Dịch & biên: †Ares†
oOo
Ánh rạng đông lấp ló từ cuối chân trời, báo hiệu một ngày mới đến.
Rất nhiều đệ tử dậy thật sớm, hít sâu không khí trong lành.
- Kẻ chết đâm chết chém nào lại ăn trộm thảo dược trong dược viên rồiiiiii…
Đột ngột có tiếng quát giận dữ vang lên, phá nát sự bình yên của buổi bình minh.
Từ hơn một tháng trước, sau khi dược viên trên Đan Đỉnh phong bị ăn cắp, các đệ tử trông coi dược viên đã nghĩ đủ loại biện pháp để bảo vệ dược viên, đồng thời mỗi đêm đều thay nhau canh gác, hy vọng có thể bắt được tên khốn trộm thảo dược.
Nhưng hơn một tháng qua đi, kẻ trộm vẫn không xuất hiện thêm lần nào. Đám đệ tử Đan Đỉnh phong cho rằng tên khốn này không dám tới nữa, bởi vậy cắt bỏ người trông giữ ban đêm.
Nào ngờ vừa mới rút người về thì lại bị trộm.
Khốn khiếp, ghê tởm, bỉ ổi a.
Nếu phát hiện kẻ trộm là ai, nhất định phải đem hắn bằm thây vạn đoạn.
Đệ tử Đan Đỉnh phong vội kiểm kê, cuối cùng phát hiện, mỗi loại thảo dược đều bị trộm nhưng không có lấy sạch, coi như có lương tâm hơn lần trước, có điều tội vẫn không thể tha.
....
Lúc này, trên Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu lén lút canh giữ ở đường lên núi, nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một bóng người thì lập tức mở to mắt nhìn thật kỹ rồi chạy vội trở về.
- Tông chủ, đến rồi, Diệp Thiếu Thiên đến rồi.
Trương Nhị Cẩu lập tức hô.
Lâm Phàm đang suy nghĩ về đan dược, nghe thế bật người dậy, sau đó lập tức tiến tới cạnh cái lò luyện đan mới sắm, đốt lửa lên, giả vờ đang luyện đan.
....
Bên ngoài, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều làm như không có việc gì, tự mình tu luyện. Khi Diệp Thiếu Thiên lên tới đỉnh núi, Trương Nhị Cẩu vội tiến lên:
- Diệp sư huynh đến chơi!
- Ừm!
Diệp Thiếu Thiên lạnh lùng gật gật đầu.
Đoạn thời gian này, cuộc sống của Diệp Thiếu Thiên rất tự tại, không chỉ tu vi tiến nhanh, ngay cả sinh hoạt về đêm cũng là như lang như hổ, vô cùng đắc ý.
....
- Lâm sư thúc có ở đây không? Diệp Thiếu Thiên hỏi, sau đó nhìn thấy Phong Bất Giác thì lạnh lùng gật gật đầu.
Mà Phong Bất Giác cũng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi làm chuyện của mình.
Hai người này gặp mặt mà không đánh đã là vô cùng may mắn rồi. Đây đều là công lao của Lâm Phàm.
Diệp Thiếu Thiên tuy vẫn cao ngạo như cũ, nhưng đã bớt đi ngang ngược càn rỡ.
- Diệp sư huynh, tông chủ đang ở trong phòng, để đệ dẫn huynh đi.
Trương Nhị Cẩu đã được Lâm Phàm dặn dò kỹ, đương nhiên biết phải làm gì.
- Ừm.
Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu.
Hai người tới trước căn nhà gỗ của Lâm Phàm. Trương Nhị Cẩu nhẩm tính thời gian, vừa muốn mở miệng thì đã nghe có tiếng nói từ bên trong.
- Ài, Thất Tinh Thảo sắp hết rồi, xem ra chỉ có thể tự thân đi hiểm địa tìm thêm.
- Diệp sư điệt còn cần đan dược, tuyệt không thể để Diệp sư điệt thất vọng.
Trương Nhị Cẩu nuốt những lời vừa định nói lại, sau đó liếc trộm sang Diệp Thiếu Thiên.
Mà Diệp Thiếu Thiên cũng sửng sốt, vẻ mặt hơi đổi.
Hắn biết Thất Tinh Thảo, đó là một loại thảo dược sinh trưởng tại một nơi rất nguy hiểm trong tông môn. Nơi đó là một vách núi dựng đứng, còn có vô số Nham Sơn Xà. Loại rắn này đều có tu vi Tiên Thiên trung giai, tuy không cao nhưng sống thành bầy, rất nguy hiểm.
Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, nếu bị bầy rắn này vây lại thì cũng phải bỏ mạng.
Diệp Thiếu Thiên thật không ngờ, Lâm sư thúc mà mình luôn cảnh giác, lại vì muốn luyện đan cho mình mà đi tới hiểm địa này hái thuốc.
Lúc này, tiếng của Lâm Phàm lại vang lên.
- Một lò này chỉ luyện ra ba viên. Không được, đã đáp ứng cho Diệp sư điệt năm viên, sao có thể không giữ lời chứ.
- Thất Tinh Thảo dược tính chí dương chí cương, nếu không có thì bản tông đành dùng tinh huyết thay thế vậy. Tuy là sẽ suy yếu mấy ngày, nhưng tuyệt không thể khiến Diệp sư điệt thất vọng.
Tiếng nói trong phòng ngắt quãng, trong ánh mắt của Diệp Thiếu Thiên đã tràn ngập vẻ không dám tin.
Hắn không thể tin nổi, Lâm sư thúc lại vì luyện đan cho mình mà muốn dùng tới tinh huyết bản thân…
Đối với võ giả, ngoài căn cơ ra thì tinh huyết là thứ quan trọng nhất, nếu mất đi không chỉ làm cơ thể suy yếu mà còn làm dao động căn cơ, lưu lại tai họa ngầm.
- Lần trước lỡ tay làm Diệp sư điệt mất hết mặt mũi trước tất cả đệ tử ngoại môn, thân làm sư thúc thật là không nên thân…
"Xoẹt…"
Vừa lúc đó, từ trong nhà gỗ truyền ra tiếng động giống như rút kiếm. Diệp Thiếu Thiên biến sắc, không nghĩ gì thêm, lập tức đẩy cửa vọt vào.
- Lâm sư thúc, không thể...
Vừa vào nhà, Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm sư thúc đang cầm thanh kiếm để ngang cổ tay, vội vã hét lên.
Hắn không ngờ trong tông còn có người quan tâm tới mình như vậy. Diệp Thiếu Thiên tính cách cao ngạo ngang ngược, gần như không được người yêu quý, mà những người cố ý tiếp cận hắn thì đều là hư tình giả ý, có mưu đồ.
Bởi vì tu luyện thần công, trong vòng ba năm tu vi đại giảm, cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của những người này. Hiện giờ tu vi khôi phục, đương nhiên Diệp Thiếu Thiên càng thêm ngang ngược lạnh lùng.
- Diệp sư điệt, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?
Giờ khắc này sắc mặt Lâm Phàm đầy vẻ kinh hãi, tựa như vô cùng bất ngờ.
- Sư thúc, Diệp Thiếu Thiên có tài có đức gì lại để sư thúc tự tổn tinh huyết, vì Diệp Thiếu Thiên luyện đan như thế chứ.
Diệp Thiếu Thiên giờ phút này quả thật bị Lâm Phàm làm cảm động.
Đã là con người, cho dù là kẻ hung hăng càn quấy nhất thì cũng có lúc bị cảm động.
- Không sao cả, không phải chỉ vài giọt tinh huyết thôi sao. Có thể giúp được sư điệt thì chuyện gì cũng đều đáng cả.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Sư thúc, sư điệt xin lỗi ngài. Vốn sư điệt tưởng sư thúc có mưu đồ, lại không nghĩ sư thúc tốt với ta như vậy. Diệp Thiếu Thiên đứng đây bồi tội với sư thúc.
Diệp Thiếu Thiên cảm động không thôi nói.
Diệp Thiếu Thiên nghe rõ ràng từng câu Lâm Phàm nói ban nãy, trái tim thật lâu chưa từng lay động, ở một khắc này bị Lâm Phàm làm rung lên.
- Diệp sư điệt không nên tự trách, có thể giải quyết bệnh kín cho Diệp sư điệt, bản sư thúc cũng vui mừng. Được rồi, sư điệt đợi một lát, để sư thúc luyện chế thêm hai viên nữa.
Lâm Phàm cảm giác kỹ năng diễn xuất của mình quá pro, có điều còn cần tiếp tục cố gắng.
- Lâm sư thúc, không cần, ba viên đã đủ rồi.
Diệp Thiếu Thiên cả kinh nói.
Người chân tâm thật ý với hắn không có mấy, trước chỉ có Nhược Mộng Vũ, mà hiện giờ còn có thêm Lâm sư thúc.
Bản chất Diệp Thiếu Thiên là một người yếu đuối, luôn cảm giác nhân sinh cô độc. Nhưng hiện giờ Diệp Thiếu Thiên lại không nghĩ rằng, còn có một vị Lâm sư thúc luôn thật tình đối đãi mình, như vậy Diệp Thiếu Thiên sao có thể để sư thúc vì mình bị nạn.
Trương Nhị Cẩu nhìn hai người trong phòng, cuối cùng yên lặng lui ra ngoài.
Hắn hiện tại cần được an ủi, bởi vì tông chủ thật sự là quá vô sỉ. Đồng thời Trương Nhị Cẩu cũng tỏ vẻ bi ai cho Diệp Thiếu Thiên.
Sư huynh, huynh còn quá non. E rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này huynh trốn không thoát bàn tay của tông chủ.
-----oo0oo-----
oOo
Ánh rạng đông lấp ló từ cuối chân trời, báo hiệu một ngày mới đến.
Rất nhiều đệ tử dậy thật sớm, hít sâu không khí trong lành.
- Kẻ chết đâm chết chém nào lại ăn trộm thảo dược trong dược viên rồiiiiii…
Đột ngột có tiếng quát giận dữ vang lên, phá nát sự bình yên của buổi bình minh.
Từ hơn một tháng trước, sau khi dược viên trên Đan Đỉnh phong bị ăn cắp, các đệ tử trông coi dược viên đã nghĩ đủ loại biện pháp để bảo vệ dược viên, đồng thời mỗi đêm đều thay nhau canh gác, hy vọng có thể bắt được tên khốn trộm thảo dược.
Nhưng hơn một tháng qua đi, kẻ trộm vẫn không xuất hiện thêm lần nào. Đám đệ tử Đan Đỉnh phong cho rằng tên khốn này không dám tới nữa, bởi vậy cắt bỏ người trông giữ ban đêm.
Nào ngờ vừa mới rút người về thì lại bị trộm.
Khốn khiếp, ghê tởm, bỉ ổi a.
Nếu phát hiện kẻ trộm là ai, nhất định phải đem hắn bằm thây vạn đoạn.
Đệ tử Đan Đỉnh phong vội kiểm kê, cuối cùng phát hiện, mỗi loại thảo dược đều bị trộm nhưng không có lấy sạch, coi như có lương tâm hơn lần trước, có điều tội vẫn không thể tha.
....
Lúc này, trên Vô Danh phong.
Trương Nhị Cẩu lén lút canh giữ ở đường lên núi, nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một bóng người thì lập tức mở to mắt nhìn thật kỹ rồi chạy vội trở về.
- Tông chủ, đến rồi, Diệp Thiếu Thiên đến rồi.
Trương Nhị Cẩu lập tức hô.
Lâm Phàm đang suy nghĩ về đan dược, nghe thế bật người dậy, sau đó lập tức tiến tới cạnh cái lò luyện đan mới sắm, đốt lửa lên, giả vờ đang luyện đan.
....
Bên ngoài, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đều làm như không có việc gì, tự mình tu luyện. Khi Diệp Thiếu Thiên lên tới đỉnh núi, Trương Nhị Cẩu vội tiến lên:
- Diệp sư huynh đến chơi!
- Ừm!
Diệp Thiếu Thiên lạnh lùng gật gật đầu.
Đoạn thời gian này, cuộc sống của Diệp Thiếu Thiên rất tự tại, không chỉ tu vi tiến nhanh, ngay cả sinh hoạt về đêm cũng là như lang như hổ, vô cùng đắc ý.
....
- Lâm sư thúc có ở đây không? Diệp Thiếu Thiên hỏi, sau đó nhìn thấy Phong Bất Giác thì lạnh lùng gật gật đầu.
Mà Phong Bất Giác cũng chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi làm chuyện của mình.
Hai người này gặp mặt mà không đánh đã là vô cùng may mắn rồi. Đây đều là công lao của Lâm Phàm.
Diệp Thiếu Thiên tuy vẫn cao ngạo như cũ, nhưng đã bớt đi ngang ngược càn rỡ.
- Diệp sư huynh, tông chủ đang ở trong phòng, để đệ dẫn huynh đi.
Trương Nhị Cẩu đã được Lâm Phàm dặn dò kỹ, đương nhiên biết phải làm gì.
- Ừm.
Diệp Thiếu Thiên gật gật đầu.
Hai người tới trước căn nhà gỗ của Lâm Phàm. Trương Nhị Cẩu nhẩm tính thời gian, vừa muốn mở miệng thì đã nghe có tiếng nói từ bên trong.
- Ài, Thất Tinh Thảo sắp hết rồi, xem ra chỉ có thể tự thân đi hiểm địa tìm thêm.
- Diệp sư điệt còn cần đan dược, tuyệt không thể để Diệp sư điệt thất vọng.
Trương Nhị Cẩu nuốt những lời vừa định nói lại, sau đó liếc trộm sang Diệp Thiếu Thiên.
Mà Diệp Thiếu Thiên cũng sửng sốt, vẻ mặt hơi đổi.
Hắn biết Thất Tinh Thảo, đó là một loại thảo dược sinh trưởng tại một nơi rất nguy hiểm trong tông môn. Nơi đó là một vách núi dựng đứng, còn có vô số Nham Sơn Xà. Loại rắn này đều có tu vi Tiên Thiên trung giai, tuy không cao nhưng sống thành bầy, rất nguy hiểm.
Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên đại viên mãn, nếu bị bầy rắn này vây lại thì cũng phải bỏ mạng.
Diệp Thiếu Thiên thật không ngờ, Lâm sư thúc mà mình luôn cảnh giác, lại vì muốn luyện đan cho mình mà đi tới hiểm địa này hái thuốc.
Lúc này, tiếng của Lâm Phàm lại vang lên.
- Một lò này chỉ luyện ra ba viên. Không được, đã đáp ứng cho Diệp sư điệt năm viên, sao có thể không giữ lời chứ.
- Thất Tinh Thảo dược tính chí dương chí cương, nếu không có thì bản tông đành dùng tinh huyết thay thế vậy. Tuy là sẽ suy yếu mấy ngày, nhưng tuyệt không thể khiến Diệp sư điệt thất vọng.
Tiếng nói trong phòng ngắt quãng, trong ánh mắt của Diệp Thiếu Thiên đã tràn ngập vẻ không dám tin.
Hắn không thể tin nổi, Lâm sư thúc lại vì luyện đan cho mình mà muốn dùng tới tinh huyết bản thân…
Đối với võ giả, ngoài căn cơ ra thì tinh huyết là thứ quan trọng nhất, nếu mất đi không chỉ làm cơ thể suy yếu mà còn làm dao động căn cơ, lưu lại tai họa ngầm.
- Lần trước lỡ tay làm Diệp sư điệt mất hết mặt mũi trước tất cả đệ tử ngoại môn, thân làm sư thúc thật là không nên thân…
"Xoẹt…"
Vừa lúc đó, từ trong nhà gỗ truyền ra tiếng động giống như rút kiếm. Diệp Thiếu Thiên biến sắc, không nghĩ gì thêm, lập tức đẩy cửa vọt vào.
- Lâm sư thúc, không thể...
Vừa vào nhà, Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm sư thúc đang cầm thanh kiếm để ngang cổ tay, vội vã hét lên.
Hắn không ngờ trong tông còn có người quan tâm tới mình như vậy. Diệp Thiếu Thiên tính cách cao ngạo ngang ngược, gần như không được người yêu quý, mà những người cố ý tiếp cận hắn thì đều là hư tình giả ý, có mưu đồ.
Bởi vì tu luyện thần công, trong vòng ba năm tu vi đại giảm, cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của những người này. Hiện giờ tu vi khôi phục, đương nhiên Diệp Thiếu Thiên càng thêm ngang ngược lạnh lùng.
- Diệp sư điệt, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?
Giờ khắc này sắc mặt Lâm Phàm đầy vẻ kinh hãi, tựa như vô cùng bất ngờ.
- Sư thúc, Diệp Thiếu Thiên có tài có đức gì lại để sư thúc tự tổn tinh huyết, vì Diệp Thiếu Thiên luyện đan như thế chứ.
Diệp Thiếu Thiên giờ phút này quả thật bị Lâm Phàm làm cảm động.
Đã là con người, cho dù là kẻ hung hăng càn quấy nhất thì cũng có lúc bị cảm động.
- Không sao cả, không phải chỉ vài giọt tinh huyết thôi sao. Có thể giúp được sư điệt thì chuyện gì cũng đều đáng cả.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Sư thúc, sư điệt xin lỗi ngài. Vốn sư điệt tưởng sư thúc có mưu đồ, lại không nghĩ sư thúc tốt với ta như vậy. Diệp Thiếu Thiên đứng đây bồi tội với sư thúc.
Diệp Thiếu Thiên cảm động không thôi nói.
Diệp Thiếu Thiên nghe rõ ràng từng câu Lâm Phàm nói ban nãy, trái tim thật lâu chưa từng lay động, ở một khắc này bị Lâm Phàm làm rung lên.
- Diệp sư điệt không nên tự trách, có thể giải quyết bệnh kín cho Diệp sư điệt, bản sư thúc cũng vui mừng. Được rồi, sư điệt đợi một lát, để sư thúc luyện chế thêm hai viên nữa.
Lâm Phàm cảm giác kỹ năng diễn xuất của mình quá pro, có điều còn cần tiếp tục cố gắng.
- Lâm sư thúc, không cần, ba viên đã đủ rồi.
Diệp Thiếu Thiên cả kinh nói.
Người chân tâm thật ý với hắn không có mấy, trước chỉ có Nhược Mộng Vũ, mà hiện giờ còn có thêm Lâm sư thúc.
Bản chất Diệp Thiếu Thiên là một người yếu đuối, luôn cảm giác nhân sinh cô độc. Nhưng hiện giờ Diệp Thiếu Thiên lại không nghĩ rằng, còn có một vị Lâm sư thúc luôn thật tình đối đãi mình, như vậy Diệp Thiếu Thiên sao có thể để sư thúc vì mình bị nạn.
Trương Nhị Cẩu nhìn hai người trong phòng, cuối cùng yên lặng lui ra ngoài.
Hắn hiện tại cần được an ủi, bởi vì tông chủ thật sự là quá vô sỉ. Đồng thời Trương Nhị Cẩu cũng tỏ vẻ bi ai cho Diệp Thiếu Thiên.
Sư huynh, huynh còn quá non. E rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này huynh trốn không thoát bàn tay của tông chủ.
-----oo0oo-----
Danh sách chương