Đèn phụt sáng.

Ninh Lạc mặc bộ tây trang đen, đội mũ phớt, một tay nâng lên giữ vành mũ lộ ra gương mặt thanh tú tuấn mỹ ẩn hiện bên dưới, thân hình thẳng tắp, eo thon, trang phục chính thức càng làm nổi bật tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, dưới cổ toàn là chân.

Mọi người nhìn anh chàng đẹp trai trên sân khấu với nốt ruồi đuôi mắt đặc biệt quyến rũ khi cười, thẫn thờ mất ba giây.

Bởi vì ba giây sau Ninh Lạc mở miệng.

"Nếu như em vẫn yêu↘anh↗, cứ im lặng đừng nói! Thêm! Gì! Cả! Hãy cùng anh cao chạy xa bay, đừng nghĩ suy↘ chi↗ thêm nhiều↘!"

Ninh Lạc cầm một cây gậy chống xoay tròn phong cách nhanh như con quay, làm đám anh em đều ngơ ra nhìn.

[ Hahahahahahahahahahahahahahahahahaha! Cười đến mức tao hóa thành cục cứt to đùng luôn! ]

[ Giường nhà tao bắt đầu rung cấp mười rồi, tao không chịu nổi nữa hahahahahahahahahahahahahahahahahaha. ]

[ Em thực sự không nói được gì nữa, màn biểu diễn ca múa đỉnh cao của nhân loại này liệu em có xứng thưởng thức không? ]

[ NINH LẠC (HÉT THẤT THANH)!! CON ĐANG LÀM GÌ VẬY?!! CON CÒN LÀ VIÊN ĐẬU NGỌT NGÀO CỦA MẸ NỮA KHÔNG?!]

[ Điệu nhảy này tao biết, jazz kinh điển đấy, chỉ là Ninh Lạc không biết nhảy cứ cướp nhịp hahahaha, làm cả đám xoay như chong chóng! ]

Khán giả bên dưới đã bắt đầu cười ngã nghiêng ngã ngửa.

[ Anh trai đâu? Tôi muốn xem tổng giám đốc nhảy múa! ]

Đèn thứ hai đột ngột chiếu xuống.

Ninh Dương từ phía sau bước ra, nhìn thấy con quay hình người, mắt như bị khủng bố hấp diêm, lập tức dời ánh mắt về phía khán giả, chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng rồi mới cất tiếng:

"Si tình nào phải tội đâu, quên tình đâu phải giải thoát, nhớ em đến tim gan quặn thắt có! Được! Kết! Quả! Gì! Đâu!"

[ Dù anh hát bình thường hơn Ninh Lạc, nhưng em vẫn buồn cười hahahahahahahahahahahahahahahahahaha. ]

[ Ninh Lạc đã hứa hẹn lợi ích gì mà khiến anh tham gia chương trình giải trí này vậy?. ]

[ Đúng là sự kết hợp trong mơ, phải chụp màn hình lưu lại mới được. ]

[ Hai anh em debut đi, đặt tên nhóm là 'Dương Lạc Cá Dương', tôi sẽ bỏ phiếu cho hai người!]

Ninh Lạc chầm rãi tiến về phía Ninh Dương, ánh mắt ắp tình cảm sâu đậm, nếu bỏ qua cây gậy suýt đập vào đầu Ninh Dương: "Nếu như em vẫn yêu anh, cứ im lặng đừng nói thêm gì cả."

Cậu đưa tay ra, Ninh Dương miễn cưỡng cũng đưa tay ra, hai người duỗi thẳng cánh tay áp lòng bàn tay vào nhau, bắt đầu xoay tròn, nhìn nhau đong đầy tình cảm:

"Hãy cùng anh cao chạy xa! Bay! đừng nghĩ suy↘chi thêm↗nhiều↘!"

Thẩm Văn Dục suýt cười thành tiếng heo kêu, điên cuồng vỗ đùi mình.

Tiếng cười hoang dại của hắn chìm trong vô số tiếng cười quái dị hoàn toàn không nổi bật nữa.

Hắn nói với giọng run run, phải mất nửa ngày công sức mới thốt lên được một câu hoàn chỉnh: "Ninh Lạc, đúng là nhân tài!"

Phương Lộc Dã ngược lại với hắn, đã hoàn toàn không chịu nổi nữa, ngón chân cào đất, trên mặt viết hai chữ phát điên.

Má nó, Ninh Lạc là giống dị hợm gì vậy! Tai cậu ta sắp sảy thai đến nơi!

"Đệt mợ, anh, tám hình phạt tàn khốc nhất của nhà Thanh sao không thêm Ninh Lạc vào!"

Cậu ta không nghe thấy tiếng động bên cạnh bèn quay đầu lại.

Phát hiện ra anh trai mình đã đeo tai nghe chống ồn bịt kín đang uống nước dừa, thảnh thơi dùng ống hút khuấy đá trong cốc, thưởng thức một Ninh Lạc câm.

Sao có thể như vậy được? Phương Lộc Dã không cho phép chỉ mình bị tra tấn, vui một mình không bằng vui cả đám!

Cậu ta giật phăng tai nghe chống ồn của Lộ Đình Châu.

Một ngụm nước dừa chưa kịp nuốt xuống đã nghe thấy giọng hát của Ninh Lạc, tí thì bị mắc vào khí quản. Anh bịt miệng ho, ngước mắt nhìn Phương Lộc Dã, cặp mắt phượng lạnh lẽo như thép, muốn dùng ánh mắt giết chết Phương Lộc Dã.

Nhưng rất nhanh anh đã muốn tự sát.

Giọng hát cao vút lanh lảnh của Ninh Lạc xuyên thủng não, đâm thẳng đến tâm hồn.

Tay cầm cốc của Lộ Đình Châu hơi run rẩy.

Điều tuyệt vọng hơn là, anh em nhà Ninh đã chuyển sang đoạn rap.

"Cô đơn lạnh lẽo biết trách ai bây giờ, cô đơn khiến em trở nên yếu đuối thế này! Chúng ta đừng mãi lạnh nhạt vậy nữa, tình cảm chúng ta cần được hàn~gắn~lại~"

[ Cậu không phải rapper, cậu là reader. ]

[ Tao tò mò làm thế nào Ninh Dương có thể nhịn cười được hay vậy, tao sắp cười thành bệnh nhân thần kinh đến nơi. ]

[ Vì hai người họ đeo tai nghe in-ear , không nghe thấy giọng của nhau đâu. ]

[ Dù không nghe thấy nhưng tôi nghĩ chắc anh ấy biết, Ninh Dương trông như sắp vỡ vụn rồi kìa. ]

[ Thực ra Ninh Lạc có lỗi gì đâu, ẻm chỉ có ba ngày tập luyện, ẻm chỉ là hát lạc tông dở ẹc, nhảy như robot gọt mì trong căng tin thôi mà. Chúng ta nên bao dung hơn với những người như vậy, họ cũng đâu muốn thế! Vậy nên ai làm meme của Ninh Lạc thì gửi tao một bản, cảm ơn. ]

[ Hạt bàn tính bắn vào mặt tao rồi này. ]

[ Quỷ kế đa đoan, đường cùng lòi dao. ]

Hiện trường đã có người cười ngã từ ghế xuống.

Số người trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp đã đạt đến con số kinh ngạc là hơn 60 triệu, số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên, nền tảng phát sóng trực tiếp gọi đến tất cả lập trình viên, lo sợ máy chủ gặp sự cố, không đỡ nổi cơn mưa tài sản này.

Hot search hoàn toàn bị chương trình tạp kỹ này chiếm lĩnh, Ninh Lạc chiếm một nửa giang sơn.

Hứa Linh nhìn các chỉ số tăng vọt của Ninh Lạc trên Weibo mà mồ hôi đầm đìa.

Cô không bao giờ dám nghĩ rằng, một ngày nào đó minh tinh dưới trướng mình lại nổi tiếng theo cách này.

Có thể tưởng tượng tiền thưởng cuối năm năm nay sẽ tăng gấp mười lần so với năm ngoái, Hứa Linh cắn răng.

Thể diện là chó má gì? Là thứ không lên được mặt bàn!

Nhìn Ninh Lạc trong màn hình trực tiếp giơ cao mũ và gậy chào khán giả, kết quả là một gậy đập vào đầu Ninh Dương. Hứa Linh đưa tay che mặt, không nỡ nhìn thẳng.

Đệt, sao vẫn thấy hơi mất mặt? Trong khi cô đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng, bên kia Ninh Lạc đã chào khán giả và rời khỏi sân khấu, cuối cùng cũng tháo tai nghe in-ear, cậu nghe thấy tiếng hò reo như sấm dậy của khán giả.

"Encore! Encore! Encore!"

"Hát thêm bài nữa, hát thêm bài nữa!"

Cậu xúc động quay đầu nói với Ninh Dương: "Anh, cái này có tính là nỗ lực của chúng ta đã được công nhận không."

Ninh Dương che chỗ bị đập bị thương: "Ha ha."

Con mẹ nó, em vui là được.

Ninh Lạc tất nhiên rất vui, đây là lần đầu tiên cậu lên sân khấu biểu diễn, vừa lên sân khấu là căng thẳng muốn chết nên suốt quá trình không nhìn xuống khán giả, nhưng cảm giác vẫn rất tuyệt.

Ít nhất đây là màn trình diễn dạy học tốt nhất của cậu trong ba ngày qua!

Ai dè khi trở về vị trí lại thấy mọi người đều đang cười?

Ninh Lạc hỏi: "Mọi người cười gì vậy, em hát tệ đến thế sao?"

Vương Lâm ôm bụng đau vì cười, lau nước mắt: "Ninh Lạc, giết tôi đừng dùng dao dân ca."

Mặt Phương Lộc Dã hệt táo bón: "Ninh Lạc, cậu tự đánh giá xem màn biểu diễn của mình thế nào?"

Ninh Lạc ngẩng đầu kiêu hãnh: "Giọng ca của tôi, ba ngày vang vọng không dứt."

Phương Lộc Dã: "..."

Cậu tự tin ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lộ Đình Châu, cầm một ly đồ uống hút một ngụm lớn, hỏi anh: "Anh thấy em hát thế nào ạ?"

Lộ Đình Châu: "Hát hay hay không là thứ yếu, quan trọng là có thể cho người ta học được một số đạo lý."

Ninh Lạc tò mò: "Đạo lý gì? Em giỏi đến vậy sao?"

Lộ Đình Châu nhìn tai nghe chống ồn còn lại một bên trong tay, mở môi: "Thay vì tự ti làm tổn thương bản thân, chi bằng tự tin quá mức để hành hạ người khác."

Ninh Lạc: ?

Cậu không tin: "Chắc chắn là anh không nghe kỹ, để em về hát lại cho anh nghe!"

Vẫn không tha cho anh sao?

Biểu cảm trên mặt Lộ Đình Châu cuối cùng cũng không kìm được nữa, hít một hơi rồi từ từ thở ra: "Vậy cậu không cần hát nữa, gọi điện đặt dịch vụ luôn đi."

Ninh Lạc: "Dịch vụ gì?"

Lộ Đình Châu mỉm cười: "Hỏa táng trọn gói."

"Thiêu chết tôi rồi quăng vào lò hỏa táng đi, cho yên bình."

Ninh Lạc: "..."

Cậu run rẩy, ngoan ngoãn khoá mồm.

Trên sân khấu là điệu nhảy Kpop của Hướng Bốc Ngôn và Hướng Tư Kỳ. Hướng Bốc Ngôn xuất thân là idol, nhảy múa hoàn toàn không thành vấn đề, anh trai hắn ta thì... hmm, anh trai hắn ta cũng nhảy như một con người.

Ninh Lạc: "Wow."

【 Điệu nhảy này, thân thể này, đường nét rõ ghê! Đường thẳng, đường gấp khúc, đường dọc, đường chéo, chỉ là không có đường cong! 】

Hướng Bốc Ngôn lúc cúi người mất lực ở lưng, bẹp một cái ngã quỵ trên sân khấu thành một đống 'bánh mèo'* khổng lồ.

【 Chậc chậc chậc, kỹ năng cơ bản quá kém. 】

Cậu thì khác gì tôi!

Hướng Bốc Ngôn ngứa tay, lại muốn đánh người.

Ninh Lạc ngồi được vài phút đã xơi hết đồ nướng đoàn làm chương trình chuẩn bị trên bàn cho cậu, còn uống hai ly nước lớn.

Chưa no, lại nhắm đến bàn bên cạnh.

Lộ Đình Châu đang cầm xiên cánh gà nướng mật ong, lấy khăn giấy lau que, chợt nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ực ực bên tai.

Anh liếc nhìn, đưa cánh gà sang bên trái, ánh mắt Ninh Lạc theo sang trái. Đưa sang phải, Ninh Lạc lại theo sang phải, không sai một ly.

【 Anh rốt cuộc ăn hay không, không ăn đưa em, lắc qua lắc lại làm người ta sốt hết cả ruột. 】

Ninh Lạc nuốt nước bọt, nói: "Anh không thích ăn cánh gà hả? Em biết người thiện lương mềm lòng lại từ bi như anh sẽ không nỡ sát hại sinh mệnh đâu, anh chắc chắn là không thích ăn, không đành lòng nhìn gà mẹ buồn."

【 Không ăn đưa em đưa em đưa em đưa em. 】

Lộ Đình Châu hỏi: "Cậu ăn đùi gà chiên tôi làm tối qua chưa?"

Ninh Lạc: "Dạ? Em ăn rồi."

Lộ Đình Châu: "Tôi không những nỡ lòng làm mẹ gà buồn, tôi còn thích dùng mảnh thi thể của nó nhúng dịch thể của đứa con chưa sinh của nó xuống chảo dầu cùng trải qua cực hình chiên rán."

Ninh Lạc: "..."

【 Đáng ghét, gặp phải đối thủ rồi! 】

"Muốn ăn không?" Lộ Đình Châu cố ý lắc lắc xiên cánh gà nướng mật ong vàng óng trước mặt Ninh Lạc, thấy cậu gật đầu lia lịa, cười một tiếng, "Vậy lát nữa nhớ cổ vũ cho tôi."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề!"

Ninh Lạc thấy anh đẩy cả đĩa đồ nướng đến trước mặt mình, nuốt nước bọt, vui vẻ hạnh phúc cắn vào cánh gà còn bốc hơi nóng, nói ú ớ, "Anh lên sân khấu cũng hồi hộp sao?"

Lộ Đình Châu vắt chéo chân, nghiêng người nhìn cậu phồng má thổi, chưa thổi được mấy cái đã nuốt chửng rồi bị bỏng phải há miệng thở, trong miệng xào một món ăn, liền bật cười.

Anh chống cằm gật đầu, "Có chứ, tôi cực kỳ hồi hộp, nên cần tiểu Lạc cổ vũ ủng hộ."

Ninh Lạc nắm chặt tay, cảm thấy trọng trách đè trên vai, tràn trề nhiệt huyết: "Yên tâm, em nhất định sẽ cổ vũ nhiệt tình cho anh. Giao cho em đi!"

Lộ Đình Châu nhìn vẻ chắc chắn của cậu, híp mắt cảm thấy không ổn, cất tiếng hỏi: "Cậu định cổ vũ cho tôi thế nào?"

Ninh Lạc vỗ ngực: "Em đã nghĩ sẵn khẩu hiệu cổ vũ rồi, mọi việc cứ để em lo."

"Khẩu hiệu là gì?" Lộ Đình Châu túm góc đĩa nướng.

"Thiên cơ bất khả lộ... anh đừng lấy lại mà, em nói là được chứ gì!" Ninh Lạc thấy anh định rút đồ nướng về, vội vàng giữ góc kia kéo lại, "Khụ khụ, anh nghe này."

Cậu hắng giọng, đổi giọng điệu: "Anh Lộ không cần khiêm tốn, phong thái oai hùng khiến cả sân khấu phải hét lên."

"Khí thế hừng hực chẳng cần lo, sinh ra đã là vương Lộ Đình Châu."

"Động tác nhanh nhẹn, dáng vẻ đẹp trai, tất cả hô vang, anh Lộ đẹp trai nhất!"

Ninh Lạc nói xong vẫn còn ý: "Em tạm thời chỉ nghĩ ra ba cái này, anh thấy cái nào hay nhất?"

Ninh Dương đứng bên cạnh nghe lén: "..."

Anh thấy hắn vặn đầu mày xuống là hay nhất.

Trong lòng Ninh Dương thậm chí nảy sinh một chút thương hại với Lộ Đình Châu.

Có nhiều tâm cơ thế nào cũng vậy, vẫn bị Ninh Lạc chọc tức đến xuất huyết não cao huyết áp.

Lộ Đình Châu cười, khóe miệng hơi cong lên, gọi cậu: "Tiểu Lạc."

"Tôi nghĩ kỹ rồi, ngày mai sẽ ăn rau mùi trộn rau diếp cá, rau mùi xào trứng bắc thảo, rau mùi hầm thịt và pizza rau mùi nhé."

Ninh Lạc kinh hoàng: "Sao anh lại lấy oán báo đức?!"

【 Vì anh, em có thể ăn mọi thứ cay đắng, nhưng rau mùi thì không ăn! 】

Lộ Đình Châu: "Tôi còn tặng cậu một ly nước chanh rau mùi nữa."

Ninh Lạc: "Thế không công bằng!"

Lộ Đình Châu cong môi: "Hai ly."

Ninh Lạc: "..."

【 Nhìn tưởng tôi còn sống, thực chất tay chân đã lạnh ngắt chết được một lúc rồi! 】

Lộ Đình Châu phải chuẩn bị lên sân khấu, đứng dậy vỗ vỗ đầu Ninh Lạc: "Rau mùi hay khẩu hiệu cổ vũ, Tiểu Lạc tự chọn đi."

Ninh Lạc giương nanh múa vuốt.

【 Em chọn cùng anh đồng quy vu tận! Ăn một gậy của lão Tôn! 】____

250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện