâu không? Ông ấy không phải chín giờ tối mới đóng cửa sao?”
Đèn trước phòng khám bệnh không phải rất sáng, bác gái mới vừa rồi chỉ liếc vội một cái, chỉ cảm thấy chàng trai này lớn lên đĩnh đạc chỉnh tề, đợi đến khi người tới trước mặt mình, vừa nhiệt tình vừa lễ phép nở nụ cười, ánh mắt bà cũng sắp bị khuôn mặt tươi cười này gây choáng đến hôn mê, thầm nghĩ đây là con cái nhà ai, dung mạo so với minh tinh điện ảnh còn anh tuấn hơn! Lập tức liền nhiệt tình mấy phần, nói: “A, lão Lưu nha, vậy mấy đứa ngày hôm nay cũng đừng đợi. Ông ta đi bệnh viện thăm con trai rồi.”
“Thăm con trai?” Ứng Thiên hỏi: “Con trai Lưu đại phu làm sao vậy?”
Bác gái kia nghe thế thổn thức một câu, “Thực sự là nghiệp chướng, con trai ông ấy đã hơn hai mươi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, hồi trước cũng không biết xảy ra chuyện gì, biến thành người thực vật phải vào bệnh viện. Lão Lưu lớn tuổi, chỗ khám bệnh này cũng không có thiết bị này nọ, không thể làm gì khác hơn là đem con trai giao cho bệnh viện, thỉnh hộ lý chăm sóc, ban ngày xem bệnh ở phòng khám, buổi tối đi bệnh viện chăm sóc nó.”
Ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, hỏi: “Con trai Lưu đại phu gọi là Lưu Tam?”
Bác gái kinh ngạc nói: “Ôi chao, làm sao cháu biết?”
“Vậy dì có thể nói cho tụi con biết con trai Lưu đại phu nằm ở phòng nào bệnh viện nào không? Lưu đại phu điều trị thân thể của anh cháu, tụi cháu muốn đi thăm con trai ông ấy.” Ứng Thiên lập tức đem đề tài chuyển trở về.
Bác gái đưa ánh mắt quay lại người Ứng Thiên, trả lời: “Chính là bệnh viện lớn nhất ở trung tâm, cụ thể ở phòng nào dì cũng không rõ, có điều mấy đứa hỏi một chút ở quầy lễ tân là biết.”
“Cảm ơn dì ạ!” Ứng Thiên nở nụ cười xán lạn, hai hàm răng trắng sáng chỉnh tề, bác gái cảm thấy mắt mình lại lóe một cái, chóng mặt gật đầu nói: “Tốt, mấy đứa đi thăm cũng được.”
…
Hai người rời phòng khám Lưu đại phu, Ứng Thiên liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh mặt mày trầm tĩnh, giống như lơ đãng hỏi một câu, “Mộc ca biết con trai Lưu đại phu?”
Mục Trường Sinh nói: “Từng gặp một lần.” Lưu Tam chính là tên côn đồ bị sưu hồn ngày hắn mới vừa tới thế giới này. Sưu hồn đối với một người bình thường thì tổn thương rất lớn, nhẹ thì hôn mê mấy tháng, nặng thì một đời ngu dại, Lưu Tam hẳn là loại trước.
“Ồ.” Ứng Thiên đáp một tiếng, còn muốn nói cái gì nữa, Mục Trường Sinh nhân tiện nói: “Đêm nay đi về trước, ngày mai trở lại lấy thuốc.”
“Được.” Ứng Thiên cười nói: “Đêm nay thực đơn là sườn kho, cá dấm đường, canh gà hầm củ từ còn có tôm cầu cung bảo. Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị xong, trở về rất nhanh là có thể nấu xong.”
Mục Trường Sinh: “…” Đột nhiên cảm giác thấy mình hình như rất đói.
Hắn nhìn thanh niên đứng trước mặt hắn, mái tóc đen của đối phương dưới đèn đường ánh lên một tầng sáng bạc nhu hòa, khuôn mặt tinh xảo như một bức họa, giữa hai hàng lông mày bừng bừng anh khí, cho dù khuôn mặt nhìn qua quá mức tuấn mỹ, nhưng sẽ không khiến người cảm thấy được nửa phần nữ khí, mà ánh mắt đối phương nhìn hắn, thủy chung lưu luyến nhu hòa như thanh tuyền ánh nguyệt…
Mục Trường Sinh đột nhiên nhớ tới khi y cười ha ha, trên mặt hắn không quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng nghĩ, nếu như người này nguyện ý vẫn luôn ở bên người nấu cơm cho hắn, vô luận đối phương muốn cái gì, chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn đều nguyện ý đáp ứng.
Nhưng mà sau một khắc ý tưởng này nhô ra, Mục Trường Sinh hồi thần, hắn theo bản năng hoài nghi mình mới vừa rồi bị thứ gì phụ thân, nếu không làm sao sẽ có loại ý nghĩ gần như hoang đường này? …
Sau khi trở lại nhà trọ, kế hoạch ban đầu của Mục Trường Sinh là sáng sớm ngày thứ hai đi phòng khám của Lưu đại phu lấy thuốc, thuận tiện đánh thức Lưu Tam. Ai ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hừng đông ngày thứ hai hắn bị một cú điện thoại đánh thức.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên dãy số xa lạ. Mục Trường Sinh vừa tiếp, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ của một cô gái, “Trường Phong ca, Vinh ca xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại ở bệnh viện trung tâm, anh mau đến xem xem…”
Vinh Thành xảy ra tai nạn xe cộ? Ánh mắt Mục Trường Sinh chìm xuống, “Cô là ai?”
“Em là Phạm Vân Hân a! Trường Phong ca, anh có tỉnh ngủ không?”
Phạm Vân Hân chính là nghệ nhận hiện tại Vinh Thành mang theo, Mục Trường Sinh đối với tên gọi này cũng coi như là quen biết, “Được, tôi bây giờ lập tức qua.”
Cúp điện thoại, Mục Trường Sinh lập tức nghĩ tới nữ quỷ quấn bên người Vinh Thành.
Không đúng, trên người cái ma nữ kia không có nửa điểm lệ khí, tuy rằng đi theo bên người Vinh Thành, thế nhưng cũng không có ý muốn thương tổn anh ta, sao lại thế… Lẽ nào thật chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Mục Trường Sinh lập tức đứng dậy rửa mặt, tùy ý mặc vào một bộ quần áo liền đi ra ngoài.
“Anh muốn đi ra ngoài?” Tay mới vừa đặt tại lên tay cần, âm thanh Ứng Thiên liền vang lên. Mục Trường Sinh quay đầu nhìn lại, thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng, dưới ánh đèn hơi yếu nơi hành lang, sợi tóc màu đen như ngâm trong ánh bạc, mắt sáng ngời, âm thanh trong sáng, rõ ràng không phải là mới tỉnh ngủ.
Mục Trường Sinh gật đầu đáp: “Vinh Thành xảy ra tai nạn xe cộ, giờ tôi muốn đi một chuyến đến bệnh viện.”
“Con nói thật! Năng lực của con là ngôn linh!” Lục lão không để ý tới râu mép bị mình nhéo đứt, trái lại hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh, giống như lão sắc ma nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nữ, như đại sư phát hiện lương tài mỹ chất.
“Ngôn linh?” Nhậm Thiên Lý có chút mê man nhìn Mục Trường Sinh, một lát sau mới phản ứng được, y nhất thời trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Mục Trường Sinh tràn ngập vẻ khó mà tin nổi cùng sùng bái.
Đáy mắt Ứng Thiên chợt lóe lên thần sắc khác thường, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt y cứng đờ.
Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn y, liền biết y chắc là nhớ lại buổi tối ngày hôm ấy hắn ra lệnh Ứng Thiên tỉnh lại, kết quả là cảnh đối phương giả bộ hôn mê.
Lục lão còn dùng ánh mắt đặc biệt nóng bỏng nhìn Mục Trường Sinh.
Ứng Thiên ngồi trên băng ghế lim, thấy bộ dáng Lục lão kích động nhìn Mục Trường Sinh, chà xát cánh tay, dường như muốn đem da gà chà xuống, “Lão già, chú ý hình tượng đại sư.”
Lục lão theo phản xạ ngồi ngay ngắn người lại, ánh mắt vô cùng hòa ái nhìn Mục Trường Sinh.
Mục Trường Sinh nhìn thẳng hai mắt lão nhân lộ ra tinh quang, mở miệng nói: “Chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, bất luận điều kiện nào ông cũng có thể đưa ra.”
“Thật sự?” Đáy mắt Lục lão lóe lên tinh quang.
“Thật sự.” Mục Trường Sinh nghiêm túc đáp.
“Điều kiện của ông là con thành thành thật thật mà làm mười cái nhiệm vụ đồng minh ban bố, tập hợp nguyên liệu, đến đây để ông luyện chế một pháp khí thích hợp cho con.” Lục lão cười ha hả nói.
Trong chốc lát Mục Trường Sinh cho là mình nghe lầm, hắn không xác định nói: “Ông mới vừa nói…”
“Con không có nghe lầm.” Lục lão vung vung tay, cười đến giảo hoạt, “Làm xong mười cái nhiệm vụ đồng minh, ông sẽ đem thứ đó cho con.”
Mục Trường Sinh mặt không đổi sắc nhìn Lục lão, nội tâm lại nghĩ ông già này hình như hơi hồ đồ.
Lục lão vẫn cứ cười híp mắt nhìn hắn, bộ dáng hoàn toàn không hề bị lay động, tựa như thật sự không biết mười nhiệm vụ đồng minh tuyên bố cho người mới và một lần ngôn linh gần như vô điều kiện so ra khác nhau ở chỗ nào.
Một mảnh yên lặng, Mục Trường Sinh đứng lên nói: “Được, con chấp nhận. Khi nào thì bắt đầu?”
Lục lão liếc nhìn sắc trời bên ngoài, lắc đầu nói, “Hiện tại không được, thị trường giao dịch có thời gian hạn chế, từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, giờ đã chạng vạng tối, mấy đứa có qua, cũng không tìm được thứ gì, ngày mai mấy đứa lại đây sớm một chút, đại khái có thể tìm được một ít chuyện tốt.”
Mục Trường Sinh nghe vậy liếc mắt nhìn ra cửa một cái, chỉ thấy bầu trời đã nhuộm thành màu cam vàng ấm áp, du khách trên đường cũng ít đi rất nhiều, hóa ra bất tri bất giác, đã đến chạng vạng…
Đợi đến khi Mục Trường Sinh và Ứng Thiên rời đi, Lục lão lấy hộp gỗ đàn hương từ trên kệ hàng hóa. Hộp vừa mở ra, chất lỏng bích lục trong suốt ở bên trong đập vào đáy mắt.
Nhậm Thiên Lý còn ở lại trong cửa hàng, thấy đồ vật được Lục lão nâng trong tay, tỏa ra thanh quang óng ánh, thở một hơi nói: “Đây là cái gì? Thật thoải mái!” Đúng, rất thoải mái, từ khi hộp mở ra, một luồng linh lực nồng nặc bốc hơi tản ra, quanh quẩn cả phòng, Nhậm Thiên Lý hít một hơi thật sâu, linh khí thuần túy đi vào phế phủ, giống như trong nháy mắt tẩy đi tất cả bệnh căn trong cơ thể, hắn cảm thấy cả người thoải mái hơn.
Nhậm Thiên Lý không nhịn được lộ ra một nụ cười thích thú.
Lục lão liếc mắt nhìn hắn, lại thở dài.
Nhậm Thiên Lý cẩn thận từng li từng tí đã quen, thấy thế lập tức cúi đầu, cảm thấy có lẽ mình đã nói sai cái gì.
Lục lão an ủi một câu, “Chuyện không liên quan tới con, ông chỉ là nghĩ đến người trẻ tuổi mới đến kia kia.” Ông nhìn đồ vật trong tay, nói tiếp: “Đây là Thiên Sơn ngọc tủy.” Nghĩ đến đứa bé trước mắt này mới vừa thức tỉnh không bao lâu, Lục lão giải thích: “Cái gọi là Thiên Sơn cũng không phải nghĩa là ngọn núi nào đó trong thực tế, mà là ý chỉ linh khí nồng đậm sinh ra rất nhiều Linh Ngọc Linh Sơn, mà Thiên Sơn ngọc tủy, chính là tinh hoa rút từ hạch tâm Linh Sơn. Người quanh năm đắm chìm trong linh khí có thể càng thêm khỏe mạnh trường thọ, đây là linh khí thuần túy nhất ngưng tụ thành ngọc tủy tất nhiên hiệu quả càng cao hơn.”
Lão nhân nói, thở dài, “Người trẻ tuổi kia thân thể không được tốt!” Mà năng lực Ngôn linh gần như nghịch thiên như vậy, làm sao có thể dễ dàng lấy được? Người trẻ tuổi kia, hẳn là bỏ ra đánh đổi cực kỳ nặng mới có thể giác tỉnh…
Lúc đi ra cửa hàng của Lục lão, bầu trời đã hoàn toàn hóa đen, đèn trong thành thị đồng thời sáng lên, ánh sáng từ biển hiệu cửa hàng ven đường lấp lóe trong màn đêm.
Mục Trường Sinh còn muốn ngắm vài nơi khác ở phố đồ cổ, lại nghe Ứng Thiên nói: “Trong nhà chỉ còn dư lại một bao thuốc, đêm nay uống sáng sớm ngày mai cũng chưa có, chúng ta còn phải đi một chuyến đến phòng khám của Lưu đại phu.”
Nghe đến hai chữ “Trong nhà” này, ánh mắt Mục Trường Sinh không dấu vết dừng một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đi ra phố đồ cổ, trải qua chuyện hồi sáng, ai cũng không muốn lại ngồi xe buýt, vì vậy Ứng Thiên lập tức gọi taxi ở ven đường, báo địa chỉ phòng khám bệnh.
Xe taxi chạy dọc theo đường cái bằng phẳng, nửa giờ sau, xe ngừng lại trước phòng khám bệnh, tuy rằng đèn sáng bên trong phòng khám, thế nhưng cửa thủy tinh thật dày khóa lại từ bên ngoài, bên trong hiển nhiên không có người.
“Ôi chao? Vinh ca không phải nói phòng khám bệnh này cũng là nhà Lưu đại phu, ông ấy mỗi ngày chín giờ tối mới có thể đóng cửa sao?” Biểu tình Ứng Thiên vốn vô cùng thoải mái sau khi nhìn thấy cửa bị khóa thì cứng lại trong nháy mắt.”Vậy phải làm sao bây giờ? Lưu đại phu là tạm thời rời đi hay là…”
“Chàng trai, các cháu là tìm đến lão Lưu xem bệnh hả?” Ứng Thiên đang khổ não, bỗng nhiên nghe được thanh âm này, lập tức xoay người nhìn lại, nhìn thấy một bác gái trung niên đang cầm theo một túi đồ đứng cách đó không xa, tò mò nhìn bọn họ.
Ứng Thiên lập tức đến gần, kéo khóe miệng, cười vừa xán lạn vừa lễ phép, hỏi bà: “Đúng vậy, dì này, dì có biết Lưu đại phu đi đâu không? Ông ấy không phải chín giờ tối mới đóng cửa sao?”
Đèn trước phòng khám bệnh không phải rất sáng, bác gái mới vừa rồi chỉ liếc vội một cái, chỉ cảm thấy chàng trai này lớn lên đĩnh đạc chỉnh tề, đợi đến khi người tới trước mặt mình, vừa nhiệt tình vừa lễ phép nở nụ cười, ánh mắt bà cũng sắp bị khuôn mặt tươi cười này gây choáng đến hôn mê, thầm nghĩ đây là con cái nhà ai, dung mạo so với minh tinh điện ảnh còn anh tuấn hơn! Lập tức liền nhiệt tình mấy phần, nói: “A, lão Lưu nha, vậy mấy đứa ngày hôm nay cũng đừng đợi. Ông ta đi bệnh viện thăm con trai rồi.”
“Thăm con trai?” Ứng Thiên hỏi: “Con trai Lưu đại phu làm sao vậy?”
Bác gái kia nghe thế thổn thức một câu, “Thực sự là nghiệp chướng, con trai ông ấy đã hơn hai mươi, cả ngày không làm việc đàng hoàng, hồi trước cũng không biết xảy ra chuyện gì, biến thành người thực vật phải vào bệnh viện. Lão Lưu lớn tuổi, chỗ khám bệnh này cũng không có thiết bị này nọ, không thể làm gì khác hơn là đem con trai giao cho bệnh viện, thỉnh hộ lý chăm sóc, ban ngày xem bệnh ở phòng khám, buổi tối đi bệnh viện chăm sóc nó.”
Ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, hỏi: “Con trai Lưu đại phu gọi là Lưu Tam?”
Bác gái kinh ngạc nói: “Ôi chao, làm sao cháu biết?”
“Vậy dì có thể nói cho tụi con biết con trai Lưu đại phu nằm ở phòng nào bệnh viện nào không? Lưu đại phu điều trị thân thể của anh cháu, tụi cháu muốn đi thăm con trai ông ấy.” Ứng Thiên lập tức đem đề tài chuyển trở về.
Bác gái đưa ánh mắt quay lại người Ứng Thiên, trả lời: “Chính là bệnh viện lớn nhất ở trung tâm, cụ thể ở phòng nào dì cũng không rõ, có điều mấy đứa hỏi một chút ở quầy lễ tân là biết.”
“Cảm ơn dì ạ!” Ứng Thiên nở nụ cười xán lạn, hai hàm răng trắng sáng chỉnh tề, bác gái cảm thấy mắt mình lại lóe một cái, chóng mặt gật đầu nói: “Tốt, mấy đứa đi thăm cũng được.”
…
Hai người rời phòng khám Lưu đại phu, Ứng Thiên liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh mặt mày trầm tĩnh, giống như lơ đãng hỏi một câu, “Mộc ca biết con trai Lưu đại phu?”
Mục Trường Sinh nói: “Từng gặp một lần.” Lưu Tam chính là tên côn đồ bị sưu hồn ngày hắn mới vừa tới thế giới này. Sưu hồn đối với một người bình thường thì tổn thương rất lớn, nhẹ thì hôn mê mấy tháng, nặng thì một đời ngu dại, Lưu Tam hẳn là loại trước.
“Ồ.” Ứng Thiên đáp một tiếng, còn muốn nói cái gì nữa, Mục Trường Sinh nhân tiện nói: “Đêm nay đi về trước, ngày mai trở lại lấy thuốc.”
“Được.” Ứng Thiên cười nói: “Đêm nay thực đơn là sườn kho, cá dấm đường, canh gà hầm củ từ còn có tôm cầu cung bảo. Nguyên liệu tôi đã chuẩn bị xong, trở về rất nhanh là có thể nấu xong.”
Mục Trường Sinh: “…” Đột nhiên cảm giác thấy mình hình như rất đói.
Hắn nhìn thanh niên đứng trước mặt hắn, mái tóc đen của đối phương dưới đèn đường ánh lên một tầng sáng bạc nhu hòa, khuôn mặt tinh xảo như một bức họa, giữa hai hàng lông mày bừng bừng anh khí, cho dù khuôn mặt nhìn qua quá mức tuấn mỹ, nhưng sẽ không khiến người cảm thấy được nửa phần nữ khí, mà ánh mắt đối phương nhìn hắn, thủy chung lưu luyến nhu hòa như thanh tuyền ánh nguyệt…
Mục Trường Sinh đột nhiên nhớ tới khi y cười ha ha, trên mặt hắn không quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng nghĩ, nếu như người này nguyện ý vẫn luôn ở bên người nấu cơm cho hắn, vô luận đối phương muốn cái gì, chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn đều nguyện ý đáp ứng.
Nhưng mà sau một khắc ý tưởng này nhô ra, Mục Trường Sinh hồi thần, hắn theo bản năng hoài nghi mình mới vừa rồi bị thứ gì phụ thân, nếu không làm sao sẽ có loại ý nghĩ gần như hoang đường này? …
Sau khi trở lại nhà trọ, kế hoạch ban đầu của Mục Trường Sinh là sáng sớm ngày thứ hai đi phòng khám của Lưu đại phu lấy thuốc, thuận tiện đánh thức Lưu Tam. Ai ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, hừng đông ngày thứ hai hắn bị một cú điện thoại đánh thức.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên dãy số xa lạ. Mục Trường Sinh vừa tiếp, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ của một cô gái, “Trường Phong ca, Vinh ca xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại ở bệnh viện trung tâm, anh mau đến xem xem…”
Vinh Thành xảy ra tai nạn xe cộ? Ánh mắt Mục Trường Sinh chìm xuống, “Cô là ai?”
“Em là Phạm Vân Hân a! Trường Phong ca, anh có tỉnh ngủ không?”
Phạm Vân Hân chính là nghệ nhận hiện tại Vinh Thành mang theo, Mục Trường Sinh đối với tên gọi này cũng coi như là quen biết, “Được, tôi bây giờ lập tức qua.”
Cúp điện thoại, Mục Trường Sinh lập tức nghĩ tới nữ quỷ quấn bên người Vinh Thành.
Không đúng, trên người cái ma nữ kia không có nửa điểm lệ khí, tuy rằng đi theo bên người Vinh Thành, thế nhưng cũng không có ý muốn thương tổn anh ta, sao lại thế… Lẽ nào thật chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Mục Trường Sinh lập tức đứng dậy rửa mặt, tùy ý mặc vào một bộ quần áo liền đi ra ngoài.
“Anh muốn đi ra ngoài?” Tay mới vừa đặt tại lên tay cần, âm thanh Ứng Thiên liền vang lên. Mục Trường Sinh quay đầu nhìn lại, thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng, dưới ánh đèn hơi yếu nơi hành lang, sợi tóc màu đen như ngâm trong ánh bạc, mắt sáng ngời, âm thanh trong sáng, rõ ràng không phải là mới tỉnh ngủ.
Mục Trường Sinh gật đầu đáp: “Vinh Thành xảy ra tai nạn xe cộ, giờ tôi muốn đi một chuyến đến bệnh viện.”
Danh sách chương