Sau khi Diệp Trần Mặc rời đi, căn phòng lại chìm trong sự yên tĩnh đến ngột ngạt. Lâm Uyển Hi đứng trước cửa sổ, ánh mắt mông lung nhìn ra bóng đêm sâu thẳm bên ngoài. Gió lạnh khẽ thổi, khiến nàng rùng mình, nhưng không phải vì cái lạnh, mà vì cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng.

Nàng biết rõ, con đường phía trước không hề dễ dàng. Dù có sự hỗ trợ của Diệp Trần Mặc hay không, nàng vẫn phải đối mặt với Diệp Thừa Hàn, kẻ từng là phu quân của nàng ở kiếp trước nhưng lại nhẫn tâm hủy diệt cả gia tộc nàng chỉ trong chớp mắt. Sự tàn nhẫn và thủ đoạn của hắn không hề thua kém bất cứ ai.

Chợt, một tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

"Tiểu thư, có thư gửi tới," Thư Hòa cẩn thận báo, trên tay cầm một phong thư đỏ

"Thư gì?" Lâm Uyển Hi nhíu mày, bước đến nhận lấy. Ánh mắt nàng sắc bén khi nhìn con dấu trên phong bì - một dấu triện quen thuộc mà nàng không thể nào quên. Đó là dấu ấn của Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn.

Bàn tay nàng hơi siết chặt phong thư, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn gửi thư cho nàng làm gì? Có phải đã biết nàng đang âm thầm lên kế hoạch chống lại hắn? Hay đây chỉ là một cái bẫy để thử thách lòng tin của nàng? "Tiểu thư, có cần tôi mở thư thay không?" Thư Hòa nhận ra vẻ bất an của nàng, liền lên tiếng đề nghị.

"Không cần." Lâm Uyển Hi hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh rồi chậm rãi mở phong thư. Bên trong là một tấm thiệp mạ vàng với những nét chữ viết tay đầy quyền uy. Nàng đọc lướt qua, từng câu từng chữ như đang thử thách sự kiên nhẫn của nàng.

> "Gửi Lâm tiểu thư,

Đã lâu không gặp, ta rất mong muốn được trò chuyện cùng nàng. Hai ngày sau, tại phủ Tứ hoàng tử, ta có tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Hy vọng nàng sẽ nể mặt đến dự.

Diệp Thừa Hàn."

Lời lẽ ngắn gọn nhưng mang đầy hàm ý. Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy sự mỉa mai trong từng dòng chữ. Kiếp trước, chính tại phủ Tứ hoàng tử, nàng đã bị hắn lợi dụng, biến thành con cờ trong ván cờ chính trị của hắn. Và bây giờ, hắn lại mời nàng đến đó? Rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì?

"Tiểu thư, người không định đi chứ?" Thư Hòa lo lắng hỏi, ánh mắt không giấu nổi sự bất an.

"Ta sẽ đi," Lâm Uyển Hi trả lời dứt khoát, đôi mắt lóe lên sự cương nghị. "Ta muốn biết hắn đang âm mưu gì."

"Nhưng..." Thư Hòa định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Nàng biết không thể thay đổi quyết định của tiểu thư, chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ lui ra chuẩn bị.

Hai ngày sau, Lâm Uyển Hi xuất hiện tại phủ Tứ hoàng tử trong bộ y phục đơn giản nhưng thanh nhã, mái tóc được búi gọn gàng, để lộ gương mặt tinh xảo nhưng đầy vẻ lạnh lùng. Khi nàng bước qua cổng lớn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Diệp Thừa Hàn, với dáng vẻ ung dung thường thấy, đứng ở giữa sân, nở một nụ cười đầy ẩn ý khi thấy nàng đến.

Hắn mặc một bộ trường bào thêu rồng, phong thái uy nghiêm nhưng lại không che giấu được sự giả tạo trong ánh mắt.

"Uyển Hi, đã lâu không gặp. Ta rất vui khi nàng nhận lời mời," hắn cất tiếng, giọng nói ngọt ngào như tẩm độc.

"Thừa Hàn điện hạ, lời mời của ngài, làm sao ta dám từ chối?" Lâm Uyển Hi đáp lại, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt nàng lại đầy cảnh giác.

Hắn cười nhạt, đưa tay mời nàng bước vào. "Mời nàng. Ta đã chuẩn bị một số món nàng thích, hy vọng nàng sẽ hài lòng."

Lâm Uyển Hi bước theo hắn, lòng không ngừng đề phòng. Nàng biết rõ, buổi tiệc này không đơn thuần chỉ là một lời mời. Diệp Thừa Hàn chưa bao giờ làm điều gì mà không có mục đích. Nhưng dù hắn có đang âm mưu gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không để hắn có cơ hội lợi dụng mình thêm một lần nào nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện