Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Nơi Lý Ân Tuệ ở là một khu biệt thự đặc biệt giành cho các nhà thiết kế của Thế gia Paris, không bán cho người ngoài.
Là con át chủ bài của Thế gia Paris, Lý Ân Tuệ không chỉ có hẳn một căn biệt thư riêng mà căn biệt thự của cô là đẹp nhất ở đây.
Chiếc BMW dừng trước một căn biệt thự mang đậm kiến trúc châu Âu, lúc cách đó một quãng xa, Lý Ân Tuệ đã khởi động công tắc đóng mở cổng chính nên chiếc BMW dừng lại không lâu, cánh cửa lớn đã chậm rãi mở ra để tiến sâu vào trong căn biệt thự.
Căn biệt thự diện tích không lớn lắm, khoảng hơn 200 mét vuông, nhưng không cần biết là xây mới hay trùng tu, chất lượng đều vượt qua mức tiêu chuẩn, hơn nữa chỉ cần chủ nhân là Lý Ân Tuệ cũng đủ biết rồi.
Cùng Đỗ Thừa xuống xe, hai người cùng tiến đến cửa chính. Đi được vài bước bỗng Lý Ân Tuệ dừng lại nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, tôi nói trước, đợi lát nữa anh bước vào thì không được cười, không cần biết, nếu anh cười thì tôi sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu đó”.
Nếu chỉ là bạn bình thường, tất nhiên Lý Ân Tuệ sẽ để Đỗ Thừa ngủ lại khách sạn, nhưng trong lòng Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa không phải người bạn bình thường nên cô dẫn Đỗ Thừa về nhà.
“Được”.
Đỗ Thừa có chút khó hiểu nhìn Lý Ân Tuệ, nhưng hắn không hiểu rõ lắm câu Lý Ân Tuệ nhắc nhở, nhưng Đỗ Thừa không muốn hỏi gì thêm.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Lý Ân Tuệ yên tâm đôi chút, sau đó cô cùng Đỗ Thừa bước lên cầu thang, mở cửa căn biệt thự.
Đỗ Thừa vốn dĩ có chút khó hiểu, lúc Đỗ Thừa bước vào bên trong căn biệt thự hắn mới hiểu ra ý nghĩa câu nhắc nhở của Lý Ân Tuệ.
Nếu như không phải Lý Ân Tuệ đang ở bên cạnh, Đỗ Thừa không dám tin chủ nhân ngôi nhà là một cô gái, mà giống như ngôi nhà của một gã thiếu gia.
Căn phòng rất bừa bộn, bừa đến nỗi Đỗ Thừa không chịu được, đầu tiên hắn bước vào sảnh lớn, trên chiếc ghế sofa trong sảnh ngổn ngang những vỏ đồ hộp ăn nhanh, chiếc bình trà trống rỗng đặt trên bàn, la liệt bản vẽ, bản thiết kế các loại, dưới mặt đất chỗ nào cũng thấy những mẩu giấy vẽ hỏng quăng nằm chỏng chơ.
Trong gian bếp bên cạnh là chồng bát đĩa cao ngất ngưởng chưa được rửa.
Nhìn cảnh tưởng như vậy, Đỗ Thừa cố gắng kiềm chế, nhưng hắn phát hiện hắn không khống chế nổi.
Lý Ân Tuệ đứng bên cạnh nhìn bộ dạng cố gắng nhịn cười của Đỗ Thừa càng nhìn càng méo mó.
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng Đỗ Thừa không nhịn nổi, lớn tiếng cười vang.
Vì cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại lúc còn ở thành phố, chỗ nào Lý Ân Tuệ ở cũng lộn xộn bừa bãi như vậy. Rõ ràng Lý Ân Tuệ có khả năng thiết kế trời ban nhưng cô không phải là người phụ nữ tinh tế trong sinh hoạt hàng ngày.
Thậm chí Đỗ Thừa còn tưởng tượng phòng của Lý Ân Tuệ còn bừa gấp mấy thế này.
Nghĩ đến đó, trong đầu Đỗ Thừa không nhịn nổi nghĩ tới ngày trước.
Nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ hối hận là đã không bỏ Đỗ Thừa tại một khách sạn nào đó.
Rơi vào đường cùng, Lý Ân Tuệ chỉ còn cách uy hiếp Đỗ Thừa: “Còn cười nữa là tôi giận đấy”.
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy Đỗ Thừa đã thôi nhưng trên nét mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn cười chưa dứt.
“Dẫn tôi về phòng đi”.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa, trong lòng Lý Ân Tuệ dễ chịu đôi chút, cô chỉ lên lầu rồi cùng Đỗ Thừa lên cầu thang tiến lên tầng hai khu biệt thự.
Lý Ân Tuệ sắp xếp Đỗ Thừa ở một gian phòng gọn gàng, vốn dĩ phòng này không có người ở, vài ngày trước cô có người bạn qua chơi rồi ngủ lại một đêm, cho nên gian phòng vẫn gọn gang, chỉ cần đổi bộ chăn gối là ổn rồi.
Lý Ân Tuệ nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một bộ chăn gối trắng tinh giúp Đỗ Thừa thay, đồng thời cô cũng lấy một bộ đồ ngủ mới đưa cho Đỗ Thừa: “Đây là bộ đồ tôi chuẩn bị cho bố mỗi khi qua đây chơi, khi nào ngủ anh mặc đi. Những đồ trong phòng tắm đều là đồ mới, anh cứ thoải mái dùng. Cũng muộn rồi, ngủ sớm đi, hẹn gặp lại anh vào sáng mai!”
Lý Ân Tuệ vẫn có chút giận dỗi, nói liền một mạch xong cô cũng nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Nhìn bộ dạng của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa mỉm cười, anh biết Lý Ân Tuệ không thật sự giận hắn, chỉ là vừa rồi hắn không nhịn nổi cứ cười mãi, ngủ một giấc là không sao rồi.
Đỗ Thừa bước vào phòng tắm. Tắm xong hắn mặc bộ đồ ngủ Lý Ân Tuệ đưa cho rồi lên giường nằm. Chỉ có một điều khiến hắn hơi bất tiện là bộ đồ ngủ giành cho người già khiến hắn mặc lên người cảm thấy như thể mình đã già thêm vài tuổi. Không khác Đỗ Thừa dự đoán, phòng ngủ của Lý Ân Tuệ càng bừa bộn gấp vạn, những bộ quần áo cô mới mặc qua một lần quăng tùy tiện, lại còn các loại đồ lót, đến chỗ bước chân cũng không có.
Lúc này Lý Ân Tuệ cũng đang lấy bộ đồ ngủ và bộ đồ lót từ trong tủ ra, lầm rầm: “Tên Đỗ Thừa đáng chết dám cười mình. Tức chết đi được, phí hoài ý tốt mời hắn đến nhà ngủ một đêm. Hừ, tức chết đi được”.
Nhớ lại bộ dạng cười ngặt nghẽo của Đỗ Thừa lúc trước càng làm cô thêm tức giận.
Thay xong bộ đồ tắm, cô đi hướng về phía phòng tắm.
Mà lúc này, Đỗ Thừa đang ngồi trên giường vừa bắt đầu học về lĩnh vực tri thức. Nhưng hắn chưa học được bao lâu thì nghe một âm thanh vật gì rơi xuống đất từ phòng tắm của Lý Ân Tuệ phát ra, ngay sau đó là một tiếng kêu rồi tắt lịm.
Đỗ Thừa vội vã đứng dậy, âm thanh phát ra bên tai khiến Đỗ Thừa lập tức nhận ra đó là tiếng Lý Ân Tuệ kêu khi bị ngã, và rõ ràng cô ngã không nhẹ.
Cho nên sau khi xuống giường, anh lập tức đến phòng của Lý Ân Tuệ, chần chừ mở cửa phòng.
Phòng Lý Ân Tuệ chỉ là đóng lại chứ không khóa nên Đỗ Thừa dễ dàng vào được bên trong. Đưa mắt tìm khắp nơi trong phòng, Đỗ Thừa đi thẳng tới phòng tắm bên trái có cửa làm bằng pha lê đen.
Lúc này hắn cũng chẳng có tâm trí chú ý phòng Lý Ân Tuệ có bừa bộn hay không.
Bước đến trước cửa phòng tắm, hắn khẽ gõ cửa: “Ân Tuệ, cô sao rồi? xảy ra chuyện gì vậy?”
Đáp lại hắn là những âm thanh tĩnh lặng, bên trong không có tiếng động gì của Lý Ân Tuệ.
Đỗ Thừa thấy có chút gì lạ thường, hắn lại hỏi lần nữa nhưng không có tiếng trả lời, hắn cũng không khách khí nữa liền mở cánh cửa pha lê màu đen của phòng tắm.
“Ấy không cần…”
Vừa lúc cửa phòng tắm bật mở thì tiếng Lý Ân Tuệ vang lên.
Chỉ là tiếng của Lý Ân Tuệ cất lên đã muộn rồi, lúc cô trả lời cũng là lúc cánh cửa pha lê đen bật mở. Nhìn qua Đỗ Thừa cũng đã hiều được sự việc khi thấy Lý Ân Tuệ đang ngồi ôm gối nằm dưới sàn phòng tắm.
Đỗ Thừa nhìn chưa tới ba giây liền vội vã khép cánh cửa trở lại nguyên trạng trước khi hắn đẩy ra.
Vì Đỗ Thừa phát hiện, Lý Ân Tuệ đang không mảnh vải che thân, anh có thể thấy rõ cặp ngực nõn nà đang áp vào hai đầu gối của Lý Ân Tuệ tạo thành một tư thế kiều diễm mê đắm lòng người.
Nhưng những gì Đỗ Thừa nhìn thấy không dừng ở đó, vì lúc đối mặt anh, Lý Ân Tuệ đang ôm hai đầu gối nên anh có thể nhìn thấy rất rõ đôi chân trắng thon dài đến chỗ bí mật lấp ló đằng sau.
Hơn nữa vì Lý Ân Tuệ ngồi xuống sàn ôm đầu gối nên chỉ cần nhìn qua là hắn hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trừ những chỗ đó ra, anh thấy một vết tím thâm trên đầu gối Lý Ân Tuệ.
Có thể thấy rất rõ ràng, sau khi Lý Ân Tuệ tắm xong, lúc đi ra không cẩn thận đã bị trơn trượt ngã, mà bản thân mình thì lao tới quá nhanh. Vết thương đau như vậy, căn bản Lý Ân Tuệ không thể ngay lập tức trả lời anh.
Mà trong phòng tắm, đôi mắt Lý Ân Tuệ chợt đỏ lên, nét mặt muôn phần ngượng ngịu. Không rõ sự chuyển sắc của đôi mắt là do vết thương do đau quá đem tới hay vì cô cảm thấy xấu hổ bị Đỗ Thừa nhìn thấy hết rồi.
Vừa nãy lúc tắm xong đang định đi thay đồ, Lý Ân Tuệ chợt nhớ đến lúc nói chuyện với Đỗ Thừa mà càng tức giận, cô nhấc đôi chân trắng nõn hướng về phía phòng Đỗ Thừa đá một cái để xả cơn giận, chỉ có điều Lý Ân Tuệ không nghĩ tới là khi đôi chân trắng vừa giơ lên thì cô đã bị ngã nhoài do phòng tắm trơn quá.
Ngoài vết thương trên đầu gối mà Đỗ Thừa nhìn thấy khiến Lý Ân Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô còn có một vết thương không nhẹ khác ở mông bên trái, cô có cảm giác như bị tê liệt.
:wow:
biglove
28-10-2012, 09:23 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Nguồn : Vipvandan
Nơi Lý Ân Tuệ ở là một khu biệt thự đặc biệt giành cho các nhà thiết kế của Thế gia Paris, không bán cho người ngoài.
Là con át chủ bài của Thế gia Paris, Lý Ân Tuệ không chỉ có hẳn một căn biệt thư riêng mà căn biệt thự của cô là đẹp nhất ở đây.
Chiếc BMW dừng trước một căn biệt thự mang đậm kiến trúc châu Âu, lúc cách đó một quãng xa, Lý Ân Tuệ đã khởi động công tắc đóng mở cổng chính nên chiếc BMW dừng lại không lâu, cánh cửa lớn đã chậm rãi mở ra để tiến sâu vào trong căn biệt thự.
Căn biệt thự diện tích không lớn lắm, khoảng hơn 200 mét vuông, nhưng không cần biết là xây mới hay trùng tu, chất lượng đều vượt qua mức tiêu chuẩn, hơn nữa chỉ cần chủ nhân là Lý Ân Tuệ cũng đủ biết rồi.
Cùng Đỗ Thừa xuống xe, hai người cùng tiến đến cửa chính. Đi được vài bước bỗng Lý Ân Tuệ dừng lại nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, tôi nói trước, đợi lát nữa anh bước vào thì không được cười, không cần biết, nếu anh cười thì tôi sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu đó”.
Nếu chỉ là bạn bình thường, tất nhiên Lý Ân Tuệ sẽ để Đỗ Thừa ngủ lại khách sạn, nhưng trong lòng Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa không phải người bạn bình thường nên cô dẫn Đỗ Thừa về nhà.
“Được”.
Đỗ Thừa có chút khó hiểu nhìn Lý Ân Tuệ, nhưng hắn không hiểu rõ lắm câu Lý Ân Tuệ nhắc nhở, nhưng Đỗ Thừa không muốn hỏi gì thêm.
Thấy Đỗ Thừa đồng ý, Lý Ân Tuệ yên tâm đôi chút, sau đó cô cùng Đỗ Thừa bước lên cầu thang, mở cửa căn biệt thự.
Đỗ Thừa vốn dĩ có chút khó hiểu, lúc Đỗ Thừa bước vào bên trong căn biệt thự hắn mới hiểu ra ý nghĩa câu nhắc nhở của Lý Ân Tuệ.
Nếu như không phải Lý Ân Tuệ đang ở bên cạnh, Đỗ Thừa không dám tin chủ nhân ngôi nhà là một cô gái, mà giống như ngôi nhà của một gã thiếu gia.
Căn phòng rất bừa bộn, bừa đến nỗi Đỗ Thừa không chịu được, đầu tiên hắn bước vào sảnh lớn, trên chiếc ghế sofa trong sảnh ngổn ngang những vỏ đồ hộp ăn nhanh, chiếc bình trà trống rỗng đặt trên bàn, la liệt bản vẽ, bản thiết kế các loại, dưới mặt đất chỗ nào cũng thấy những mẩu giấy vẽ hỏng quăng nằm chỏng chơ.
Trong gian bếp bên cạnh là chồng bát đĩa cao ngất ngưởng chưa được rửa.
Nhìn cảnh tưởng như vậy, Đỗ Thừa cố gắng kiềm chế, nhưng hắn phát hiện hắn không khống chế nổi.
Lý Ân Tuệ đứng bên cạnh nhìn bộ dạng cố gắng nhịn cười của Đỗ Thừa càng nhìn càng méo mó.
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng Đỗ Thừa không nhịn nổi, lớn tiếng cười vang.
Vì cảnh tượng này khiến hắn nhớ lại lúc còn ở thành phố, chỗ nào Lý Ân Tuệ ở cũng lộn xộn bừa bãi như vậy. Rõ ràng Lý Ân Tuệ có khả năng thiết kế trời ban nhưng cô không phải là người phụ nữ tinh tế trong sinh hoạt hàng ngày.
Thậm chí Đỗ Thừa còn tưởng tượng phòng của Lý Ân Tuệ còn bừa gấp mấy thế này.
Nghĩ đến đó, trong đầu Đỗ Thừa không nhịn nổi nghĩ tới ngày trước.
Nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ hối hận là đã không bỏ Đỗ Thừa tại một khách sạn nào đó.
Rơi vào đường cùng, Lý Ân Tuệ chỉ còn cách uy hiếp Đỗ Thừa: “Còn cười nữa là tôi giận đấy”.
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy Đỗ Thừa đã thôi nhưng trên nét mặt vẫn lộ rõ vẻ buồn cười chưa dứt.
“Dẫn tôi về phòng đi”.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Thừa, trong lòng Lý Ân Tuệ dễ chịu đôi chút, cô chỉ lên lầu rồi cùng Đỗ Thừa lên cầu thang tiến lên tầng hai khu biệt thự.
Lý Ân Tuệ sắp xếp Đỗ Thừa ở một gian phòng gọn gàng, vốn dĩ phòng này không có người ở, vài ngày trước cô có người bạn qua chơi rồi ngủ lại một đêm, cho nên gian phòng vẫn gọn gang, chỉ cần đổi bộ chăn gối là ổn rồi.
Lý Ân Tuệ nhanh chóng lấy từ trong tủ ra một bộ chăn gối trắng tinh giúp Đỗ Thừa thay, đồng thời cô cũng lấy một bộ đồ ngủ mới đưa cho Đỗ Thừa: “Đây là bộ đồ tôi chuẩn bị cho bố mỗi khi qua đây chơi, khi nào ngủ anh mặc đi. Những đồ trong phòng tắm đều là đồ mới, anh cứ thoải mái dùng. Cũng muộn rồi, ngủ sớm đi, hẹn gặp lại anh vào sáng mai!”
Lý Ân Tuệ vẫn có chút giận dỗi, nói liền một mạch xong cô cũng nhanh chóng rời khỏi gian phòng.
Nhìn bộ dạng của Lý Ân Tuệ, Đỗ Thừa mỉm cười, anh biết Lý Ân Tuệ không thật sự giận hắn, chỉ là vừa rồi hắn không nhịn nổi cứ cười mãi, ngủ một giấc là không sao rồi.
Đỗ Thừa bước vào phòng tắm. Tắm xong hắn mặc bộ đồ ngủ Lý Ân Tuệ đưa cho rồi lên giường nằm. Chỉ có một điều khiến hắn hơi bất tiện là bộ đồ ngủ giành cho người già khiến hắn mặc lên người cảm thấy như thể mình đã già thêm vài tuổi. Không khác Đỗ Thừa dự đoán, phòng ngủ của Lý Ân Tuệ càng bừa bộn gấp vạn, những bộ quần áo cô mới mặc qua một lần quăng tùy tiện, lại còn các loại đồ lót, đến chỗ bước chân cũng không có.
Lúc này Lý Ân Tuệ cũng đang lấy bộ đồ ngủ và bộ đồ lót từ trong tủ ra, lầm rầm: “Tên Đỗ Thừa đáng chết dám cười mình. Tức chết đi được, phí hoài ý tốt mời hắn đến nhà ngủ một đêm. Hừ, tức chết đi được”.
Nhớ lại bộ dạng cười ngặt nghẽo của Đỗ Thừa lúc trước càng làm cô thêm tức giận.
Thay xong bộ đồ tắm, cô đi hướng về phía phòng tắm.
Mà lúc này, Đỗ Thừa đang ngồi trên giường vừa bắt đầu học về lĩnh vực tri thức. Nhưng hắn chưa học được bao lâu thì nghe một âm thanh vật gì rơi xuống đất từ phòng tắm của Lý Ân Tuệ phát ra, ngay sau đó là một tiếng kêu rồi tắt lịm.
Đỗ Thừa vội vã đứng dậy, âm thanh phát ra bên tai khiến Đỗ Thừa lập tức nhận ra đó là tiếng Lý Ân Tuệ kêu khi bị ngã, và rõ ràng cô ngã không nhẹ.
Cho nên sau khi xuống giường, anh lập tức đến phòng của Lý Ân Tuệ, chần chừ mở cửa phòng.
Phòng Lý Ân Tuệ chỉ là đóng lại chứ không khóa nên Đỗ Thừa dễ dàng vào được bên trong. Đưa mắt tìm khắp nơi trong phòng, Đỗ Thừa đi thẳng tới phòng tắm bên trái có cửa làm bằng pha lê đen.
Lúc này hắn cũng chẳng có tâm trí chú ý phòng Lý Ân Tuệ có bừa bộn hay không.
Bước đến trước cửa phòng tắm, hắn khẽ gõ cửa: “Ân Tuệ, cô sao rồi? xảy ra chuyện gì vậy?”
Đáp lại hắn là những âm thanh tĩnh lặng, bên trong không có tiếng động gì của Lý Ân Tuệ.
Đỗ Thừa thấy có chút gì lạ thường, hắn lại hỏi lần nữa nhưng không có tiếng trả lời, hắn cũng không khách khí nữa liền mở cánh cửa pha lê màu đen của phòng tắm.
“Ấy không cần…”
Vừa lúc cửa phòng tắm bật mở thì tiếng Lý Ân Tuệ vang lên.
Chỉ là tiếng của Lý Ân Tuệ cất lên đã muộn rồi, lúc cô trả lời cũng là lúc cánh cửa pha lê đen bật mở. Nhìn qua Đỗ Thừa cũng đã hiều được sự việc khi thấy Lý Ân Tuệ đang ngồi ôm gối nằm dưới sàn phòng tắm.
Đỗ Thừa nhìn chưa tới ba giây liền vội vã khép cánh cửa trở lại nguyên trạng trước khi hắn đẩy ra.
Vì Đỗ Thừa phát hiện, Lý Ân Tuệ đang không mảnh vải che thân, anh có thể thấy rõ cặp ngực nõn nà đang áp vào hai đầu gối của Lý Ân Tuệ tạo thành một tư thế kiều diễm mê đắm lòng người.
Nhưng những gì Đỗ Thừa nhìn thấy không dừng ở đó, vì lúc đối mặt anh, Lý Ân Tuệ đang ôm hai đầu gối nên anh có thể nhìn thấy rất rõ đôi chân trắng thon dài đến chỗ bí mật lấp ló đằng sau.
Hơn nữa vì Lý Ân Tuệ ngồi xuống sàn ôm đầu gối nên chỉ cần nhìn qua là hắn hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trừ những chỗ đó ra, anh thấy một vết tím thâm trên đầu gối Lý Ân Tuệ.
Có thể thấy rất rõ ràng, sau khi Lý Ân Tuệ tắm xong, lúc đi ra không cẩn thận đã bị trơn trượt ngã, mà bản thân mình thì lao tới quá nhanh. Vết thương đau như vậy, căn bản Lý Ân Tuệ không thể ngay lập tức trả lời anh.
Mà trong phòng tắm, đôi mắt Lý Ân Tuệ chợt đỏ lên, nét mặt muôn phần ngượng ngịu. Không rõ sự chuyển sắc của đôi mắt là do vết thương do đau quá đem tới hay vì cô cảm thấy xấu hổ bị Đỗ Thừa nhìn thấy hết rồi.
Vừa nãy lúc tắm xong đang định đi thay đồ, Lý Ân Tuệ chợt nhớ đến lúc nói chuyện với Đỗ Thừa mà càng tức giận, cô nhấc đôi chân trắng nõn hướng về phía phòng Đỗ Thừa đá một cái để xả cơn giận, chỉ có điều Lý Ân Tuệ không nghĩ tới là khi đôi chân trắng vừa giơ lên thì cô đã bị ngã nhoài do phòng tắm trơn quá.
Ngoài vết thương trên đầu gối mà Đỗ Thừa nhìn thấy khiến Lý Ân Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô còn có một vết thương không nhẹ khác ở mông bên trái, cô có cảm giác như bị tê liệt.
:wow:
biglove
28-10-2012, 09:23 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Danh sách chương