Lâm Uyển Hi đứng sững sờ trước mặt Diệp Thừa Hàn, không thể tin được người đứng trước mắt mình lại chính là kẻ đã dẫn đến sự diệt vong của gia tộc nàng. Hắn, kẻ nàng từng yêu thương và tin tưởng nhất, giờ lại chính là phần tử trong âm mưu tàn nhẫn ấy.
Diệp Thừa Hàn nhìn nàng với ánh mắt không hề có chút hối hận, ngược lại, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, như thể tất cả những gì đã xảy ra đều nằm trong kế hoạch đã được an bài từ trước.
"Tiểu thư, không cần phải nhìn ta như thế." Diệp Thừa Hàn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. "Ngươi đã làm việc của ngươi, và ta cũng làm việc của ta. Đừng quên, chính ngươi mới là người làm mọi thứ đi đến bước này."
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn sóng lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được lời. Những ký ức về hắn trong kiếp trước, về những lần hắn khiến nàng cảm thấy an toàn và yêu thương, giờ đây lại chỉ là một trò lừa bịp. Mọi thứ đều là dối trá.
"Hắn đã sai ngươi, đúng không?" Nàng cất giọng, nhưng câu hỏi này không phải dành cho Diệp Thừa Hàn mà là cho chính mình. "Chỉ vì ta quá ngốc mới để cho hắn lợi dụng?"
Diệp Thừa Hàn im lặng, ánh mắt hắn không còn sự quan tâm như trước. Hắn đã không còn là người nàng từng biết. Thậm chí, hắn dường như đã quên hết những lời hứa, những điều ngọt ngào trong quá khứ.
"Ngươi đã chọn con đường của mình, Tiểu thư." Hắn cuối cùng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước. "Còn về ta, ta chỉ là một quân cờ trên bàn cờ lớn mà thôi."
Lâm Uyển Hi cảm thấy như bị một cú đánh mạnh vào tim. "Vậy là mọi thứ, tất cả những gì ta đã làm, đều chỉ là một phần trong âm mưu của các ngươi? Hóa ra, ta chỉ là một công cụ để các ngươi sử dụng?"
Diệp Thừa Hàn không đáp lại, ánh mắt lạnh lùng không thay đổi. Lâm Uyển Hi quay lưng, không thể chịu đựng thêm nữa. Mỗi bước đi của nàng đều nặng nề, nhưng nàng biết, nàng không thể dừng lại. Mọi thứ đã thay đổi, và giờ đây, nàng phải tìm cách làm rõ sự thật.
Nhưng khi nàng quay đầu lại, nàng nhìn thấy một bóng người khác bước vào từ cửa.
"Lâm Uyển Hi, ngươi đang làm gì ở đây?" Giọng nói trầm thấp, nhưng lại mang theo một sự lạnh lùng quen thuộc, đó là Diệp Trần Mặc.
Lâm Uyển Hi không ngạc nhiên, nhưng cảm giác căng thẳng trong nàng lại tăng lên. Diệp Trần Mặc đứng yên, ánh mắt của hắn dường như không hề thay đổi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy không thể nắm bắt được.
"Ta chỉ muốn biết sự thật." Nàng đáp, giọng kiên quyết.
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn nàng trong im lặng. Rồi hắn tiến lại gần, ánh mắt sắc bén như đang cố đoán xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.
"Ngươi nghĩ mình có thể đối mặt với tất cả những gì đã xảy ra sao?" Cuối cùng hắn hỏi, giọng nói vẫn đều đều, nhưng lại khiến Lâm Uyển Hi cảm thấy như bị đẩy vào một vũng lầy không lối thoát.
Lâm Uyển Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề lùi bước. "Nếu không đối mặt, ta sẽ mãi sống trong bóng tối. Ta không thể để những điều này tiếp tục, không thể để gia tộc ta phải chịu đựng thêm nữa."
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng. "Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi mọi thứ sao? Những gì đã xảy ra không dễ dàng như vậy."
Lâm Uyển Hi cảm thấy nghẹn lại trong lòng. Mặc dù những lời này của hắn khiến nàng có chút hoang mang, nhưng nàng cũng hiểu rằng nếu không tìm ra sự thật, nàng sẽ không thể sống bình yên. Tất cả những gì nàng có thể làm lúc này là tiến về phía trước, dù con đường đó đầy nguy hiểm.
Diệp Trần Mặc nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn có một thứ gì đó mà nàng không thể hiểu. Nhưng ngay cả vậy, nàng cũng không sợ hãi.
"Ta không sợ." Nàng khẽ nói.
Diệp Trần Mặc không đáp lại, nhưng ánh mắt của hắn lại chứa đựng một thứ cảm xúc phức tạp mà Lâm Uyển Hi không thể giải thích được. Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu.
"Được thôi, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng đừng mong đợi một con đường dễ dàng."
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Dù gì đi nữa, nàng biết, con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng nàng đã quyết tâm, và sẽ không bao giờ quay lại.
Kết thúc chương 17.
Diệp Thừa Hàn nhìn nàng với ánh mắt không hề có chút hối hận, ngược lại, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, như thể tất cả những gì đã xảy ra đều nằm trong kế hoạch đã được an bài từ trước.
"Tiểu thư, không cần phải nhìn ta như thế." Diệp Thừa Hàn nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. "Ngươi đã làm việc của ngươi, và ta cũng làm việc của ta. Đừng quên, chính ngươi mới là người làm mọi thứ đi đến bước này."
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn sóng lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được lời. Những ký ức về hắn trong kiếp trước, về những lần hắn khiến nàng cảm thấy an toàn và yêu thương, giờ đây lại chỉ là một trò lừa bịp. Mọi thứ đều là dối trá.
"Hắn đã sai ngươi, đúng không?" Nàng cất giọng, nhưng câu hỏi này không phải dành cho Diệp Thừa Hàn mà là cho chính mình. "Chỉ vì ta quá ngốc mới để cho hắn lợi dụng?"
Diệp Thừa Hàn im lặng, ánh mắt hắn không còn sự quan tâm như trước. Hắn đã không còn là người nàng từng biết. Thậm chí, hắn dường như đã quên hết những lời hứa, những điều ngọt ngào trong quá khứ.
"Ngươi đã chọn con đường của mình, Tiểu thư." Hắn cuối cùng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước. "Còn về ta, ta chỉ là một quân cờ trên bàn cờ lớn mà thôi."
Lâm Uyển Hi cảm thấy như bị một cú đánh mạnh vào tim. "Vậy là mọi thứ, tất cả những gì ta đã làm, đều chỉ là một phần trong âm mưu của các ngươi? Hóa ra, ta chỉ là một công cụ để các ngươi sử dụng?"
Diệp Thừa Hàn không đáp lại, ánh mắt lạnh lùng không thay đổi. Lâm Uyển Hi quay lưng, không thể chịu đựng thêm nữa. Mỗi bước đi của nàng đều nặng nề, nhưng nàng biết, nàng không thể dừng lại. Mọi thứ đã thay đổi, và giờ đây, nàng phải tìm cách làm rõ sự thật.
Nhưng khi nàng quay đầu lại, nàng nhìn thấy một bóng người khác bước vào từ cửa.
"Lâm Uyển Hi, ngươi đang làm gì ở đây?" Giọng nói trầm thấp, nhưng lại mang theo một sự lạnh lùng quen thuộc, đó là Diệp Trần Mặc.
Lâm Uyển Hi không ngạc nhiên, nhưng cảm giác căng thẳng trong nàng lại tăng lên. Diệp Trần Mặc đứng yên, ánh mắt của hắn dường như không hề thay đổi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy không thể nắm bắt được.
"Ta chỉ muốn biết sự thật." Nàng đáp, giọng kiên quyết.
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn nàng trong im lặng. Rồi hắn tiến lại gần, ánh mắt sắc bén như đang cố đoán xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.
"Ngươi nghĩ mình có thể đối mặt với tất cả những gì đã xảy ra sao?" Cuối cùng hắn hỏi, giọng nói vẫn đều đều, nhưng lại khiến Lâm Uyển Hi cảm thấy như bị đẩy vào một vũng lầy không lối thoát.
Lâm Uyển Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề lùi bước. "Nếu không đối mặt, ta sẽ mãi sống trong bóng tối. Ta không thể để những điều này tiếp tục, không thể để gia tộc ta phải chịu đựng thêm nữa."
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng. "Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi mọi thứ sao? Những gì đã xảy ra không dễ dàng như vậy."
Lâm Uyển Hi cảm thấy nghẹn lại trong lòng. Mặc dù những lời này của hắn khiến nàng có chút hoang mang, nhưng nàng cũng hiểu rằng nếu không tìm ra sự thật, nàng sẽ không thể sống bình yên. Tất cả những gì nàng có thể làm lúc này là tiến về phía trước, dù con đường đó đầy nguy hiểm.
Diệp Trần Mặc nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn có một thứ gì đó mà nàng không thể hiểu. Nhưng ngay cả vậy, nàng cũng không sợ hãi.
"Ta không sợ." Nàng khẽ nói.
Diệp Trần Mặc không đáp lại, nhưng ánh mắt của hắn lại chứa đựng một thứ cảm xúc phức tạp mà Lâm Uyển Hi không thể giải thích được. Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu.
"Được thôi, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ giúp ngươi. Nhưng đừng mong đợi một con đường dễ dàng."
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Dù gì đi nữa, nàng biết, con đường này sẽ không dễ dàng, nhưng nàng đã quyết tâm, và sẽ không bao giờ quay lại.
Kết thúc chương 17.
Danh sách chương