Editor: Aminta.
"Còn muốn đi dạo phố không?"
"...Hôn thêm chút nữa được không?"
"..."
Thế là khi đến giữa trưa, mãi đến khi chân trời nổi lên ánh sáng màu quýt tuyên bố Cực Dạ dài đằng đẵng đã kết thúc, hai người trên đài chiêm tinh vẫn chưa rời đi, huống chi là đi dạo vương thành.
Ngày đầu tiên sau Cực Dạ, mặt trời mọc và lặn chỉ trong nháy mắt, cực kỳ ngắn ngủi.
Ánh nắng chỉ kéo dài giây lát nên không khiến Sigourney tổn thương bao nhiêu.
Nhưng Ash thì như có cái một chuông cảnh báo trong đầu, dù bị hôn đến mức mơ màng nhưng cậu vẫn nhớ rõ chuyện này, trước khi ánh nắng xuất hiện cậu kéo mạnh Sigourney trốn vào trong tháp phù thủy.
"Không cần thiết." Sigourney nói.
Ash vẫn cố chấp: "Nhưng vẫn sẽ khó chịu đúng không?"
Sigourney: "...Chuyện bé xé ra to."
Dù nói vậy nhưng anh vẫn để Ash kéo đến dưới mái che.
Đứng ở lối vào đài chiêm tinh, hai người lẳng lặng nhìn chân trời xanh đen, bắt được ánh sáng chớp nhoáng ấy.
Cực Dạ đã kết thúc.
Thời gian Sigourney có thể tùy ý hoạt động bên ngoài càng lúc càng ngắn khi mùa xuân hạ của Bắc Địa kéo đến.
Nhưng Sigourney không thèm để ý chút nào, anh vốn cũng chẳng thich ra ngoài cho lắm. Chỉ là gần đây họ đang tính chuyện tìm kiếm Mercator, có lẽ sẽ có một vài ảnh hưởng và trở ngại.
Mà Ash như có điều suy nghĩ, cậu vẫn luôn nghiên cứu "kem chống nắng" dành cho quỷ hút máu dưới sự hướng dẫn của Nance. Kem chống nắng vốn là một loại thuốc phép Nance nghiên cứu chế tạo vì Sigourney, tuy không thể hoàn toàn ngăn cản ánh nắng nhưng có thể khiến quỷ hút máu chịu đựng một lát dưới ánh nắng.
Thứ cậu làm là cải thiện, tối ưu hóa, hoàn thiện thuốc phép vốn có, hy vọng có thể nâng cao tác dụng chống nắng.
Kiến thức về các loại thuốc phép hiện nay của Ilov rất khó để thực hiện suy nghĩ của cậu, thế là cậu lén lút đọc rất nhiều sách cổ của Rachel, bây giờ cậu còn có thể hỏi Lan nên mở mang hiểu biết rất nhiều.
Dù bây giờ vẫn không thể cho ra thành phẩm, nhưng kem chống nắng đang dần phát triển theo hi vọng của cậu.
Thứ duy nhất cậu cần là một lần thành công sau vô số lần thí nghiệm và vô số lần thất bại.
Sigourney đứng dưới ánh mặt trời... Đương nhiên không phải là mượn dùng thân xác của cậu, mà dùng thân thể quỷ hút máu của mình. Cậu rất trông chờ khung cảnh ấy.
"Ừm... Khụ khụ." Khi hai người đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, giọng nói ngượng ngùng của Solvi vang lên: "Hai người... xong chưa? Ngài Nance muốn tôi chuyển lời, tất cả mọi người đang chờ hai người ở phòng ăn đó."
Nghe giọng điệu thẹn thùng lại có chút kích động của nó là biết ngay sinh mệnh luyện kim này có lẽ đã đứng quan sát từ đầu tới cuối rồi.
Ash ngượng ngùng mím môi: "Chúng tôi tới ngay."
Cậu và Sigourney đi vào phòng ăn, đúng như trong dự đoán, chào đón họ là căn phòng đã được dày công trang trí sinh động náo nhiệt cho một bữa tiệc sinh nhật.
Mới vào cửa thì cậu đã nghe thấy mọi người cười hô: "Ash, chúc mừng sinh nhật!"
Những người bạn trong tháp phù thủy của cậu gần như có mặt ở đây hết.
Ban đầu Jain vốn không muốn tới, nhưng lại không chịu nổi sự quấy rầy đòi hỏi của Tiểu Kim.
Hắn suy nghĩ một hồi, không biết vì sao hắn cũng kéo Quentin ở phòng kế bên theo.
Chỉ có Joshua là vì sức khỏe nên không thể tới.
Brent thì mang theo phần quà của Joshua tặng cho Ash.
Mặc dù không ở thôn Dogo, nhưng cậu vẫn nhận được rất nhiều quà trong ngày sinh nhật.
Mọi người dùng bữa trong bầu không khí vô cùng vui tươi, trừ việc sự chú ý của mọi người thỉnh thoảng bị đôi môi hồng nhuận hơi sưng của Ash hấp dẫn ra, bữa trưa này đúng là một bữa trưa vui vẻ.
Sau cùng, Nance nói: "Mọi người đã dời bữa tiệc chúc mừng từ tối sang trưa. Cho nên đêm nay hai đứa đi đâu chơi cũng được. Không cần chạy về ăn bữa tối đâu." Nance cố gắng ám chỉ, dù đêm nay không về ngủ cũng được!
Ash: "...Dạ."
Sigourney hoàn toàn không muốn thấy mặt đám người này nữa.
Từ khi anh vào cửa, họ đã dùng ánh mắt kỳ lạ lặng lẽ quan sát anh... Anh đã tương đối quen thuộc ánh mắt này, đây chính là ánh mắt "Sigourney, không ngờ anh là người như vậy đấy" trước kia.
Đương nhiên, lần này anh không còn oan uổng nữa.
Nhưng anh vẫn rất ghét.
Bị nhìn tới mức muốn đánh người.
Vì để tránh cho Ash thấy máu trong ngày sinh nhật, Sigourney kéo Ash và phất tay với mọi người, nhanh chóng rời khỏi tháp phù thủy, tiếp tục hoạt động dạo phố mua sắm dang dở buổi sáng.
Hôm nay, dân chúng trong vương thành lại bị kích thích một lần nữa.
Trời đất ơi, Trăng Đỏ và tình nhân bé nhỏ của anh ta đi dạo phố kìa!
Thế mà họ vẫn còn bên nhau hả? Tình nhân bé bỏng kia vẫn còn sống ư?
Kỳ tích!
Chỉ chốc lát sau, chủ đề nói chuyện của mọi người đã thay đổi.
Người tình kia đang học thuốc phép à? Trăng Đỏ mua cho cậu ta rất nhiều nguyên liệu thuốc phép tốt.
Muốn cái gì thì mua cái đó! Cực kỳ hào phóng! Tiêu tiền như nước!
Quả thật giàu tới mức vô nhân tính!
Không ít phù thủy xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, phải giật gấu vá vai trong lúc nghiên cứu thuốc phép cũng ao ước ghen tỵ nghĩ, nếu như Trăng Đỏ có thể bao hết tất cả nguyên liệu thuốc phép cho họ, họ cũng sẵn sàng vứt bỏ tánh mạng, thử yêu đương với Trăng Đỏ!
Ash và Sigourney đi dạo trong vương thành đến chiều, để lại vô số tài liệu sáng tác cho dân chúng, sau đó không hề tình thú quay về tháp phù thủy.
Sau khi trở lại tháp phù thủy, hai người nhận được ánh mắt buồn rầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Nance.
Sao chưa gì đã về rồi?
Đã bảo là đêm nay không về mà?
Không hiểu nổi luôn.
Người như Sigourney thoát ế kiểu gì vậy?
Rõ ràng là xác định ế cả đời, sao thoát ế được nhỉ?
Ám chỉ lúc trưa của ông chưa đủ rõ sao? Hả?
Quả nhiên, phải gấp rút thu thập một số sách và tài liệu mới được!
Ash và Sigourney không hiểu được sự nôn nóng của Nance chậm rãi về đến phòng.
Khi đi vào cậu sửng sốt một chút, hai chiếc giường trong căn phòng đã biến mất, thay vào đó là một chiếc giường lớn rộng lớn và xa xỉ hơn.
Đồng thời, giọng nói kiêu ngạo của Solvi vang lên: "Ash, chúc mừng sinh nhật. Đây là quà sinh nhật của tôi đó, mong là cậu sẽ thích."
Ash chớp mắt mấy cái: "...Tôi thích lắm." Cậu không nhịn được mà bật cười.
Sigourney: "..." Chắc chắn đây là ý tưởng của Nance!
"Solvi." Sigourney lạnh lùng nói: "Cậu rời khỏi đây được rồi. Đêm nay cấm tiến vào phòng này."
Solvi không kịp kháng nghị thì đã rời khỏi căn phòng theo ý muốn của Sigourney.
Chỉ còn Ash nhìn chằm chằm Sigourney bằng đôi mắt sáng lấp lánh, chẳng lẽ là... mười hai ngàn chữ?
Sigourney bị ánh mắt vừa xấu hổ căng thẳng vừa mong chờ của cậu nhìn đến đau đầu, anh nghiêm mặt, giơ tay chọc chọc trán cậu: "Đi rửa mặt. Ngủ."
Khi Ash ngoan ngoãn xoay người đi, anh dứt khoát bổ sung một câu: "Không được phép suy nghĩ lung tung."
Ash có vẻ ủ rũ "Ừm" một tiếng, nhưng khi đưa lưng lại với Sigourney cậu lại âm thầm nở nụ cười gian xảo. Sigourney có phản ứng rất lớn về chuyện này, nhìn sự căng thẳng hoặc phiền não xuất hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ mà chính anh cũng không nhận ra, cậu chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Trong lòng cũng ngọt lịm.
Dù cho không có mười hai ngàn chữ, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt như thế của Sigourney là cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Khi rửa mặt xong và mang theo một thân hơi nước ướt nhẹp đi ra ngoài, Ash vẫn nghĩ như vậy.
Mãi đến khi cậu trông thấy Sigourney đứng giữa phòng, suy nghĩ của cậu mới dừng lại, trong chớp mắt đầu óc cậu trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì nữa.
Sigourney đứng giữa phòng.
Ánh đèn trong phòng đã tắt.
Ánh trăng và ánh sao mờ ảo ngoài cửa sổ được pháp thuật dẫn vào, chiếu xuống mọi ngóc ngách.
Mái tóc bạc xõa tung trông như dải lụa mềm mại lạnh lẽo dưới ánh trăng và ánh sao.
Quỷ hút máu đẹp đẽ mặc một bộ đồ múa lộng lẫy, làn vải phác họa cơ thể cao gầy và đường cong cơ bắp mượt mà xinh đẹp, tay áo to rộng rủ xuống đất như dòng nước.
Sigourney chỉ đứng yên thôi mà đã đẹp tới mức khiến người ta không nói nên lời, thậm chí phải nín thở.
Ash đã từng thấy bộ đồ múa này. Trong buổi lễ ở thôn Dogo năm trước, trên cái sân khấu cao, khi cậu phải đối mặt với sự nguy hiểm của bản thân và những người bạn của mình.
Cậu trông thấy quỷ hút máu khoác một bộ đồ múa đẹp đẽ nhảy múa trên sân khấu, sau đó đi từng bước về phía cậu, dùng lưỡi dao sắc bén chém đầu kẻ địch ngay trước mặt cậu.
Mà bây giờ cậu lại nhìn thấy khung cảnh ấy lần nữa.
Cậu đứng ngơ ngác tại chỗ, một sự rung động rất lớn xuất hiện trong lòng.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt của quỷ hút máu, cậu lại yên tĩnh ngậm miệng lại.
Đôi mắt của quỷ hút máu đang nói: Xem đi.
Thế là cậu bắt đầu xem.
Xem quỷ hút máu nhảy múa một cách linh hoạt trong căn phòng yên tĩnh.
Sau đó cậu nghe thấy âm thanh.
Âm thanh đến từ thiên nhiên, đến từ rừng rậm, từ tiếng gió, từ cây cỏ.
Vù vù vù...
Xào xạc xào xạc...
Cậu dường như trông thấy quỷ hút máu đang nhẹ nhàng nhảy múa một cách tao nhã trên thảo nguyên tươi xanh, trong khu rừng rậm rạp, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Cậu buông một hơi thở dài tán thưởng trong lòng, đây chính là điệu múa của tinh linh.
Một điệu múa tràn ngập sự sống.
Trái tim cậu đập mãnh liệt lần nữa.
Không biết từ lúc nào, quỷ hút máu đã từng bước đi về phía cậu, nâng mặt của cậu lên.
"Quà sinh nhật." Trong đôi mắt của quỷ hút máu mang theo một ý cười nhẹ: " Chúc mừng sinh nhật 17 tuổi."
Anh nói: "Chuẩn bị quà quá là phiền phức. Sau này cứ mỗi năm tôi sẽ múa cho cậu xem, được không?"
Ash dùng sức ôm anh: "Ừ!"
"Còn muốn đi dạo phố không?"
"...Hôn thêm chút nữa được không?"
"..."
Thế là khi đến giữa trưa, mãi đến khi chân trời nổi lên ánh sáng màu quýt tuyên bố Cực Dạ dài đằng đẵng đã kết thúc, hai người trên đài chiêm tinh vẫn chưa rời đi, huống chi là đi dạo vương thành.
Ngày đầu tiên sau Cực Dạ, mặt trời mọc và lặn chỉ trong nháy mắt, cực kỳ ngắn ngủi.
Ánh nắng chỉ kéo dài giây lát nên không khiến Sigourney tổn thương bao nhiêu.
Nhưng Ash thì như có cái một chuông cảnh báo trong đầu, dù bị hôn đến mức mơ màng nhưng cậu vẫn nhớ rõ chuyện này, trước khi ánh nắng xuất hiện cậu kéo mạnh Sigourney trốn vào trong tháp phù thủy.
"Không cần thiết." Sigourney nói.
Ash vẫn cố chấp: "Nhưng vẫn sẽ khó chịu đúng không?"
Sigourney: "...Chuyện bé xé ra to."
Dù nói vậy nhưng anh vẫn để Ash kéo đến dưới mái che.
Đứng ở lối vào đài chiêm tinh, hai người lẳng lặng nhìn chân trời xanh đen, bắt được ánh sáng chớp nhoáng ấy.
Cực Dạ đã kết thúc.
Thời gian Sigourney có thể tùy ý hoạt động bên ngoài càng lúc càng ngắn khi mùa xuân hạ của Bắc Địa kéo đến.
Nhưng Sigourney không thèm để ý chút nào, anh vốn cũng chẳng thich ra ngoài cho lắm. Chỉ là gần đây họ đang tính chuyện tìm kiếm Mercator, có lẽ sẽ có một vài ảnh hưởng và trở ngại.
Mà Ash như có điều suy nghĩ, cậu vẫn luôn nghiên cứu "kem chống nắng" dành cho quỷ hút máu dưới sự hướng dẫn của Nance. Kem chống nắng vốn là một loại thuốc phép Nance nghiên cứu chế tạo vì Sigourney, tuy không thể hoàn toàn ngăn cản ánh nắng nhưng có thể khiến quỷ hút máu chịu đựng một lát dưới ánh nắng.
Thứ cậu làm là cải thiện, tối ưu hóa, hoàn thiện thuốc phép vốn có, hy vọng có thể nâng cao tác dụng chống nắng.
Kiến thức về các loại thuốc phép hiện nay của Ilov rất khó để thực hiện suy nghĩ của cậu, thế là cậu lén lút đọc rất nhiều sách cổ của Rachel, bây giờ cậu còn có thể hỏi Lan nên mở mang hiểu biết rất nhiều.
Dù bây giờ vẫn không thể cho ra thành phẩm, nhưng kem chống nắng đang dần phát triển theo hi vọng của cậu.
Thứ duy nhất cậu cần là một lần thành công sau vô số lần thí nghiệm và vô số lần thất bại.
Sigourney đứng dưới ánh mặt trời... Đương nhiên không phải là mượn dùng thân xác của cậu, mà dùng thân thể quỷ hút máu của mình. Cậu rất trông chờ khung cảnh ấy.
"Ừm... Khụ khụ." Khi hai người đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, giọng nói ngượng ngùng của Solvi vang lên: "Hai người... xong chưa? Ngài Nance muốn tôi chuyển lời, tất cả mọi người đang chờ hai người ở phòng ăn đó."
Nghe giọng điệu thẹn thùng lại có chút kích động của nó là biết ngay sinh mệnh luyện kim này có lẽ đã đứng quan sát từ đầu tới cuối rồi.
Ash ngượng ngùng mím môi: "Chúng tôi tới ngay."
Cậu và Sigourney đi vào phòng ăn, đúng như trong dự đoán, chào đón họ là căn phòng đã được dày công trang trí sinh động náo nhiệt cho một bữa tiệc sinh nhật.
Mới vào cửa thì cậu đã nghe thấy mọi người cười hô: "Ash, chúc mừng sinh nhật!"
Những người bạn trong tháp phù thủy của cậu gần như có mặt ở đây hết.
Ban đầu Jain vốn không muốn tới, nhưng lại không chịu nổi sự quấy rầy đòi hỏi của Tiểu Kim.
Hắn suy nghĩ một hồi, không biết vì sao hắn cũng kéo Quentin ở phòng kế bên theo.
Chỉ có Joshua là vì sức khỏe nên không thể tới.
Brent thì mang theo phần quà của Joshua tặng cho Ash.
Mặc dù không ở thôn Dogo, nhưng cậu vẫn nhận được rất nhiều quà trong ngày sinh nhật.
Mọi người dùng bữa trong bầu không khí vô cùng vui tươi, trừ việc sự chú ý của mọi người thỉnh thoảng bị đôi môi hồng nhuận hơi sưng của Ash hấp dẫn ra, bữa trưa này đúng là một bữa trưa vui vẻ.
Sau cùng, Nance nói: "Mọi người đã dời bữa tiệc chúc mừng từ tối sang trưa. Cho nên đêm nay hai đứa đi đâu chơi cũng được. Không cần chạy về ăn bữa tối đâu." Nance cố gắng ám chỉ, dù đêm nay không về ngủ cũng được!
Ash: "...Dạ."
Sigourney hoàn toàn không muốn thấy mặt đám người này nữa.
Từ khi anh vào cửa, họ đã dùng ánh mắt kỳ lạ lặng lẽ quan sát anh... Anh đã tương đối quen thuộc ánh mắt này, đây chính là ánh mắt "Sigourney, không ngờ anh là người như vậy đấy" trước kia.
Đương nhiên, lần này anh không còn oan uổng nữa.
Nhưng anh vẫn rất ghét.
Bị nhìn tới mức muốn đánh người.
Vì để tránh cho Ash thấy máu trong ngày sinh nhật, Sigourney kéo Ash và phất tay với mọi người, nhanh chóng rời khỏi tháp phù thủy, tiếp tục hoạt động dạo phố mua sắm dang dở buổi sáng.
Hôm nay, dân chúng trong vương thành lại bị kích thích một lần nữa.
Trời đất ơi, Trăng Đỏ và tình nhân bé nhỏ của anh ta đi dạo phố kìa!
Thế mà họ vẫn còn bên nhau hả? Tình nhân bé bỏng kia vẫn còn sống ư?
Kỳ tích!
Chỉ chốc lát sau, chủ đề nói chuyện của mọi người đã thay đổi.
Người tình kia đang học thuốc phép à? Trăng Đỏ mua cho cậu ta rất nhiều nguyên liệu thuốc phép tốt.
Muốn cái gì thì mua cái đó! Cực kỳ hào phóng! Tiêu tiền như nước!
Quả thật giàu tới mức vô nhân tính!
Không ít phù thủy xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, phải giật gấu vá vai trong lúc nghiên cứu thuốc phép cũng ao ước ghen tỵ nghĩ, nếu như Trăng Đỏ có thể bao hết tất cả nguyên liệu thuốc phép cho họ, họ cũng sẵn sàng vứt bỏ tánh mạng, thử yêu đương với Trăng Đỏ!
Ash và Sigourney đi dạo trong vương thành đến chiều, để lại vô số tài liệu sáng tác cho dân chúng, sau đó không hề tình thú quay về tháp phù thủy.
Sau khi trở lại tháp phù thủy, hai người nhận được ánh mắt buồn rầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Nance.
Sao chưa gì đã về rồi?
Đã bảo là đêm nay không về mà?
Không hiểu nổi luôn.
Người như Sigourney thoát ế kiểu gì vậy?
Rõ ràng là xác định ế cả đời, sao thoát ế được nhỉ?
Ám chỉ lúc trưa của ông chưa đủ rõ sao? Hả?
Quả nhiên, phải gấp rút thu thập một số sách và tài liệu mới được!
Ash và Sigourney không hiểu được sự nôn nóng của Nance chậm rãi về đến phòng.
Khi đi vào cậu sửng sốt một chút, hai chiếc giường trong căn phòng đã biến mất, thay vào đó là một chiếc giường lớn rộng lớn và xa xỉ hơn.
Đồng thời, giọng nói kiêu ngạo của Solvi vang lên: "Ash, chúc mừng sinh nhật. Đây là quà sinh nhật của tôi đó, mong là cậu sẽ thích."
Ash chớp mắt mấy cái: "...Tôi thích lắm." Cậu không nhịn được mà bật cười.
Sigourney: "..." Chắc chắn đây là ý tưởng của Nance!
"Solvi." Sigourney lạnh lùng nói: "Cậu rời khỏi đây được rồi. Đêm nay cấm tiến vào phòng này."
Solvi không kịp kháng nghị thì đã rời khỏi căn phòng theo ý muốn của Sigourney.
Chỉ còn Ash nhìn chằm chằm Sigourney bằng đôi mắt sáng lấp lánh, chẳng lẽ là... mười hai ngàn chữ?
Sigourney bị ánh mắt vừa xấu hổ căng thẳng vừa mong chờ của cậu nhìn đến đau đầu, anh nghiêm mặt, giơ tay chọc chọc trán cậu: "Đi rửa mặt. Ngủ."
Khi Ash ngoan ngoãn xoay người đi, anh dứt khoát bổ sung một câu: "Không được phép suy nghĩ lung tung."
Ash có vẻ ủ rũ "Ừm" một tiếng, nhưng khi đưa lưng lại với Sigourney cậu lại âm thầm nở nụ cười gian xảo. Sigourney có phản ứng rất lớn về chuyện này, nhìn sự căng thẳng hoặc phiền não xuất hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ mà chính anh cũng không nhận ra, cậu chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Trong lòng cũng ngọt lịm.
Dù cho không có mười hai ngàn chữ, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt như thế của Sigourney là cậu đã rất thỏa mãn rồi.
Khi rửa mặt xong và mang theo một thân hơi nước ướt nhẹp đi ra ngoài, Ash vẫn nghĩ như vậy.
Mãi đến khi cậu trông thấy Sigourney đứng giữa phòng, suy nghĩ của cậu mới dừng lại, trong chớp mắt đầu óc cậu trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì nữa.
Sigourney đứng giữa phòng.
Ánh đèn trong phòng đã tắt.
Ánh trăng và ánh sao mờ ảo ngoài cửa sổ được pháp thuật dẫn vào, chiếu xuống mọi ngóc ngách.
Mái tóc bạc xõa tung trông như dải lụa mềm mại lạnh lẽo dưới ánh trăng và ánh sao.
Quỷ hút máu đẹp đẽ mặc một bộ đồ múa lộng lẫy, làn vải phác họa cơ thể cao gầy và đường cong cơ bắp mượt mà xinh đẹp, tay áo to rộng rủ xuống đất như dòng nước.
Sigourney chỉ đứng yên thôi mà đã đẹp tới mức khiến người ta không nói nên lời, thậm chí phải nín thở.
Ash đã từng thấy bộ đồ múa này. Trong buổi lễ ở thôn Dogo năm trước, trên cái sân khấu cao, khi cậu phải đối mặt với sự nguy hiểm của bản thân và những người bạn của mình.
Cậu trông thấy quỷ hút máu khoác một bộ đồ múa đẹp đẽ nhảy múa trên sân khấu, sau đó đi từng bước về phía cậu, dùng lưỡi dao sắc bén chém đầu kẻ địch ngay trước mặt cậu.
Mà bây giờ cậu lại nhìn thấy khung cảnh ấy lần nữa.
Cậu đứng ngơ ngác tại chỗ, một sự rung động rất lớn xuất hiện trong lòng.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt của quỷ hút máu, cậu lại yên tĩnh ngậm miệng lại.
Đôi mắt của quỷ hút máu đang nói: Xem đi.
Thế là cậu bắt đầu xem.
Xem quỷ hút máu nhảy múa một cách linh hoạt trong căn phòng yên tĩnh.
Sau đó cậu nghe thấy âm thanh.
Âm thanh đến từ thiên nhiên, đến từ rừng rậm, từ tiếng gió, từ cây cỏ.
Vù vù vù...
Xào xạc xào xạc...
Cậu dường như trông thấy quỷ hút máu đang nhẹ nhàng nhảy múa một cách tao nhã trên thảo nguyên tươi xanh, trong khu rừng rậm rạp, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Cậu buông một hơi thở dài tán thưởng trong lòng, đây chính là điệu múa của tinh linh.
Một điệu múa tràn ngập sự sống.
Trái tim cậu đập mãnh liệt lần nữa.
Không biết từ lúc nào, quỷ hút máu đã từng bước đi về phía cậu, nâng mặt của cậu lên.
"Quà sinh nhật." Trong đôi mắt của quỷ hút máu mang theo một ý cười nhẹ: " Chúc mừng sinh nhật 17 tuổi."
Anh nói: "Chuẩn bị quà quá là phiền phức. Sau này cứ mỗi năm tôi sẽ múa cho cậu xem, được không?"
Ash dùng sức ôm anh: "Ừ!"
Danh sách chương