12

Luật sư nói, Tần Thận không đồng ý ly hôn.

“Anh có nói với anh ta là tôi sẽ kiện không?”

“Có nói rồi, anh ấy bảo, có thể.”

Tôi nhíu mày.

Luật sư liếc nhìn tôi một cái, do dự nói:

“Tôi đã làm rất nhiều vụ ly hôn trong những năm qua, cảm giác của tôi là... Tổng giám đốc Tần quan tâm không phải là công ty hay tài sản.”

“Vậy anh ta quan tâm điều gì?”

“Có lẽ... là việc không ly hôn.”

“Nếu kiện ly hôn mà tài sản chưa phân định rõ ràng, ngược lại còn kéo dài thời gian hơn.”

Nửa đêm, tôi vén rèm cửa nhìn xuống dưới lầu.

Bên đường yên ắng, một chiếc xe đậu im lìm.

Nửa đêm đến, rạng sáng rời đi.

Suốt một tháng nay, ngày nào cũng như vậy.

Tôi khoác áo khoác rồi xuống lầu, đi đến bên chiếc xe.

Qua cửa kính xe, tôi thấy Tần Thận đang ngủ bên trong, quấn chặt trong áo khoác.

Tôi gõ nhẹ lên kính, anh lập tức mở mắt.

Hàng mi run rẩy, lộ ra vẻ mặt khó tin.

Anh mở cửa xe bước xuống, đứng trước mặt tôi, hai bàn tay nắm chặt rồi lại buông lỏng.

“A Ly—”

Vừa thốt ra, giọng anh nghẹn lại, như thể không thể nói tiếp.

Vài giây sau, anh mới chậm rãi nói tiếp:

“Anh không cố ý xuất hiện trước mặt em.

“Chỉ là anh không ngủ được.

“Lúc nào anh cũng nghĩ đến em, căn nhà đó toàn là bóng dáng của em, nếu ở lại nữa anh sẽ phát điên mất.

“Chỉ có ở đây, anh mới chợp mắt được một chút.

“A Ly, đừng đuổi anh đi, anh sẽ không làm phiền em đâu—”

“Vậy thì để tôi đi.” – Tôi cắt ngang anh.

Anh sững người một chút: “Em định đi đâu?”

Tôi không nói gì.

Cơ thể anh khẽ lảo đảo.

“Không, không được, A Ly, em không thể đi.”

Trong màn đêm, anh thì thầm, giọng hoảng loạn và gấp gáp.

Tôi nhìn anh đầy mỉa mai.

“Đây chẳng phải là nhờ ơn anh sao? “Anh không đồng ý ký thỏa thuận ly hôn, kiện ra tòa nghĩa là tôi sẽ phải gặp anh hết lần này đến lần khác.

“Vậy thì tôi rời đi, chỉ cần ly thân hai năm là có thể ly hôn rồi, đúng không?”

Sắc mặt Tần Thận trắng bệch, ánh mắt lộ rõ tuyệt vọng.

“A Ly, em thật sự hận anh đến thế sao?”

Tôi cúi mắt, giọng điệu bình thản không một chút d.a.o động.

“Thay vì nói là hận, thì nên nói là ghê tởm mới đúng.

“Ghê tởm đến mức tôi thậm chí không muốn tranh tài sản với anh, không muốn tốn thêm chút thời gian hay sức lực nào cho anh và người tình của anh.”

“Chúng ta đừng gặp lại nữa.

“Anh sống cuộc đời của anh, còn tôi, tôi cũng sẽ bắt đầu lại cuộc đời của mình.

“Nếu tôi có thể gặp được người mới, có thể yêu thêm một lần nữa, vậy thì càng tốt.

“Nó sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất trước tòa rằng tình cảm giữa chúng ta đã hoàn toàn tan vỡ.”

“Tần Thận, anh đừng mơ mộng nữa.

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

“Vĩnh viễn không bao giờ.”

Tôi quay lưng rời đi.

Đêm đông sau lưng tôi, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đã mua vé máy bay đi Pháp.

Rời khỏi mảnh đất cũ này, đối với tôi, là quá trình hoàn toàn cắt đứt với quá khứ.

Tôi không nói với bất kỳ ai, âm thầm mất hai ngày thu dọn hành lý, sáng sớm ngày thứ ba liền gọi xe ra sân bay.

Trên xe, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà xa lạ.

Bên trong được bày trí ấm áp và tao nhã, bên ngoài là rừng trúc, vườn mai, phía xa là những dãy núi trập trùng.

Đây là một căn biệt thự nằm cô lập giữa núi.

Một y tá trẻ bước vào, mỉm cười nói:

“Tần phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”

Tim tôi trầm hẳn xuống.

“Tần Thận đâu?”

“Ngài Tần sẽ đến ngay thôi. Trên núi tuyết rơi dày, đường khó đi, nhưng anh ấy nói chắc chắn sẽ tới trước bảy giờ.”

“Điện thoại và hành lý của tôi đâu?”

Y tá mỉm cười: “Chị uống thuốc trước đi đã, mấy chuyện khác em không rõ lắm.”

Tôi lặng lẽ hỏi:

“Tôi mắc bệnh gì?”

“Dạo trước chị bị tai nạn xe, não bộ bị chấn động, bác sĩ chẩn đoán là hội chứng hoang tưởng, cần uống thuốc định kỳ.”

“Vậy bây giờ tôi không thể rời khỏi nơi này sao?”

“Đúng vậy ạ. Biệt thự không có xe, chỉ có người từ bên ngoài mới vào được.

“Chúng tôi đều không thể ra ngoài, huống hồ sức khỏe hiện tại của chị cũng không thích hợp để di chuyển.”

Tôi ném thuốc ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn cô ta nói:

“Nếu tôi bị hoang tưởng, vậy thì tôi làm gì cũng đều là điều hiển nhiên, đúng không?”

Khuôn mặt y tá hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ta vội vã rời đi.

Bảy giờ tối, Tần Thận đến.

Anh mặc áo khoác dày, mang găng tay da, đầu và vai phủ một lớp sương mỏng, mang theo hơi lạnh từ núi xuống.

Vừa tháo găng tay, anh vừa cười nói:

“A Ly, hôm nay tuyết lớn, xe c.h.ế.t máy giữa lưng chừng núi, anh phải đi bộ bảy, tám dặm mới đến.

“Anh đã cố gắng hết sức, may là vẫn đến kịp bảy giờ về tới nhà.”

Tôi lạnh lùng nhìn anh.

“Nhà? Nhà của anh chẳng phải là căn nhà của Lâm Cẩm sao?

Ở đó mới có tình nhân, có con trai của anh.”

Anh quay đầu, cong môi cười với tôi.

“A Ly, em lại giận dỗi rồi.”

Tôi nhấc chiếc đèn bàn bên cạnh ném thẳng vào người anh.

Chiếc đèn đập trúng trán anh, để lại một vết thương rướm máu.

Chính là nơi từng có vết bỏng của anh năm xưa.

Anh không đổi sắc, cúi người nhặt đèn bàn lên, nhẹ giọng nói:

“A Ly, em không thích kiểu đèn này sao?

“Lỗi tại anh, mai anh đi mua đúng mẫu thiết kế mà em thích nhé, được không?”

Tôi bất ngờ gào lên, hoàn toàn sụp đổ:

“Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao chứ?!

“Tôi rời đi là được rồi mà!

“Anh ngoại tình, tôi chỉ muốn ly hôn!

“Tôi thậm chí không trả thù anh, không trả thù Lâm Cẩm!

“Vậy cũng không được sao?!”

Tần Thận lộ ra vẻ xót xa, dịu dàng nói:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“A Ly, chúng ta là vợ chồng mà, sao có thể chia cách được?

“Sau này đừng hét to như thế nữa, thời tiết khô hanh, không tốt cho cổ họng đâu.”

Tôi sững sờ nhìn anh, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Đây là Tần Thận sao?

Là người chồng đã chung sống với tôi suốt năm năm qua sao?

Trong lòng tôi, vừa mơ hồ vừa hoảng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện