Lâm Uyển Hi đứng trước mặt Diệp Trần Mặc, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng mạnh mẽ. Những lời hắn nói như đang khoét sâu vào vết thương chưa lành trong trái tim nàng. Nhưng chính trong khoảnh khắc này, nàng cũng cảm nhận được rằng, nếu muốn tìm ra sự thật, nàng không thể lùi bước.

Diệp Trần Mặc im lặng quan sát nàng, đôi mắt của hắn lạnh lẽo và khó đoán. Hắn không vội vã, nhưng cũng không hề có chút thỏa hiệp nào. Từ lúc nàng bước vào căn phòng này, hắn đã biết nàng sẽ không dễ dàng rút lui. Nhưng dù sao, sự quyết tâm trong ánh mắt nàng cũng khiến hắn phải tôn trọng.

"Tiểu thư," Diệp Trần Mặc cuối cùng lên tiếng, giọng điệu trầm ổn như chính phong thái của hắn. "Ngươi nghĩ rằng mình có thể thay đổi được mọi thứ sao?"

Lâm Uyển Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. "Ta không biết mình có thể thay đổi gì, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc. Ta không thể để gia tộc mình bị hủy hoại một lần nữa."

Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ nhìn nàng một lúc lâu. Rồi hắn quay lại bàn, lật những bản đồ và tài liệu, dường như đang tìm kiếm điều gì đó. Lâm Uyển Hi cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên, nhưng nàng không thể rời mắt khỏi Diệp Trần Mặc, không thể bỏ đi lúc này. Nàng phải hiểu rõ những bí mật ẩn sau màn sương mù này.

"Ngươi không hiểu đâu, tiểu thư," cuối cùng hắn nói, giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng đầy ẩn ý. "Nếu muốn đụng vào những thứ này, ngươi phải sẵn sàng đối mặt với mọi hậu quả. Những kẻ đứng đằng sau cuộc chiến này sẽ không để ngươi sống sót nếu ngươi làm lộ bí mật."

"Ta không sợ." Lâm Uyển Hi trả lời ngay lập tức, mặc dù trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng. Nàng tự nhủ mình không thể yếu đuối. Không phải nàng muốn trả thù, mà là nàng muốn biết sự thật. Mọi chuyện đã vượt xa khỏi những gì nàng tưởng tượng.

Diệp Trần Mặc nhìn nàng với ánh mắt lạ lùng, có vẻ như hắn đang đánh giá nàng một cách kỹ lưỡng. Sau một lúc, hắn rút ra một bức thư từ trong ngăn kéo và đặt lên bàn, trước mặt nàng.

"Đây là thư của người mà ngươi đang tìm kiếm." Hắn nói.

Lâm Uyển Hi nhíu mày, trong lòng dâng lên một cơn sóng lớn. Hắn đang nói về ai? Nàng không kìm được, vội vã mở thư ra. Những dòng chữ quen thuộc dần hiện lên trước mắt nàng. Thư này, chính là của Diệp Thừa Hàn, Tứ hoàng tử.

"Tiểu thư, nếu ngươi đang đọc những dòng này, điều đó có nghĩa là ngươi đã bắt đầu hiểu ra sự thật. Nhưng ngươi phải hiểu, cuộc chơi này không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Cả gia tộc ngươi, bao gồm cả ngươi, đều là một phần của âm mưu mà ta đã vạch ra từ lâu. Ngươi sẽ không thể thoát khỏi những gì đã được an bài. Nhưng nếu ngươi muốn tìm hiểu, ta sẵn lòng chỉ dẫn ngươi. Tuy nhiên, hãy nhớ, tất cả chỉ là một cái giá phải trả."

Lâm Uyển Hi cầm bức thư trên tay, những từ ngữ trong đó như những lời nguyền rủa. Nàng không thể tin vào những gì mình vừa đọc. Diệp Thừa Hàn, người mà nàng tin tưởng, người mà nàng từng yêu thương trong kiếp trước, lại là một phần của kế hoạch hủy diệt gia tộc nàng sao? Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trần Mặc, trong đôi mắt nàng chứa đầy sự phẫn nộ và đau đớn. "Hắn... hắn đã biết hết mọi chuyện từ trước sao? Hắn luôn biết, đúng không?"

Diệp Trần Mặc gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Câu trả lời của hắn đã quá rõ ràng. Lâm Uyển Hi cảm thấy như mình vừa bị xé nát. Tất cả những gì nàng từng tin tưởng bây giờ như một cơn ác mộng. Mọi thứ xung quanh nàng giờ đây đều là những mảnh vụn không thể ghép lại.

"Nhưng ta vẫn sẽ tìm ra sự thật." Lâm Uyển Hi kiên quyết nói, mặc dù nàng cảm thấy trái tim mình đang dần vỡ vụn. "Ta sẽ không để hắn thoát khỏi trách nhiệm."

Diệp Trần Mặc không ngăn cản nàng. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Nàng hiểu rằng, dù có muốn hay không, nàng cũng đã bước vào một con đường mà không thể quay lại.

"Ngươi sẽ phải trả giá đắt," hắn cuối cùng nói, nhưng giọng nói của hắn lại mang một sự thấu hiểu kỳ lạ. "Tất cả chúng ta đều phải trả giá."

Lâm Uyển Hi không trả lời. Nàng chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi xoay người bước đi. Bước chân nàng chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải.

Khi nàng quay lại, một bóng hình đột ngột xuất hiện trước mặt nàng. Đó là một người, nhưng không phải Diệp Trần Mặc. Người đó là Diệp Thừa Hàn.

"Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng đến." Diệp Thừa Hàn cười, nhưng nụ cười đó không hề có chút ấm áp nào.

Lâm Uyển Hi cảm thấy trái tim mình lại một lần nữa nghẹn lại. Quá nhiều sự thật đang được hé lộ, nhưng chưa đủ để nàng hiểu rõ mọi thứ. Tất cả chỉ mới bắt đầu.

Kết thúc chương 16.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện