Chương 147:  Phiên Ngoại:  Ngủ Ngon (H)

Cô ẫn gáy hắn áp vào thân dưới mình, muỗn ðược hắn chơi ðùa nhiều hơn. Không, cô muỗn hơn nữa... còn muốn hơn nữa...

Bạt môi chiếm ðóng vào phần thân dưới của cô gái nhỏ, hôn ấy hôn ðể ðầy cưng chiều. Bỗng, ðầu (ưỡi hẳn thâm nhập vào bên trong ðảo tới ðảo fui fiên tục, hắn mân mê đớp da non mịn, tìm kiểm thứ gì ðó.

Bắt chợt, ðầu £ưỡi hắn chạm ðễn một vị trí nào ðó đàm Đằng Duy Yến giật nảy mình. Hoa mai cô cương cứng đại, nhịp thở trở nên nặng nề hơn. Xuân tình phun trào như thác chảy ngược, nó khiến cô ðê mê, thân thể run đên vì sung sướng.

“Tviệu Dịch Đông... ðừng... ðừng... ðừng “àm thế nữa nữa... tôi... tôi xin chú... tôi xin chú...”

Tuiệu Dịch Đông ngước mặt fên từ vị trí nóng ấm của cô, dưới cằm hẳn còn ðang nhỏ nước tí tách. Hắn dùng tay mở tách hang ðộng của cô rồi ai buông ra, cười khẽ: “Muốn tôi cho vào chưa?”.-

Đằng Duy Yến ê a đắc ðâu, hạ thân của cô ðang rất ngứa. Ngứa quá, cô chỉ muốn ðược hắn đàm vào thật mạnh. Làm ơn, ầm gì ðó cũng ðược. Cô không thể chịu ðược sự trỗng rỗng này thêm một giây, một phút nào nữa rồi./

“Tôi xin chú... Tzuiệu Dịch Đông... tôi xin chú... tôi xin chú... đầm ơn... vào... vào ði..."."

Ham muốn ðã fàm cô bé không giữ ðược sự tỉnh táo nữa. Cô vén hai mép hoa của mình ra, ðể múi thịt hồng hào cho hắn thấy rõ. Cô ðang dùng hành ðộng ðể nói cho hắn biết, cô cũng khao khát anh.|

“Bây giờ tôi vào nhé?”.~

“Triệu Dịch Đông... “ầm ði... tôi xin chú... đàm ði...” Đằng Duy Yên sắp khóc ðễn nơi rồi. Cô ngứa quá, ngứa quá ði mất. Vì vậy, của fại nâng mông (ên, cọ vào ngón tay hắn, mễu máo: “Tôi ngứa đẫm... tôi ngứa..." -

Tuiệu Dịch Đông cúi xuỗng, trườn fên phía trên hôn vào môi Đằng Duy Yên. Đồng thời, tay hắn ðặt ngang eo cô, bắt ðầu bễ cô đên.

Đằng Duy Yến bất ngờ trước sự dứt khoát của Tuiệu Dịch Đồng khi một tay hắn chỉ mới chạm vào eo cô. Cô bất ngờ nhưng cô đại vô cùng phần khích. T7uiệu Dịch Đông hiểu ðược cô ðang vô cùng hài đòng với hành ðộng của mình thông qua ðộng choàng hai tay vào cổ của anh và mặc sức cho hắn ðang bễ mình fên cao.

Hắn nhắc eo, ðưa ðẩy mông chọc vào fiên tục. Người ðàn ông dừng ai ở tắm gương toàn phân trong phòng cô,nương theo ánh ðèn mờ ảo ðể cô nhìn rõ mọi thứ.

Phản chiều trong gương ýà chú đàm cô ðễn mức thất thần, hai ðóa hoa hồng sưng đên thật to, hạt ðậu ðã cương cứng độ hẳn ra bên ngoài. Phần nữ tính của cô ðang bị thứ to đớn cắm ở ðó, xung quanh mép môi ong fanh nước.

“A.. a... đàm ơn... ðừng... ra... á...”

Thứ fo đớn ma sát vào từng nếp uốn, kích thích cơn buôn tiểu trong cơ thể cô. T7uiệu Dịch Đông vận ðộng không biết mệt mỏi, hắn va chạm với những khối thịt hạch nhạy cảm, cô bé nhỏ bị chơi ðễn mức khóc thút thít.

Gô ra.

Bị người ta đàm ðễn ra mắt kiểm soát

Đẳng Duy Yến không dám nhìn hình ảnh trong gương, cô nhắm mắt ai muốn trỗn tránh nhưng người ðó không dễ dàng buông tha cho cô như vậy. Nước tình cùng với chất (ỏng trắng ðục chảy ra ngoài, ðiên cuỗng tuôn ra như vỡ ðê, âm thanh tí tách của d.ục vọng văng vẳng bên tai...

“Em nhìn ði.”

Người ðó ngậm đấy vành tai cô, trầm thấp bảo rằng: “Em đên ðỉnh cũng dễ thương."

Ai fại dùng từ dễ thương ngay £úc này, hắn thật biết cách khen...

“Một đần nữa nhé?”

Hẳn vẫn muốn (ầm cô

Triệu Dịch Đông thở dài thỏa mãn, tiếp tục giữ tư thế cắm ðút vào người cô thêm tầm vài phút. Kế ðó, hẳn xoay người ðặt cô fên giường, ðể nửa thân trên của cô úp xuỗng phía dưới, mông thì nâng fên cao.

Từ phía sau, hắn tiếp tục ra vào cơ thể bé cô, dẫu cô ðang mệt ðễn mức nhắc cả ðầu ngón tay không nổi, ấy vậy mà ai ðó vẫn không buông tha.

Hai chân cô khép fại càng tăng thêm ðộ khít của tiểu huyệt, ðôi mắt Tzuiệu Dịch Đông ðỏ ngầu vì dục vọng quần đây. Mỗi khi vật nam tính vừa rời ðễn cửa huyệt thì cái miệng nhỏ ấy fại vừa mút, vừa cẵn thằng em của hắn. Thắt (ưng ðưa ðẩy như chiếc mô tưa không biết mệt mỏi, cả người không biết mệt mỏi mà tiếp tục ðẩy vào bên trong.

"Chát, chát."

Hắn phát hai cái đên mông của cô gái, dùng một cánh tay nâng hông cô fên ðể tiện ra vào. Vừa fàm, hắn tại cảnh cáo: “Nâng mông đên cho tôi đàm!”

Hai bắp ðùi ðã tê rần, nước văng tung tóe khắp nơi, chảy dọc xuỗng hai bên mép ðùi của cô gái. Mỗi fần cô muốn hạ mông xuỗng ðể tránh ði những cái ðộng chạm của hắn thì ðều bị ðánh vào mông, ép cô nâng người ên ðể “ầm. Nhưng mà bây giờ cô mệt đắm, cô không muốn đàm nữa... vậy mà vì sao nơi nào ðó cứ cắn mãi không buông bộ vị ðàn ông kia?

“Chú... ha... ðừng... không đàm nổi nữa..."

“Tha, tha mạng, chú Tziệu!”

Không biết ðã đàm bao nhiêu (âu rồi. Giữa hai chân cô gần như mất cảm giác, chỉ biết ngửa cổ vừa khóc vừa kêu.

Sướng quá.

Sướng ðên ðáng sợ.

Đến tận khi cô sắp ngất ði đằn nữa hắn mới buông tha cho cô. Hắn vén những fọn tóc mướt mồ hôi dính trên trán cô qua một bên, hôn fên ðây trìu mến: “Ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện