Dịch & biên: †Ares†
oOo
Giờ Ngọ, ánh nắng mặt trời chói chang, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngồi xổm trên tảng đá, hai cặp mắt ưu sầu nhìn về phía tông chủ và Diệp Thiếu Thiên đang không ngừng cười nói chuyện trò.
- Sư điệt, sư thúc tiễn tới đây, sau này nếu trong ngoại môn có gì không vui thì cứ lên chỗ sư thúc ở chơi mấy ngày.
Lâm Phàm tươi cười nói.
- Nhất định, Lâm sư thúc, sư điệt xin cáo lui trước.
Hiện giờ Diệp Thiếu Thiên không còn một chút oán hận nào với Lâm Phàm, ngược lại cảm động không thôi.
Trong mắt Diệp Thiếu Thiên, Lâm sư thúc là chân tâm thật ý với mình, nếu mình còn oán hận Lâm sư thúc thì đúng là cả súc sinh cũng không bằng.
- Sư điệt đi cẩn thận, khi nào hết đan dược thì cứ nói với sư thúc một tiếng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng, gặp lại sư thúc.
....
Nhìn thấy của thân ảnh Diệp Thiếu Thiên dần dần biến mất, thần sắc hòa nhã bình thản của Lâm Phàm lập tức đổi sang vẻ tiện tiện.
Hỏi thế gian ai là vua diễn xuất, không phải Lâm Phàm ta thì còn kẻ nào dám nhận.
Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy hai người Trương Nhị Cẩu vẫn đang ngồi không nhúc nhích thì vẫy vẫy tay:
- Lại đây.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác tung tăng chạy tới.
- Tông chủ, Nhị Cẩu quá phục ngài, chỉ một kế nhỏ thôi đã khiến kẻ ngang ngược như Diệp Thiếu Thiên phải cảm động đến rơi nước mắt.
Trương Nhị Cẩu liến thoắng ‘vỗ mông ngựa’, giống như trong trời đất lúc này chỉ còn tiếng của Nhị Cẩu.
(*Vỗ mông ngựa: ý nịnh nọt, mượn câu trong Lộc Đỉnh Ký)
Phong Bất Giác thì cố nghển cổ nhìn xem bóng người kia đâu, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Xem bộ dáng Diệp Thiếu Thiên này là trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của tông chủ.
(*Ngũ Chỉ sơn: ví von năm ngón tay, tức trốn không khỏi bàn tay)
Thế nhưng hắn càng hưng phấn nhiều hơn, giống như sắp nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên đi theo tông chủ thì sẽ phải ở vế dưới mình. Loại cảm giác này nghĩ thôi đã thật kích thích.
Lâm Phàm liếc xéo Trương Nhị Cẩu một cái:
- Cái gì gọi là thực hiện kế nhỏ, bản tông chủ là thật lòng. Nghe, sau này các ngươi cũng phải nhớ kỹ, trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần có một trái tim khoan dung thì không sợ không cảm hóa được người.
- Rõ! Lời dạy của tông chủ thật quá chí lý, đệ tử sẽ lập tức ghi vào sổ tay, sau này coi nó là bảo vật gia truyền, mãi mãi truyền lưu xuống.
- Ài…
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm giác mình sau này rất có thể sẽ mê muội trong lời ngon tiếng ngọt của Trương Nhị Cẩu.
Nếu mặt mũi Trương Nhị Cẩu hài hòa hơn một chút, có lẽ đã không cần lăn lộn ở vị trí đệ tử tạp dịch lâu đến thế.
Bằng da mặt cùng công phu vỗ mông ngựa này, Lâm Phàm không thể thừa nhận không bằng a…
- Được rồi, hai người các ngươi chuẩn bị đi, theo bản tông xuống núi làm một việc. Tông môn có thể quật khởi hay không là dựa vào việc này.
Lâm Phàm nhìn trời, một cỗ bức khí phóng lên cao. Hai người Trương Nhị Cẩu lập tức thu hồi vẻ đùa giỡn, sau đó làm giống như Lâm Phàm, thần sắc nghiêm túc nhìn về mặt trời.
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến vạt áo tung bay, lá bụi mù mịt.
....
Xuống chân núi Vô Danh phong, đến nơi đệ tử ngoại môn hay giao dịch.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngây ngốc đứng ở nơi đó, không rõ tông chủ muốn làm gì.
- Tông chủ, chúng ta sẽ làm gì? Trương Nhị Cẩu vốn nghĩ tông chủ sẽ dẫn bọn hắn đi ăn nhậu, không ngờ lại đứng ở đây, gì cũng không làm.
Lâm Phàm lấy ra một lá cờ lớn đã chuẩn bị từ trước, giao cho Trương Nhị Cẩu, sau đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hai người, hờ hững nói:
- Thuật luyện đan của bản tông không thua bất cứ ai, mà hiện giờ tông môn đang phát triển, đương nhiên phải đánh bóng tên tuổi, cho nên ta muốn hai người đứng đây tuyên truyền.
- Muốn luyện đan hãy lên Vô Danh phong, giá tốt chất lượng cao, ba phần tài liệu một lò đan, chỉ lấy một thành tiền công.
Lâm Phàm nói.
- Hả…
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nhìn Lâm Phàm, sau đó hai người vỗ đùi. Đúng vậy, hiện tại Thánh Ma Tông còn không có danh khí gì, ngoại trừ đệ tử Thánh Ma Tông thì chẳng còn ai biết tới tông môn này.
Giờ lấy kỹ thuật luyện đan của tông chủ để lăng xê, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Tông chủ, nhưng mà chỉ lấy tiền công một thành có phải là quá tiện nghi không? Đệ tử nghe nói Đan Đỉnh phong ít nhất cũng lấy sáu thành, hơn nữa tài liệu cần mười phần trở lên.
Phong Bất Giác nói.
Ba phần tài liệu một lò đan, xác suất thành công này quá cao, hơn nữa tiền công cũng quá thấp.
Đúng lúc này, hai người đột nhiên phát hiện khí tức của tông chủ thay đổi, nhất là vẻ mặt lại càng biến thành vô cùng đau lòng.
- Đan Đỉnh phong này hoàn toàn là bóc lột đệ tử. Đệ tử ngoại môn vì những tài liệu kia, không biết đã trải qua bao nhiêu cay đắng, cuối cùng còn bị người khác bóc lột. Loại hành vi này, bản tông làm không được. Được rồi, không nói nhiều nữa, bản tông trở lại núi chờ tin tức tốt của các ngươi.
Lâm Phàm vung ống tay áo, trở lại Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái:
- Sư đệ, đệ tin lời tông chủ nói không?
- Vậy huynh tin không?
Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
- Tuy tông chủ là thần tượng của Trương Nhị Cẩu ta, nhưng lời từ miệng tông chủ, dù là một chữ ta cũng không tin.
Trương Nhị Cẩu nói.
- Sư huynh, đệ tin tưởng tông chủ, cho nên đợi lát nữa trở về đệ sẽ nói lại lời huynh cho tông chủ nghe.
Phong Bất Giác nhìn Trương Nhị Cẩu nói.
Trương Nhị Cẩu biến sắc, sau đó âu sầu nói:
- Sư đệ, đệ thay đổi rồi.
- Sư huynh, huynh cũng vậy.
- Không nói nhảm nữa, bắt đầu tuyên truyền thôi.
....
Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy hắn đã biết mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ, nhưng lại thiếu một cơ hội để tới thám hiểm mấy hiểm địa này.
Hiện giờ Lâm Phàm cũng không dám tùy tiện ra khỏi tông. Ai biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vừa ra ngoài đã gặp phải cường giả nghịch thiên, trực tiếp bị đối phương một chưởng đập chết thì biết tìm ai mà khóc.
Cho nên trước hết cứ tu luyện cho tốt đã.
Lãng Triều Kình tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể có chín tầng kình lực chồng chất. Không nhiều lời nữa, cứ luyện tới chín tầng rồi tính sau.
Giờ khắc này Lâm Phàm nhắm mắt, sau đó giống xòe bàn tay ra đập xuống không khí giống như đập muỗi.
"Đinh, chúc mừng gia tăng exp Lãng Triều Kình."
....
Cứ tùy tiện vỗ một chưởng là exp của Lãng Triều Kình sẽ tăng, công pháp này đối với Lâm Phàm thật sự là rất đơn giản.
"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được hai tầng kình lực."
....
"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được ba tầng kình lực."
....
Trong lúc Lâm Phàm đang ngoan ngoãn tu luyện, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng mải miết tuyên truyền đến sục sôi ngất trời.
Hai người cực kỳ tín nhiệm trình độ luyện đan của tông chủ. Không nói đâu xa, chỉ Đại Phàm Ca kia đã không phải người bình thường có khả năng luyện chế ra.
Thế nhưng tình huống lúc này lại làm cho hai người cảm giác có cái gì đó không đúng.
-----oo0oo-----
oOo
Giờ Ngọ, ánh nắng mặt trời chói chang, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngồi xổm trên tảng đá, hai cặp mắt ưu sầu nhìn về phía tông chủ và Diệp Thiếu Thiên đang không ngừng cười nói chuyện trò.
- Sư điệt, sư thúc tiễn tới đây, sau này nếu trong ngoại môn có gì không vui thì cứ lên chỗ sư thúc ở chơi mấy ngày.
Lâm Phàm tươi cười nói.
- Nhất định, Lâm sư thúc, sư điệt xin cáo lui trước.
Hiện giờ Diệp Thiếu Thiên không còn một chút oán hận nào với Lâm Phàm, ngược lại cảm động không thôi.
Trong mắt Diệp Thiếu Thiên, Lâm sư thúc là chân tâm thật ý với mình, nếu mình còn oán hận Lâm sư thúc thì đúng là cả súc sinh cũng không bằng.
- Sư điệt đi cẩn thận, khi nào hết đan dược thì cứ nói với sư thúc một tiếng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng, gặp lại sư thúc.
....
Nhìn thấy của thân ảnh Diệp Thiếu Thiên dần dần biến mất, thần sắc hòa nhã bình thản của Lâm Phàm lập tức đổi sang vẻ tiện tiện.
Hỏi thế gian ai là vua diễn xuất, không phải Lâm Phàm ta thì còn kẻ nào dám nhận.
Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy hai người Trương Nhị Cẩu vẫn đang ngồi không nhúc nhích thì vẫy vẫy tay:
- Lại đây.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác tung tăng chạy tới.
- Tông chủ, Nhị Cẩu quá phục ngài, chỉ một kế nhỏ thôi đã khiến kẻ ngang ngược như Diệp Thiếu Thiên phải cảm động đến rơi nước mắt.
Trương Nhị Cẩu liến thoắng ‘vỗ mông ngựa’, giống như trong trời đất lúc này chỉ còn tiếng của Nhị Cẩu.
(*Vỗ mông ngựa: ý nịnh nọt, mượn câu trong Lộc Đỉnh Ký)
Phong Bất Giác thì cố nghển cổ nhìn xem bóng người kia đâu, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Xem bộ dáng Diệp Thiếu Thiên này là trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của tông chủ.
(*Ngũ Chỉ sơn: ví von năm ngón tay, tức trốn không khỏi bàn tay)
Thế nhưng hắn càng hưng phấn nhiều hơn, giống như sắp nhìn thấy Diệp Thiếu Thiên đi theo tông chủ thì sẽ phải ở vế dưới mình. Loại cảm giác này nghĩ thôi đã thật kích thích.
Lâm Phàm liếc xéo Trương Nhị Cẩu một cái:
- Cái gì gọi là thực hiện kế nhỏ, bản tông chủ là thật lòng. Nghe, sau này các ngươi cũng phải nhớ kỹ, trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ cần có một trái tim khoan dung thì không sợ không cảm hóa được người.
- Rõ! Lời dạy của tông chủ thật quá chí lý, đệ tử sẽ lập tức ghi vào sổ tay, sau này coi nó là bảo vật gia truyền, mãi mãi truyền lưu xuống.
- Ài…
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cảm giác mình sau này rất có thể sẽ mê muội trong lời ngon tiếng ngọt của Trương Nhị Cẩu.
Nếu mặt mũi Trương Nhị Cẩu hài hòa hơn một chút, có lẽ đã không cần lăn lộn ở vị trí đệ tử tạp dịch lâu đến thế.
Bằng da mặt cùng công phu vỗ mông ngựa này, Lâm Phàm không thể thừa nhận không bằng a…
- Được rồi, hai người các ngươi chuẩn bị đi, theo bản tông xuống núi làm một việc. Tông môn có thể quật khởi hay không là dựa vào việc này.
Lâm Phàm nhìn trời, một cỗ bức khí phóng lên cao. Hai người Trương Nhị Cẩu lập tức thu hồi vẻ đùa giỡn, sau đó làm giống như Lâm Phàm, thần sắc nghiêm túc nhìn về mặt trời.
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến vạt áo tung bay, lá bụi mù mịt.
....
Xuống chân núi Vô Danh phong, đến nơi đệ tử ngoại môn hay giao dịch.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngây ngốc đứng ở nơi đó, không rõ tông chủ muốn làm gì.
- Tông chủ, chúng ta sẽ làm gì? Trương Nhị Cẩu vốn nghĩ tông chủ sẽ dẫn bọn hắn đi ăn nhậu, không ngờ lại đứng ở đây, gì cũng không làm.
Lâm Phàm lấy ra một lá cờ lớn đã chuẩn bị từ trước, giao cho Trương Nhị Cẩu, sau đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hai người, hờ hững nói:
- Thuật luyện đan của bản tông không thua bất cứ ai, mà hiện giờ tông môn đang phát triển, đương nhiên phải đánh bóng tên tuổi, cho nên ta muốn hai người đứng đây tuyên truyền.
- Muốn luyện đan hãy lên Vô Danh phong, giá tốt chất lượng cao, ba phần tài liệu một lò đan, chỉ lấy một thành tiền công.
Lâm Phàm nói.
- Hả…
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác nhìn Lâm Phàm, sau đó hai người vỗ đùi. Đúng vậy, hiện tại Thánh Ma Tông còn không có danh khí gì, ngoại trừ đệ tử Thánh Ma Tông thì chẳng còn ai biết tới tông môn này.
Giờ lấy kỹ thuật luyện đan của tông chủ để lăng xê, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Tông chủ, nhưng mà chỉ lấy tiền công một thành có phải là quá tiện nghi không? Đệ tử nghe nói Đan Đỉnh phong ít nhất cũng lấy sáu thành, hơn nữa tài liệu cần mười phần trở lên.
Phong Bất Giác nói.
Ba phần tài liệu một lò đan, xác suất thành công này quá cao, hơn nữa tiền công cũng quá thấp.
Đúng lúc này, hai người đột nhiên phát hiện khí tức của tông chủ thay đổi, nhất là vẻ mặt lại càng biến thành vô cùng đau lòng.
- Đan Đỉnh phong này hoàn toàn là bóc lột đệ tử. Đệ tử ngoại môn vì những tài liệu kia, không biết đã trải qua bao nhiêu cay đắng, cuối cùng còn bị người khác bóc lột. Loại hành vi này, bản tông làm không được. Được rồi, không nói nhiều nữa, bản tông trở lại núi chờ tin tức tốt của các ngươi.
Lâm Phàm vung ống tay áo, trở lại Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái:
- Sư đệ, đệ tin lời tông chủ nói không?
- Vậy huynh tin không?
Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
- Tuy tông chủ là thần tượng của Trương Nhị Cẩu ta, nhưng lời từ miệng tông chủ, dù là một chữ ta cũng không tin.
Trương Nhị Cẩu nói.
- Sư huynh, đệ tin tưởng tông chủ, cho nên đợi lát nữa trở về đệ sẽ nói lại lời huynh cho tông chủ nghe.
Phong Bất Giác nhìn Trương Nhị Cẩu nói.
Trương Nhị Cẩu biến sắc, sau đó âu sầu nói:
- Sư đệ, đệ thay đổi rồi.
- Sư huynh, huynh cũng vậy.
- Không nói nhảm nữa, bắt đầu tuyên truyền thôi.
....
Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy hắn đã biết mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ, nhưng lại thiếu một cơ hội để tới thám hiểm mấy hiểm địa này.
Hiện giờ Lâm Phàm cũng không dám tùy tiện ra khỏi tông. Ai biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vừa ra ngoài đã gặp phải cường giả nghịch thiên, trực tiếp bị đối phương một chưởng đập chết thì biết tìm ai mà khóc.
Cho nên trước hết cứ tu luyện cho tốt đã.
Lãng Triều Kình tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể có chín tầng kình lực chồng chất. Không nhiều lời nữa, cứ luyện tới chín tầng rồi tính sau.
Giờ khắc này Lâm Phàm nhắm mắt, sau đó giống xòe bàn tay ra đập xuống không khí giống như đập muỗi.
"Đinh, chúc mừng gia tăng exp Lãng Triều Kình."
....
Cứ tùy tiện vỗ một chưởng là exp của Lãng Triều Kình sẽ tăng, công pháp này đối với Lâm Phàm thật sự là rất đơn giản.
"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được hai tầng kình lực."
....
"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được ba tầng kình lực."
....
Trong lúc Lâm Phàm đang ngoan ngoãn tu luyện, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng mải miết tuyên truyền đến sục sôi ngất trời.
Hai người cực kỳ tín nhiệm trình độ luyện đan của tông chủ. Không nói đâu xa, chỉ Đại Phàm Ca kia đã không phải người bình thường có khả năng luyện chế ra.
Thế nhưng tình huống lúc này lại làm cho hai người cảm giác có cái gì đó không đúng.
-----oo0oo-----
Danh sách chương