Editor: Aminta.

Sau ngày Sao Mờ, học viện vẫn còn cho nghỉ, ba học sinh trong tháp phù thủy rất rảnh rỗi.

Ngay cả Quentin – bảo mẫu cho đám nhóc phù thủy tập sự chính thức cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Về phần những người khác trong tháp phù thủy thì càng rảnh rỗi... để hóng chuyện.

Khi Ash đến ăn sáng, cậu "tình cờ" gặp tất cả mọi người.

Thừa dịp Sigourney không ở đây, Elena vội hỏi: "Ash, hôm qua Sigourney có tặng quà cho cậu không?"

Giữa trưa hôm qua, tất cả mọi người đều đã tặng quà cho Ash, chỉ có mỗi Sigourney là không.

Ash cắn một góc bánh sừng bò, ánh mắt cậu thẫn thờ đôi chút, lỗ tai ẩn dưới tóc lặng lẽ đỏ lên, cậu yên lặng gật đầu.

Mon ngồi bên cạnh cậu, anh ta chống cằm cười nói: "Tôi biết mà, chiều hôm qua Sigourney mua cho cậu nhiều thứ tốt lắm đúng không?"

Ash lại gật đầu, là mua rất nhiều.

Nhưng đó cũng không phải là quà sinh nhật, quà Sigourney tặng cho cậu là... Ánh mắt của cậu lại mất tập trung, rồi cậu ngẩn người.

Trong giây lát cậu thừ người, mọi người đã cho rằng cậu thừa nhận.

Nance tức giận vỗ bàn: "Thật quá đáng! Chẳng có tâm gì hết! Có ai dẫn người ta theo để mua quà sinh nhật không? Vậy còn gì là bất ngờ nữa?"

Ash lấy lại tinh thần: "Hở?"

Không đúng, gượm đã!

Sigourney rất có tâm!

Cậu vội vã giải oan cho Sigourney, nói rõ cậu rất thích quà của Sigourney và cũng đã nhận được một bất ngờ to lớn, đó là món quà tốt nhất mà cậu nhận rồi.

Nhưng mà không ai tin tưởng lời giải thích của cậu.

"Ash, cậu không cần nói tốt cho cậu ta đâu." Mon xua tay.

Nance thở dài: "Sigourney luôn là người tốt trong mắt cháu."

Elena thì cười hì hì hỏi ngược lại: "Nếu như nguyên liệu thuốc phép không phải là quà, vậy Sigourney đã tặng cậu quà gì vậy?"

Ash: "..." Cậu cảm thấy nếu như cậu nói thật, Sigourney sẽ tức giận. Vả lại, chính cậu cũng không muốn kể về Sigourney tối qua cho mọi người biết.

Cậu mím môi, cuối cùng không thể trả lời câu hỏi của Elena.

Thế là tất cả mọi người đều bày vẻ mặt thấu hiểu kiểu "Xem đi, biết ngay là cậu ta chẳng có tí tình thú nào mà".

Ash: "..."

Rốt cuộc Sigourney có ấn tượng như thế nào trong mắt mọi người vậy? Rõ ràng anh là một người dịu dàng, ân cần thế mà.

Không cho cậu thời gian giải thích lần nữa, Sigourney đã bước vào phòng ăn, thế là cả đám người hóng chuyện vây quanh Ash đều trở nên đứng đắn, giả vờ nghiêm túc ăn sáng giống như những người nhiều chuyện lúc nãy không phải là họ.

Mon ngoan ngoãn ngồi sang chỗ khác, chừa lại vị trí bên cạnh Ash.

Sigourney lạnh nhạt nhìn Mon một cái, không hề khách khí ngồi bên cạnh cậu.

Anh nhìn sang Nance, nói: "Để Solvi gọi tôi tới đây làm gì?"

Thì ra là ngài Nance kêu Sigourney đến ư?

Mọi người đồng loạt nhìn Nance với ánh mắt khiển trách, tất cả mọi người đều cùng một phe, sao ngài lại âm thầm chạy theo phe địch vậy?

Nance đau khổ nhăn mặt, ông có chuyện muốn nói nên mới bảo Solvi gọi Sigourney trước khi họ hóng chuyện mà.

Ai biết Sigourney tới nhanh vậy đâu?

Ông khẽ ho khan vài tiếng, nhanh chóng nói đến chuyện chính: "Trụ sở chính của hiệp hội phù thủy đã hạ lệnh."

Trụ sở chính của hiệp hội? Thành phố Thần Sáng?

Mấy người biết rõ tình hình chi tiết nhìn nhau, chẳng lẽ đúng như những gì họ đã đoán, vì biến đổi kỳ lạ trên bình nguyên Đoạn Hà nên trụ sở chính của hiệp hội phù thủy không thể ngồi yên, dự định tổ chức một cuộc họp để phân tích tình hình hiện tại và sắp xếp công việc sau này chăng?

"Không chỉ bởi vì sự thay đổi trên bình nguyên Đoạn Hà. Mà cả sự thay đổi của Ilov nữa." Nance nói: "Sự thay đổi của Ilov rất khó nhận ra, không rõ ràng bằng bình nguyên Đoạn Hà. Nhưng chỉ cần cẩn thận nhớ lại hoàn cảnh pháp thuật trên Ilov trước khi bình nguyên Đoạn Hà rộng mở một năm trước, sau đó hãy cảm nhận hoàn cảnh pháp thuật bây giờ, mọi người lập tức sẽ phát hiện ra Ilov thay đổi lớn thế nào."

"Nguyên tố pháp thuật tăng gấp nhiều lần." Ánh mắt của ông lướt qua những khuôn mặt hoang mang của mọi người, ông nghiêm túc nói: "Nồng độ nguyên tố pháp thuật trên Ilov tăng lên mỗi ngày. Tuy mỗi ngày chỉ tăng một chút không đáng kể, nhỏ đến mức khó phát hiện, nhưng quá trình tăng lên vẫn cứ tiếp diễn, nguyên tố pháp thuật ngày hôm sau nồng hơn ngày hôm trước không ít."

"Cứ tích lũy như thế qua ngày tháng, vào ngày hôm nay của một năm sau, trong lúc chúng ta không để ý thì nguyên tố pháp thuật rải rác trên Ilov đã khôi phục về trạng thái của một trăm năm trước."

"Không ai dám bảo đảm nếu như tiếp tục tăng lên như thế, Ilov có thể khôi phục vinh quanh thời cổ đại hay không." Ông nói: "Cuộc họp của hiệp hội lần này có lẽ là muốn làm rõ hai vấn đề."

"Một là nguồn gốc cho sự biến đổi kỳ là trên bình nguyên Đoạn Hà. Hai là nguyên nhân tại sao nguyên tố pháp thuật trên Ilov tăng lên." Tuy lời ông nói là suy đoán, nhưng giọng điệu của ông hết sức chắc chắn.

Sigourney: "Cho nên, lúc nào chúng ta xuất phát? Có thể mang bao nhiêu người theo?"

Anh hỏi rất ngắn gọn nhưng đúng trọng tâm.

"Ba ngày sau xuất phát đến thành phố Thần Sáng." Nance cười tủm tỉm: "Có thể mang ba người theo. Vậy ai trong số mọi người sẽ đi theo ta?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Nếu là lúc bình thường, Sigourney chắc chắn sẽ đi theo. Nhưng dưới thành phố Thần Sáng có trận pháp ánh sáng có thể chôn vùi tất cả sinh vật bóng tối. Tuy trong ngày thường trận pháp ánh sáng không khởi động, quỷ hút máu có thể đi vào, nhưng để quỷ hút máu đứng trên trận pháp ánh sáng thì đúng là một chuyện đánh bạc tính mạng.

Lỡ như trận pháp ánh sáng khởi động thì sao?

Trong khoảnh khắc nó khởi động, dù Sigourney có mạnh mẽ tới đâu, anh cũng chỉ có thể hóa thành tro bụi, không thể phản kháng.

Độ nguy hiểm quá cao.

Chỉ là việc tìm kiếm Mercator mà thôi, cũng không bắt buộc phải có Sigourney.

Không cần thiết đặt cược tính mạng vào trụ sở chính hiệp hội khống chế trận pháp.

Tuy họ là hiệp hội phù thủy, nhưng vẫn không thể tin họ hoàn toàn.

Sigourney không đi, Ash hẳn cũng sẽ không đi.

Thế là Elena giơ tay: "Tôi chưa từng đến thành phố Thần Sáng! Nghe nói cả thành phố đó đều được xây dựng trên trận pháp ánh sáng, nghe có vẻ rất thú vị, mong ngài dẫn tôi theo!"

Evan ở bên cạnh yên lặng gật đầu.

Brent mỉm cười nói: "Tôi cũng rất hứng thú về thành phố Thần Sáng. Nhưng tôi phải chăm sóc Joshua nên không đi được." Sao vị cao thủ đã dứt khoát tặng thế lực liên minh thần bí của mình cho Zoya nỡ rời tháp phù thủy vì hứng thú chứ?

"Tính thêm tôi được không?" Mon hưng phấn, so với Lan rơi vào trạng thái ngủ say trong di tích từ lâu thì Mercator còn sống và trải qua cuộc chiến giữa con người và sinh vật ma pháp, chứng kiến cơn bão nguyên tố thay đổi cục diện Ilov hiển nhiên hiểu rõ giai đoạn lịch sử mơ hồ hỗn loạn năm đó hơn.

Lan chần chờ nói: "Ta đi theo phù thủy với tư cách là sinh mệnh luyện kim, chắc sẽ không chiếm suất nhỉ?"

Thấy mọi người thảo luận trên cơ sở anh và Ash sẽ không đi, Sigourney gõ tay lên mặt bàn: "Tôi đi."

"Nhưng mà..." Elena nhỏ giọng ấp úng, trong mắt là sự lo lắng: "Lỡ như có người khởi động trận pháp..."

"Tôi đi." Sigourney lại nói một lần nữa, tất cả mọi người có thể nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh.

Vì sao Sigourney lại khăng khăng như vậy?

...Chẳng lẽ là lo lắng cho ngài Nance?

Đám Elena suy đoán như thế, sau đó họ rất tin tưởng suy đoán này.

Ngoại trừ nguyên nhân này ra thì còn lý do gì có thể giải thích cho sự kiên quyết của Sigourney chứ?

Chỉ có Ash là suy tư.

Mặc dù không biểu hiện rõ ràng như Mon, nhưng dường như Sigourney cũng cảm thấy rất hứng thú với lịch sử cổ đại.

Trong tháp phù thủy của Rachel, bọn họ phát hiện manh mối di tích Dylan, với tính tình của Sigourney, anh có vẻ không giống kiểu người hứng thú với di tích, nhưng anh lại chấp nhận lời mời đi tìm di tích của Mon.

Từ đó đến bây giờ, Sigourney vẫn luôn truy tìm bí ẩn lịch sử cổ đại.

Bởi vì có chú Mon biểu hiện rõ ràng nhất, cho nên mọi người không hề chú ý rằng Sigourney trước giờ luôn uể oải không có hứng với thứ gì, thích ru rú trong tháp phù thủy mấy tháng không ra khỏi cửa một bước lại rất để ý đến di tích, chuyện của Lan và Mercator và lịch sử xa xôi.

Bao gồm cả hiện tại.

"Tôi và Sigourney đi chung." Ash bình tĩnh nói, "Có tôi, thầy và cả Lan, chắc chắn sẽ không gặp bất trắc gì."

Trước khi trận pháp ánh sáng khởi động, họ sẽ phát hiện ra ngay. Sẽ không có chuyện trở tay không kịp xảy ra.

Ý của Ash là lợi dụng thuật chiêm tinh để đoán trước tương lai. Nhưng đám Elena lại hiểu thành dựa vào hào quang may mắn của Ash.

Elena gật đầu thấu hiểu: "Cũng đúng, dẫn Ash theo thì làm gì gặp nguy hiểm trí mạng?"

Cô hoàn toàn coi Ash là bùa hộ mạng.

Không ai có thể thay đổi ý định của Sigourney.

Thế là sau khi bàn bạc, họ quyết định Sigourney, Ash và Mon sẽ theo Nance đến thành phố Thần Sáng. Mà Lan làm sinh mệnh luyện kim cũng không chiếm suất nên có thể đi theo.

Nance cảm động đến rưng rưng nước mắt, ông nhìn Sigourney và nói: "Không ngờ cậu quan tâm tới ta như vậy."

Sigourney không cảm xúc quay mặt sang chỗ khác: "Ông đừng tưởng bở."

Ash không khỏi bật cười, ngoại trừ muốn biết bí ẩn lịch sử, thật ra Sigourney cũng có một phần... ừm, một phần nhỏ lo lắng cho ngài Nance nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện