Buổi sáng hôm sau, Lâm Uyễn Hi vừa tỉnh dậy đã nhận được một tin bất ngờ: Diệp Trần Mặc đích thân đến phủ thừa tướng.
Cả phủ rơi vào trạng thái căng thẳng, từ gia nhân đến chủ nhân đều bận rộn chuẩn bị nghênh đón. Ai cũng biết
Vương gia Diệp Trần Mặc là nhân vật quyền thế không ai dám đắc tội. Nhưng lý do khiến hắn đến đây lại khiến mọi người không khỏi tò mò.
Lâm Uyến Hi đứng trước gương, chỉnh trang lại y phục. Nàng mặc một bộ váy lụa mềm mại, màu xanh nhạt, điểm xuyết vài hoa văn tinh tế. Dù không quá lộng lẫy, nhưng sự trang nhã này khiến nàng trông dịu dàng và thanh tao hơn hăn.
"Tiểu thư, người có lo lắng không? Vương gia tự nhiên đến thế này..." Tiểu Mai lắp bắp hỏi, ánh mắt ngập tràn bất an.
Lâm Uyển Hi mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh: "Không lo lắng. Ta đã bước vào ván cờ, phải sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện."
Tiểu Mai không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ bước theo Lâm Uyển Hi ra ngoài.
Ố sảnh chính, Diệp Trần Mặc ngồi trên ghế chủ tọa, dáng vẻ thoải mái nhưng không kém phần uy nghi. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức dừng lại trên người nàng.
Nàng cúi đầu hành lễ: "Thần nữ bái kiến Vương gia."
"Không cần đa lễ." Hắn phất tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực. "Ta chỉ tiện đường ghé qua, không cần phải làm phiền thừa tướng đại nhân."
Lâm Uyển Hi đứng thẳng người, ánh mắt không hề nao núng. "Vương gia đến đây, phủ thừa tướng chúng thần thật vinh hạnh."
Diệp Trần Mặc nhếch môi cười nhạt, nhưng không đáp lời. Hắn khẽ liếc quanh, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết nhỏ trong sảnh, như đang dò xét điều gì đó.
"Lâm tiểu thư." Hắn bất ngờ lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên nàng. "Ngươi có vẻ rất bình tĩnh. Ngươi không thắc mắc vì sao ta đến đây sao?"
Nàng nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Vương gia cao quý, nếu có điều muốn nói, thần nữ xin lắng nghe."
Diệp Trần Mặc bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại mang theo sự lạnh lùng khó tả. Hắn đứng dậy, tiến vài bước về phía nàng. Khoảng cách giữa hai người dường như trở nên ngột ngạt.
"Ngươi thật thông minh, Lâm Uyễn Hi. Nhưng thông minh đôi khi cũng là con dao hai lưỡi." Hắn cúi xuống, giọng nói chỉ đủ để nàng nghe thấy. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi dễ dàng như vậy sao? Lâm Uyển Hi khẽ mỉm cười, không hề lùi bước. "Ta không cần Vương gia tin tưởng ngay lập tức. Ta chỉ cần ngài biết rằng, những gì ta làm đều có lợi cho ngài."
Ánh mắt Diệp Trần Mặc lóe lên một tia nguy hiểm. Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng thẳng người và quay lại ghế ngồi.
Sau khi rời khỏi sảnh chính, Lâm Uyển Hi trở về phòng, tâm trạng không khỏi căng thẳng. Cuộc đối thoại vừa rồi như một ván cờ căng não, mỗi lời nói đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
"Tiểu thư, người nghĩ Vương gia có thật sự nghi ngờ người không?" Tiểu Mai lo lắng hỏi.
"Chắc chắn là có." Lâm Uyển Hi trầm ngâm đáp. "Diệp Trần Mặc không phải người dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng chỉ cần ta tiếp tục chứng minh giá trị của mình, hắn sẽ không thể bỏ qua ta."
Tiểu Mai thở dài, lòng đầy lo lắng. "Nhưng nếu Vương gia phát hiện ra điều gì không ổn, liệu người có gặp nguy hiểm không?"
Lâm Uyến Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định. "Nếu muốn đạt được mục tiêu, ta không thể sợ hãi."
Tối hôm đó, trong một căn phòng tối tăm ở phủ vương gia, Diệp Trần Mặc đang ngồi trước bàn, ánh mắt chăm chú nhìn một bức thư mới nhận được.
"Vương gia." Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Một bóng đen bước vào, quỳ xuống trước mặt hắn. "Thưa Vương gia, chúng thuộc hạ đã điều tra. Lâm tiểu thư gần đây có những hành động rất đáng ngờ. Nàng ta thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật trong triều, đặc biệt là những người từng liên quan đến Tứ hoàng tử."
Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, vẻ mặt khó đoán.
"Tiếp tục theo dõi nàng ta." Hắn lạnh lùng ra lệnh. "Ta muốn biết nàng ta đang toan tính điều gì."
"Rõ, thưa Vương gia."
Khi bóng đen rời đi, Diệp Trần Mặc đứng dậy, bước đến cửa sổ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Lâm Uyển Hi... Ngươi thật sự khiến ta hứng thú. Nhưng ngươi cũng nên nhớ, chơi với lửa rất dễ bỏng tay.
Cả phủ rơi vào trạng thái căng thẳng, từ gia nhân đến chủ nhân đều bận rộn chuẩn bị nghênh đón. Ai cũng biết
Vương gia Diệp Trần Mặc là nhân vật quyền thế không ai dám đắc tội. Nhưng lý do khiến hắn đến đây lại khiến mọi người không khỏi tò mò.
Lâm Uyến Hi đứng trước gương, chỉnh trang lại y phục. Nàng mặc một bộ váy lụa mềm mại, màu xanh nhạt, điểm xuyết vài hoa văn tinh tế. Dù không quá lộng lẫy, nhưng sự trang nhã này khiến nàng trông dịu dàng và thanh tao hơn hăn.
"Tiểu thư, người có lo lắng không? Vương gia tự nhiên đến thế này..." Tiểu Mai lắp bắp hỏi, ánh mắt ngập tràn bất an.
Lâm Uyển Hi mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh: "Không lo lắng. Ta đã bước vào ván cờ, phải sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện."
Tiểu Mai không dám nói thêm, chỉ lặng lẽ bước theo Lâm Uyển Hi ra ngoài.
Ố sảnh chính, Diệp Trần Mặc ngồi trên ghế chủ tọa, dáng vẻ thoải mái nhưng không kém phần uy nghi. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức dừng lại trên người nàng.
Nàng cúi đầu hành lễ: "Thần nữ bái kiến Vương gia."
"Không cần đa lễ." Hắn phất tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực. "Ta chỉ tiện đường ghé qua, không cần phải làm phiền thừa tướng đại nhân."
Lâm Uyển Hi đứng thẳng người, ánh mắt không hề nao núng. "Vương gia đến đây, phủ thừa tướng chúng thần thật vinh hạnh."
Diệp Trần Mặc nhếch môi cười nhạt, nhưng không đáp lời. Hắn khẽ liếc quanh, ánh mắt sắc bén quét qua từng chi tiết nhỏ trong sảnh, như đang dò xét điều gì đó.
"Lâm tiểu thư." Hắn bất ngờ lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên nàng. "Ngươi có vẻ rất bình tĩnh. Ngươi không thắc mắc vì sao ta đến đây sao?"
Nàng nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Vương gia cao quý, nếu có điều muốn nói, thần nữ xin lắng nghe."
Diệp Trần Mặc bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại mang theo sự lạnh lùng khó tả. Hắn đứng dậy, tiến vài bước về phía nàng. Khoảng cách giữa hai người dường như trở nên ngột ngạt.
"Ngươi thật thông minh, Lâm Uyễn Hi. Nhưng thông minh đôi khi cũng là con dao hai lưỡi." Hắn cúi xuống, giọng nói chỉ đủ để nàng nghe thấy. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi dễ dàng như vậy sao? Lâm Uyển Hi khẽ mỉm cười, không hề lùi bước. "Ta không cần Vương gia tin tưởng ngay lập tức. Ta chỉ cần ngài biết rằng, những gì ta làm đều có lợi cho ngài."
Ánh mắt Diệp Trần Mặc lóe lên một tia nguy hiểm. Hắn không nói gì thêm, chỉ đứng thẳng người và quay lại ghế ngồi.
Sau khi rời khỏi sảnh chính, Lâm Uyển Hi trở về phòng, tâm trạng không khỏi căng thẳng. Cuộc đối thoại vừa rồi như một ván cờ căng não, mỗi lời nói đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
"Tiểu thư, người nghĩ Vương gia có thật sự nghi ngờ người không?" Tiểu Mai lo lắng hỏi.
"Chắc chắn là có." Lâm Uyển Hi trầm ngâm đáp. "Diệp Trần Mặc không phải người dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng chỉ cần ta tiếp tục chứng minh giá trị của mình, hắn sẽ không thể bỏ qua ta."
Tiểu Mai thở dài, lòng đầy lo lắng. "Nhưng nếu Vương gia phát hiện ra điều gì không ổn, liệu người có gặp nguy hiểm không?"
Lâm Uyến Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định. "Nếu muốn đạt được mục tiêu, ta không thể sợ hãi."
Tối hôm đó, trong một căn phòng tối tăm ở phủ vương gia, Diệp Trần Mặc đang ngồi trước bàn, ánh mắt chăm chú nhìn một bức thư mới nhận được.
"Vương gia." Một giọng nói từ ngoài cửa vang lên, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Vào đi."
Một bóng đen bước vào, quỳ xuống trước mặt hắn. "Thưa Vương gia, chúng thuộc hạ đã điều tra. Lâm tiểu thư gần đây có những hành động rất đáng ngờ. Nàng ta thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật trong triều, đặc biệt là những người từng liên quan đến Tứ hoàng tử."
Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, vẻ mặt khó đoán.
"Tiếp tục theo dõi nàng ta." Hắn lạnh lùng ra lệnh. "Ta muốn biết nàng ta đang toan tính điều gì."
"Rõ, thưa Vương gia."
Khi bóng đen rời đi, Diệp Trần Mặc đứng dậy, bước đến cửa sổ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm của hắn.
"Lâm Uyển Hi... Ngươi thật sự khiến ta hứng thú. Nhưng ngươi cũng nên nhớ, chơi với lửa rất dễ bỏng tay.
Danh sách chương