Buổi tối trước khi đi ngủ, Tần phu nhân gọi điện thoại đến nói ngày mai Tần Xu cùng Thẩm Cố sẽ mang theo Oánh Oánh về nhà, hai người các ngươi cũng về nhà ăn cơm.

Oánh Oánh năm nay mới tám tuổi, là một con bé vô cùng đáng yêu, tính tình thì vô cùng hoạt bát, Đường Khê rất thích cô cháu gái này, buổi sáng thức dậy cô cùng Tần Kiêu đi đến khu trung tâm mua sắm để chọn quà Oánh Oánh.

Con bé từ khi sinh ra đã là viên ngọc quý trong tay hai nhà Tần gia và Thẩm gia, Đường Khê suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mua cái gì cho con bé.

Mỗi lần về nhà Tần Kiêu đều mua búp bê Barbie cho con bé, nếu lần này lại mua búp bê nữa thì con bé sẽ giận bọn họ mất.

“Em mua quà cho Oánh Oánh, con bé sẽ thích sao?” Đường Khê hỏi Tần Kiêu.

Tần Kiêu khẽ ừm một tiếng: “Em mua cái gì con bé đều sẽ thích.”

Hỏi cũng vô ích.

Đường Khê tiếp tục nhìn vào kệ quà, chọn quà.

“Anh thấy cái này thế nào?”

Đường Khê cầm mô hình lâu đài công chúa mini đưa cho Tần Kiêu xem, Tần Kiêu còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn, là Tần Viện gọi đến.

Hai người chọn quà đã lâu lắm rồi, bây giờ cũng đã đến gần trưa, đoán chừng là gọi điện thoại đến thúc giục bọn họ đây mà.

Đường Khê không chọn quà nữa, quyết định mua bộ xếp hình lâu đài công chúa, nhưng mà phải chọn mẫu, con bé ánh mắt rất cao chỉ thích đồ đẹp, chắc sẽ không thèm để ý tới này đâu.

Đường Khê ra hiệu cho Tần Kiêu nghe điện thoại trước, cô vẫn tiếp tục ngồi xổm trước kệ để chọn quà.

Tần Kiêu đứng phía sau cô, nghe điện thoại.

Tần Viện giọng nói từ trong điện thoại truyền đến: “Anh và chị dâu đang đến sao?”

Tần Kiêu nói: “Không có, chị dâu đang chọn quà cho Oánh Oánh, chọn xong rồi sẽ đi, anh cúp máy đây.”

“Đừng cúp máy, em có việc muốn nói, anh muốn ngừng hợp tác với Đường gia sao?”

Tần Kiêu nhìn xuống Đường Khê, khẽ hỏi: “Là ai nói cho em nghe vậy?”

Tần Kiêu chưa bao giờ nói với người nhà về vấn đề tạm dừng hợp tác với công ty Đường gia cả.

“Mẹ kế của chị dâu hiện tại đang ở nhà của chúng ta, mới vừa vào cửa liền bắt đầu nói chuyện vô cùng kỳ ​​quái.”

Tần Viện khẽ hừ lạnh một tiếng: “Bà ta muốn khích bát ly gián chúng ta đâu, mẹ kêu em hỏi hai người muốn giữ mặt mũi hay không.”

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không cần giữ thể diện, anh cùng chị dâu lát nữa sẽ tới, em kêu mọi người mau chóng giải quyết đi.”

“Được, anh.”

Tần Kiêu cúp điện thoại, cô ngước mắt lên hỏi anh: “Anh cùng Viện Viện nói cái gì vậy.”

Tần Kiêu thành thật nói: “Liên Nhã Ba đến nhà cha mẹ.”

Đường Khê sửng sốt một lúc, Liên Nhã Ba đến thăm nhà họ Tần để thăm dò về sự hợp tác làm ăn giữa nhà họ Tần và nhà họ Đường, trước đó bà ta đã gọi điện cho cô nhưng cô lại không bắt máy, vì thế bà ta đến nhà họ Tần.

Cũng không biết ở trước mặt Tần gia nói cái gì.

Đường Khê ở trong lòng mắng vô sỉ.

“Em không cần phải lo lắng như vậy, ba mẹ có thể lo liệu được.”

Nhà họ Tần đều là người tốt, khi cô và Tần Kiêu kết hôn, Liên Nhã Ba từng nói với cô là Tần gia chọn lựa Đường gia kết thông gia, là bởi vì năm đó họ thiếu chút nữa phá sản là do Thẩm gia đề ra cuộc hôn nhân liên hôn, nên họ mới dựa vào Thẩm gia để giải cứu công ty đang trên bờ vực phá sản, cuộc hôn nhân với nhà họ Đường bây giờ là để có được danh tiếng tốt trong giới thượng lưu.

Đường Khê có chút lo lắng, khi Liên Nhã Ba đến sẽ nói lung tung, sau lại chọc vào nổi đau của nhà họ Tần.

“Chúng ta mau trở về đi.”

Tần Kiêu cầm lấy mô hình đồ chơi mà cô đã chọn, vòng tay qua vai cô vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Đường Khê nói: “Em cùng bà ta quan hệ không tốt, bà ta đến nhà họ Tần không phải yêu cầu hợp tác mà đến nói xấu em, muốn em không sống tốt.”

Đường Khê liền nói thẳng ra, cô cảm thấy bây giờ mình với Tần Kiêu không có gì không thể nói.

Khóe môi Tần Kiêu khẽ nhếch lên, nhìn cô mỉm cười.

“Sao anh lại cười?”

Tần Kiêu liếc nhìn xung quanh thấy không có ai nhìn về phía này, anh liền giơ món đồ chơi trong tay lên che mặt họ và hôn lên má Đường Khê.

“Anh làm gì thế?”

Sao lại hôn cô.

Đường Khê đưa tay lên chạm vào mặt và nhìn xung quanh với ánh mắt chột dạ.

Tần Kiêu nhỏ giọng nói: “Không có ai nhìn về phía này đâu, anh đã nhìn xung quanh rồi mới làm.”

“Nhưng mà cũng không thể hôn, đây là nơi công cộng.”

Đường Khê nhìn tay anh còn đang giơ đồ chơi lên để che mặt hai người bọn họ lại giống như bịt tai trộm chuông vậy, lúc đầu không ai để ý đến hai người bọn họ, nhưng mà anh cầm hộp đồ chơi lớn như vậy hạ xuống, chắc hẳn mọi người sẽ nhìn về phía này.

Đường Khê tưởng tượng đến đó, có chút xấu hổ nói: “Trước tiên anh cứ giơ lên thế này đi, đừng nhúc nhích.”

Nói xong, cô xoay người, khom lưng đi vòng qua một kệ khác để che dấu, từ bên kia đi ra khỏi siêu thị đồ chơi, đứng ở lối ra nhìn anh.

Người nam nhân dáng người cao thẳng đứng cạnh quầy hàng dành cho trẻ em, giơ lên món đồ chơi trong hộp  có chiều dài và chiều rộng gần một mét, thực sự thu hút sự chú ý của những khách hàng khác và nhân viên bán hàng trong siêu thị.

Người bán hàng đứng bên cạnh, tò mò nhìn anh.

Tần Kiêu quay người lại, nhìn thấy một người đang chạy đi, Đường Khê đang đứng ở lối ra siêu thị và cười khúc khích nhìn anh, anh bình tĩnh bước đến quầy thu ngân để thanh toán dưới ánh mắt đổ dồn của mọi người.

Đường Khê đứng ở bên ngoài, chờ anh thanh toán hóa đơn, cầm đồ chơi đi ra, mới nhấc chân đi về phía anh.

Tần Kiêu mím môi và nhìn cô với đôi mắt đen nhánh.

Đường Khê nhìn thấy anh liền cảm giác có chút áy náy, chủ động ôm lấy cánh tay của anh, thản nhiên nói: “Chuyện đã qua rồi, đi thôi, ba mẹ còn đang chờ chúng ta đó.”

Tần Kiêu rũ mí mắt hơi xuống, trầm mặc không nói, bộ dáng bị một trận ủy khuất lớn.

Đường Khê lắc lắc cánh tay của anh “Được rồi, đừng tức giận, không phải em sợ hai người chúng ta đứng ở nơi đó, bị người khác nhìn thấy sẽ khó xử sao cho nên em đi ra ngoài trước để chờ anh đó?”

Tần Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái, “Ở một mình không ngại sao?”

Đường Khê nghĩ đến anh một mình đứng chỗ đó bị mọi người vây xem, mím môi lại nhịn không được cười lên.

Tần Kiêu nheo mắt cảnh cáo “Đường Khê, buồn cười lắm sao?”

Đường Khê cúi đầu cố nén nụ cười lại, lắc đầu nói: “Không có buồn cười.”

Tần Kiêu đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc này Đường Khê mới phát hiện thủ phạm của chuyện này chính là anh, anh đột nhiên cúi người xuống hôn cô.

Cô dùng cánh tay chạm vào cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Sao anh đột nhiên lại hôn em?”

Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Bà xã, cho anh hôn được không.”

Đường Khê: “…”

Nghe giọng điệu của anh, sao cô cứ cảm giác mình đang hiểu lầm nhà họ Tần vậy.

______

Nhà Tần gia

Liên Nhã Ba đang ngồi bên cạnh Tần phu nhân, với vẻ mặt lo lắng nói: “Khê Khê cùng ông nhà tôi trước đây vì một số lý do nên sinh ra mâu thuẫn với nhau, tôi là mẹ kế của nó không tiện nhúng tay vào, tôi nghĩ giữa cha con với nhau không có thù địch nào cả, chỉ là gần đây chồng tôi có gọi điện cho nó lại không liên lạc được. Lúc đó tôi mới nhận ra hai cha con nó có chút hiểu lầm, thậm chí hai nhà hợp tác cũng bị đình chỉ, Đường gia không liên quan gì đến chuyện này, nhưng chúng tôi sợ Tần gia các người sẽ bị người ngoài chê cười nên tôi mới đến đây.”

Liên Nhã Ba nói xong, phòng khách trở nên im lặng.

Tần phu nhân bưng tách trà lên uống một ngụm, cũng không đáp lời bà ta.

Liên Nhã Ba đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bà ta liền thở dài đang định nói cái gì đó, đột nhiên một giọng nói khinh bỉ truyền đến.

“Đùa đó à?” Cả nhà ba người Tần Xu từ bên ngoài đi vào, Thẩm Cố vừa bước vào đã ra hiệu cho người hầu dẫn Oánh Oánh ra ngoài chơi.

Tần Xu cùng Thẩm Cố đi đến so pha ngồi xuống, Tần Xu lười biếng ngả người ra phía sau, không nhìn Liên Nhã Ba nói: “Ai lại dám cười nhạo gia đình chúng tôi chứ? Đường phu nhân lại nói cho chúng tôi biết mấy cái tên của người đó đi, chúng tôi mời họ ra ngoài uống trà một chút, để họ không cười được, Đường phu nhân cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác cười nhạo gia đình chúng tôi đâu.”

Liên Nhã Ba hơi nghẹn họng, khóe môi hơi cứng ngắc.

Tần Xu cười nói: “Đường phu nhân, sao lại không nói nữa, không phải sợ nhà chúng tôi bị người ngoài cười chê sao? Hẳn là bà đã nghe thấy người khác cười nhạo Tần gia chúng tôi rồi, còn cảm thấy Tần gia chúng tôi buồn cười lắm sao?”

Liên Nhã Ba trước đây chỉ nói chuyện với với Tần phu nhân và thím Tần mà thôi và những người khác thì không biết, khi nói chuyện với Tần phu nhân và thím Tần thì cảm thấy hai con người này rất dễ mềm lòng, hơn nữa thái độ của hai người bọn họ khi cùng với Đường gia kết thông gia lại rất tốt, nhưng mà hôm nay lại không nghĩ tới đụng phải đại tiểu thư Tần gia xem ra gặp khó khăn rồi đây.

Dù thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng là người lớn không thể bị một tiểu bối đe dọa được.

Bà vẫn duy trì thần sắc như trước nói: “Tần tiểu thư thật biết nói đùa, tôi làm sao để người trong nhà mình cười nhạo cho được, tôi chỉ sợ tính khí của Khê Khê sẽ tổn hại hòa khí của hai nhà mà thôi, với lại sức khỏe của chồng tôi lại không tốt.”

“Đường phu nhân, bà bớt giả tạo giùm cái.” Tần Xu lười biếng cùng với bà ta nói nhảm.

“Mục đích bà đến đây, tự trong lòng bà biết rõ, đừng có dùng mấy thủ đoạn đe hèn của bà với nhà đình chúng tôi, lúc trước trợ giúp Đường gia vì em dâu của tôi, nay các người chọc vào em dâu của tôi làm cho nó không vui, lại còn muốn từ nhà chúng tôi tiếp tục trục lợi, các người cứ nằm mơ đi.”

Liên Nhã Ba trên mặt không thể kìm ném được nữa.

“Chẳng qua hợp tác tạm dừng, trước kia chúng tôi không lấy lợi ích gì của Đường gia, bởi vì em trai và em dâu của tôi rộng lượng, không có nghĩa là Tần gia chúng tôi dễ ức hiếp như vậy, ngay cả chồng của tôi cũng không làm việc tốt lành như vậy đâu.” 

Thẩm Cố: “…”

Việc này liên quan gì đến anh, anh cũng đâu có nói.

Đang xem náo nhiệt Tần Viện cười một tiếng, nhưng đã che miệng lại rồi mà vẫn cười lớn.

Tần Xu nói: “Đường phu nhân trước khi đến, tại sao không hỏi thăm qua một chút a, mà có hỏi cũng không nghe ngóng được gì, tôi nói cho bà biết, ông ngoại của chồng của tôi vốn là người nhà họ Cố, là nhà giàu nhất Bắc Thành, vì đã chọc cho bà không vui cho nên mới phá sản, ngay cả tôi còn chưa dám cười nhạo Thẩm gia nữa nói chi là người ngoài, cho nên Đường phu nhân bà không cần lo lắng nhiều như vậy, cho dù Đường gia có sụp đổ không ai dám cười nhạo chúng tôi cả, nếu có thời gian thì lo cho gia đình mình trước đi, dù sao hôm nay bà gặp xui xẻo vì đã gặp chồng tôi rồi, anh ấy thực sự không phải là người tốt lành gì đâu.”

Thẩm Cổ: “…” 

Liền Nhã Ba: “Tần tiểu thư, chắc cô đã hiểu lầm ý tứ của tôi rồi.”

Tần Xu: “Bà nghi ngờ năng lực lý giải của tôi sao?”

Liền Nhã Ba: “…”

Tần Xu hơi hạ lông mi xuống “Bà còn không đi sao, muốn chờ nhà của chúng tôi ăn cơm trưa xong, rồi rửa chén sao?”

“…”

Liên Nhã Ba muốn nói cái gì đó, thì vệ sĩ Tần gia đã nhận được chỉ thị, trực tiếp đi về phía bà ta đưa tay lên mời.

Liên Nhã Ba sợ nếu mình còn không đi, sẽ bị vệ sĩ kéo ra ngoài, liền nhanh chóng đứng lên nói: “Mặc dù nói ra Tần tiểu thư sẽ không tin, nhưng tôi chỉ muốn tốt cho Đường Khê và ba nó, hy vọng hai cha họ có thể bỏ xuống hiềm khích, đừng để ông ấy tức giận rồi ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu thật sự xảy ra chuyện Đường Khê sẽ không cảm thấy áy náy sao?” 

Nói xong liền xoay người rời đi.

Tần Xu thở dài nói: “Nghe tôi nói chồng của tôi không phải người tốt, bà vì sao lại không tin?”

Thẩm Cố híp mắt, trầm giọng nói: “Anh chọc em chỗ nào sao.”

Nhìn thấy bóng dáng Liên Nhã Ba biến mất, Tần Xu cười nói: “Em muốn mượn thân thế của anh để hù dọa bà ta mà thôi.”

Tần phu nhân lên tiếng thay con rể: “Sao con lại nói tiểu Cố như vậy, tiểu Cố là người tốt mà.”

“Đúng vậy.”Tần Xu đi ra phía sau mẹ mình, khom người vòng tay qua cổ bà nói: “Tiểu Cố là con rể tốt nhất của mẹ, tốt hơn cả con gái của mẹ được chưa.”

Tần phu nhân liền vỗ tay, không sợ con rể buồn: “Con gái của mẹ là tốt nhất.”

Tần Viện nói: “Chị dâu có người mẹ kế này thật không biết tốt xấu chút nào, bà ta lại dùng cha của chị dâu uy hiếp đến chị dâu, lại dám ở trong nhà chúng ta kiêu ngạo như vậy, không biết trước kia chị dâu ở nhà đó sống sao nữa.” 

Tần Xu nói: “Mặc kệ bà ta, đợi lát nữa Tần Kiêu và em dâu trở về rồi hỏi.”

Tần Viện ừ một tiếng.

Khi Đường Khê và Tần Kiêu trở về Tần gia, Liên Nhã Ba đã rời đi được một lúc, Oánh Oánh trong sân thấy cậu và mợ đã tới liền chạy đến nói: “Chào cậu mợ.”

Đường Khê ngồi xổm xuống và ôm con bé.

Oánh Oánh cũng hôn lên má cô một cái.

Oánh Oánh ngọt ngào nói: “Oánh Oánh rất nhớ mợ, mợ có nhớ Oánh Oánh không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, mợ rất nhớ Oánh Oánh.”

Tần Kiêu đứng bên cạnh Đường Khê, liền chạm vào đầu của Oánh Oánh nói, “Con chỉ nhớ đến mợ không nhớ cậu sao?”

“Cũng nhớ cậu.” Oánh Oánh nhìn mô hình lâu đài công chúa trong tay Tần Kiêu, vui vẻ nói: “Cái này cho con sao?”

Tần Kiêu nói: “Không phải, cái này cho mợ con chơi.”

Oánh Oánh: “…”

Đường Khê ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, người nam nhân này nói đùa vớ trẻ con một cách nghiêm túc, đúng là trẻ con.

Đường Khê cầm món đồ chơi trong tay Tần Kiêu đưa cho Oánh Oánh nói “Đừng nghe cậu của con nói bậy, cái này là của con.”

Oánh Oánh cười cầm lấy món đồ chơi, “Cám ơn mợ, mợ là tốt nhất.”

Đường Khê đứng lên, nắm lấy tay Oánh Oánh nói: “Chúng ta đi vào trong thôi.”

Trong phòng khách bây giờ chỉ có một mình Tần Viện xem TV, mấy người lớn đều ở trong bếp, Tần phu nhân và thím hai phụ trách nấu ăn, còn cha Tần và chú hai phụ trách rửa rau.

Tần Kiêu nhìn về phía Tần Viện hỏi: “Chị đâu?”

Tần Viện chỉ lên lầu nói: “Chị cùng anh rể đang ở trên lầu.”

Oánh Oánh chạy đến trước mặt Tần Viện khoe món đồ chơi mới của mình: “Chị xem đi, mợ tặng quà cho em này, chị và em cùng nhau chơi đi.”

Tần Viện nói: “Ăn cơm xong rồi chúng ta hãy chơi.”

Oánh Oánh nói: “Nhưng mà em muốn chơi bây giờ.”

Cô đưa đồ chơi cho Tần Kiêu nói: “Cậu giúp con tháo này ra đi.”

Tần Kiêu cầm lấy món đồ chơi và giúp con bé tháo ra.

Đường Khê ngồi ở bên cạnh Tần Viện hỏi: “Liên Nhã Ba đi rồi sao?”

Tần Viện gật đầu nói: “Ừm, đã rời đi được một lúc rồi.”

Đường Khê hỏi: “Bà ta nói cái gì?”

Tần Viện liếc nhìn Tần Kiêu, nhưng Tần Kiêu đang giúp Oánh Oánh tháo đồ chơi, nên không quay đầu lại: “Nói sự thật không được giấu diếm.”

Tần Viện liền lấy điện thoại ra, nói: “Em có ghi âm lại đây.”

Cô bấm vào đoạn ghi âm và phát lại cho Đường Khê nghe.

Đường Khê nghe lại cuộc nói chuyện hồi nãy, và nhận ra được Tần gia thực sự không coi trọng Liên Nhã Ba vì thế cũng đã yên tâm phần nào.

Tần Viện tinh ý phát hiện ra bầu không khí giữa anh trai và chị dâu đã khác trước rất nhiều, lúc trước anh trai không cho cô nói về chuyện Liên Nhã Ba ở trước mặt chị dâu, thì bây giờ cô cũng không kiêng kị gì hỏi: “Anh trai, lúc trước gia đình của chúng ta giúp đỡ cho Đường gia vì chị dâu, hôm nay Liên Nhã Ba đến đây để đòi thêm lợi ích mà còn đối xử tệ bạc với chị dâu nhưng vậy, chúng ta không thể để bọn họ chiếm tiện nghi thêm nữa.”

Tần Kiêu nói: “Anh sẽ thảo luận vấn đề này với chị dâu của em”

Tần Viện khẽ ừ một tiếng nói: “Vậy em sẽ chờ.”

Đường Khê và Tần Viện đang ngồi xem TV được một lúc, Tần phu nhân và thím hai cuối cùng cũng làm cơm xong, người làm đi lên lầu gọi Tần Xu và Thẩm Cố xuống ăn cơm.

Sau bữa ăn, cả nhà trò chuyện với nhau.

Thẩm Cố cùng Tần Kiêu đi lên lầu, đứng ở hành lang Thẩm Cố hỏi Tần Kiêu: “Chị em nhờ anh hỏi, em tính giải quyết như thế nào với Đường gia.”

Tần Kiêu nói: “Trước khi cưới Khê Khê, nhà họ như thế nào liền trở về chỗ cũ.”

Trước khi Đường Khê và Tần Kiêu kết hôn với nhau, nhà họ Đường thiếu hụt tài chính gần như phá sản, với sự giúp đỡ của nhà họ Tần, mọi chuyện đã đi đúng quỹ đạo của nó, nếu muốn nhà họ Đường trở về như trước đây, thì cần phải làm một chút chuyện.

Tần Kiêu toát ra một tia buồn bã, nói: “Anh rể mười năm trước, trước khi anh cưới chị gái tôi, gia đình của chúng tôi cũng có cuộc sống như vậy.”

Thẩm Cố khẽ cau mày nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Tần Kiêu liền vào thẳng vấn đề: “Chị gái tôi và vợ tôi đều cảm thấy tôi rất tốt bụng, vì thế loại âm mưu trấn áp nhà họ Đường này, phải làm phiền anh rể rồi.”

Thẩm Cố: “…”

Làm sao, anh lại có một người cậu em vợ vô liêm sỉ như vậy.

Đã như vậy, anh liền sẽ không khách khí nữa.

“Vậy chuyển cho anh một ít tiền đi.”

Tần Kiêu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Quỷ hẹp hòi.”

Thẩm Cố không để ý tới anh, liền thúc giục anh: “Mau lên.”

Sau khi chuyển tiền cho Thẩm Cố xong, Tần Kiêu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang và quay đầu lại nhìn xuống.

Là Tần Xu đi lên, buổi chiều Oánh Oánh còn có một buổi học khiêu vũ, hiện tại phải quay về.

“Anh nói xong chưa?”

Thẩm Cố khẽ ừ một tiếng, đi tới trước mặt cô, vòng tay qua eo cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tần Kiêu đi theo hai người họ cùng nhau xuống lầu, sau khi đưa Tần Xu và Thẩm Cố đi, thì Tần Kiêu và Đường Khê ở lại một lúc rồi cũng đi về.

Sáng ngày hôm sau, Tần Kiêu ra ngoài đi làm trước, một lúc sau Đường Khê cũng từ trên giường đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, rồi cũng đi làm.

Khi cô đến studio, liền làm theo yêu cầu của Tần Kiêu gửi tin nhắn cho anh.

Đường Khê: “Em đã đi làm, anh đang làm gì vậy?”

Đường Khê đoán là anh sẽ trả lời tin nhắn của cô.

Chồng yêu: “Anh nhớ em.”

Đường Khê bất ngờ khi nhìn thấy hai từ nhớ em, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Nam nhân này.

Từ lúc nào anh lại như vậy chứ.

Đường Khê: “Sao anh lại nhớ em, không cần đi làm sao?”

Tần Kiêu: “Anh đang họp, không khỏi nhớ đến em.”

Đường Khê cầm điện thoại bằng cả hai tay, dựa vào ghế nở một nụ cười.

Tô Chi ngồi ở đối diện thấy cô cười vui sướng, liền gõ ngón tay lên bàn trêu chọc: “Nói không làm gì đâu? Mới sáng sớm đã nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?”

Đường Khê hơi mím môi, không kiềm chế được nhếch lên khóe miệng nói: “Là Tần Kiêu.”

Tô Chi xem cái vẻ mặt lâm vào tình yêu của Đường Khê, không khỏi hỏi: “Mày xác định không yêu anh ta?”

Đường Khê nói: “Tao chắn chắc là tao đang yêu anh.”

Tô Chi: “…”

“Không phải tối thứ sáu tuần trước mày nói là không muốn yêu đương với anh ta sao, còn nói không biết nên đáp lại tình cảm của anh ta như thế nào nữa? Sao bây giờ mày thay đổi nhanh quá vậy.”

Đường Khê có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Bởi vì chồng tao không theo lẽ thường ra bài, cho nên tao đột nhiên quay đầu lại.”

Tô Chi tò mò hỏi: “Anh làm cái gì?”

Đường Khê lắc đầu nói “Tao không nói cho mày biết đâu, đây là bí mật giữa hai vợ chồng tao.”

Tô Chi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Đường Khê nói: “Hai người các người tỏ tình với nhau sao?”

Đường Khê gật đầu nói: “Ừm, là Tần Kiêu tỏ tình với tao trước.”

Lại một tin nhắn khác từ Tần Kiêu gửi qua cho cô, liền cúi đầu xuống trả lời tin nhắn cho anh.

Tô Chi có hơi tặc lưỡi và nói với vẻ xúc động: “Lại thêm một nữ nhân đang yêu.”

Đường Khê nhấp vào bản đồ hành trình do Tần Kiêu gửi qua, đang đi khảo sát một cái khu trung tâm mua sắm, khi cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười hỏi Tô Chi, “Tô Chi, buổi chiều có muốn đi dạo mua sắm hay không?”

Tô Chi hỏi, “Mày muốn đi mua sắm sao?”

Đường Khê: “Không phải tao đang yêu thương mày sao? Tao muốn mua cho mày chút quà.”

Còn có một chuyện tốt như vậy sao? “Nếu mày đã nói vậy, vậy thì tao không khách khí đâu.”

Đường Khê nói: “Tao chỉ nghĩ đến mua một số món quà để cảm ơn mày thôi.”

Tô Chi sắc mặt có chút cứng đờ nói, “Cảm ơn vì cái gì, tao cũng đâu có mai mối mày với chồng mày đâu.”

Đường Khê cười thầm.

Tô Chi: “…”

Khi nữ nhân yêu ai đó sẽ như thế này sao?

Giống như đồ điên vậy.

Công việc buổi sáng kết thúc, Tô Chi và Đường Khê đến khu trung tâm mua sắm.

Khi vào trung mua sắm, Đường Khê liếc nhìn xung quanh một vòng.

Tô Chi hỏi, “Mày đang nhìn gì vậy?”

Đường Khê: “Không có gì đâu, tao đang tìm nhà hàng ăn cơm.”

Tô Chi nói: “Nó ở tầng bốn.”

Đường Khê khẽ ừ một tiếng, rồi dẫn Tô Chi đi lên tầng bốn, khu mua sắm ở đây rất đông người qua lại, Tô Chi liền chọn nhà hàng nào có tiếng tăm, ngày thường cô phải xếp hàng đến tối mới vào ăn được.

Sau khi hai người họ lấy phiếu ăn cơm, hai người muốn mua sắm trước rồi đến ăn sau.

Chỉ cần Tô Chi liếc qua quầy hàng nào, Đường Khê sẽ hỏi Tô Chi có muốn vào xem không.

Tô Chi có chút sợ hãi.

Mặc dù ngày thường chị em tốt của mình luôn đối xử tốt với cô, nhưng mà hôm nay lại chút không được bình thường.

Đường Khê: “Hai ngày trước mày không phải nói mỹ phẩm dưỡng da sắp hết sao? Liền đi mua một bộ dưỡng da.”

Đây là đồ dùng hằng ngày của Tô Chi nên cô gật đầu đồng ý, nhưng mà phải từ chối Đường Khê trả tiền cho cô, “Sau này tao sẽ tự mình trả tiền, đừng có trả tiền giúp tao, điều đó khiến tao trông giống như một người bạn gái đang chờ đợi phí trả tiền vậy.”

Đường Khê nói: “Tao đi lên trước xem một chút đây.”

Quầy mỹ phẩm dưỡng da ở lầu một, hai người đi xuống lầu đến quầy mỹ phẩm dưỡng da mà Tô Chi thường dùng.

Tô Chi là thành viên của cửa hàng này, cũng không cần người bán hàng giới thiệu cho trực tiếp cầm lấy lên xem.

Đường Khê đứng ngoài quầy hàng, thản nhiên nhìn xung quanh.

Đột nhiên điện thoại chợt rung lên.

Cô cầm lên xem.

Chồng yêu: “Anh nhìn thấy em rồi.”

Khi Đường Khê nhìn thấy tin nhắn này, cô vô thức lùi lại một bước, và trong nháy mắt ấy cô đã nhìn thấy người nam nhân đang đứng bên cạnh thang máy ở tầng hai, theo sau là một nhóm người, đang chuẩn bị đi xuống.

Đường Khê nhanh chóng vẫy tay với Tô Chi nói: “Tô Chi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Tô Chi đang kiểm tra thông tin đồ vật, thì cô ấy nghe được Đường Khê gọi mình và hỏi: “Có chuyện gì sao, sao mày vội vàng thế.”

Đường Khê liếc nhìn Tần Kiêu đang đứng cách đó không xa, nắm lấy cánh tay của Tô Chi để cô ấy đứng đối diện với anh.

“Mày đứng yên ở chỗ này, đừng có nhúc nhích.”

Tô Chi mặt đầy nghi ngờ, không biết Đường Khê đanh tính làm cái gì.

Đường Khê lùi lại và cách Tô Chi một khoảng, lại để ánh mắt của Tần Kiêu hoàn toàn rơi vào người cô.

Cô mỉm cười và đưa tay lên làm trái tim với Tần Kiêu.

Thấy Đường Khê làm hình trái tim với mình, cô cũng không hiểu tại sao Đường Khê lại làm trái tim với cô, nhưng mà cô vẫn phối hợp với Đường Khê và hỏi: “Mày tại sao làm trái tim?”

Sau đó, cô mới nhận ra Đường Khê đang nhìn phía sau cô.

Cô quay mặt ra phía sau, thì nhìn thấy chồng của Đường Khê đang đứng ngay bên cạnh thang máy, phía sau cô cách đó không xa.

Tô Chi: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện