Lâm Uyển Hi ngồi trong thư phòng, ánh nến lung linh phản chiếu gương mặt nàng đang chìm trong suy nghĩ. Lời nói của Diệp Trần Mặc vào buổi sáng cứ vang vọng trong đầu nàng: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi dễ dàng như vậy sao?"
Nàng hiểu, Diệp Trần Mặc không phải người dễ bị thao túng. Nhưng nàng không có lựa chọn. Muốn bảo vệ gia tộc và trả thù Diệp Thừa Hàn, nàng buộc phải lợi dụng lòng tin của Diệp Trần Mặc.
Đang mải mê suy nghĩ, Tiểu Mai hớt hải chạy vào, giọng hoảng loạn: "Tiểu thư! Người của Tứ hoàng tử đang ở đây, họ muốn gặp người!"
Tim nàng chùng xuống. Không ngờ Diệp Thừa Hàn lại dám gửi người đến phủ thừa tướng ngay lúc này.
"Bình tĩnh." Lâm Uyển Hi cất giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nàng đầy cương nghị. "Đưa họ vào phòng khách nhỏ. Ta sẽ ra ngay."
Tại phòng khách nhỏ, hai nam nhân mặc áo choàng đen đang đứng chờ. Ánh mắt họ sắc lạnh, mang theo sự uy hiếp rõ ràng. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, họ lập tức cúi người.
"Lâm tiếu thư, Tứ hoàng tử gửi lời hỏi thăm. Ngài ấy mong được gặp lại tiểu thư trong buổi dạ tiệc ba ngày tới tại phủ Thái tử."
Lâm Uyển Hi ngồi xuống ghế, tay nàng nắm chặt nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ ung dung: "Làm phiền hai vị chuyển lời đến Tứ hoàng tử. Ta sẽ cân nhắc lời mời này."
Một trong hai người nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Tứ hoàng tử hy vọng tiểu thư không từ chối. Ngài ấy rất mong chờ sự hiện diện của người."
Nàng cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu ta quyết định đến, tất nhiên ta sẽ không làm ngài ấy thất vọng. Nhưng nếu không, Tứ hoàng tử cũng nên hiểu, ta đã không còn là Lâm Uyển Hi trước kia."
Hai người kia thoáng sững sờ trước thái độ mạnh mẽ của nàng. Cuối cùng, họ chỉ gật đầu rồi rời đi.
Khi họ rời khỏi, Tiểu Mai lo lắng nhìn Lâm Uyển Hi: "Tiểu thư, người thật sự muốn đến buổi dạ tiệc sao? Tứ hoàng tử chắc chắn có âm mưu!"
Lâm Uyển Hi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh: "Âm mưu thì đã sao? Ta không thể trốn tránh mãi. Đây là cơ hội để ta trực tiếp đối đầu với hắn."
Tiểu Mai run rẩy: "Nhưng... nếu hắn làm hại người thì sao?"
"Không đâu." Lâm Uyển Hi đứng dậy, ánh mắt sáng rực. "Vì ta không đi một mình."
Ba ngày sau, buổi dạ tiệc tại phủ Thái tử diễn ra linh đình. Các vị quan lớn cùng gia quyến đều tề tựu đông đủ, trang phục lộng lẩy và không khí náo nhiệt.
Lâm Uyển Hi bước vào trong sự chú ý của mọi người. Bộ váy màu đỏ rực như lửa, kết hợp với phong thái tự tin, khiến nàng tỏa sáng giữa đám đông.
Không xa, Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn đang đứng trò chuyện cùng vài quan lại. Khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lóe lên sự bất ngờ, nhưng rất nhanh trở lại vẻ điềm nhiên.
Hắn bước tới, nụ cười lịch lãm: "Uyển Hi, ta rất vui vì nàng đã đến."
Lâm Uyển Hi cúi đầu hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc sảo: "Tứ hoàng tử đã có lời mời, thần nữ sao dám từ chối."
Diệp Thừa Hàn cười nhạt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng: "Nàng thay đổi nhiều quá. Không giống như Uyển Hi mà ta từng biết."
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đúng vậy, ta đã thay đổi. Nhưng Tứ hoàng tử cũng không còn là người mà ta từng ngưỡng mộ."
Lời nói sắc bén của nàng khiến nụ cười trên mặt hắn hơi gượng. Nhưng rất nhanh, hắn khẽ cười: "Nàng nói đúng
Thời gian thay đổi tất cả. Nhưng ta vẫn luôn trân trọng mối quan hệ giữa chúng ta."
Trước khi nàng kịp đáp lời, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Tứ hoàng tử quả là có khiếu ăn nói."
Diệp Thừa Hàn giật mình, quay lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trần Mặc.
"Vương gia..." Diệp Thừa Hàn cố giữ bình tĩnh, nhưng sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt hắn.
Diệp Trần Mặc chậm rãi bước đến, đứng cạnh Lâm Uyển Hi. "Ta không ngờ, Tứ hoàng tử lại có hứng thú mời tiểu thư nhà thừa tướng đến đây. Chắc hẳn ngài có ý đồ gì đó."
Lâm Uyển Hi đứng im, không nói gì, nhưng ánh mắt nàng lóe lên sự bình tĩnh.
Diệp Thừa Hàn cố gượng cười: "Vương gia nói đùa. Ta chỉ muốn hàn huyên với Lâm tiểu thư, không có ý đồ gì cả."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Vậy sao? Nếu thế, ta nghĩ Tứ hoàng tử không phiền nếu ta mượn Lâm tiểu thư một lát.".
Không đợi Diệp Thừa Hàn trả lời, hắn quay sang Lâm Uyển Hi: "Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, rồi khẽ cúi đầu: "Vâng, thưa Vương gia."
Khi họ rời đi, Diệp Thừa Hàn siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại.
Trong khu vườn phía sau phủ Thái tử, ánh đèn lồng hắt lên bóng dáng hai người. Diệp Trần Mặc đứng trước mặt Lâm Uyển Hi, ánh mắt sắc bén: "Ngươi đến đây làm gì? Lâm Uyển Hi bình tĩnh đáp: "Ta không quên mục tiêu của mình. Nhưng để trả thù, ta cần phải đối diện với Diệp Thừa Hàn."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc, rồi khẽ nhếch môi: "Ngươi nghĩ ngươi đủ sức đối đầu với hắn sao?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nếu không đủ sức, ta sẽ tìm cách để có được."
Hắn nhìn nàng chăm chú, rồi bật cười lạnh: "Lâm Uyển Hi, ngươi càng ngày càng thú vị"
Kết thúc chương 48.
Nàng hiểu, Diệp Trần Mặc không phải người dễ bị thao túng. Nhưng nàng không có lựa chọn. Muốn bảo vệ gia tộc và trả thù Diệp Thừa Hàn, nàng buộc phải lợi dụng lòng tin của Diệp Trần Mặc.
Đang mải mê suy nghĩ, Tiểu Mai hớt hải chạy vào, giọng hoảng loạn: "Tiểu thư! Người của Tứ hoàng tử đang ở đây, họ muốn gặp người!"
Tim nàng chùng xuống. Không ngờ Diệp Thừa Hàn lại dám gửi người đến phủ thừa tướng ngay lúc này.
"Bình tĩnh." Lâm Uyển Hi cất giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nàng đầy cương nghị. "Đưa họ vào phòng khách nhỏ. Ta sẽ ra ngay."
Tại phòng khách nhỏ, hai nam nhân mặc áo choàng đen đang đứng chờ. Ánh mắt họ sắc lạnh, mang theo sự uy hiếp rõ ràng. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, họ lập tức cúi người.
"Lâm tiếu thư, Tứ hoàng tử gửi lời hỏi thăm. Ngài ấy mong được gặp lại tiểu thư trong buổi dạ tiệc ba ngày tới tại phủ Thái tử."
Lâm Uyển Hi ngồi xuống ghế, tay nàng nắm chặt nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ ung dung: "Làm phiền hai vị chuyển lời đến Tứ hoàng tử. Ta sẽ cân nhắc lời mời này."
Một trong hai người nhíu mày, giọng nói có chút khó chịu: "Tứ hoàng tử hy vọng tiểu thư không từ chối. Ngài ấy rất mong chờ sự hiện diện của người."
Nàng cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu ta quyết định đến, tất nhiên ta sẽ không làm ngài ấy thất vọng. Nhưng nếu không, Tứ hoàng tử cũng nên hiểu, ta đã không còn là Lâm Uyển Hi trước kia."
Hai người kia thoáng sững sờ trước thái độ mạnh mẽ của nàng. Cuối cùng, họ chỉ gật đầu rồi rời đi.
Khi họ rời khỏi, Tiểu Mai lo lắng nhìn Lâm Uyển Hi: "Tiểu thư, người thật sự muốn đến buổi dạ tiệc sao? Tứ hoàng tử chắc chắn có âm mưu!"
Lâm Uyển Hi khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh: "Âm mưu thì đã sao? Ta không thể trốn tránh mãi. Đây là cơ hội để ta trực tiếp đối đầu với hắn."
Tiểu Mai run rẩy: "Nhưng... nếu hắn làm hại người thì sao?"
"Không đâu." Lâm Uyển Hi đứng dậy, ánh mắt sáng rực. "Vì ta không đi một mình."
Ba ngày sau, buổi dạ tiệc tại phủ Thái tử diễn ra linh đình. Các vị quan lớn cùng gia quyến đều tề tựu đông đủ, trang phục lộng lẩy và không khí náo nhiệt.
Lâm Uyển Hi bước vào trong sự chú ý của mọi người. Bộ váy màu đỏ rực như lửa, kết hợp với phong thái tự tin, khiến nàng tỏa sáng giữa đám đông.
Không xa, Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn đang đứng trò chuyện cùng vài quan lại. Khi nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lóe lên sự bất ngờ, nhưng rất nhanh trở lại vẻ điềm nhiên.
Hắn bước tới, nụ cười lịch lãm: "Uyển Hi, ta rất vui vì nàng đã đến."
Lâm Uyển Hi cúi đầu hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc sảo: "Tứ hoàng tử đã có lời mời, thần nữ sao dám từ chối."
Diệp Thừa Hàn cười nhạt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú của nàng: "Nàng thay đổi nhiều quá. Không giống như Uyển Hi mà ta từng biết."
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đúng vậy, ta đã thay đổi. Nhưng Tứ hoàng tử cũng không còn là người mà ta từng ngưỡng mộ."
Lời nói sắc bén của nàng khiến nụ cười trên mặt hắn hơi gượng. Nhưng rất nhanh, hắn khẽ cười: "Nàng nói đúng
Thời gian thay đổi tất cả. Nhưng ta vẫn luôn trân trọng mối quan hệ giữa chúng ta."
Trước khi nàng kịp đáp lời, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Tứ hoàng tử quả là có khiếu ăn nói."
Diệp Thừa Hàn giật mình, quay lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trần Mặc.
"Vương gia..." Diệp Thừa Hàn cố giữ bình tĩnh, nhưng sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt hắn.
Diệp Trần Mặc chậm rãi bước đến, đứng cạnh Lâm Uyển Hi. "Ta không ngờ, Tứ hoàng tử lại có hứng thú mời tiểu thư nhà thừa tướng đến đây. Chắc hẳn ngài có ý đồ gì đó."
Lâm Uyển Hi đứng im, không nói gì, nhưng ánh mắt nàng lóe lên sự bình tĩnh.
Diệp Thừa Hàn cố gượng cười: "Vương gia nói đùa. Ta chỉ muốn hàn huyên với Lâm tiểu thư, không có ý đồ gì cả."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Vậy sao? Nếu thế, ta nghĩ Tứ hoàng tử không phiền nếu ta mượn Lâm tiểu thư một lát.".
Không đợi Diệp Thừa Hàn trả lời, hắn quay sang Lâm Uyển Hi: "Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, rồi khẽ cúi đầu: "Vâng, thưa Vương gia."
Khi họ rời đi, Diệp Thừa Hàn siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm lại.
Trong khu vườn phía sau phủ Thái tử, ánh đèn lồng hắt lên bóng dáng hai người. Diệp Trần Mặc đứng trước mặt Lâm Uyển Hi, ánh mắt sắc bén: "Ngươi đến đây làm gì? Lâm Uyển Hi bình tĩnh đáp: "Ta không quên mục tiêu của mình. Nhưng để trả thù, ta cần phải đối diện với Diệp Thừa Hàn."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc, rồi khẽ nhếch môi: "Ngươi nghĩ ngươi đủ sức đối đầu với hắn sao?"
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nếu không đủ sức, ta sẽ tìm cách để có được."
Hắn nhìn nàng chăm chú, rồi bật cười lạnh: "Lâm Uyển Hi, ngươi càng ngày càng thú vị"
Kết thúc chương 48.
Danh sách chương