Thường thì khi người ta hạnh phúc, thời gian có vẻ ngắn lại, trong những ngày vui vẻ làm quen và nói chuyện với các cô gái, Thụy Sâm không biết rằng tàu Đại Thiên Sứ cuối cùng cũng đã đi đến cuối cuộc hành trình.



“Đến rồi, cuối cùng cũng đã về đến nơi, đúng là một cuộc trường chinh gian khổ.” Thụy Sâm nhìn trong đám vân thạch trạm không gian KJZ-11 ngày càng gần không nén nổi cảm khái, tuy chỉ tham gia có mỗi kế hoạch Cáo Lửa nhưng đối với cậu chặng đường quay về dài không khác gì một cuộc vạn lý trường chinh, nhưng cuối cùng cậu cũng đã về đến nhà.



Diêu Phi Luân quay đầu nhìn chàng trai một cái, nhưng rồi cô cũng không nói gì, cô hiểu vì sao Thụy Sâm lại cảm thán như vậy, đó thực sự là một cuộc hành trình không dễ dàng, không phải ai cũng có thể đi chọn nó, nếu không phải Thụy Sâm chắc tay súng, trước khi tàu Đại Thiên Sứ đến cứu viện khối dữ liệu đã nằm trong tay Đế Quốc rồi.



“Amy, gọi trạm không gian, xin được cập bến.” Cô trấn tĩnh tâm thần, quay đầu lại ra lệnh.



“Trạm không gian KJZ-11, đây là tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, các anh có nghe rõ không? Chúng tôi xin được cập bến vào trạm, xin được chấp nhận.”



Ngay lập tức cô gái thu được hồi âm. “Tàu Đại Thiên Sứ, rất vui lại được nhìn thấy các bạn, chào mừng trở về trạm không gian, các cô gái, các cô có thể vào bến số 2, tướng quân Martin và thiếu tá Dương đã chờ mọi người được một lúc lâu rồi.”



-------------------------------




Khu cảng số 2 của trạm không gian, thông thường nơi đây chỉ có một số ít nhân viên làm việc, hôm nay tràn ngập trong bầu không khí trang trọng và hưng phấn, khắp khu cảng rộng mênh mông đầy những người ra đón chào, có các kỹ thuật viên, kỹ sư, binh sĩ, sĩ quan, bọn họ nam có nữ có, không kể tuổi tác lớn nhỏ đứng xếp hàng sau lưng tướng quân Martin.



Cánh cửa thông với tàu Đại Thiên Sứ từ từ mở ra trong những tiếng động trầm trầm, mấy người xuất hiện tại của, chỉ nhìn qua dáng người mảnh mai thanh nhã cũng không khó đoán giới tính và tuổi tác, đó là những cô gái thanh xuân xinh đẹp, chỉ trừ có một người, anh ta lẫn trong đám con gái nhưng xem ra có vẻ bồn chồn không yên.



Thụy Sâm cảm thấy bồn chồn không phải vì cậu đang ở giữa một rừng hoa lộng lẫy, những ngày ở trên tàu cậu đã quá quen với các cô gái, hiện giờ đã có thể đối diện bình thản, tuy đôi khi còn bị trêu đến đỏ mặt. Điều làm cậu không yên là không ngờ ở trạm lại bày ra một thế trận lớn như thế này, lúc đầu cậu chỉ nghĩ nhanh chóng giao cái ổ cứng chứa số liệu, sau đó làm bản báo cáo là yên thân, không ngờ lại có cả một lễ chào mừng, mà chào mừng cũng quá long trọng, làm đơn giản một chút không được sao?

Nhóm người nhanh chóng đến trước mặt tướng quân Martin đứng nghiêm chào theo đúng điều lệnh, bên cạnh và sau lưng ông, trong đoàn người, Thụy Sâm nhanh chóng nhận ra những gương mặt quen thuộc, thiếu tá Sonia với dáng vẻ kiều diễm tươi tắn, trung tá Taylor còn phải băng trên đầu, thượng úy Ralph nghiêm trang đứng thẳng đúng điều lệnh, thằng bạn Robert Parnell đang hướng về phía cậu nhấm nháy và anh bạn cũ Crowford đang nhìn cậu với nét sung sướng thể hiện rõ trên khuôn mặt… Tất cả mọi người đứng yên sau lưng tướng quân chờ nghe ông nói.



“Chào!” Chương Tiểu Tinh lớn tiếng hô, Thụy Sâm cùng những cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ đưa tay lên ngang vành mũ.



“Nghỉ!” Tướng quân có vẻ kích động đưa tay lên đáp lễ, ông gật gật đầu đưa ánh mắt tán thưởng nhìn những người con trai con gái trước mặt, chính nhờ sự kiên định, anh dũng, tinh thần quên mình của họ mà không những cứu vãn được thành quả của kế hoạch Cáo Lửa mà còn giúp hàng trăm người lính anh dũng trong căn cứ Sen không bị rơi lại vào bàn tay đen tối của Đế Quốc, họ xứng đáng là những anh hùng.



“Tướng quân!” Diêu Phi Luân cẩn thận đặt chiếc ổ cứng quý giá vào tay tướng quân. “Đây là thứ mà trung úy Thụy Sâm Nepali Gore đã liều cả tính mạng mình để bảo vệ trong vòng vây Đế Quốc, nó vẫn còn nguyên vẹn.”



Mấy vị kỹ sư của Đồng Minh nhanh chóng bước lên nhận lấy ổ cứng trong tay tướng quân, kiểm tra kỹ một lượt, họ hướng về tướng quân gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi khu cảng, rời khỏi lễ hội đang bắt đầu, bây giờ muôn sự đủ cả, họ cần tranh thủ từng phút từng giây để dùng những số liệu đó tiến hành phân tích thí nghiệm, điều chỉnh dây chuyển, tổ chức sản xuất… Còn quá nhiều việc phải làm.



“Làm tốt lắm, thuyền trưởng, không có cô và thiếu tá, không có các cô gái trong trung đội Lam Thiên Sứ, lần hành động này chẳng biết sẽ thành cái gì nữa.” Tướng quân Martin không nét nổi nét sung sướng trên khuôn mặt nói.



“Không, ngài đã quá khen rồi, chúng tôi chỉ làm những gì cần làm, kế hoạch thành công là nhờ mọi người cùng nỗ lực.” Phi Luân vẫn giữ phong cách bình tĩnh và khiêm tốn thường ngày.



“Ha… ha… ha…” Tướng quân Martin vui vẻ cười to, không mấy khi ông nói đùa. “Tuy rằng khiêm tốn là một đức tính rất tốt, nhưng hôm nay, tôi cho phép các bạn thoải mái kiêu ngạo và huyêng hoang một chút, bởi vì đó là những gì các bạn xứng đáng được hưởng, các bạn đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, các bọn có tư cách được mọi người hoan hô và chúc mừng, anh thấy có đúng không, thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore?”



“Thượng úy?” Thụy Sâm ngớ người một chút, xem ra tướng quân vui quá mức rồi nên mới nhầm cả quân hàm của cậu, cậu nhỏ giọng nhắc ông. “Tướng quân, tôi chỉ là trung úy!”



Vị tướng cười cười, ông lấy từ trong túi ngực ra một cái hộp nhỏ sau đó quay lại nhìn mọi người nói to. “Tuy hôm nay, trong những người đứng đây đã có rất nhiều vị anh hùng, nhưng hôm nay chúng ta sung sướng chào mừng thêm một anh hùng nữa, chúng ta chào mừng Thụy Sâm Nepali Gore đã ra nhập hàng ngũ những người phản kháng chúng ta. Các bạn đều biết biểu hiện kiệt xuất của anh ta trong lần thực hiện kế hoạch Cáo Lửa, sự xuất sắc đã chứng minh dũng khí, tài năng và ý chí quyết chiến với Đế Quốc đến cùng của anh, đó là điều chúng ta cần, Đế Quốc tàn ác nhưng nó cũng rất mạnh mẽ, không có tinh thần hy sinh cao cả, cùng dũng khí và quyết tâm, chúng ta không thể đối kháng với chúng. Để chiến thắng Đế Quốc, để xây dựng lại một xã hội mà ở đó mọi người đều được bình đẳng, chúng ta cần tất cả mọi sự giúp đỡ.”



Tướng quân quay đầu lại nhìn Thụy Sâm nói. “Do đó, chúng ta chân thành chào mừng Thụy Sâm Nepali Gore ra nhập lực lượng phản kháng của Đồng Minh và trao cho anh quân hàm thượng úy, đồng thời vì thưởng cho những thành tích xuất sắc trong quá trình thực hiện kế hoạch Cáo Lửa, quyết định tặng thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore huân chương Độc Lập Tự Do Năm Sao.”



Trong đoàn người phát lên một tràng vỗ tay như sấm, cả khu cảng như muốn nổ tung, trong ánh mắt của mọi người, tướng quân Martin tự tay gắn lên vai Thụy Sâm đôi quân hàm mới, trên ngực trái của cậu cũng có thêm một chiếc huân chương mình tròn sáng lấp lánh ánh bạc, cúi đầu nhìn chiếc huân chương Tự Do màu bạc với năm ngôi sao xếp thành hình ngũ giác được chạm trên đó, ở giữa còn có biểu tượng, quanh viền huân chương là một dòng chữ nhỏ “Chúng ta sẽ dành lấy tự do.”, cả chiếc huân chương được thiết kế trang trọng và đẹp mắt, khiến người ta không thể không nhìn.



“Cám ơn tướng quân, đó là niềm vinh hạnh cũng là niềm kiêu ngạc của tôi.” Thụy Sâm ngẩng cao đầu, cậu thực sự kiêu hãnh với tấm huân chương này, tuy trước đây cậu cũng đã từng nhận được huân chương, nhưng đó là của Đế Quốc, chiếc huân chương này có một ý nghĩa khác hẳn, đặc biệt là dòng chữ trên huân chương, trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ đến mục tiêu của cuộc đời, có nghĩ cũng không ngoài thăng quan phát tài, thành gia, lập nghiệp chi đó, trước đây Thụy Sâm cứ mơ mơ màng màng đi tiếp bước đường đời, hết ngày này qua ngày khác, nhưng hôm nay cậu đã nhìn thấy một con đường mới, một con đường có ý nghĩa cao đẹp hơn, một con đường khác hẳn với trước đây…




Khi Thụy Sâm còn đang chìm trong suy nghĩ, tướng quân Martin rời khỏi trước mặt cậu đi đến chỗ những cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ cậu cũng không biết. Nhưng khi đoàn người đổ đến vây lấy bọn họ thì cậu nhanh chóng tỉnh ra, sung sướng nhận những lời chúc mừng từ Robert Parnell, Crowford cũng các người bạn khác, mãi cho đến khi một người đi đến trước mặt cậu.



“Trung tá, ngài vẫn khỏe chứ?” Sự chú ý của Thụy Sâm nhanh chóng quay sang người mới đến, lo lắng nhìn trung tá Taylor, ông vẫn còn phải chống gậy tay chân đều có băng.



“Tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, làm khá lắm chàng trai.” Trung tá hài lòng nhìn chàng thanh niên đầy sức sống trước mặt ông, rồi lại có vẻ cảm khái nói. “Xem ra không nhận là mình già cũng không ổn, chỉ một chút hành động nhỏ như thế mà đã bị thương! Ai!!”



Thụy Sâm cũng không biết phải nói gì, kế hoạch Cáo Lửa là hành động nhỏ, vậy thế nào mới là lớn? Toàn bộ số liệu thí nghiệm của một loại chiến đấu cơ mới toanh bị cướp mất, cả một trạm không gian bị chiếm, cả một hạm đội bị đánh bại, một hạm đội khác có cả thái không mẫu hạm lại để một chiếc chiến đấu cơ thoát mất, đột kích vào căn cứ của Đồng Minh chỉ thu được con số không, chỉ sợ Đế Quốc chưa bao giờ nhận quả đắng đến như vậy!



“Trung tá, chúng tôi không quên rằng chính nhờ sự chỉ huy của ngài mà kế hoạch đã thành công.” Thụy Sâm cẩn thận nói.



Trung tá cười cười vỗ vai chàng trai. “Chàng trai trẻ, cám ơn cậu, nhưng tôi cũng biết bản thân mình, không có cậu, kế hoạch không thể coi là thành công, không có thiếu tá, tôi cũng không thể còn sống mà đứng đây được nữa.”



Thiếu tá? Thụy Sâm quay đầu nhìn quanh, cậu thấy Sonia đang nói chuyện với Phi Luân, Chương Tiểu Tinh cùng các chị em trong đội. Nhận ra ánh mắt của Thụy Sâm, cô quay sang nhìn cậu mỉm cười một cái khiến Thụy Sâm không khỏi lặng người, cậu hiếm khi nhìn thấy cô cười, nụ cười đó giống như làn gió trong những ngày hè tháng sáu, khiến người ta cảm thấy toàn thân sảng khoái.



Sonia cúi đầu nói với Phi Luân một cậu rồi quay người đi về hướng Thụy Sâm, không biết vì sao trong lòng cậu chợt cảm thấy căng thẳng và hơi có chút hoảng loạn, cậu cũng không biết vì sao lại thế.



“Thượng úy, chúc mừng anh. Không ngờ anh chính là người mà Phi Luân nói với tôi, thực sự tôi không thể không nói có lúc thế giới thực là nhỏ, anh đi đâu cũng gặp trung đội Lam Thiên Sứ bọn này.” Thiếu tá đã quay lại tác phong bình tĩnh và thản nhiên hàng ngày, nụ cười mới rồi chỉ thoáng hiện rồi tan biến, thậm chí Thụy Sâm còn cứ ngỡ mình hoa mắt nhìn nhầm.



“Thiếu tá, tôi cũng có biết đâu.” Thụy Sâm chỉ cười cười một cái. “Sao lúc đó cô không bảo cho tôi biết.”



“Bảo cái gì? Tôi cũng là sau khi trở về trạm mới biết, Anne nói cho tôi, trung đội Lam Thiên Sứ có hai người quen cũ ở Haynie đang ở đây, một trong hai người đó lại còn là số 2 của tôi, lại chính là người lần trước đã đâm hỏng chiếc Mèo Địa Ngục. Đúng ra tôi cứ nghĩ chỉ thế là hết ai ngờ vừa rồi Chương Tiểu Tinh lại kể thêm, thật không ngờ còn biết bao chuyện mà tôi còn chưa biết.”



Thụy Sâm cũng không biết khóc hay cười, cậu không biết thiếu tá là ai cũng được đi, nhưng nghe thiếu tá nói chính cô cũng không biết cậu là ai, cuộc sống có chuyện đáng cười vậy sao?



“Anne? Là ai vậy? Sao cô ấy biết chuyện?” Thụy Sâm ngập ngừng một chút rồi hỏi, hình như cậu chưa nghe cái tên đó bao giờ.



“Khái… khái… Thụy Sâm, lại đây tao giới thiện một chút.” Anh bạn Robert Parnell có vẻ hơi xấu hổ khi chỉ vào mấy cô gái đứng sau lưng thiếu tá nói. “Đây là Anne, đây là Tuyết Thiên Nghi, còn có Lan Lan, đó là ba người đã gặp chúng ta ở Haynie, lúc đó phụ trách công kích tao là Tuyết Thiên Nghi và thiếu tá, phụ trách công kích mày là Anne và Lan Lan, còn đây là Thụy Sâm, có lẽ các cô cũng biết rồi.”



“Các cô không phải trước khi xuất phát…” Thụy Sâm đã nhớ lại, mấy cô gái ấy cậu đều đã gặp qua, đó là những người đến từ biệt thiếu tá trước khi xuất phát. Cô gái tên Lan Lan còn dặn dò cậu nhớ bảo vệ phía sau cho thiếu tá, chỉ không ngờ họ cũng thuộc trung đội Lam Thiên Sứ.




“Robert Parnell, thế chuyện như thế nào?”



“Hừ! Đến bọn này là ai còn không biết, cũng học đòi đi theo làm quen.” Cô gái Anne với mái tóc hồng rực bĩu môi nói.



“Sau này nói chuyện rồi biết cũng không muộn mà.” Robert Parnell hiếm khi đỏ mặt như hôm nay.



Thụy Sâm đã hiểu, cậu thật sự muốn cười mà không dám, bạn cậu cũng thật quá đen đủi, chỉ tình cờ làm quen với một cô gái mà cũng gặp ngay…



“Còn anh nữa, cười gì mà cười, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy, nhưng giờ cứ tính phần của chị Sonia trước, lần trước còn đâm hỏng chiến đấu cơ của chị ấy, lần này lại dám to gan bỏ chị ấy một mình chuồn trước, anh nói xem phải làm thế nào? Làm sao để bồi thường tổn thất cho chị ấy?” Cô gái cười cười nói.



“Cái này… Cô cứ xem cái gì bọn tôi có đáng tiền thì thu lấy trừ nợ cũng được.” Cô gái rõ ràng đang làm trò, Thụy Sâm cũng biết nên cậu chơi ngay cái mánh ăn gian, cậu thì có cái gì đáng giá chứ, tiền không, tài sản không.



“Hừ! Vô lại, hai người các anh có cái quái gì đáng tiền.” Cô gái bực mình chép miệng, cô đã sớm đòi nợ ở chỗ Robert Parnell nên biết rõ tình hình của hai người.



“Nếu không tôi mời mọi người đi uống một ly có được không?”



“Lại thế rồi, vừa chiếm bắt đầu tấn công Phi Luân bây giờ lại xuất hiện ý đồ xấu với đội trưởng?” Chương Tiểu Tinh không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.



“Khái… Khái… Thụy Sâm uổng cho tao làm bạn mày bao nhiêu lâu, không ngờ mày cũng cao tay quá hả?” Thằng bạn cậu cũng giả trang phẫn nộ.



“Tao…” Thụy Sâm cảm thấy rất oan uổng, mời uống một ly mà bị coi là tấn công? Lại bị coi là có ý đồ xấu?



………………………..



Không khí vui vẻ cứ thế tiếp diễn trong khu cảng, đó là những giờ phút đặc biệt, mọi người tạm thời quên hết lo lắng cũng những phiền muộn thường ngày, những người vốn không quen nhau cũng thoải mái nói chuyện cười đùa, khắp nơi đều tràn ngập tiếng nói cười, tất cả tạo thành một khung cảnh đặc biệt trong cái trạm không gian lúc nào cũng khẩn trương và bận rộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện