Bóng đêm bao phủ khắp kinh thành, ánh trăng tròn soi rọi phủ một sắc bạc lạnh lẽo lên mọi vật. Lâm Uyền Hi rời khỏi phủ Tứ hoàng tử với vẻ ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại dậy sóng.
Bước lên kiệu, nàng ra lệnh: "Về phủ."
Đội hộ vệ của nàng nhanh chóng nghe lệnh. Chiếc kiệu nhẹ lướt trên đường phố yên tĩnh, nhưng Lâm Uyển Hi không để tâm đến khung cảnh bên ngoài. Tâm trí nàng đang tập trung vào hai điều: sự hiện diện của gia nhân trung thành nhà họ Lâm và những lời bóng gió của Diệp Thừa Hàn.
Hắn đã nghi ngờ nàng. Hắn đang thử thăm dò và bày ra những mưu kế để tìm hiểu xem nàng thực sự muốn gì.
"Diệp Thừa Hàn..." Nàng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. "Ta sẽ không để ngươi dễ dàng đạt được thứ ngươi muốn."
Đột nhiên, kiệu dừng lại. Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại. Người hầu chạy đến, giọng nói hoảng hốt: "Tiểu thư, có người đang chặn đường!"
Lâm Uyến Hi kéo màn kiệu lên, đôi mắt trong veo lạnh lẽo nhìn về phía trước. Dưới ánh trăng mờ, một đội quân mặc áo giáp đen đứng thành hàng ngang, chặn kín con đường. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm thanh kiếm sắc bén.
"Người của Diệp Thừa Hàn?" Lâm Uyển Hi tự hỏi. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến biểu tượng trên áo giáp của bọn họ, nàng lập tức nhận ra đây không phải là người của Tứ hoàng tử mà là thuộc hạ của một thế lực khác.
"Tả hộ pháp của Thần Long Giáo?"
Người đàn ông dẫn đầu bước tới gần, giọng nói trầm thấp đầy uy lực: "Lâm tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta. Có người muốn gặp cô."
Lâm Uyển Hi nhíu mày. Mặc dù không biết họ muốn gì, nhưng nàng thừa hiểu, từ chối lúc này là vô ích. Nàng hạ lệnh cho đội hộ vệ lùi lại, rồi ung dung bước xuống kiệu, cất giọng điềm tĩnh: "Dẫn đường."
Sau một quãng đường dài, bọn họ đưa nàng đến một biệt phủ xa hoa nằm sâu trong khu rừng phía tây kinh thành. Biệt phủ được bao quanh bởi tường cao và lính canh nghiêm ngặt.
Khi bước vào trong, Lâm Uyển Hi lập tức cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo và áp lực. Một người đàn ông mặc trường bào màu đen, khuôn mặt sắc sảo và ánh mắt như chim ưng, đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa đại sảnh.
"Ngươi là ai?" Lâm Uyển Hi cất giọng lạnh lùng, ánh mắt không hề lộ ra sự sợ hãi.
Người đàn ông nhếch môi cười, giọng nói trầm thấp: "Lâm tiểu thư, ta là Khương Thiên, người đứng đầu Thần Long Giáo. Hôm nay mời tiểu thư đến đây là để bàn bạc một chuyện quan trọng."
"Ta và ngươi không quen biết, có gì để bàn bạc?" Lâm Uyển Hi nhướn mày, giọng nói mang theo chút giễu cợt.
Khương Thiên cười nhạt, ánh mắt sắc như dao nhìn nàng: "Tiểu thư, ngươi nghĩ rằng mình có thể một mình chống lại Tứ hoàng tử sao? Không có đồng minh, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu của mình."
Tim Lâm Uyển Hi khẽ động, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh. "Ngươi muốn gì từ ta?"
"Rất đơn giản," Khương Thiên nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên nghiêm túc. "Ta có thể giúp ngươi lật đổ Diệp Thừa Hàn, đổi lại, ta muốn ngươi giao lại quyền kiểm soát phủ thừa tướng cho ta."
Lâm Uyến Hi nhếch môi cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Một kẻ như ngươi, ai biết được ngươi có âm mưu gì?"
Khương Thiên cười lớn, ánh mắt đầy tự tin: "Tiểu thư, nếu ngươi không có ta, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội chạm tới Diệp Thừa Hàn, chứ đừng nói đến việc trả thù. Ngươi có thể suy nghĩ.
Lâm Uyển Hi yên lặng, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt đầy toan tính của Khương Thiên. Nàng biết, đây là một con dao hai lưỡi. Nhưng đồng thời, nàng cũng biết rằng nếu muốn đạt được mục tiêu của mình, nàng cần phải tận dụng mọi cơ hội, dù có nguy hiểm đến đâu.
Nàng đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Khương Thiên: "Ta sẽ suy nghĩ. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi dám giở trò với ta, ta sẽ không để yên."
Khương Thiên cười nhạt, ánh mắt đầy ý vị: "Tiểu thư quả là người thông minh. Ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi."
Trên đường trở về, Lâm Uyển Hi ngồi trong kiệu, ánh mắt trầm tư. Nàng biết, từ lúc bước chân vào ván cờ này, nàng không thể lùi bước. Diệp Thừa Hàn, Khương Thiên, và cả những kẻ thù giấu mặt khác, tất cả đều đang nhắm vào nàng.
"Ta nhất định phải mạnh hơn," nàng thì thầm, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
Bước lên kiệu, nàng ra lệnh: "Về phủ."
Đội hộ vệ của nàng nhanh chóng nghe lệnh. Chiếc kiệu nhẹ lướt trên đường phố yên tĩnh, nhưng Lâm Uyển Hi không để tâm đến khung cảnh bên ngoài. Tâm trí nàng đang tập trung vào hai điều: sự hiện diện của gia nhân trung thành nhà họ Lâm và những lời bóng gió của Diệp Thừa Hàn.
Hắn đã nghi ngờ nàng. Hắn đang thử thăm dò và bày ra những mưu kế để tìm hiểu xem nàng thực sự muốn gì.
"Diệp Thừa Hàn..." Nàng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. "Ta sẽ không để ngươi dễ dàng đạt được thứ ngươi muốn."
Đột nhiên, kiệu dừng lại. Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại. Người hầu chạy đến, giọng nói hoảng hốt: "Tiểu thư, có người đang chặn đường!"
Lâm Uyến Hi kéo màn kiệu lên, đôi mắt trong veo lạnh lẽo nhìn về phía trước. Dưới ánh trăng mờ, một đội quân mặc áo giáp đen đứng thành hàng ngang, chặn kín con đường. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, trên tay cầm thanh kiếm sắc bén.
"Người của Diệp Thừa Hàn?" Lâm Uyển Hi tự hỏi. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến biểu tượng trên áo giáp của bọn họ, nàng lập tức nhận ra đây không phải là người của Tứ hoàng tử mà là thuộc hạ của một thế lực khác.
"Tả hộ pháp của Thần Long Giáo?"
Người đàn ông dẫn đầu bước tới gần, giọng nói trầm thấp đầy uy lực: "Lâm tiểu thư, xin mời đi theo chúng ta. Có người muốn gặp cô."
Lâm Uyển Hi nhíu mày. Mặc dù không biết họ muốn gì, nhưng nàng thừa hiểu, từ chối lúc này là vô ích. Nàng hạ lệnh cho đội hộ vệ lùi lại, rồi ung dung bước xuống kiệu, cất giọng điềm tĩnh: "Dẫn đường."
Sau một quãng đường dài, bọn họ đưa nàng đến một biệt phủ xa hoa nằm sâu trong khu rừng phía tây kinh thành. Biệt phủ được bao quanh bởi tường cao và lính canh nghiêm ngặt.
Khi bước vào trong, Lâm Uyển Hi lập tức cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo và áp lực. Một người đàn ông mặc trường bào màu đen, khuôn mặt sắc sảo và ánh mắt như chim ưng, đang ngồi trên chiếc ghế chính giữa đại sảnh.
"Ngươi là ai?" Lâm Uyển Hi cất giọng lạnh lùng, ánh mắt không hề lộ ra sự sợ hãi.
Người đàn ông nhếch môi cười, giọng nói trầm thấp: "Lâm tiểu thư, ta là Khương Thiên, người đứng đầu Thần Long Giáo. Hôm nay mời tiểu thư đến đây là để bàn bạc một chuyện quan trọng."
"Ta và ngươi không quen biết, có gì để bàn bạc?" Lâm Uyển Hi nhướn mày, giọng nói mang theo chút giễu cợt.
Khương Thiên cười nhạt, ánh mắt sắc như dao nhìn nàng: "Tiểu thư, ngươi nghĩ rằng mình có thể một mình chống lại Tứ hoàng tử sao? Không có đồng minh, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục tiêu của mình."
Tim Lâm Uyển Hi khẽ động, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh. "Ngươi muốn gì từ ta?"
"Rất đơn giản," Khương Thiên nghiêng người về phía trước, giọng nói trở nên nghiêm túc. "Ta có thể giúp ngươi lật đổ Diệp Thừa Hàn, đổi lại, ta muốn ngươi giao lại quyền kiểm soát phủ thừa tướng cho ta."
Lâm Uyến Hi nhếch môi cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao? Một kẻ như ngươi, ai biết được ngươi có âm mưu gì?"
Khương Thiên cười lớn, ánh mắt đầy tự tin: "Tiểu thư, nếu ngươi không có ta, ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội chạm tới Diệp Thừa Hàn, chứ đừng nói đến việc trả thù. Ngươi có thể suy nghĩ.
Lâm Uyển Hi yên lặng, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt đầy toan tính của Khương Thiên. Nàng biết, đây là một con dao hai lưỡi. Nhưng đồng thời, nàng cũng biết rằng nếu muốn đạt được mục tiêu của mình, nàng cần phải tận dụng mọi cơ hội, dù có nguy hiểm đến đâu.
Nàng đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Khương Thiên: "Ta sẽ suy nghĩ. Nhưng hãy nhớ, nếu ngươi dám giở trò với ta, ta sẽ không để yên."
Khương Thiên cười nhạt, ánh mắt đầy ý vị: "Tiểu thư quả là người thông minh. Ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi."
Trên đường trở về, Lâm Uyển Hi ngồi trong kiệu, ánh mắt trầm tư. Nàng biết, từ lúc bước chân vào ván cờ này, nàng không thể lùi bước. Diệp Thừa Hàn, Khương Thiên, và cả những kẻ thù giấu mặt khác, tất cả đều đang nhắm vào nàng.
"Ta nhất định phải mạnh hơn," nàng thì thầm, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
Danh sách chương