Đến ngày thứ năm ở căn biệt thự trên núi này, tôi đã từ bỏ ý định bỏ trốn.

Biệt thự nằm lọt thỏm trong một thung lũng hẻo lánh, không có tín hiệu.

Chỉ có một y tá và một người giúp việc lo việc sinh hoạt hằng ngày.

Tuyết lớn phong tỏa lối đi, không thể rời đi bằng đường bộ, phương tiện liên lạc duy nhất với bên ngoài, là chiếc xe của Tần Thận.

Mỗi ngày, anh đi làm lúc 8 giờ sáng, về nhà lúc 7 giờ tối.

Giống hệt với nếp sinh hoạt trước kia.

Ngoại trừ việc tôi không thể rời khỏi đây, anh không ép buộc tôi bất cứ điều gì.

Thậm chí còn dịu dàng và kiên nhẫn hơn trước kia.

Phần lớn thời gian, tôi chỉ ôm gối co mình trên ghế sofa, im lặng.

Anh lại có vẻ rất hứng thú, thường kể với tôi đủ thứ chuyện —

Chuyện công ty, tin tức xã hội, hay những đề tài lịch sử mà anh yêu thích...

Sau này tôi mới biết, mỗi ngày anh phải lái xe từ đây đến công ty mất 2 tiếng.

Tổng cộng 4 tiếng đi và về.

Dù trời có bão tuyết, anh cũng chưa từng trễ một ngày nào.

Tôi không thể hiểu nổi, liền hỏi:

“Anh không thấy mệt sao?”

Ánh mắt anh dịu dàng, trong trẻo:

“Chỉ cần nhìn thấy em là anh không thấy mệt nữa.”

“Vậy sao anh lại ngoại tình?”

Anh khẽ cười, không hề che giấu.

Từ khi đến căn nhà này, anh như đã quyết tâm hoàn toàn thành thật với tôi.

“Khi còn nhỏ, anh phải chứng kiến cha mẹ c.h.ế.t thảm.

“Sau đó là họ hàng tranh giành tài sản.

“Vào thương trường thì ngày nào cũng bị lừa lọc, đấu đá.

“Anh cần một cách để trút hết áp lực.

“Và những cách đó, anh không muốn dùng với em.”

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai:

“Cho nên anh đi ngoại tình với Lâm Cẩm.”

Tần Thận lặng lẽ nhìn tôi, khẽ thở dài:

“Với anh, t.ì.n.h d.ụ.c và tình yêu là hai chuyện khác nhau.

“Với Lâm Cẩm, anh có làm gì đi nữa, cũng không cảm thấy áp lực tâm lý.”

“A Ly, trái tim anh chưa từng rời khỏi em.”

Anh đứng dậy, cẩn thận lấy từ trong phòng ra một đôi găng tay màu đen, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:

“A Ly, đây là đôi găng tay em tặng anh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

“Bao nhiêu năm qua, anh luôn trân trọng nó như báu vật.

“Từ ngày hôm đó, trong tim anh chỉ có em.”

14

Tôi dần trở nên u uất, cả ngày chẳng nói mấy lời.

Tần Thận hỏi tôi phải làm gì thì tôi mới thấy vui hơn.

Tôi liếc nhìn anh một cái, thờ ơ đáp:

“Tôi nhớ Lạc Lạc rồi, anh có thể để tôi ra ngoài được không?”

Anh mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cơ thể em còn chưa hồi phục, cần gì phải ra ngoài phiền phức như thế, gọi cô ấy đến chơi không phải tốt hơn sao?”

Tôi cố kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch:

“Được thật à?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tần Thận nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

“Chỉ cần A Ly muốn, không gì là không thể.”

Ngày hôm sau, anh thật sự lái xe đưa Lạc Lạc lên núi.

Lạc Lạc vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy tôi:

“Giang Ly! Tớ cứ thắc mắc sao dạo này cậu mất tích, hóa ra trốn ở nơi tuyệt vời thế này để tĩnh dưỡng à!”

Tôi ôm lấy cô ấy, vừa mừng vừa kinh ngạc.

Trên bàn ăn, khi tôi đang tìm cơ hội để đưa mảnh giấy đã viết sẵn cho Lạc Lạc.

Tần Thận bỗng nhiên lên tiếng, hờ hững hỏi:

“Lạc Lạc bố em có hài lòng với dự án mới không?”

Lạc Lạc lớn tiếng đáp:

“Hài lòng lắm luôn! Hài lòng đến mức cả nhà em đều đổ toàn bộ tài sản vào.

“Còn tăng đòn bẩy lên gấp mấy lần nữa cơ!”

“Tổng giám đốc Tần, anh đừng có mà rút vốn giữa chừng nhé, không là cả nhà em phá sản luôn đấy! Ha ha!”

Lạc Lạc cười giòn tan, vô tư không để tâm.

Tần Thận cũng cười:

“Tất nhiên rồi, em là bạn của A Ly, sao anh lại để bạn của cô ấy chịu thiệt được chứ?”

Tôi sững người.

Tần Thận dịu dàng quay đầu nhìn tôi:

“A Ly, bạn đến thăm em rồi, tâm trạng em thấy khá hơn chút nào chưa?”

Tôi gượng gạo gật đầu.

Hai ngày sau, Tần Thận lại đưa Chương Tiểu đến.

Vừa thấy tôi, Chương Tiểu liền đỏ mắt.

“Giang Ly, lúc tớ đến thăm cậu, cậu còn đang hôn mê nằm trong bệnh viện.

“Giờ thấy cậu hồi phục thế này, cuối cùng cũng vượt qua rồi.”

Cha của Chương Tiểu là kẻ nghiện cờ bạc, em trai cô ấy từng vào tù vì đánh nhau, lại còn có một đứa con trai bị tự kỷ.

Cả gia đình đều dựa vào sự cố gắng của cô ấy suốt bao năm nay.

Tôi càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong vườn mai vừa phủ tuyết đầu mùa, tôi và Chương Tiểu ngồi trò chuyện trên ghế đá, tiếng cười vang lên không ngớt.

Tần Thận một tay đút túi, một tay cầm cốc cà phê, đứng trên ban công tầng hai, nét mặt đầy vẻ mãn nguyện nhìn chúng tôi.

Tôi cảm thán:

“Hồi còn ở ký túc xá, mỗi lần chuyện đêm khuya, tụi mình ai cũng hùng hồn nói sẽ đi khắp thế giới.

“Kết quả bị thực tế tát cho tỉnh mộng.”

Chương Tiểu cười khì khì:

“Chứ sao nữa, mà nếu lần này cậu đi Pháp được, biết đâu thật sự bước ra được bước đầu tiên đấy!”

Vừa nói, cô ấy vừa vẫy tay chào Tần Thận, tươi cười rạng rỡ.

Tôi bỗng nhiên im lặng.

“Chương Tiểu.”

“Hử?”

“Sao cậu biết... tớ định đi Pháp?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện