Tần Kiêu vùi đầu vào ngực Đường Khê cảm nhận được nhịp tim của cô, lồ ng ngực của anh vô cùng phập phồng vì quá phấn khích, trong căn phòng yên tĩnh, hai nhịp tim hòa quyện vào nhau.
Không biết trải qua bao lâu, Tần Kiêu hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của cô âm thanh run rẩy hỏi: “Đường Khê, em yêu anh sao?”
Anh đã biết trước câu trả lời này, nhưng giọng anh vẫn luôn tràn đầy hy vọng.
Anh muốn cô nói lại một lần nữa để cho anh nghe.
Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm nóng rực lên nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia hy vọng vô cùng mãnh liệt.
Anh luôn thích nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến, điều này đã khiến Đường Khê cảm thấy tội lỗi, nhìn người nam nhân kiêu ngạo đang ngồi xổm trước mặt mình như một con chó lớn tội nghiệp cầu xin tình yêu, lại nhịn không được mà muốn trêu chọc anh.
Đường Khê bên trong lòng ngực cứ đập thình thịch, ánh mắt rơi vào trên mái tóc ngăm đen của anh, liền vươn tay sờ sờ đầu của anh, trịnh trọng nói: “Tần Mã Nghiêu, nếu như em không còn yêu anh, anh sẽ khóc sao?”
Tần Kiêu ánh mắt hơi cứng đờ lại, xung quanh bầu không khí đột nhiên tiêu tán, khóe miệng anh tựa hồ giật giật nói: “Không được gọi tên đó nữa.”
“Tần Mã Nghiêu.”
Tần Kiêu: “Không được gọi cái tên đó.”
“Tần Mã Nghiêu.”
Đường Khê cứ tiếp tục gọi tên đó như muốn đang khiêu khích anh: “Em cứ gọi anh làm gì em?”
Tần Kiêu hít một hơi thật sâu, buông tay ôm eo cô ra, đứng dậy khỏi người cô.
Đường Khê sửng sốt một chút, sững sờ nhìn anh xoay người nhấc chân đi ra ngoài.
Chẳng lẽ anh cảm thấy khó chịu khi cô gọi anh cái tên đó sao? Cô còn chưa kịp suy nghĩ, nếu anh giận cô phải làm sao đây, không như cô tưởng tượng anh đi đến đầu giường cửa sổ kéo màn lại.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.
Tần Kiêu đi trở lại, dùng ánh ánh mắt sắc bén nhìn cô, đặt lòng bàn tay lên thành giường, vỗ tay đầy ẩn ý: “Lại đây.”
Đường Khê vẫn khoanh chân ở trên sô pha, lắc đầu nói: “Không.”
Tần Kiêu đi lại phía cô, bế cô lên đặt ở lên giường, quỳ gối ở trên giường cúi người nhéo cằm cô, hôn lên môi cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, áp lên đôi môi cô và m*t: “Anh muốn. “
Anh nói giọng điệu xen lẫn đắc ý.
Đường Khê: “…”
Anh sao lại bá đạo như vậy?
“Anh có thể sao?”
Đường Khê đột nhiên cười khẽ một tiếng, trên môi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Đường Khê giơ tay đánh vào vai anh, nắm cổ tay anh đè lên đầu, một tay vén váy cô lên, hung ác đè lên eo cô.
Đường Khê không tự chủ được đè lên người anh, run rẩy cầu xin tha thứ, “Đừng mà anh, em sai rồi.”
“Sai ở đâu? “
Đường Khê bị anh làm cho bối rối, “Em không nên gọi anh là Tần Mã Nghiêu.”
Tần Kiêu đột nhiên ngừng hôn lại, sau đó lại hôn hung hăng.
Đang lúc ý loạn mê tình, Tần Kiêu đưa tay lên tay sờ khóe mắt cô, thấy hơi ướt liền biết cô khóc hỏi: “Sao em khóc vậy.”
Đường Khê hơi mím môi lại, trong mắt lóa lên nước mắt nhìn anh đầy tức giận.
Tần Kiêu liền tiến tới mang tai, thấp giọng dụ dỗ nói: “Nói đi, vừa rồi anh dạy em thế nào?”
“Không nói?”
Đường Khê hơi di chuyển đầu, vùi mặt vào gối, xấu hổ nói: “Ông xã của em là tuyệt.”
Tần Kiêu hài lòng cười một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, hôn lên môi cô một cái: “Em có yêu anh không?”
Đường Khê vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh nói: “Yêu, em yêu anh.”
“Về sau, còn dám gọi tên đó không?’
Đường Khê lại muốn cười, cô cắn đầu lưỡi nhịn xuống.
“Không gọi nữa.”
Đường Khê cả người mệt mỏi, liền ngủ rồi, khi tỉnh lại bên ngoài cũng đã gần tối, người nam nhân phía sau cứ dính sát vào cô, trên thân hai người đều xuất hiện mồ hôi cứ dính dính, cô đột nhiên nhớ tới, tứ chi còn có chút mềm nhũn không thể di chuyển liền trực tiếp nằm trên giường.
Thấy cô đã tỉnh, Tần Kiêu rướn người lên hôn lên môi cô.
Hiện giờ đã mất hết thể diện, lúc này anh thật sự không biết xấu hổ, mà còn nhờ Đường Khê đánh giá tâm tình của mình.
Đường Khê hỏi anh “Điểm cao nhất là bao nhiêu.”
Tần Kiêu nói: “Em muốn cho bao nhiêu.”
Đường Khê nói, “10 trên 10.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, hơi nhướng mi nhìn thẳng vào cô, chờ đợi cô đánh giá.
Đường Khê có chút bối rối.
Tần Kiêu híp mắt lại “Em không hài lòng sao?”
“Đương nhiên là không phải, em có một chuyện không rõ, anh có chắc là em bắn tim và hôn gió cho anh không.”
Chuyện này nhất định phải nói rõ, không thể nghe qua lời anh nói là cô bắn tim và hôn gió cho anh, lại nói không thích anh, trước kia cô chỉ trêu chọc qua các bạn nữ mà thôi.
Tần Kiêu nghe cô nói vậy, trong nội tâm anh đã có đáp án rồi, trước kia cô bắn tim và hôn gió chẳng qua không biết là ai.
Anh có chút khó chịu nói: “Không có gì đâu.”
Đường Khê vươn tay gõ gõ nhẹ vào môi anh, “Em không muốn nghe câu nói không có gì, em muốn nghe lời nói thật lòng.”
Tần Kiêu nắm tay cô, há miệng ngậm lấy ngón tay cô.
Đường Khê liền rút tay ra, thúc giục: “Mau nói.”
Tần Kiêu hơi mím môi, im lặng một lúc lâu, không nhìn vào ánh mắt quyến rũ của Đường Khê rồi nhìn lên trần nhà nói: “Đại khái là anh đã hiểu lầm, khi đó em đứng đối anh còn so tâm với anh.”
Đường Khê nhớ lại mười năm trước, cùng anh gặp mặt có mấy lần liền hỏi: “Chính là trận diễn thuyết đó sao.”
Tần Kiêu không nhớ rõ, cái gì trận diễn thuyết, anh thầm nghĩ phải mau chóng nhảy qua cái đề tài thôi: “Hẳn là.”
Đường Khê chưa kịp phản ứng, chắc là cô cùng Tô Chi so tâm vừa vặn anh đứng phía sau Tô Chi, với lại vóc dáng của anh lại cao ráo vượt qua đỉnh đầu của Tô Chi, đúng lúc cô làm cái đó nên anh mới hiểu lầm.
Đường Khê không biết phải nói cái gì cho phải, cô chỉ có thể an ủi Tần Kiêu: “Xem ra em phải làm một bữa thịnh soạn cho Tô Chi rồi, phải bày tỏ tấm lòng với cô ấy khi đã giúp em có một người chồng tốt như vậy? “
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng nói: “Ừ.”
Đường Khê: “…”
Cô chỉ lịch sự an ủi anh mà thôi, anh vậy mà lại không tự ái.
“Lần đó có phải em cùng với Tô Chi so tâm phải không?”
Chẳng lẽ đến giờ này anh mới phát hiện ra sao?
Đường Khê gật đầu nói: “Đúng vậy, em chỉ làm hành động này Tô Chi và Diệp Sơ Hạ mà thôi. “
Tần Kiêu yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn lên vành tai cô một cái, rồi chuyển chủ đề: “Khê Khê, em còn chưa cho anh điểm 10.”
Từ cuối cùng của anh dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Khóe môi Đường Khê đột nhiên nhếch lên hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Tần Kiêu khép hờ mắt nhìn cô.
Đường Khê cúi đầu nói: “Nếu anh không nói cho em biết là anh muốn bao nhiêu điểm, thì em sẽ không cho điểm anh đâu.”
Tần Kiêu trầm mặc một lát chốc lát, nói: “Mười.”
Đường Khê nói: “Vậy thì em sẽ cho anh mười điểm.”
Tần Kiêu vô cùng hài lòng, liền ngậm vành tai cô hỏi: “Vừa rồi có thoải mái không?”
Đường Khê không biết làm sao tự nhiên chuyển sang chủ đề này, giơ tay che lại gò má đỏ ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Sau này, anh đừng hỏi những vấn đề như vậy.”
Tần Kiêu liền đổi câu hỏi: “Em có hài lòng chứ?”
Đường Khê xoay người đưa lưng về phía anh, dùng khuỷu tay đẩy ng ực anh ra.
Tần Kiêu giữ cánh tay cô, lòng ngực dán vào người cô, liền hôn lên vành tai cô nói: “Khê Khê, anh yêu em.”
Không biết trải qua bao lâu, Tần Kiêu hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của cô âm thanh run rẩy hỏi: “Đường Khê, em yêu anh sao?”
Anh đã biết trước câu trả lời này, nhưng giọng anh vẫn luôn tràn đầy hy vọng.
Anh muốn cô nói lại một lần nữa để cho anh nghe.
Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sâu thẳm nóng rực lên nhìn cô, trong mắt ẩn chứa một tia hy vọng vô cùng mãnh liệt.
Anh luôn thích nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến, điều này đã khiến Đường Khê cảm thấy tội lỗi, nhìn người nam nhân kiêu ngạo đang ngồi xổm trước mặt mình như một con chó lớn tội nghiệp cầu xin tình yêu, lại nhịn không được mà muốn trêu chọc anh.
Đường Khê bên trong lòng ngực cứ đập thình thịch, ánh mắt rơi vào trên mái tóc ngăm đen của anh, liền vươn tay sờ sờ đầu của anh, trịnh trọng nói: “Tần Mã Nghiêu, nếu như em không còn yêu anh, anh sẽ khóc sao?”
Tần Kiêu ánh mắt hơi cứng đờ lại, xung quanh bầu không khí đột nhiên tiêu tán, khóe miệng anh tựa hồ giật giật nói: “Không được gọi tên đó nữa.”
“Tần Mã Nghiêu.”
Tần Kiêu: “Không được gọi cái tên đó.”
“Tần Mã Nghiêu.”
Đường Khê cứ tiếp tục gọi tên đó như muốn đang khiêu khích anh: “Em cứ gọi anh làm gì em?”
Tần Kiêu hít một hơi thật sâu, buông tay ôm eo cô ra, đứng dậy khỏi người cô.
Đường Khê sửng sốt một chút, sững sờ nhìn anh xoay người nhấc chân đi ra ngoài.
Chẳng lẽ anh cảm thấy khó chịu khi cô gọi anh cái tên đó sao? Cô còn chưa kịp suy nghĩ, nếu anh giận cô phải làm sao đây, không như cô tưởng tượng anh đi đến đầu giường cửa sổ kéo màn lại.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi.
Tần Kiêu đi trở lại, dùng ánh ánh mắt sắc bén nhìn cô, đặt lòng bàn tay lên thành giường, vỗ tay đầy ẩn ý: “Lại đây.”
Đường Khê vẫn khoanh chân ở trên sô pha, lắc đầu nói: “Không.”
Tần Kiêu đi lại phía cô, bế cô lên đặt ở lên giường, quỳ gối ở trên giường cúi người nhéo cằm cô, hôn lên môi cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ, áp lên đôi môi cô và m*t: “Anh muốn. “
Anh nói giọng điệu xen lẫn đắc ý.
Đường Khê: “…”
Anh sao lại bá đạo như vậy?
“Anh có thể sao?”
Đường Khê đột nhiên cười khẽ một tiếng, trên môi đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.
Đường Khê giơ tay đánh vào vai anh, nắm cổ tay anh đè lên đầu, một tay vén váy cô lên, hung ác đè lên eo cô.
Đường Khê không tự chủ được đè lên người anh, run rẩy cầu xin tha thứ, “Đừng mà anh, em sai rồi.”
“Sai ở đâu? “
Đường Khê bị anh làm cho bối rối, “Em không nên gọi anh là Tần Mã Nghiêu.”
Tần Kiêu đột nhiên ngừng hôn lại, sau đó lại hôn hung hăng.
Đang lúc ý loạn mê tình, Tần Kiêu đưa tay lên tay sờ khóe mắt cô, thấy hơi ướt liền biết cô khóc hỏi: “Sao em khóc vậy.”
Đường Khê hơi mím môi lại, trong mắt lóa lên nước mắt nhìn anh đầy tức giận.
Tần Kiêu liền tiến tới mang tai, thấp giọng dụ dỗ nói: “Nói đi, vừa rồi anh dạy em thế nào?”
“Không nói?”
Đường Khê hơi di chuyển đầu, vùi mặt vào gối, xấu hổ nói: “Ông xã của em là tuyệt.”
Tần Kiêu hài lòng cười một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, hôn lên môi cô một cái: “Em có yêu anh không?”
Đường Khê vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào ngực anh nói: “Yêu, em yêu anh.”
“Về sau, còn dám gọi tên đó không?’
Đường Khê lại muốn cười, cô cắn đầu lưỡi nhịn xuống.
“Không gọi nữa.”
Đường Khê cả người mệt mỏi, liền ngủ rồi, khi tỉnh lại bên ngoài cũng đã gần tối, người nam nhân phía sau cứ dính sát vào cô, trên thân hai người đều xuất hiện mồ hôi cứ dính dính, cô đột nhiên nhớ tới, tứ chi còn có chút mềm nhũn không thể di chuyển liền trực tiếp nằm trên giường.
Thấy cô đã tỉnh, Tần Kiêu rướn người lên hôn lên môi cô.
Hiện giờ đã mất hết thể diện, lúc này anh thật sự không biết xấu hổ, mà còn nhờ Đường Khê đánh giá tâm tình của mình.
Đường Khê hỏi anh “Điểm cao nhất là bao nhiêu.”
Tần Kiêu nói: “Em muốn cho bao nhiêu.”
Đường Khê nói, “10 trên 10.”
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng, hơi nhướng mi nhìn thẳng vào cô, chờ đợi cô đánh giá.
Đường Khê có chút bối rối.
Tần Kiêu híp mắt lại “Em không hài lòng sao?”
“Đương nhiên là không phải, em có một chuyện không rõ, anh có chắc là em bắn tim và hôn gió cho anh không.”
Chuyện này nhất định phải nói rõ, không thể nghe qua lời anh nói là cô bắn tim và hôn gió cho anh, lại nói không thích anh, trước kia cô chỉ trêu chọc qua các bạn nữ mà thôi.
Tần Kiêu nghe cô nói vậy, trong nội tâm anh đã có đáp án rồi, trước kia cô bắn tim và hôn gió chẳng qua không biết là ai.
Anh có chút khó chịu nói: “Không có gì đâu.”
Đường Khê vươn tay gõ gõ nhẹ vào môi anh, “Em không muốn nghe câu nói không có gì, em muốn nghe lời nói thật lòng.”
Tần Kiêu nắm tay cô, há miệng ngậm lấy ngón tay cô.
Đường Khê liền rút tay ra, thúc giục: “Mau nói.”
Tần Kiêu hơi mím môi, im lặng một lúc lâu, không nhìn vào ánh mắt quyến rũ của Đường Khê rồi nhìn lên trần nhà nói: “Đại khái là anh đã hiểu lầm, khi đó em đứng đối anh còn so tâm với anh.”
Đường Khê nhớ lại mười năm trước, cùng anh gặp mặt có mấy lần liền hỏi: “Chính là trận diễn thuyết đó sao.”
Tần Kiêu không nhớ rõ, cái gì trận diễn thuyết, anh thầm nghĩ phải mau chóng nhảy qua cái đề tài thôi: “Hẳn là.”
Đường Khê chưa kịp phản ứng, chắc là cô cùng Tô Chi so tâm vừa vặn anh đứng phía sau Tô Chi, với lại vóc dáng của anh lại cao ráo vượt qua đỉnh đầu của Tô Chi, đúng lúc cô làm cái đó nên anh mới hiểu lầm.
Đường Khê không biết phải nói cái gì cho phải, cô chỉ có thể an ủi Tần Kiêu: “Xem ra em phải làm một bữa thịnh soạn cho Tô Chi rồi, phải bày tỏ tấm lòng với cô ấy khi đã giúp em có một người chồng tốt như vậy? “
Tần Kiêu khẽ ừ một tiếng nói: “Ừ.”
Đường Khê: “…”
Cô chỉ lịch sự an ủi anh mà thôi, anh vậy mà lại không tự ái.
“Lần đó có phải em cùng với Tô Chi so tâm phải không?”
Chẳng lẽ đến giờ này anh mới phát hiện ra sao?
Đường Khê gật đầu nói: “Đúng vậy, em chỉ làm hành động này Tô Chi và Diệp Sơ Hạ mà thôi. “
Tần Kiêu yên lặng nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn lên vành tai cô một cái, rồi chuyển chủ đề: “Khê Khê, em còn chưa cho anh điểm 10.”
Từ cuối cùng của anh dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Khóe môi Đường Khê đột nhiên nhếch lên hỏi: “Anh muốn bao nhiêu?”
Tần Kiêu khép hờ mắt nhìn cô.
Đường Khê cúi đầu nói: “Nếu anh không nói cho em biết là anh muốn bao nhiêu điểm, thì em sẽ không cho điểm anh đâu.”
Tần Kiêu trầm mặc một lát chốc lát, nói: “Mười.”
Đường Khê nói: “Vậy thì em sẽ cho anh mười điểm.”
Tần Kiêu vô cùng hài lòng, liền ngậm vành tai cô hỏi: “Vừa rồi có thoải mái không?”
Đường Khê không biết làm sao tự nhiên chuyển sang chủ đề này, giơ tay che lại gò má đỏ ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Sau này, anh đừng hỏi những vấn đề như vậy.”
Tần Kiêu liền đổi câu hỏi: “Em có hài lòng chứ?”
Đường Khê xoay người đưa lưng về phía anh, dùng khuỷu tay đẩy ng ực anh ra.
Tần Kiêu giữ cánh tay cô, lòng ngực dán vào người cô, liền hôn lên vành tai cô nói: “Khê Khê, anh yêu em.”
Danh sách chương