Nhóm dịch: huntercd
 Nguồn : Vipvandan
 
 
 Nhóm Trình Yên cùng mấy cô nàng tíu tít nói chuyện cùng Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa bị đẩy sang một bên.
 Không phải Trình Yên cùng mấy cô bạn cố ý lạnh nhạt với Đỗ Thừa, mà do khó có cơ hội được Lý Ân Tuệ chỉ giáo về xu hướng thời trang hè năm nay khiến các cô không thể bỏ qua.
 Lúc mấy người đang mải trò chuyện, có ba người bước vào bên trong quán Bar.
 Hai người đàn ông cùng một người phụ nữ. Hai người đàn ông có vẻ không còn trẻ, một người tầm bốn mươi còn người kia tầm trên dưới ba mươi, trên người khoác bộ vest đắt tiền, nhìn tổng thể chắc chắn là dạng người thành đạt.
 Mà người phụ nữ chắc cũng tầm độ ba mươi tuổi, rất điềm đạm, lúc bước vào khoác nhẹ cánh tay người đàn ông bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất thân thiết.
 Ba người nhìn thấy nhóm Trình Yên liền bước nhanh tới.
 Người đàn ông trẻ tuổi hơn trong hai người nhìn đăm đăm Trình Yên, vẻ mặt si mê, người lớn tuổi hơn thì còn đỡ một ít.
 Nhìn thấy bạn Trình Yên đến, Đỗ Thừa có ý muốn rời đi, nhưng Lý Ân Tuệ cùng hội bạn Trình Yên nói chuyện xem chừng rất hứng thú, Đỗ Thừa ngại không muốn nói gì. Hắn ngồi một mình trên chiếc ghế sofa, tự mình tĩnh lặng thưởng thức một ly rượu vang đỏ.
 Đợi ba người cùng nhập hội, Lý Ân Tuệ nói hơi chậm lại một chút, Trình Yên cùng hai cô bạn đứng lên giới thiệu Đỗ Thừa với mọi người.
 Thì ra hai người đàn ông là Cơ trưởng và Phó cơ trưởng sân bay quốc tế. Cơ trưởng là người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tên là Trương Trung Đào, đã li dị. Người đàn ông còn lại là Phó cơ trưởng tên là Chung Chí Phong, vẫn đang độc thân.

 Đến người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, hóa ra là giám đốc một siêu thị tầm cỡ ở Paris tên là Đường Na. Nhìn vẻ thân thiết của Đường Na và Trương Trung Đào có thể thấy mối quan hệ giữa họ không đơn giản.
 Ba người nhập hội xong, Đỗ Thừa bên cạnh càng cảm thấy lạc lõng. Sau khi biết thân phận của Lý Ân Tuệ, ngoài Chung Chí Phong, những người khác đều bị thu hút bởi những chủ đề xung quanh Lý Ân Tuệ. Chung Chí Phong chỉ mải ngắm Trình Yên, đến như Trương Trung Đào cũng có lúc liếc nhìn Trình Yên.
 Trung tâm cuộc nói chuyện là Lý Ân Tuệ, nhất thời không thể rời đi mà Trình Yên nhìn sự lạc lõng của Đỗ Thừa trong lòng cảm thấy có chút không vui. Tự rót cho mình một ly vang đỏ, Trình Yên đến trước mặt Đỗ Thừa .
 Lúc này ánh mắt của Chung Chí Phong vẫn dõi theo Trình Yên. Vốn hắn không chú ý đến sự hiện diện của Đỗ Thừa, nhưng khi nhìn thấy Trình Yên tiến về phía Đỗ Thừa, trong lòng hắn lộ rõ sự đố kị.
 Bởi hắn nói chuyện nửa ngày với Trình Yên, cô cũng chỉ nói câu được câu chăng, đến như mời rượu cũng chẳng buồn uống. Thế nên nhìn thấy Trình Yên chủ động tìm Đỗ Thừa, không tránh khỏi trong lòng hắn có sự đố kị.
 “Vì lần thứ tư chúng ta gặp mặt, uống một ly, anh thấy sao?”
 Trình Yên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Đỗ Thừa, thư thái nhìn Đỗ Thừa mỉm cười.
 “Đúng là phải uống một ly” Đỗ Thừa cũng mỉm cười. Chẳng nói cái gì khác, chỉ dựa vào việc khiến hắn tin là có duyên phận cũng đáng để uống một ly.
 Hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau. Trình Yên không chỉ có dáng điệu thư thái mà cách uống rượu của cô cũng rất tao nhã, sự thanh lịch như thể toát ra từ bên trong con người Trình Yên vậy.
 “Trình Yên, hôm nay tôi có nhờ mấy người bạn mang vài album chữ kí của Cố Tư Hân từ trong nước sang, chút nữa tôi cho người mang qua nhé, em thấy sao?”
 Chung Chí Phong hiển nhiên không định để Đỗ Thừa và Trình Yên có cơ hội nói chuyện riêng, nhìn thấy hai người cạn ly hắn liền rót cho mình một ly vang rồi tiến tới nói nhỏ với Trình Yên.
 Là tuyển tập của Cố Tư Hân? Trình Yên bỗng chốc mắt sáng bừng, cô là người thành phố, cô đối với cái tên Cố Tư Hân đã trở nên rất quen thuộc rồi.
 Chung Chí Phong thấy Trình Yên có hứng thú, lập tức cao hứng nói tiếp: “Không sai, cô ấy là người có tài thiên phú chơi đàn piano nhất mà tôi đã từng gặp. Bản “Thiên không chi luyến” chắc chắn là tác phẩm nối tiếng nhất hiện nay. Trình Yên, nếu em có hứng thú, tôi có thể cho người mang qua đĩa nhạc đó qua”.

 Trình Yên đúng thật là có hứng thú, cô cũng rất thích nghe tiếng đàn piano. Nhưng có hứng thú không có nghĩa là cô đón nhận ý tốt của Chung Chí Phong . Trình Yên mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn. Tôi và Cố Tư Hân đều cùng ở một thành phố, đợi khi nào có cơ hội, tôi tự xin cô ấy một đĩa cũng được”.
 “A, em xem trí nhớ của tôi… ở Paris quen rồi, chút nữa thì quên mất em cũng là người thành phố” Rõ ràng Chung Chí Phong đã quen bị từ chối, tuy có chút thất vọng nhưng cũng không phải là gì to tát.
 Nghe Chung Chí Phong nói vậy, trong mắt Trình Yên có thoáng chút lạnh nhạt, chỉ là không để cho Chung Chí Phong thấy, cô quay sang nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh chắc không phản đối nếu nhảy với tôi một điệu chứ?”
 Ánh mắt Trình Yên lộ rõ vẻ cầu cứu, có thể thấy rõ rằng cô đang muốn thoát khỏi sự dây dưa của Chung Chí Phong.
 “Rất vui là đằng khác” Đỗ Thừa mỉm cười, hắn đặt chiếc ly xuống rồi đứng dậy, đưa tay về phía Trình Yên.
 Thật ra Đỗ Thừa đối với Chung Chí Phong cũng không có thiện cảm, lấy album của Cố Tư Hân để tán tỉnh càng khiến Đỗ Thừa cảm thấy không vui, vậy nên nói hắn giúp đỡ Trình Yên thì cũng không chính xác vậy.
 “Tốt”.
 Trình Yên hứng thú đưa tay nắm lấy tay Đỗ Thừa rồi cùng sánh bước lên sàn khiêu vũ.
 Đôi tay của Trình Yên mềm mại, rất mềm mại. Nắm tay Trình Yên mà Đỗ Thừa cảm thấy như nắm trong tay một viên ngọc ấm áp khiến Đỗ Thừa cảm thấy thật thoái mái. Trình Yên cũng đỏ mặt vì cô cũng cảm nhận thấy sức nóng mãnh liệt từ đôi tay Đỗ Thừa, khiến cô có một cảm giác khó tả, chỉ muốn hòa quyện vào nhau.
 Nhìn Đỗ Thừa tay trong tay cùng Trình Yên bước lên sàn khiêu vũ, sắc mặt Chung Chí Phong biến đổi thấy rõ, lộ ra vẻ căm tức đố kị.
 Lúc đó mọi con mắt đỏ dồn nhìn cặp đôi Đỗ Thừa và Trình Yên, hai cô bạn của Trình Yên lộ rõ vẻ bất ngờ, ngược lại trong mắt Lý Ân Tuệ có tia gì nhấp nháy.
 Lúc này Đỗ Thừa và Trình Yên đã bước lên sàn, Đỗ Thừa khẽ đặt nhẹ tay lên chiếc hông mềm mại của Trình Yên rồi cùng cô đu đưa theo điệu nhạc.

 Với một khoảng cách gần thế này, Đỗ Thừa có thể cảm nhận thấy mùi hương hoa lan thơm ngát toát ra từ hơi thở của Trình Yên. Với một khoảng cách gần thế này, Đỗ Thừa có thể thưởng thức vẻ đẹp tựa hồ như tuyệt hảo của Trình Yên.
 Trình Yên khẽ cúi đầu, đôi mắt không dám nhìn thẳng Đỗ Thừa. Lúc này cô cảm thấy không thể giữ được vẻ bình tĩnh lúc thường ngày mà có gì đó thôi thúc cô, càng nhảy sự thôi thúc đó càng mãnh liệt, điều đó làm trong suy nghĩ của Trình Yên xuất hiện một khoảng trống rỗng.
 Trong thời khắc ấy, bỗng trong lòng Trình Yên có một cảm giác lo sợ. Vốn cô không bao giờ đặc biệt chú ý tới một gã con trai nào, vậy mà trước mặt Đỗ Thừa lại có một cảm giác lạ lùng đến vậy.
 Điều này làm cho Trình Yên có chút hoang mang, bất ngờ cô cảm thấy hình như vừa giẫm lên một vật gì.
 “Xin lỗi”.
 Biết mình bước sai nhịp nên đã giẫm lên chân Đỗ Thừa, Trình Yên càng lộ rõ vẻ bối rối, vẻ mặt ngại ngùng tỏ ý xin lỗi Đỗ Thừa.
 “Không sao, chúng ta tiếp tục chứ” Đỗ Thừa mỉm cười nhẹ nhàng nói, hắn không có ý định trách Trình Yên điều gì, huống hồ Trình Yên chỉ giẫm nhẹ, đối với Đỗ Thừa chỉ như một sự va chạm nhỏ không có gì là lạ.
 Qua khúc dạo đầu, trong lòng Trình Yên cũng bình tĩnh phần nào, rồi cùng Đỗ Thừa phối hợp nhịp nhàng cho đến khi kết thúc điệu nhảy.
 Cùng Trình Yên khiêu vũ xong, Đỗ Thừa cùng Lý Ân Tuệ rời khỏi quán.
 Mà bên trong xe, Lý Ân Tuệ mỉm cười nhìn Đỗ Thừa.
 “Mặt mình có hoa à?”
 Đỗ Thừa hiểu ánh nhìn của Lý Ân Tuệ, chỉ là trong lòng Đỗ Thừa rất ngay thẳng, chẳng có gì là xấu hổ.
 “Đâu có” Lý Ân Tuệ lắc lắc đầu nói tiếp: “Chẳng qua là tôi có chút bái phục anh, một cô gái xinh đẹp như Trình Yên lại muốn có số điện thoại của anh, thế mà anh có thể từ chối, chỉ là, câu “gặp mặt lần thứ năm” có nghĩa là gì vậy?”
 Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy, Đỗ Thừa chỉ mỉm cười rồi kể sơ lược câu chuyện cho Lý Ân Tuệ nghe chẳng giấu điều gì.
 Lúc hắn rời đi, Trình Yên có hỏi số điện thoại của hắn, tuy ở đó có nhiều bạn bè nhưng Đỗ Thừa đã từ chối. Vì hắn muốn thử xem xem duyên phận có thật hay không, nên hắn nói với Trình Yên rằng, nếu như quả thật có sự gặp mặt lần thứ năm, đến lúc đó hắn sẽ là người hỏi số điện thoại của cô.

 Nhưng lúc Đỗ Thừa nói câu đó chỉ có Trình Yên và Lý Ân Tuệ nghe thấy mà thôi.
 Nghe Đỗ Thừa nói xong, trong mắt Lý Ân Tuệ lộ rõ vẻ nghi ngờ, lại nói thẳng với Đỗ Thừa: “Nếu như hai người có thể gặp nhau lần nữa, chỉ sợ lúc ấy thực sự là quá có duyên phận rồi”.
 Đỗ Thừa mỉm cười không nói.
 Hơn nữa, Đỗ Thừa không chối từ duyên phận này, xem như một hồi ức đẹp trong cuộc đời mỗi con người, cũng không phải từ duyên phận này mà có gì tiến triển hơn nữa, nếu như vậy tựa hồ như coi rẻ phần duyên phận này.
 “Tối nay về nhà tôi đã, sáng mai tôi cũng chẳng có việc gì, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, anh thấy sao?”
 Nhìn Đỗ Thừa mỉm cười, Lý Ân Tuệ vừa nói vừa cho xe rẽ chạy vào một khu biệt thự.
 “Tôi chẳng có ý kiến gì, cô đã sắp xếp cả rồi còn gì” Đỗ Thừa không từ chối, hắn cũng không có ý định quay về gấp.
 Hơn nữa hắn nghe từ miệng hai cô bạn Trình Yên nói, ngày mai Trình Yên có chuyến, mà chuyến bay từ Paris về thành phố chỉ có một chuyến duy nhất, nếu ngày mai Đỗ Thừa về chắc chắn sẽ gặp Trình Yên, mà gặp như vậy không giống như lần gặp thứ năm mà Đỗ Thừa nghĩ nên Đỗ Thừa quyết định ở lại thêm một tối rồi mới quay về, tựa như không có cơ hội gặp lần thứ năm.
 
 :wow:
 biglove
 28-10-2012, 09:23 AM
 Tối Chung Trí Năng
 Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện