Mấy người Ninh Lạc chẳng mấy chốc nhận được tin.
"Cái gì? Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch đánh nhau á?"
"Cái gì? Chương trình của chúng ta vừa mới phát sóng đã phải dừng rồi?"
"Cái gì? Ninh Tịch Bạch dẫm lên đồ lưu niệm phiên bản giới hạn của Hướng Bốc Ngôn?"
Ninh Lạc từ trong cơn bệnh nguy kịch bật dậy.
【 Mình biết ngay là họ sẽ choảng nhau mà! Khoan đã... đồ lưu niệm phiên bản giới hạn? Giới hạn đến mức nào? 】
Bọn họ nối đuôi Tiền Đa Đa lên sân thượng.
Ninh Lạc vừa nhìn đã thấy tấm thẻ bị dẫm bẹp, vẽ dấu thánh giá trên ngực siêu độ cho nó.
【 Dẫm lên thẻ tuyệt bản của fan người ta. Ninh Tịch Bạch, chú em không chết thì ai chết nữa! 】
【 Nếu Vương Duy viết "Tiễn Nguyên nhị đi sứ An Tây" mà thấy chú em cũng phải đổi vội tên thành "Tiễn Nhị thứ nguyên về trời Tây". 】*
Sau đó ngẩng đầu lên, úi chà!
【 Nếu không phải vì lớp da đen, mình còn không nhận ra người năm màu sáu sắc kia là Ninh Tịch Bạch! Chuẩn show 'Gương mặt thân quen'. 】*
Lộ Đình Châu và những người khác đứng sau cậu: "..."
Thấy Ninh Tịch Bạch bị đánh làm cậu phấn khích lắm phải không? Nhưng mà người mặt vừa đen vừa đỏ vừa xanh vừa tím cộng thêm sưng như bánh su kem, đúng là khá khó nhận dạng thật.
Đinh Dục Kiệt lao vút qua như một mũi tên: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch của anh! Sao em bị đánh thảm thế này?"
Ninh Lạc: "Phụt."
【 Xin lỗi, nhưng lần đầu gặp mặt mình đã thấy giống như đang gọi chó rồi. 】
Ninh Dương chợt hiểu ra lý do vì sao Ninh Lạc suốt thời gian qua vẫn kiên trì gọi Tiểu Bạch.
... Hắn còn tưởng là Ninh Lạc chất chứa tình cảm anh em đậm sâu.
Hướng Bốc Ngôn bây giờ đã vào trạng thái điên cuồng bạo loạn, bị Đinh Dục Kiệt kéo ra thì cắn chặt cánh tay gã, nhân lúc gã đau đớn buông ra liền quay tay cho một cái tát nổ đom đóm: "Cút!"
Đinh Dục Kiệt vẫn muốn lao lên nữa lại bị Hướng Tư Kỳ túm lấy: "Cậu làm gì đấy, muốn động vào em trai tôi phải không?"
Gã ta vừa dùng sức, áo thun cộc tay suýt bị cơ bắp làm nổ tung, xách Đinh Dục Kiệt hệt xách gà con.
Ninh Tịch Bạch cuối cùng cũng thở được ra hơi, toàn thân đau đớn khắp nơi không biết nên che chỗ nào, chỉ vào Hướng Bốc Ngôn thất thố hét lớn: "Hướng Bốc Ngôn! Anh dám dùng tay tát tôi?!"
Hướng Bốc Ngôn xắn tay áo lên, khí thế như Lữ Bố tái thế, cái chổi dính cứt chọc ai người đó chết: "Tôi dùng tay tát cậu? Đó là vì tôi chỉ có tay thôi! Tôi mà lái xe vào được đây thì đã đâm chết cậu rồi!"
Thấy mâu thuẫn sắp leo thang thêm lần nữa, Tiền Đa Đa liên tục bấm huyệt nhân trung, gào rách cả giọng: "Kéo họ ra! Kéo họ ra!!"
Hướng Bốc Ngôn bị kéo ra vẫn còn vung chân đá mạnh Ninh Tịch Bạch một cú, dũng mãnh như một con gà lông hồng chiến đấu.
Đám người Ninh Lạc đứng đằng xa, nhân viên không thể để họ tiến lên bị liên lụy, nếu không sẽ từ hai minh tinh đánh nhau biến thành đánh nhóm, chương trình này khỏi nghĩ đến việc tiếp tục nữa.
Phương Lộc Dã vươn cổ nhìn, thở dài nói: "Hướng Bốc Ngôn giết đến đỏ cả mắt rồi."
Ninh Lạc gật đầu.
【 Cũng không biết ai anh dũng xông pha đưa cho cậu ta lọ thuốc nhỏ mắt. 】
Mọi người: "..."
Điên đi, ai điên được như cậu chứ.
Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của đoàn làm chương trình, Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện kiểm tra thương tích.
Vì là phát sóng trực tiếp, tin tức không thể che giấu được nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức kiểm soát.
Tiền Đa Đa đang gấp gáp nghe hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, gọi đi rồi lại nhận về, đi tới đi lui trước mặt mọi người, đế giày sắp cọ ra tia lửa.
Bốn mươi phút sau, anh ta đặt điện thoại xuống, vui mừng rớt nước mắt nói với đám người Ninh Lạc: "Cả nhà mình ơi, tin vui siêu to khổng lồ! Chương trình của chúng ta vẫn có thể tiếp tục quay!"
Nhân viên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời đất, cứ tưởng tháng này sẽ biến thành kẻ nuốt gió Tây Bắc.
Các khách mời cũng đi theo chúc mừng.
Tiền Đa Đa chắp tay vái bọn họ: "Chỉ là phiền mọi người lên mạng báo bình an, xoa dịu tâm trạng dân mạng một chút. Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục quay."
【 Được nghỉ nửa ngày luôn, nhưng không thể vui quá, đây là xây dựng trên nỗi đau của đạo diễn Tiền mà. 】
Xem chừng còn tí lương tâm. Tiền Đa Đa từng trải thầm nghĩ.
Nhưng tiếng lòng của Ninh Lạc quả thật đã nhắc nhở anh ta, bên cạnh mình thế mà lại xuất hiện một vị ngôn linh... ờ, gọi thế này đúng không nhỉ? Hay là thầy bói? Người có khả năng thông linh? Thầy đồng?
Thôi kệ, dù sao cũng là một vị đại sư!
Tiền Đa Đa tức khắc nhìn Ninh Lạc với ánh mắt qua tấm kính lọc dày 800 mét, dù phát hiện đối phương đang sờ quả địa cầu siêu to và phát ra phán xét 【 Sốc tận óc, một cân mà lên tới tận 500g 】 cũng tự nhủ đó là vì não của đại sư chất chứa sự thuần khiết chưa bị tri thức vấy bẩn.
Ninh Lạc được nghỉ nửa ngày không biết làm gì, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy đã đến lúc thể hiện sự ham học đích thực!
Thế là quay đầu đi tìm thầy dạy thanh nhạc của mình.
Một giờ sau, bị đối phương lịch sự khách khí mời ra ngoài, nói sau khi phát xong Chú Đại Bi mười lần thì hẵng quay lại.
Ninh Lạc chán muốn chết, quay đầu đi lông bông đến phòng điều khiển, ở góc phòng phát hiện cái hộp bọn họ rút bài hát buổi sáng bèn đánh tiếng với nhân viên rồi ôm đi tìm Phương Lộc Dã chơi.
Hai người đến một khoảng đất trống phía sau nhà, kê bàn ghế dùng để cắm trại, đặt hộp rút thăm chồng lên nhau trên bàn.
Ninh Lạc xoa xoa tay: "Mở cái nào trước?"
Phương Lộc Dã nói: "Đương nhiên là nhóm dân ca rồi, tôi nhất định phải biết Tiền Đa Đa đã bỏ những thứ bẩn thỉu gì vào trong đó."
Ninh Lạc thò tay vào móc một nắm lấy ra xem.
'Đuổi theo giấc mơ thưở ban đầu', 'Cô Dũng Giả', 'Gió đã ngưng', 'Hạ Thu Sơn', 'Hỏa Tinh Ký'.
Cậu vặn vẹo toàn thân: "Tại sao vậy, tại sao lần đầu tôi rút lại trúng cái biến thái thế!"
Phương Lộc Dã biết hôm nay cậu lại lén lút tập thêm một giờ, khịt mũi: "Thấy biến thái còn đi tập, có phải cậu thích biến thái không?"
Ninh Lạc quắc mắt nhìn cậu ta, không biết nghĩ đến điều gì, tai đỏ lên, ấp úng: "...cũng không thể nói thế."
Phương Lộc Dã: "Cái đền đệt!"
Cậu ta tức thì hiểu ra.
Vòng vo qua tám trăm vòng luân hồi để nói anh mình là biến thái?
Oắt con, mi tới số rồi!
Phương Lộc Dã muốn trả thù Ninh Lạc, ban đầu muốn bắt cậu rút gì hát nấy để hành hạ một phen, nhưng nghĩ lại không được, như vậy chẳng phải là hành hạ chính mình à?
Cậu ta đảo mắt, đổi một cái hộp khác: "Nào, chúng ta rút hộp nhạc kịch, rút gì diễn nấy."
Đi mà đóng vai mụ phù thủy già đi!
Ninh Lạc hoàn toàn không biết kế hoạch của cậu ta, thậm chí còn thấy ý tưởng này hay ho, rất vui, mỗi người rút một tờ.
Phương Lộc Dã mở ra xem, là một đoạn trong 'Frozen', thò lại gần xem của Ninh Lạc.
Ninh Lạc dí thẳng vào trước mắt cậu ta, giọng phấn khích: "Là kịch nói 'Lôi Vũ' này, một trong những vở tôi thích nhất á!"
Vừa nói, không biết từ đâu tìm được cây bút đánh dấu, hứng thú bừng bừng vẽ người que lên ngón tay, "Phải diễn đúng không? Tôi sẵn sàng rồi!"
Phương Lộc Dã phút chốc dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ là dự cảm còn chưa thành hình đã bị Ninh Lạc túm lấy tay vẽ lên ngón cái một ông chú râu quai nón đeo kính với đôi mắt cá chết: "Nhìn này, Chu Phác Viên!"
Phương Lộc Dã: "..."
Cậu ta bắt đầu hối hận tại sao lại đồng ý đến đây chơi với Ninh Lạc.
Thế này khiến mình trông không khác gì đứa thiểu năng!
-
Cửa sau sân có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đen đang lén lút thò đầu nhìn vào trong, cả người bọc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt ti hí, đang láo liên nhìn trên dưới trái phải rất chi không trong sáng.
Hắn nói với ống kính: "Ok, tôi đã đến địa điểm quay chương trình, sắp có thể lẻn vào rồi."
"Sự thật về vụ Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch đánh nhau rốt cuộc là gì, nội tình phía sau thế nào, Trần Dưa Vương sẽ bật mí cho các bạn!"
[ Ok ok ok, xem livestream chẳng hiểu gì sất, qua đây hóng cho rõ vậy. ]
[ Anh mau vào xem đi, tôi muốn tài liệu trực tiếp! Tin nhanh tin nóng. ]
[ Hóng drama của mẹ mày à? Đây tính là xâm phạm quyền riêng tư hay ăn trộm vậy? Có ai quản lý không!]
[ Có cả paparazzi ngạo mạn thế này hả? Con mẹ nó sao điện thoại tổ chương trình không gọi được vậy? Thần dân có việc tâu bẩm hoàng thượng! ]
[ Tôi không quản cái khác, tôi chỉ muốn biết Ninh Lạc có phải được cao nhân chỉ điểm, bắt đầu tạo dựng nhân vật mới phải không? ]
Trần Dưa Vương đọc câu này xong tán thành hết nấc: "Tôi cũng thấy vậy, cậu ta chắc chắn thấy nhân vật trước thất bại, đành phải đập đi xây lại với một nhân vật điên loạn. Chứ người bình thường ai lại giống cậu ta chứ?"
[ Ủa? Đó không phải là Ninh Lạc với Phương Lộc Dã sao? Hai người đang làm gì vậy? ]
"Đi xem nào!"
[ ĐỤ MÁ CÁI TÊN MẮT HÍ CHÓ CHẾT, MÀY TRÁNH XA BÉ LẠC CỦA TAO RA AAAAAAAAAAAAAAAAAA! ]
[ Dã Tử, mau vung nắm đấm bảo vệ anh em của cậu đi! Cái thân hình nhỏ bé của Ninh Lạc nhìn là biết không chịu được đòn rồi! ]
Trần Dưa Vương cười khẩy, đợi khi tính cách thật của Ninh Lạc bị phanh phui, sẽ không còn mấy ai nói đỡ cho cậu nữa.
Hắn lén lút mò vào, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của hai người, tiến gần nghe thấy giọng nói sôi nổi giữa bọn họ.
Không phải Phương Lộc Dã không muốn chú ý, mà là sự chú ý hoàn toàn bị Ninh Lạc chiếm giữ, vừa phân tâm đã bị túm chặt ngón cái hỏi "Chu Phác Viên, ông lơ đễnh gì thế", "Nhập vai đi, ngay cả nhập vai cũng không làm được thì làm diễn viên kiểu gì".
Ống kính của Trần Dưa Vương nhắm vào hai người, thu âm rõ ràng giọng nói oang oác của Ninh Lạc, chuyển đến cho các dân cư mạng.
Phương Lộc Dã kéo giọng, uể oải giơ ngón cái đóng vai Chu Phác Viên: "Ai sai khiến bà đến đây?"
Ninh Lạc phẫn nộ trào dâng: "Số phận! Chính số phận bất công đã sai khiến tôi đến đây!"
"Ba mươi năm rồi, bà vẫn tìm được." Phương Lộc Dã đọc thoại như đi viếng mộ.
Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến màn trình diễn của nam diễn viên xuất sắc Ninh Lạc!
Ninh Lạc trưng vẻ mặt đau khổ bi phẫn, ai xem cũng phải thốt một câu mầm non sáng giá cảm xúc tràn trề: "Nước mắt của tôi đã khô từ lâu, tôi không ấm ức, tôi chỉ hối hận, là nỗi khổ tôi phải chịu đựng suốt ba mươi năm!"
Rất nhanh, ngón út đang giơ của cậu biến thành ngón trỏ, trên đó vẽ một người tóc sóng môi chu chu, miễn cưỡng nhận ra là một phụ nữ.
Ninh Lạc đổi giọng, thê thảm đáng thương: "Chỉ có tôi hiểu cậu, tôi biết điểm yếu của cậu, cậu cũng biết điểm yếu của tôi, Chu Bình, cậu lại đây, cậu sợ gì chứ?"
Trần Dưa Vương teo não luôn.
Con mẹ nó đây là đang làm quái gì vậy?
Hắn kéo ống kính lại gần, cảnh quay chuyển đến ngón tay của Ninh Lạc.
Nhìn rõ những khuôn mặt nhỏ trên mỗi ngón tay, mỗi ngón một nhân vật, nhiều vai diễn, không trùng lặp.
Dân mạng im lặng một hồi rồi bùng nổ cười phọt cả nước.
[ Ninh Lạc, đừng bảo cậu vẽ tất cả nhân vật lên tay để đóng vai đấy hahahahahahahahahahahahahahahahahaha! ]
[ Trần Dưa Vương trước khi vào: Để tôi vạch trần bộ mặt giả điên của Ninh Lạc! Sau khi vào: Ối mẹ ơi người nhà ơi cậu ta là thằng điên thật! ]
[ Đệt, cười lăn lê bò toài. Ninh Lạc, cưng là thiên tài! ]
[ Đéo mẹ, vừa gọi điện cho đoàn làm chương trình vừa cười. ]
[ Ai đến cứu gu cười độc lạ bình bông của tao đi tao sắp phát điên rồi! ]
[ Đoạn này không được phát sóng trực tiếp phí của trời quá. Mắt hí, anh lập công chuộc tội đấy. ]
Trần Dưa Vương quá sốc, ngừng thở luôn, nín một lúc rồi bất chợt ho lên một tiếng, mặt đỏ bừng.
Ninh Lạc và Phương Lộc Dã đột ngột quay đầu nhìn.
Ninh Lạc lập tức bị thứ đen thui bẩn thỉu này dọa té đái, hét toáng lên bằng giọng mỹ thanh: "Ối giời ơi cuộn shushi rong biển đen này là thứ quái gì vậy á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~"
Cơn buồn ngủ Phương Lộc Dã đang ủ ấp lập tức bị dọa bay sạch.
Cuộn sushi gì? Trứng cá từ đâu ra? Sashimi mọc chân chạy ra à?
Trần Dưa Vương: "..."
Bố tổ thằng nhóc, mày có lịch sự không hả!____
250 vote up tiếp nha~
"Cái gì? Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch đánh nhau á?"
"Cái gì? Chương trình của chúng ta vừa mới phát sóng đã phải dừng rồi?"
"Cái gì? Ninh Tịch Bạch dẫm lên đồ lưu niệm phiên bản giới hạn của Hướng Bốc Ngôn?"
Ninh Lạc từ trong cơn bệnh nguy kịch bật dậy.
【 Mình biết ngay là họ sẽ choảng nhau mà! Khoan đã... đồ lưu niệm phiên bản giới hạn? Giới hạn đến mức nào? 】
Bọn họ nối đuôi Tiền Đa Đa lên sân thượng.
Ninh Lạc vừa nhìn đã thấy tấm thẻ bị dẫm bẹp, vẽ dấu thánh giá trên ngực siêu độ cho nó.
【 Dẫm lên thẻ tuyệt bản của fan người ta. Ninh Tịch Bạch, chú em không chết thì ai chết nữa! 】
【 Nếu Vương Duy viết "Tiễn Nguyên nhị đi sứ An Tây" mà thấy chú em cũng phải đổi vội tên thành "Tiễn Nhị thứ nguyên về trời Tây". 】*
Sau đó ngẩng đầu lên, úi chà!
【 Nếu không phải vì lớp da đen, mình còn không nhận ra người năm màu sáu sắc kia là Ninh Tịch Bạch! Chuẩn show 'Gương mặt thân quen'. 】*
Lộ Đình Châu và những người khác đứng sau cậu: "..."
Thấy Ninh Tịch Bạch bị đánh làm cậu phấn khích lắm phải không? Nhưng mà người mặt vừa đen vừa đỏ vừa xanh vừa tím cộng thêm sưng như bánh su kem, đúng là khá khó nhận dạng thật.
Đinh Dục Kiệt lao vút qua như một mũi tên: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch của anh! Sao em bị đánh thảm thế này?"
Ninh Lạc: "Phụt."
【 Xin lỗi, nhưng lần đầu gặp mặt mình đã thấy giống như đang gọi chó rồi. 】
Ninh Dương chợt hiểu ra lý do vì sao Ninh Lạc suốt thời gian qua vẫn kiên trì gọi Tiểu Bạch.
... Hắn còn tưởng là Ninh Lạc chất chứa tình cảm anh em đậm sâu.
Hướng Bốc Ngôn bây giờ đã vào trạng thái điên cuồng bạo loạn, bị Đinh Dục Kiệt kéo ra thì cắn chặt cánh tay gã, nhân lúc gã đau đớn buông ra liền quay tay cho một cái tát nổ đom đóm: "Cút!"
Đinh Dục Kiệt vẫn muốn lao lên nữa lại bị Hướng Tư Kỳ túm lấy: "Cậu làm gì đấy, muốn động vào em trai tôi phải không?"
Gã ta vừa dùng sức, áo thun cộc tay suýt bị cơ bắp làm nổ tung, xách Đinh Dục Kiệt hệt xách gà con.
Ninh Tịch Bạch cuối cùng cũng thở được ra hơi, toàn thân đau đớn khắp nơi không biết nên che chỗ nào, chỉ vào Hướng Bốc Ngôn thất thố hét lớn: "Hướng Bốc Ngôn! Anh dám dùng tay tát tôi?!"
Hướng Bốc Ngôn xắn tay áo lên, khí thế như Lữ Bố tái thế, cái chổi dính cứt chọc ai người đó chết: "Tôi dùng tay tát cậu? Đó là vì tôi chỉ có tay thôi! Tôi mà lái xe vào được đây thì đã đâm chết cậu rồi!"
Thấy mâu thuẫn sắp leo thang thêm lần nữa, Tiền Đa Đa liên tục bấm huyệt nhân trung, gào rách cả giọng: "Kéo họ ra! Kéo họ ra!!"
Hướng Bốc Ngôn bị kéo ra vẫn còn vung chân đá mạnh Ninh Tịch Bạch một cú, dũng mãnh như một con gà lông hồng chiến đấu.
Đám người Ninh Lạc đứng đằng xa, nhân viên không thể để họ tiến lên bị liên lụy, nếu không sẽ từ hai minh tinh đánh nhau biến thành đánh nhóm, chương trình này khỏi nghĩ đến việc tiếp tục nữa.
Phương Lộc Dã vươn cổ nhìn, thở dài nói: "Hướng Bốc Ngôn giết đến đỏ cả mắt rồi."
Ninh Lạc gật đầu.
【 Cũng không biết ai anh dũng xông pha đưa cho cậu ta lọ thuốc nhỏ mắt. 】
Mọi người: "..."
Điên đi, ai điên được như cậu chứ.
Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của đoàn làm chương trình, Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch bị cưỡng chế đưa đến bệnh viện kiểm tra thương tích.
Vì là phát sóng trực tiếp, tin tức không thể che giấu được nữa, chỉ có thể cố gắng hết sức kiểm soát.
Tiền Đa Đa đang gấp gáp nghe hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, gọi đi rồi lại nhận về, đi tới đi lui trước mặt mọi người, đế giày sắp cọ ra tia lửa.
Bốn mươi phút sau, anh ta đặt điện thoại xuống, vui mừng rớt nước mắt nói với đám người Ninh Lạc: "Cả nhà mình ơi, tin vui siêu to khổng lồ! Chương trình của chúng ta vẫn có thể tiếp tục quay!"
Nhân viên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tạ ơn trời đất, cứ tưởng tháng này sẽ biến thành kẻ nuốt gió Tây Bắc.
Các khách mời cũng đi theo chúc mừng.
Tiền Đa Đa chắp tay vái bọn họ: "Chỉ là phiền mọi người lên mạng báo bình an, xoa dịu tâm trạng dân mạng một chút. Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục quay."
【 Được nghỉ nửa ngày luôn, nhưng không thể vui quá, đây là xây dựng trên nỗi đau của đạo diễn Tiền mà. 】
Xem chừng còn tí lương tâm. Tiền Đa Đa từng trải thầm nghĩ.
Nhưng tiếng lòng của Ninh Lạc quả thật đã nhắc nhở anh ta, bên cạnh mình thế mà lại xuất hiện một vị ngôn linh... ờ, gọi thế này đúng không nhỉ? Hay là thầy bói? Người có khả năng thông linh? Thầy đồng?
Thôi kệ, dù sao cũng là một vị đại sư!
Tiền Đa Đa tức khắc nhìn Ninh Lạc với ánh mắt qua tấm kính lọc dày 800 mét, dù phát hiện đối phương đang sờ quả địa cầu siêu to và phát ra phán xét 【 Sốc tận óc, một cân mà lên tới tận 500g 】 cũng tự nhủ đó là vì não của đại sư chất chứa sự thuần khiết chưa bị tri thức vấy bẩn.
Ninh Lạc được nghỉ nửa ngày không biết làm gì, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy đã đến lúc thể hiện sự ham học đích thực!
Thế là quay đầu đi tìm thầy dạy thanh nhạc của mình.
Một giờ sau, bị đối phương lịch sự khách khí mời ra ngoài, nói sau khi phát xong Chú Đại Bi mười lần thì hẵng quay lại.
Ninh Lạc chán muốn chết, quay đầu đi lông bông đến phòng điều khiển, ở góc phòng phát hiện cái hộp bọn họ rút bài hát buổi sáng bèn đánh tiếng với nhân viên rồi ôm đi tìm Phương Lộc Dã chơi.
Hai người đến một khoảng đất trống phía sau nhà, kê bàn ghế dùng để cắm trại, đặt hộp rút thăm chồng lên nhau trên bàn.
Ninh Lạc xoa xoa tay: "Mở cái nào trước?"
Phương Lộc Dã nói: "Đương nhiên là nhóm dân ca rồi, tôi nhất định phải biết Tiền Đa Đa đã bỏ những thứ bẩn thỉu gì vào trong đó."
Ninh Lạc thò tay vào móc một nắm lấy ra xem.
'Đuổi theo giấc mơ thưở ban đầu', 'Cô Dũng Giả', 'Gió đã ngưng', 'Hạ Thu Sơn', 'Hỏa Tinh Ký'.
Cậu vặn vẹo toàn thân: "Tại sao vậy, tại sao lần đầu tôi rút lại trúng cái biến thái thế!"
Phương Lộc Dã biết hôm nay cậu lại lén lút tập thêm một giờ, khịt mũi: "Thấy biến thái còn đi tập, có phải cậu thích biến thái không?"
Ninh Lạc quắc mắt nhìn cậu ta, không biết nghĩ đến điều gì, tai đỏ lên, ấp úng: "...cũng không thể nói thế."
Phương Lộc Dã: "Cái đền đệt!"
Cậu ta tức thì hiểu ra.
Vòng vo qua tám trăm vòng luân hồi để nói anh mình là biến thái?
Oắt con, mi tới số rồi!
Phương Lộc Dã muốn trả thù Ninh Lạc, ban đầu muốn bắt cậu rút gì hát nấy để hành hạ một phen, nhưng nghĩ lại không được, như vậy chẳng phải là hành hạ chính mình à?
Cậu ta đảo mắt, đổi một cái hộp khác: "Nào, chúng ta rút hộp nhạc kịch, rút gì diễn nấy."
Đi mà đóng vai mụ phù thủy già đi!
Ninh Lạc hoàn toàn không biết kế hoạch của cậu ta, thậm chí còn thấy ý tưởng này hay ho, rất vui, mỗi người rút một tờ.
Phương Lộc Dã mở ra xem, là một đoạn trong 'Frozen', thò lại gần xem của Ninh Lạc.
Ninh Lạc dí thẳng vào trước mắt cậu ta, giọng phấn khích: "Là kịch nói 'Lôi Vũ' này, một trong những vở tôi thích nhất á!"
Vừa nói, không biết từ đâu tìm được cây bút đánh dấu, hứng thú bừng bừng vẽ người que lên ngón tay, "Phải diễn đúng không? Tôi sẵn sàng rồi!"
Phương Lộc Dã phút chốc dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ là dự cảm còn chưa thành hình đã bị Ninh Lạc túm lấy tay vẽ lên ngón cái một ông chú râu quai nón đeo kính với đôi mắt cá chết: "Nhìn này, Chu Phác Viên!"
Phương Lộc Dã: "..."
Cậu ta bắt đầu hối hận tại sao lại đồng ý đến đây chơi với Ninh Lạc.
Thế này khiến mình trông không khác gì đứa thiểu năng!
-
Cửa sau sân có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đen đang lén lút thò đầu nhìn vào trong, cả người bọc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt ti hí, đang láo liên nhìn trên dưới trái phải rất chi không trong sáng.
Hắn nói với ống kính: "Ok, tôi đã đến địa điểm quay chương trình, sắp có thể lẻn vào rồi."
"Sự thật về vụ Hướng Bốc Ngôn và Ninh Tịch Bạch đánh nhau rốt cuộc là gì, nội tình phía sau thế nào, Trần Dưa Vương sẽ bật mí cho các bạn!"
[ Ok ok ok, xem livestream chẳng hiểu gì sất, qua đây hóng cho rõ vậy. ]
[ Anh mau vào xem đi, tôi muốn tài liệu trực tiếp! Tin nhanh tin nóng. ]
[ Hóng drama của mẹ mày à? Đây tính là xâm phạm quyền riêng tư hay ăn trộm vậy? Có ai quản lý không!]
[ Có cả paparazzi ngạo mạn thế này hả? Con mẹ nó sao điện thoại tổ chương trình không gọi được vậy? Thần dân có việc tâu bẩm hoàng thượng! ]
[ Tôi không quản cái khác, tôi chỉ muốn biết Ninh Lạc có phải được cao nhân chỉ điểm, bắt đầu tạo dựng nhân vật mới phải không? ]
Trần Dưa Vương đọc câu này xong tán thành hết nấc: "Tôi cũng thấy vậy, cậu ta chắc chắn thấy nhân vật trước thất bại, đành phải đập đi xây lại với một nhân vật điên loạn. Chứ người bình thường ai lại giống cậu ta chứ?"
[ Ủa? Đó không phải là Ninh Lạc với Phương Lộc Dã sao? Hai người đang làm gì vậy? ]
"Đi xem nào!"
[ ĐỤ MÁ CÁI TÊN MẮT HÍ CHÓ CHẾT, MÀY TRÁNH XA BÉ LẠC CỦA TAO RA AAAAAAAAAAAAAAAAAA! ]
[ Dã Tử, mau vung nắm đấm bảo vệ anh em của cậu đi! Cái thân hình nhỏ bé của Ninh Lạc nhìn là biết không chịu được đòn rồi! ]
Trần Dưa Vương cười khẩy, đợi khi tính cách thật của Ninh Lạc bị phanh phui, sẽ không còn mấy ai nói đỡ cho cậu nữa.
Hắn lén lút mò vào, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của hai người, tiến gần nghe thấy giọng nói sôi nổi giữa bọn họ.
Không phải Phương Lộc Dã không muốn chú ý, mà là sự chú ý hoàn toàn bị Ninh Lạc chiếm giữ, vừa phân tâm đã bị túm chặt ngón cái hỏi "Chu Phác Viên, ông lơ đễnh gì thế", "Nhập vai đi, ngay cả nhập vai cũng không làm được thì làm diễn viên kiểu gì".
Ống kính của Trần Dưa Vương nhắm vào hai người, thu âm rõ ràng giọng nói oang oác của Ninh Lạc, chuyển đến cho các dân cư mạng.
Phương Lộc Dã kéo giọng, uể oải giơ ngón cái đóng vai Chu Phác Viên: "Ai sai khiến bà đến đây?"
Ninh Lạc phẫn nộ trào dâng: "Số phận! Chính số phận bất công đã sai khiến tôi đến đây!"
"Ba mươi năm rồi, bà vẫn tìm được." Phương Lộc Dã đọc thoại như đi viếng mộ.
Nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến màn trình diễn của nam diễn viên xuất sắc Ninh Lạc!
Ninh Lạc trưng vẻ mặt đau khổ bi phẫn, ai xem cũng phải thốt một câu mầm non sáng giá cảm xúc tràn trề: "Nước mắt của tôi đã khô từ lâu, tôi không ấm ức, tôi chỉ hối hận, là nỗi khổ tôi phải chịu đựng suốt ba mươi năm!"
Rất nhanh, ngón út đang giơ của cậu biến thành ngón trỏ, trên đó vẽ một người tóc sóng môi chu chu, miễn cưỡng nhận ra là một phụ nữ.
Ninh Lạc đổi giọng, thê thảm đáng thương: "Chỉ có tôi hiểu cậu, tôi biết điểm yếu của cậu, cậu cũng biết điểm yếu của tôi, Chu Bình, cậu lại đây, cậu sợ gì chứ?"
Trần Dưa Vương teo não luôn.
Con mẹ nó đây là đang làm quái gì vậy?
Hắn kéo ống kính lại gần, cảnh quay chuyển đến ngón tay của Ninh Lạc.
Nhìn rõ những khuôn mặt nhỏ trên mỗi ngón tay, mỗi ngón một nhân vật, nhiều vai diễn, không trùng lặp.
Dân mạng im lặng một hồi rồi bùng nổ cười phọt cả nước.
[ Ninh Lạc, đừng bảo cậu vẽ tất cả nhân vật lên tay để đóng vai đấy hahahahahahahahahahahahahahahahahaha! ]
[ Trần Dưa Vương trước khi vào: Để tôi vạch trần bộ mặt giả điên của Ninh Lạc! Sau khi vào: Ối mẹ ơi người nhà ơi cậu ta là thằng điên thật! ]
[ Đệt, cười lăn lê bò toài. Ninh Lạc, cưng là thiên tài! ]
[ Đéo mẹ, vừa gọi điện cho đoàn làm chương trình vừa cười. ]
[ Ai đến cứu gu cười độc lạ bình bông của tao đi tao sắp phát điên rồi! ]
[ Đoạn này không được phát sóng trực tiếp phí của trời quá. Mắt hí, anh lập công chuộc tội đấy. ]
Trần Dưa Vương quá sốc, ngừng thở luôn, nín một lúc rồi bất chợt ho lên một tiếng, mặt đỏ bừng.
Ninh Lạc và Phương Lộc Dã đột ngột quay đầu nhìn.
Ninh Lạc lập tức bị thứ đen thui bẩn thỉu này dọa té đái, hét toáng lên bằng giọng mỹ thanh: "Ối giời ơi cuộn shushi rong biển đen này là thứ quái gì vậy á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~á~"
Cơn buồn ngủ Phương Lộc Dã đang ủ ấp lập tức bị dọa bay sạch.
Cuộn sushi gì? Trứng cá từ đâu ra? Sashimi mọc chân chạy ra à?
Trần Dưa Vương: "..."
Bố tổ thằng nhóc, mày có lịch sự không hả!____
250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương