Màn đêm dần tan, tia sáng yếu ớt của bình minh chiếu rọi lên kinh thành. Lâm Uyển Hi đã trở về phủ, nhưng nàng không chợp mắt. Đêm qua, lời đề nghị của Khương Thiên cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng nàng.
Nàng đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo khu vườn nhỏ phía dưới. Sương sớm phủ mờ lên những bông hoa còn ngái ngủ, tựa như tâm trí nàng đang bị một làn sương mờ che phủ
"Khương Thiên, ngươi muốn ta giao phủ thừa tướng?" Nàng nhẩm lại lời của hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. "Ngươi cũng quá tự tin vào lòng tham của bản thân."
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài. Là Tiểu Mai, nha hoàn thân cận của nàng.
"Tiểu thư, Trương quản gia muốn gặp người. Ông ấy nói có chuyện gấp."
Lâm Uyển Hi thu lại vẻ trầm tư, xoay người lại: "Cho ông ấy vào."
Tiểu Mai cúi đầu bước ra ngoài, không lâu sau, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị bước vào.
Trương quản gia là người đã theo gia tộc Lâm nhiều năm, trung thành tuyệt đối.
"Tiểu thư," Trương quản gia cúi đầu hành lễ, gương mặt mang theo vẻ lo lắng. "Tôi vừa nhận được tin, tối qua có người của Tứ hoàng tử theo dõi hành tung của người."
Lâm Uyển Hi không tỏ ra bất ngờ, nàng đã đoán trước điều này. "Chúng có phát hiện ra gì không?"
"Chưa rõ, nhưng tôi sợ rằng hành động của người đã khiến Tứ hoàng tử nghi ngờ."
Lâm Uyển Hi cười nhạt. "Hắn đã nghi ngờ ta từ lâu, chỉ là chưa có bằng chứng mà thôi. Ngươi hãy tiếp tục âm thầm theo dõi động tĩnh của hắn, bất kỳ hành vi bất thường nào cũng phải báo lại cho ta."
Trương quản gia gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo chút do dự: "Tiểu thư, tôi nghe nói tối qua người đã gặp
Khương Thiên, giáo chủ Thần Long Giáo. Người này vô cùng nguy hiểm, có thể tin được sao?"
Ánh mắt Lâm Uyển Hi lóe lên sự lạnh lùng. "Ta không tin hắn, nhưng cũng không từ chối hắn. Một con cờ như hắn, chúng ta không tận dụng thì thật lãng phí."
Trương quản gia cúi đầu, không nói thêm gì. Ông hiểu, tiểu thư của mình đã không còn là một cô gái ngây thơ dễ bị người khác thao túng như trước kia.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Uyến Hi quyết định đến phủ của Diệp Trần Mặc.
"Tiểu thư, người thật sự muốn gặp Vương gia sao? Hôm nay hắn có vẻ không muốn tiếp ai cả." Tiểu Mai nhỏ giọng nhắc nhở, lo lắng nhìn nàng
Lâm Uyển Hi mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự quyết đoán. "Ta phải gặp hắn. Dù hắn không muốn, ta cũng có cách khiến hắn ra mặt."
Khi đến trước cửa phủ, Lâm Uyển Hi cố ý ra lệnh cho gia nhân của mình lớn tiếng thông báo: "Lâm tiểu thư nhà thừa tướng đến gặp Vương gia!"
Lời thông báo vang vọng khiến toàn bộ phủ vương gia rơi vào im lặng. Một lát sau, quản gia của phủ vội vàng bước ra, gương mặt mang theo vẻ khó xử.
"Tiểu thư, Vương gia đang bận việc, sợ rằng không tiện tiếp khách."
Lâm Uyển Hi không hề tỏ ra khó chịu, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc bén. "Vậy phiền ngươi chuyển lời đến Vương gia, ta có chuyện quan trọng liên quan đến triều đình cần bẩm báo. Nếu ngài không tiếp, ta đành trực tiếp đến gặp Hoàng thượng."
Quản gia giật mình, vẻ mặt lập tức thay đổi. "Xin tiểu thư chờ một lát, tôi sẽ vào bẩm báo."
Không lâu sau, cánh cổng lớn mở ra. Lâm Uyển Hi bước vào, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút hài lòng. Nàng biết, với tính cách của Diệp Trần Mặc, lời nói của nàng vừa rồi chính là điểm mấu chốt khiến hắn thay đổi quyết định.
Trong phòng tiếp khách, Diệp Trần Mặc ngồi ở vị trí chính giữa. Ánh mắt hắn sắc lạnh, mang theo sự dò xét khi nhìn Lâm Uyển Hi.
"Nói đi, chuyện quan trọng gì mà ngươi phải tự mình đến đây?"
Lâm Uyển Hi không vội trả lời, nàng bước tới gần hơn, hành lễ nhẹ nhàng rồi mới cất lời: "Vương gia, ta cần sự giúp đỡ của ngài."
Diệp Trần Mặc nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Nàng ngấng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào hắn. "Vì chỉ có ngài mới đủ khả năng đối đầu với Tứ hoàng tử.
Nếu ta và ngài hợp sức, chúng ta có thể lật đổ hắn."
Diệp Trần Mặc bật cười, tiếng cười lạnh lùng vang vọng khắp phòng. "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì lời nói của ngươi mà đồng ý sao? Lâm Uyển Hi, ngươi vẫn ngây thơ như trước kia."
Lâm Uyển Hi không hề dao động, nàng bình tĩnh đáp: "Ngài không cần tin lời ta. Nhưng nếu ngài muốn biết sự thật về Diệp Thừa Hàn, ta có thể cho ngài câu trả lời mà không ai khác có thể."
Ánh mắt Diệp Trần Mặc thoáng lóe lên sự tò mò. "Ngươi nói gì?"
Lâm Uyển Hi khẽ nhếch môi, giọng nói đầy tự tin: "Một khi ngài đồng ý giúp ta, ta sẽ nói tất cả. Nhưng nếu ngài không tin, ta cũng không ép. Vậy, ý ngài thế nào?"
Diệp Trần Mặc im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng như muốn dò xét từng suy nghĩ trong đầu. Một lúc lâu sau, hắn nhếch môi cười lạnh: "Được, ta sẽ nghe thử ngươi muốn gì.
Nàng đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo khu vườn nhỏ phía dưới. Sương sớm phủ mờ lên những bông hoa còn ngái ngủ, tựa như tâm trí nàng đang bị một làn sương mờ che phủ
"Khương Thiên, ngươi muốn ta giao phủ thừa tướng?" Nàng nhẩm lại lời của hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh. "Ngươi cũng quá tự tin vào lòng tham của bản thân."
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài. Là Tiểu Mai, nha hoàn thân cận của nàng.
"Tiểu thư, Trương quản gia muốn gặp người. Ông ấy nói có chuyện gấp."
Lâm Uyển Hi thu lại vẻ trầm tư, xoay người lại: "Cho ông ấy vào."
Tiểu Mai cúi đầu bước ra ngoài, không lâu sau, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ nghiêm nghị bước vào.
Trương quản gia là người đã theo gia tộc Lâm nhiều năm, trung thành tuyệt đối.
"Tiểu thư," Trương quản gia cúi đầu hành lễ, gương mặt mang theo vẻ lo lắng. "Tôi vừa nhận được tin, tối qua có người của Tứ hoàng tử theo dõi hành tung của người."
Lâm Uyển Hi không tỏ ra bất ngờ, nàng đã đoán trước điều này. "Chúng có phát hiện ra gì không?"
"Chưa rõ, nhưng tôi sợ rằng hành động của người đã khiến Tứ hoàng tử nghi ngờ."
Lâm Uyển Hi cười nhạt. "Hắn đã nghi ngờ ta từ lâu, chỉ là chưa có bằng chứng mà thôi. Ngươi hãy tiếp tục âm thầm theo dõi động tĩnh của hắn, bất kỳ hành vi bất thường nào cũng phải báo lại cho ta."
Trương quản gia gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo chút do dự: "Tiểu thư, tôi nghe nói tối qua người đã gặp
Khương Thiên, giáo chủ Thần Long Giáo. Người này vô cùng nguy hiểm, có thể tin được sao?"
Ánh mắt Lâm Uyển Hi lóe lên sự lạnh lùng. "Ta không tin hắn, nhưng cũng không từ chối hắn. Một con cờ như hắn, chúng ta không tận dụng thì thật lãng phí."
Trương quản gia cúi đầu, không nói thêm gì. Ông hiểu, tiểu thư của mình đã không còn là một cô gái ngây thơ dễ bị người khác thao túng như trước kia.
Buổi chiều hôm đó, Lâm Uyến Hi quyết định đến phủ của Diệp Trần Mặc.
"Tiểu thư, người thật sự muốn gặp Vương gia sao? Hôm nay hắn có vẻ không muốn tiếp ai cả." Tiểu Mai nhỏ giọng nhắc nhở, lo lắng nhìn nàng
Lâm Uyển Hi mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự quyết đoán. "Ta phải gặp hắn. Dù hắn không muốn, ta cũng có cách khiến hắn ra mặt."
Khi đến trước cửa phủ, Lâm Uyển Hi cố ý ra lệnh cho gia nhân của mình lớn tiếng thông báo: "Lâm tiểu thư nhà thừa tướng đến gặp Vương gia!"
Lời thông báo vang vọng khiến toàn bộ phủ vương gia rơi vào im lặng. Một lát sau, quản gia của phủ vội vàng bước ra, gương mặt mang theo vẻ khó xử.
"Tiểu thư, Vương gia đang bận việc, sợ rằng không tiện tiếp khách."
Lâm Uyển Hi không hề tỏ ra khó chịu, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại sắc bén. "Vậy phiền ngươi chuyển lời đến Vương gia, ta có chuyện quan trọng liên quan đến triều đình cần bẩm báo. Nếu ngài không tiếp, ta đành trực tiếp đến gặp Hoàng thượng."
Quản gia giật mình, vẻ mặt lập tức thay đổi. "Xin tiểu thư chờ một lát, tôi sẽ vào bẩm báo."
Không lâu sau, cánh cổng lớn mở ra. Lâm Uyển Hi bước vào, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã có chút hài lòng. Nàng biết, với tính cách của Diệp Trần Mặc, lời nói của nàng vừa rồi chính là điểm mấu chốt khiến hắn thay đổi quyết định.
Trong phòng tiếp khách, Diệp Trần Mặc ngồi ở vị trí chính giữa. Ánh mắt hắn sắc lạnh, mang theo sự dò xét khi nhìn Lâm Uyển Hi.
"Nói đi, chuyện quan trọng gì mà ngươi phải tự mình đến đây?"
Lâm Uyển Hi không vội trả lời, nàng bước tới gần hơn, hành lễ nhẹ nhàng rồi mới cất lời: "Vương gia, ta cần sự giúp đỡ của ngài."
Diệp Trần Mặc nhíu mày, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Nàng ngấng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào hắn. "Vì chỉ có ngài mới đủ khả năng đối đầu với Tứ hoàng tử.
Nếu ta và ngài hợp sức, chúng ta có thể lật đổ hắn."
Diệp Trần Mặc bật cười, tiếng cười lạnh lùng vang vọng khắp phòng. "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì lời nói của ngươi mà đồng ý sao? Lâm Uyển Hi, ngươi vẫn ngây thơ như trước kia."
Lâm Uyển Hi không hề dao động, nàng bình tĩnh đáp: "Ngài không cần tin lời ta. Nhưng nếu ngài muốn biết sự thật về Diệp Thừa Hàn, ta có thể cho ngài câu trả lời mà không ai khác có thể."
Ánh mắt Diệp Trần Mặc thoáng lóe lên sự tò mò. "Ngươi nói gì?"
Lâm Uyển Hi khẽ nhếch môi, giọng nói đầy tự tin: "Một khi ngài đồng ý giúp ta, ta sẽ nói tất cả. Nhưng nếu ngài không tin, ta cũng không ép. Vậy, ý ngài thế nào?"
Diệp Trần Mặc im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng như muốn dò xét từng suy nghĩ trong đầu. Một lúc lâu sau, hắn nhếch môi cười lạnh: "Được, ta sẽ nghe thử ngươi muốn gì.
Danh sách chương