Lâm Uyển Hi đã quyết định rằng mình không thể cứ mãi sống trong những ảo tưởng về một cuộc đời yên bình. Sau những gì đã xảy ra, nàng biết mình không thể mãi đứng im để những người khác quyết định số phận của mình. Nàng cần phải hành động, phải tìm ra sự thật, và phải trả thù cho gia tộc của mình.
Bất chợt, nàng nghĩ đến Diệp Trần Mặc. Hắn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng là người duy nhất mà nàng cảm thấy có thể tin tưởng. Liệu hắn có thực sự giúp nàng, hay chỉ là một phần trong âm mưu lớn hơn? Nàng không thể chỉ dựa vào cảm giác, mà phải có kế hoạch.
Và như thế, vào một buổi tối không trăng, khi đêm đã buông xuống, Lâm Uyển Hi quyết định đến gặp Diệp Trần Mặc. Nàng không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ nữa, phải làm rõ mọi chuyện.
Cung điện của Diệp Trần Mặc nằm sâu trong khu vực tĩnh mịch của hoàng cung, xa xa, như một nơi cô đơn và bí ẩn. Lâm Uyển Hi bước qua những dãy hành lang dài, đôi mắt của nàng sáng lên một tia quyết tâm. Mỗi bước đi đều giống như đang tiến gần hơn tới sự thật mà nàng mong muốn, nhưng cũng đầy rủi ro.
Khi nàng đến trước cửa phòng của Diệp Trần Mặc, một cánh cửa nặng nề, lạnh lẽo, nàng không thể không cảm thấy hồi hộp. Mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều kể từ khi nàng gặp hắn lần đầu. Hắn đã bảo vệ nàng, nhưng liệu hắn có thực sự đứng về phía nàng? Gõ cửa ba lần, không gian im ắng đến kỳ lạ. Một lát sau, cửa phòng mở ra, và Diệp Trần Mặc đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. "Lâm Uyển Hi, sao lại đến đây vào giờ này?"
"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Lâm Uyển Hi nói, cố gắng giữ giọng mình vững vàng.
Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ bước lùi vào trong phòng, để nàng tự do vào. Lâm Uyển Hi đi vào, cảm giác không gian rộng lớn trong phòng càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo.
"Nói đi." Hắn ra lệnh, giọng điệu không chút tình cảm.
Lâm Uyển Hi hít một hơi thật sâu. "Ngươi là người đã cứu ta, nhưng ta muốn biết lý do. Tại sao ngươi lại giúp ta? Ngươi có mục đích gì không?"
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ về câu hỏi của nàng. Cuối cùng, hắn mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn như đáy vực, lạnh nhạt. "Không phải ngươi đã nghe lời tiên đoán sao? Tương lai của ngươi đã được định đoạt. Ta chỉ là một phần trong số đó."
"Tiên đoán? Tương lai?" Lâm Uyển Hi không thể tin vào những gì hắn nói. "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Diệp Trần Mặc bước đến gần nàng, ánh mắt hắn sâu thẳm như muốn xuyên thấu trái tim nàng. "Ngươi có biết không, Lâm Uyển Hi, không phải ngươi mới là người duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của mình. Cả thế giới này, tất cả những người xung quanh ngươi, đều không thể thay đổi được định mệnh của họ. Nhưng ngươi, ngươi có thể."
Lâm Uyển Hi cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, lạnh lẽo và mơ hồ. "Vậy tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi có phải đang dùng ta vào mục đích gì không?"
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc lâu, rồi cuối cùng, hắn nhếch môi một nụ cười lạnh. "Tại sao không thể? Mọi người đều có mục đích riêng. Dù sao, ngươi cũng không phải là người đầu tiên mà ta giúp đỡ."
Những lời của hắn như một gáo nước lạnh dội vào tâm trí nàng. "Ngươi... đã giúp nhiều người như vậy sao?"
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu. "Lâm Uyển Hi, nếu ngươi muốn tìm kiếm sự thật, ngươi phải chấp nhận rằng không có gì là hoàn hảo. Mọi thứ trong cuộc sống này đều có cái giá của nó."
Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy có gì đó u ám trong những lời nói của hắn. Nàng vẫn chưa thể hiểu hết về Diệp Trần Mặc, về con người ấy. Nhưng một điều nàng biết rõ, hắn là một người không thể dễ dàng bị đọc thấu. Và nếu muốn sống sót trong cái thế giới này, nàng cần phải hiểu hắn hơn.
"Ta không sợ giá phải trả." Lâm Uyển Hi kiên quyết nói, ánh mắt nàng dâng lên một sự quyết tâm chưa từng có.
Diệp Trần Mặc không nói gì thêm. Hắn nhìn nàng một cách chăm chú, như thể đang đoán xem nàng có thực sự đủ mạnh mẽ để đối mặt với những gì sắp xảy đến.
"Vậy thì, chuẩn bị đi." Hắn cuối cùng nói, giọng nói vẫn lạnh lẽo, không có chút cảm xúc.
Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, nhưng nàng không để điều đó bộc lộ. Nàng đã quyết định sẽ đối mặt với tất cả, dù có phải trả giá thế nào đi nữa.
Kết thúc chương 11.
Bất chợt, nàng nghĩ đến Diệp Trần Mặc. Hắn là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng cũng là người duy nhất mà nàng cảm thấy có thể tin tưởng. Liệu hắn có thực sự giúp nàng, hay chỉ là một phần trong âm mưu lớn hơn? Nàng không thể chỉ dựa vào cảm giác, mà phải có kế hoạch.
Và như thế, vào một buổi tối không trăng, khi đêm đã buông xuống, Lâm Uyển Hi quyết định đến gặp Diệp Trần Mặc. Nàng không thể tiếp tục sống trong sự mù mờ nữa, phải làm rõ mọi chuyện.
Cung điện của Diệp Trần Mặc nằm sâu trong khu vực tĩnh mịch của hoàng cung, xa xa, như một nơi cô đơn và bí ẩn. Lâm Uyển Hi bước qua những dãy hành lang dài, đôi mắt của nàng sáng lên một tia quyết tâm. Mỗi bước đi đều giống như đang tiến gần hơn tới sự thật mà nàng mong muốn, nhưng cũng đầy rủi ro.
Khi nàng đến trước cửa phòng của Diệp Trần Mặc, một cánh cửa nặng nề, lạnh lẽo, nàng không thể không cảm thấy hồi hộp. Mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều kể từ khi nàng gặp hắn lần đầu. Hắn đã bảo vệ nàng, nhưng liệu hắn có thực sự đứng về phía nàng? Gõ cửa ba lần, không gian im ắng đến kỳ lạ. Một lát sau, cửa phòng mở ra, và Diệp Trần Mặc đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. "Lâm Uyển Hi, sao lại đến đây vào giờ này?"
"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Lâm Uyển Hi nói, cố gắng giữ giọng mình vững vàng.
Diệp Trần Mặc không nói gì, chỉ bước lùi vào trong phòng, để nàng tự do vào. Lâm Uyển Hi đi vào, cảm giác không gian rộng lớn trong phòng càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo.
"Nói đi." Hắn ra lệnh, giọng điệu không chút tình cảm.
Lâm Uyển Hi hít một hơi thật sâu. "Ngươi là người đã cứu ta, nhưng ta muốn biết lý do. Tại sao ngươi lại giúp ta? Ngươi có mục đích gì không?"
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ về câu hỏi của nàng. Cuối cùng, hắn mở miệng, nhưng giọng điệu vẫn như đáy vực, lạnh nhạt. "Không phải ngươi đã nghe lời tiên đoán sao? Tương lai của ngươi đã được định đoạt. Ta chỉ là một phần trong số đó."
"Tiên đoán? Tương lai?" Lâm Uyển Hi không thể tin vào những gì hắn nói. "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Diệp Trần Mặc bước đến gần nàng, ánh mắt hắn sâu thẳm như muốn xuyên thấu trái tim nàng. "Ngươi có biết không, Lâm Uyển Hi, không phải ngươi mới là người duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của mình. Cả thế giới này, tất cả những người xung quanh ngươi, đều không thể thay đổi được định mệnh của họ. Nhưng ngươi, ngươi có thể."
Lâm Uyển Hi cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, lạnh lẽo và mơ hồ. "Vậy tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi có phải đang dùng ta vào mục đích gì không?"
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc lâu, rồi cuối cùng, hắn nhếch môi một nụ cười lạnh. "Tại sao không thể? Mọi người đều có mục đích riêng. Dù sao, ngươi cũng không phải là người đầu tiên mà ta giúp đỡ."
Những lời của hắn như một gáo nước lạnh dội vào tâm trí nàng. "Ngươi... đã giúp nhiều người như vậy sao?"
Diệp Trần Mặc không trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu. "Lâm Uyển Hi, nếu ngươi muốn tìm kiếm sự thật, ngươi phải chấp nhận rằng không có gì là hoàn hảo. Mọi thứ trong cuộc sống này đều có cái giá của nó."
Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy có gì đó u ám trong những lời nói của hắn. Nàng vẫn chưa thể hiểu hết về Diệp Trần Mặc, về con người ấy. Nhưng một điều nàng biết rõ, hắn là một người không thể dễ dàng bị đọc thấu. Và nếu muốn sống sót trong cái thế giới này, nàng cần phải hiểu hắn hơn.
"Ta không sợ giá phải trả." Lâm Uyển Hi kiên quyết nói, ánh mắt nàng dâng lên một sự quyết tâm chưa từng có.
Diệp Trần Mặc không nói gì thêm. Hắn nhìn nàng một cách chăm chú, như thể đang đoán xem nàng có thực sự đủ mạnh mẽ để đối mặt với những gì sắp xảy đến.
"Vậy thì, chuẩn bị đi." Hắn cuối cùng nói, giọng nói vẫn lạnh lẽo, không có chút cảm xúc.
Lâm Uyển Hi không thể không cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, nhưng nàng không để điều đó bộc lộ. Nàng đã quyết định sẽ đối mặt với tất cả, dù có phải trả giá thế nào đi nữa.
Kết thúc chương 11.
Danh sách chương