Ngày hôm sau, không khí trong vương phủ dường như có một sự thay đổi rõ rệt. Các mối quan hệ đã bắt đầu được phân chia rõ ràng hơn, ai là người đứng về phía ai. Lâm Uyển Hi cảm nhận được sự căng thẳng đang tràn ngập không khí. Những cuộc trò chuyện thì thầm, những ánh mắt đầy nghi ngờ và dò xét từ các thuộc hạ, tất cả đều nói lên một điều: Nàng đang bước vào một trận chiến mà ngay từ đầu, nàng không phải là người có quyền lực nhất.

Nàng ngồi trong phòng, một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuộc đời của nàng trước đây đã được định đoạt, những quyết định sai lầm đã khiến gia tộc nàng mất đi tất cả. Nhưng kiếp này, nàng sẽ không để lịch sử lặp lại. Không còn là Lâm Uyển Hi ngốc nghếch, không còn là cô tiểu thư yếu đuối của gia tộc thừa tướng. Nàng sẽ đấu tranh, sẽ đứng vững và chiến đấu để bảo vệ gia tộc, bảo vệ những gì còn lại.

Mỗi quyết định nàng đưa ra, mỗi bước đi nàng thực hiện, đều phải có lý do, không được phép sai lầm lần nữa. Và giờ đây, việc nàng cần làm là phải thu hút sự chú ý của tất cả những người có quyền lực, kể cả những kẻ mà trước đây nàng đã không thể mơ tới.

Một người gõ cửa làm nàng giật mình. Là Diệp Trần Mặc.

Hắn đứng ở cửa, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng như bức tượng đá. Ánh mắt của hắn vẫn vậy, không có chút cảm xúc nào, nhưng Lâm Uyển Hi biết, phía sau cái lạnh lùng ấy là một sự quan tâm âm thầm mà hắn chưa từng thừa nhận.

"Ngươi đã chuẩn bị chưa?" Diệp Trần Mặc hỏi, giọng nói của hắn trầm và không có chút động đậy.

Lâm Uyển Hi quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy quyết tâm. "Ta đã chuẩn bị. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi sẽ giúp ta chứ?"

Diệp Trần Mặc không vội trả lời. Hắn im lặng một lúc, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn vào nàng, khiến nàng cảm thấy như bị soi mói đến tận xương tủy. "Giúp ngươi?" Hắn cười khẽ, nhưng tiếng cười đó lạnh lùng, không chút ấm áp. "Nếu ngươi nghĩ ta sẽ đứng về phía ngươi chỉ vì lòng thương hại, ngươi sai rồi."

Lâm Uyển Hi không chút nao núng, nàng đã quen với cái lạnh lùng của hắn. "Vậy ngươi sẽ giúp ta vì lý do gì?"

Diệp Trần Mặc nhìn nàng, ánh mắt không thay đổi, nhưng trong đó có một tia sáng lạnh lẽo. "Vì ngươi còn giá trị lợi dụng."

Lâm Uyển Hi không cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nói của hắn. Nàng biết hắn không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Nếu hắn nói vậy, ít nhất có nghĩa là hắn vẫn còn muốn nàng tồn tại.

"Vậy thì giúp ta đi. Nếu không có ngươi, ta sẽ không thể chiến thắng trong trận đấu này."

Diệp Trần Mặc đứng im một lát, rồi gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Hắn quay người rời đi, để lại Lâm Uyển Hi với những suy nghĩ đan xen trong lòng.

Mặc dù nàng biết rằng hắn không phải người dễ dàng làm việc vì tình cảm, nhưng sự thật là, trong những thời điểm như thế này, nàng lại rất cần hắn. Cùng Diệp Trần Mặc, nàng mới có thể đối mặt với Tứ hoàng tử, với tất cả những âm mưu và quyền lực đang đe dọa gia tộc của mình.

Ngày hôm sau, nàng đã có một quyết định lớn. Tứ hoàng tử sẽ không dễ dàng để nàng dẹp bỏ mọi âm mưu của hắn, nhưng nàng đã có một con bài chiến lược: sự liên minh với Diệp Trần Mặc. Hắn có sức mạnh, có quyền lực, và quan trọng hơn hết, hắn có thể giúp nàng đối phó với những kẻ nguy hiểm mà nàng không thể đối mặt một mình.

Lâm Uyển Hi không muốn tiếp tục đứng ngoài cuộc chơi quyền lực này. Nàng sẽ không để sự sợ hãi và yếu đuối chi phối cuộc đời mình lần nữa. Nàng đã phải trả giá quá nhiều cho những sai lầm trong kiếp trước, nhưng giờ đây, nàng sẽ không để điều đó tái diễn.

Lần này, nàng sẽ chiến đấu bằng tất cả sự kiên cường mà nàng có. Không chỉ để trả thù, mà còn để tìm lại sự công bằng cho gia tộc, cho những người nàng yêu thương. Và nếu như con đường này đầy rẫy những hiểm nguy, nàng sẽ không lùi bước.

Buổi chiều, khi ánh nắng đã dần tắt, Lâm Uyển Hi đứng trước một bàn tiệc đơn giản, những sắp xếp của nàng đã hoàn thành. Những người tham gia trong cuộc chiến này đã được gọi đến. Nàng mời họ tham gia để tạo lập một liên minh.

Diệp Trần Mặc đã đến đúng giờ, như thường lệ, khuôn mặt hắn không có chút biểu cảm, nhưng ánh mắt không rời khỏi Lâm Uyển Hi. Một lần nữa, nàng cảm thấy như đang đứng trên vách đá, chỉ cần một bước sai, tất cả sẽ sụp đố.

"Chúng ta bắt đầu thôi," nàng nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự quyết đoán.

Mọi người đều im lặng, nhưng ai cũng biết, Lâm Uyển Hi không còn là một tiểu thư ngốc nghếch như trước đây.

Nàng đã bước vào cuộc chơi này, và sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện