Trong lúc mà mọi người vẫn còn một chút kinh ngạc chưa phát giác, Ngọc Linh Thảo tỉnh táo sớm nhất đã xoay người dùng thanh xà kiếm đánh bay Nhân Mạn Thu sang chỗ khác khi hắn ta không phản ứng kịp.

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ Nhân Mạn Thu, hắn ta từ một cái cánh tay sắp bị đứt lìa giờ đã hoàn toàn đứt ra, một cái mấu chốt đòn tấn công khi ấy đã đánh vào bụng hắn ta khiến cho một phần ruột của hắn bị đứt rớt ra, máu từ miệng cũng dần phun trào, khung cảnh trông thật sự kinh dị.

Liền Ngọc Linh Thảo không quá quan tâm bay tới chỗ Nhân Chiêu Lan ôm lấy cô ấy vòng qua bên tay như hồi trước và bước lui về phía quân lính của hoàng gia.

Xoay vòng vài cái, đáp đất an toàn, Ngọc Linh Thảo một chút cảnh giác hỏi: “Các vị là người lính bên hoàng gia phái tới sao?”

Tên thủ lĩnh đám binh lính nhìn vào Ngọc Linh Thảo người đầy vết thương mà không khỏi sợ hãi, nhanh chóng nói: “Đúng thế, tôi là Tinh Diệu Nhân, đội trưởng đội vệ binh hoàng gia.”

Ngọc Linh Thảo nghe vậy, an tâm liền thả Nhân Chiêu Lan ra khỏi khiến cho cô bé ngã một cái đau điếng la lên: “A đau, cậu cố tình đúng không?!”

Ngọc Linh Thảo làm bộ không hiểu, nói: “Chắc chỉ là tình cờ mà thôi!”

“Chắc chắc là cố tình!” Nhân Chiêu Lan tức tối, nhưng lại không làm gì được, chỉ biết dậm chân xuống dưới nền đất.

Tinh Diệu Nhân nhìn vào cái hành động như này, cũng cười thầm một cái. Sau đó, hắn ta ánh mắt nghiêm nghị hỏi: “Còn vị đây có phải là hôn thê của hoàng tộc hay không?”

Vừa nói, hắn ta vừa chĩa ánh mắt về phía bên Nhân Chiêu Lan.

Ngọc Linh Thảo gật đầu một cái, sự cảnh giác cũng đã buông lỏng đi phần nào. Ban đầu sẽ là Ngọc Linh Thảo cảnh giác bọn họ bên phe kia sự tình, nhưng theo như lời nói xác nhận bên kia phần nào chứng minh xác thực thân phận của bọn họ, trong hoàng tộc, cận vệ hay binh lính sẽ một cái rải đầy sân, hẳn sẽ từng gặp qua một lần, nhưng lại không thể nhớ hết được.

“Các anh sao lại biết bên kia đối địch bọn tôi sự tình mà tấn công nhanh chóng.”

“Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ đơn giản là bên kia áp bức những cô bé nhỏ tuổi hai người thật sự không phải là điều người bình thường có thể làm.”

Ngọc Linh Thảo nhận ra, cô bé hiện giờ mới nhớ ra mình vẫn chỉ mới có mười tuổi, nhưng mà hiện trạng từ ban đầu tới hiện giờ vẫn một chút cái này không giống mười tuổi phải chịu đựng.

Vừa nghĩ tới, Ngọc Linh Thảo liền thở dài một cái nói: “Thôi thì các anh có thể làm cách gì áp chế được bọn họ một lần nhanh chóng không đường trốn thoát, hiện giờ tôi đã cạn kiệt sức lực rồi, khó có thể chiến đấu nhiều thêm chút.”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo đã ngồi xuống khoanh hai chân lại tập trung linh hội tụ về những vết thương, nhanh chóng chữa lành nhanh đến mức mắt thường liền có thể trông thấy.

Tinh Diệu Nhân trông có chút kinh ngạc, hắn ta không ngờ rằng một tinh giả chuyển hóa cảnh sơ giai lại có thể đạt mức hồi phục nhanh như thế này, bởi thông thường, khả năng này là phải từ chuyển hóa cảnh hoàn mỹ mới có, cao hơn cũng bằng khả năng hồi phục tự nhiên của hội tụ cảnh.

Vừa nghĩ, anh ta liền có một chút tia sợ hãi trong người, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều đến như vậy, việc quan trọng hiện giờ cấp bách bắt người.

Nhìn về phía bên kia, hai tên nơi đó, một tên thương nặng đã khó mà di chuyển, một tên thì cũng không khá hơn là bao, ít nhất vùng dậy đi được một khoảng.

Không cho thêm cái chạy trốn, Tinh Diệu Nhân nhanh chóng hô to bắt hai tên kia cùng những tên lính lác xung quanh có thể tìm thấy.

Bọn họ nghe lệnh lập tức hùng hổ xông lên, tiến tới bắt giữ tội phạm ác nhân gây nên chuyện.

Lão nhất sợ hãi nhanh chóng dùng chút linh lực còn sót bắn tới tiêu diệt lũ lính kia, nhưng lại dễ dàng bị bọn họ chặn lại, thậm chí hầu như không chút vết thương, quan sát kĩ hơn mới biết, bọn họ đều là chuyển hóa cảnh thượng giai đỉnh phong, sức lực không thua kém quá nhiều với lão nhất, thậm chí là khi đối đầu với một lão nhất thương tích đầy mình thế này, một người cũng dễ dàng đánh bại.

Ngay sau đó, lão nhất bị chèn ép đến mức không thể chống cự, liền bị bắt về áp giải cùng Nhân Mạn Thu nơi đó đau đớn rên rỉ.

Ngọc Linh Thảo nhìn cảnh tượng này, đều không khỏi cảm thán với lực lượng hoàng gia, hoàng tộc mạnh mẽ. Nếu là cô bé với toàn bộ sức lực, hẳn là cân được hai đến ba người cùng lúc. Còn nếu là cùng cảnh giới, bọn họ đều không phải đối thủ. Thế nhưng đối với hoàn cảnh hiện giờ, một người đã là quá sức rồi.

Qua thêm một số thời gian, đã nhiều cái tên lính xung quanh bắt đi, gần hết người giảm bớt lo lắng sự tình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Câu Chuyện Đã Qua
2. Chẳng Nhận Ra Nàng
3. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Một thời gian sau, Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan nhanh chóng được đưa tới hoàng gia, hoàng tộc nơi ở, bước vào nơi đây, chính là tòa cung điện uy nghiêm to lớn đoan trang, trông rất có khí phái.

Quả là hoàng tộc.

Ngọc Linh Thảo nghĩ, sau đó lại hướng về Nhân Chiêu Lan một cái ánh nhìn, khuôn mặt có chút buồn bã.

Có vẻ như từ đây là sẽ kết thúc rồi.

Phía Nhân Chiêu Lan không phải cái gì khác, cũng là một chút đượm buồn khi sắp phải chia tay với Ngọc Linh Thảo nơi đây. Một chút cảm nghĩ mong ước rằng điều này sẽ kéo dài hơn nữa.

Khi chia tay, bọn họ đứng nhìn nhau đối diện, khuôn mặt buồn bã nhưng có một chút nghiêm nghị kiềm nén lộ rõ Nhân Chiêu Lan. Ngọc Linh Thảo cảm nhận, đã thở dài, đầu đội mũ trùm đầu, tay cầm tháo mặt nạ đeo từ suốt chuyến đi xuống, hiện rõ một khuôn mặt thanh tú nữ tính từ Ngọc Linh Thảo khiến cho Nhân Chiêu Lan bất ngờ lắp bắp nói: “C, cậu …!”

Không chờ Nhân Chiêu Lan nói xong, Ngọc Linh Thảo liền đeo lại cái này mặt nạ: “Tôi chỉ ngoại lệ đặc cách cho cô xem thôi đấy, hãy nhớ nó cho đến khi tôi tới thăm cô lần sau.”

Sau đó Ngọc Linh Thảo lấy ra thêm một cái dây chuyền từ bên trong nhẫn không gian ra ngoài, đưa cho Nhân Chiêu Lan một cái nói: “Đây là thuẫn linh vệ ngọc liên, có tác dụng ngăn chặn đòn công kích tới chỗ cô ba lần bất kể loại công kích, và nó sẽ kích hoạt khi có đòn công kích mạnh hơn cô gấp ba lần. Hãy giữ lấy, và nhớ đừng mạo hiểm tính mạng.”

Nhân Chiêu Lan nghe hết một tràng, cảm nhận cái ấm áp từ phía Ngọc Linh Thảo tỏa ra cho mình, một cái tâm ý tốt, liền tiếp nhận hết, trên miệng nở ra một nụ cười rạng rỡ tỏa nắng: “Ừm!”

Ngọc Linh Thảo nhìn vào, một chút buồn bã tự trách điều gì đó, muốn nói nhưng lại không thể. Nhân Chiêu Lan cảm thấy điều bất thường, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì.” Ngọc Linh Thảo lắc đầu nhẹ.

Cô bé lại kiên định hướng tới: “Hãy cố gắng sống tốt, đừng quá tin tưởng vào bất kì ai!”

“Ừm!” Nhân Chiêu Lan đáp.

Nói xong, Ngọc Linh Thảo liền quay người lại, nhanh chóng rời đi.

Điều về cô bé không thể nói, đối với hoàng tộc gian trá, đều sự máu lạnh hiện nguyên hình sự tình, lại thêm phần tranh đấu ngôi vị không hồi kết, Ngọc Linh Thảo không thể đoán được, rốt cuộc việc đưa Nhân Chiêu Lan tới đây thật sự là tốt hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện