Lâm Uyển Hi đứng bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của mặt trời vừa tắt dần ngoài kia, để lại một không gian mờ ảo đầy tĩnh lặng. Nàng không biết mình đã đứng đó bao lâu, đôi mắt nhìn xa xăm nhưng tâm trí lại đang xoay vần với vô vàn suy nghĩ.
Diệp Trần Mặc nói đúng, mọi quyết định nàng đưa ra đều sẽ có ảnh hưởng sâu rộng. Kiếp trước, nàng ngây thơ, tin tưởng vào những người mà nàng không nên tin, để rồi làm hại chính gia tộc của mình. Kiếp này, nàng không thể tiếp tục như thế. Nhưng thực sự, nàng có thể thay đổi được không? Hay chỉ là một con rối trong trò chơi của các thế lực lớn mà nàng chưa đủ sức để thoát ra? Những câu hỏi đó cứ quay cuồng trong tâm trí nàng, khiến nàng cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, không biết bước tiếp theo sẽ là gì. Nhưng có một điều nàng chắc chắn: nếu có thể thay đổi số phận, nàng sẽ không lùi bước.
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo nàng về thực tại. Một người hầu tiến vào, khom người cung kính. "Tiểu thư, Tứ hoàng tử có lời mời."
Lâm Uyễn Hi không ngạc nhiên trước việc này. Dù nàng đã quyết định sẽ không để Diệp Thừa Hàn thao túng mình thêm lần nào nữa, nhưng hắn vẫn là một phần trong chuỗi sự kiện lớn mà nàng không thể tránh khỏi. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, rồi bảo người hầu lui ra.
Nàng không vội vã ra ngoài mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn, mắt chăm chú nhìn vào những chữ viết trên giấy. Đây là một bức thư mà nàng đã nhận được từ Tứ hoàng tử trong suốt vài ngày qua. Dù là một hoàng tử, hắn vẫn luôn muốn gây ảnh hưởng đến nàng, dù bằng cách nào đi nữa. Lâm Uyển Hi không thể phủ nhận rằng, hắn chính là người đã trực tiếp khiến gia tộc nàng rơi vào cảnh diệt vong, dù rằng phần lớn cũng do chính nàng thiếu cảnh giác.
"Có phải tôi lại trở thành con rối trong tay hắn?" Lâm Uyển Hi tự hỏi, đôi mắt đầy sự u uất. Nhưng ngay khi nàng chạm tay vào chiếc lược đặt trên bàn, một cảm giác lạ lẫm chợt đến. Nàng nhớ lại những lời của Diệp Trần Mặc.
Đã đến lúc phải tự mình làm chủ số phận, không thể để ai đó điều khiển mình nữa.
Lâm Uyễn Hi đứng dậy, dứt khoát, vén chiếc màn cửa lên. Nàng biết, cuộc gặp gỡ hôm nay với Tứ hoàng tử sẽ không dễ dàng gì, nhưng nếu muốn làm chủ cuộc đời mình, nàng không thể né tránh.
Khi nàng bước ra ngoài, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài, cảm giác mát lạnh làm dịu đi một phần sự căng thẳng trong lòng. Dù sao thì, không có ai có thể bảo vệ nàng mãi mãi, trừ chính bản thân nàng.
Lâm Uyển Hi đến đại sảnh, nơi Tứ hoàng tử đang chờ sẵn. Diệp Thừa Hàn vẫn là một người khá điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn không giấu được sự thăm dò. Hắn đứng lên khi thấy nàng vào, ánh mắt không giấu được sự chờ đợi.
"Lâm tiểu thư, hôm nay ngươi trông có vẻ khác. Có phải đã quyết định rồi không?" Tứ hoàng tử lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, nhưng có lẽ hắn đang cố tình thử thách nàng.
Lâm Uyển Hi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng không hề có chút hoang mang hay sự nhượng bộ. "Tôi không phải là người của ngươi, Tứ hoàng tử. Đừng nghĩ rằng có thể điều khiển tôi thêm lần nào nữa."
Tứ hoàng tử không khỏi ngẩn ra, ánh mắt có chút thay đổi. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười như thường lệ. "Ngươi nghĩ mình có thể tự do sao? Kiếp trước, ngươi đã làm gì rồi? Đừng quên rằng gia tộc ngươi đã bị chu di cửu tộc chỉ vì sự ngu ngốc của chính ngươi."
Lâm Uyển Hi không để tâm đến những lời lẽ của hắn mà chỉ đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng đáp trả: "Tôi đã nhận ra sai lầm của mình và sẽ không để lịch sử tái diễn. Nếu muốn tôi tiếp tục là con rối của ngươi, thì không có cửa đâu."
Những lời nàng nói khiến không khí trong đại sảnh bỗng trở nên trầm lắng, Tứ hoàng tử dường như bất ngờ trước sự thay đổi của nàng. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Ngươi thực sự nghĩ mình có thể chống lại ta sao?"
Lâm Uyến Hi không trả lời, mà chỉ quay người bước đi. Những lời nói của hắn không còn tác dụng với nàng nữa.
Kiếp trước, nàng đã yếu đuối, nhưng kiếp này nàng đã quyết tâm khác. Nàng sẽ không để bất cứ ai định đoạt cuộc sống của mình.
Khi nàng rời khỏi đại sảnh, một cảm giác tự do mới mẻ dâng lên trong lòng. Nàng biết, đây mới chỉ là bước đầu tiên. Những thử thách vẫn còn phía trước, nhưng nếu nàng không bước đi, thì chẳng bao giờ có thể tìm ra con đường đúng đắn.
Diệp Trần Mặc nói đúng, mọi quyết định nàng đưa ra đều sẽ có ảnh hưởng sâu rộng. Kiếp trước, nàng ngây thơ, tin tưởng vào những người mà nàng không nên tin, để rồi làm hại chính gia tộc của mình. Kiếp này, nàng không thể tiếp tục như thế. Nhưng thực sự, nàng có thể thay đổi được không? Hay chỉ là một con rối trong trò chơi của các thế lực lớn mà nàng chưa đủ sức để thoát ra? Những câu hỏi đó cứ quay cuồng trong tâm trí nàng, khiến nàng cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực, không biết bước tiếp theo sẽ là gì. Nhưng có một điều nàng chắc chắn: nếu có thể thay đổi số phận, nàng sẽ không lùi bước.
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, kéo nàng về thực tại. Một người hầu tiến vào, khom người cung kính. "Tiểu thư, Tứ hoàng tử có lời mời."
Lâm Uyễn Hi không ngạc nhiên trước việc này. Dù nàng đã quyết định sẽ không để Diệp Thừa Hàn thao túng mình thêm lần nào nữa, nhưng hắn vẫn là một phần trong chuỗi sự kiện lớn mà nàng không thể tránh khỏi. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, rồi bảo người hầu lui ra.
Nàng không vội vã ra ngoài mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn, mắt chăm chú nhìn vào những chữ viết trên giấy. Đây là một bức thư mà nàng đã nhận được từ Tứ hoàng tử trong suốt vài ngày qua. Dù là một hoàng tử, hắn vẫn luôn muốn gây ảnh hưởng đến nàng, dù bằng cách nào đi nữa. Lâm Uyển Hi không thể phủ nhận rằng, hắn chính là người đã trực tiếp khiến gia tộc nàng rơi vào cảnh diệt vong, dù rằng phần lớn cũng do chính nàng thiếu cảnh giác.
"Có phải tôi lại trở thành con rối trong tay hắn?" Lâm Uyển Hi tự hỏi, đôi mắt đầy sự u uất. Nhưng ngay khi nàng chạm tay vào chiếc lược đặt trên bàn, một cảm giác lạ lẫm chợt đến. Nàng nhớ lại những lời của Diệp Trần Mặc.
Đã đến lúc phải tự mình làm chủ số phận, không thể để ai đó điều khiển mình nữa.
Lâm Uyễn Hi đứng dậy, dứt khoát, vén chiếc màn cửa lên. Nàng biết, cuộc gặp gỡ hôm nay với Tứ hoàng tử sẽ không dễ dàng gì, nhưng nếu muốn làm chủ cuộc đời mình, nàng không thể né tránh.
Khi nàng bước ra ngoài, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài, cảm giác mát lạnh làm dịu đi một phần sự căng thẳng trong lòng. Dù sao thì, không có ai có thể bảo vệ nàng mãi mãi, trừ chính bản thân nàng.
Lâm Uyển Hi đến đại sảnh, nơi Tứ hoàng tử đang chờ sẵn. Diệp Thừa Hàn vẫn là một người khá điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn không giấu được sự thăm dò. Hắn đứng lên khi thấy nàng vào, ánh mắt không giấu được sự chờ đợi.
"Lâm tiểu thư, hôm nay ngươi trông có vẻ khác. Có phải đã quyết định rồi không?" Tứ hoàng tử lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, nhưng có lẽ hắn đang cố tình thử thách nàng.
Lâm Uyển Hi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng không hề có chút hoang mang hay sự nhượng bộ. "Tôi không phải là người của ngươi, Tứ hoàng tử. Đừng nghĩ rằng có thể điều khiển tôi thêm lần nào nữa."
Tứ hoàng tử không khỏi ngẩn ra, ánh mắt có chút thay đổi. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười như thường lệ. "Ngươi nghĩ mình có thể tự do sao? Kiếp trước, ngươi đã làm gì rồi? Đừng quên rằng gia tộc ngươi đã bị chu di cửu tộc chỉ vì sự ngu ngốc của chính ngươi."
Lâm Uyển Hi không để tâm đến những lời lẽ của hắn mà chỉ đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng đáp trả: "Tôi đã nhận ra sai lầm của mình và sẽ không để lịch sử tái diễn. Nếu muốn tôi tiếp tục là con rối của ngươi, thì không có cửa đâu."
Những lời nàng nói khiến không khí trong đại sảnh bỗng trở nên trầm lắng, Tứ hoàng tử dường như bất ngờ trước sự thay đổi của nàng. Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Ngươi thực sự nghĩ mình có thể chống lại ta sao?"
Lâm Uyến Hi không trả lời, mà chỉ quay người bước đi. Những lời nói của hắn không còn tác dụng với nàng nữa.
Kiếp trước, nàng đã yếu đuối, nhưng kiếp này nàng đã quyết tâm khác. Nàng sẽ không để bất cứ ai định đoạt cuộc sống của mình.
Khi nàng rời khỏi đại sảnh, một cảm giác tự do mới mẻ dâng lên trong lòng. Nàng biết, đây mới chỉ là bước đầu tiên. Những thử thách vẫn còn phía trước, nhưng nếu nàng không bước đi, thì chẳng bao giờ có thể tìm ra con đường đúng đắn.
Danh sách chương