Lâm Uyển Hi không thể ngừng suy nghĩ về những lời nói của Diệp Trần Mặc. Hắn là một vương gia lạnh lùng, tàn nhẫn, vậy mà lại nói ra những lời khiến lòng nàng rối bời. Tại sao hắn lại giúp nàng? Hắn có động cơ gì sau những hành động đó? Là bảo vệ nàng, hay là có mục đích riêng? Ngày hôm sau, khi nàng cùng cha đến cung điện để tham dự một buổi yến tiệc của hoàng gia, tâm trạng của Lâm Uyển Hi vẫn không thể bình tĩnh. Nàng chỉ muốn hiểu rõ hơn về Diệp Trần Mặc, muốn biết liệu hắn có phải là người mà nàng có thể đặt niềm tin hay không.

Buổi yến tiệc diễn ra trong không khí tươi vui, nhưng không hiểu sao, Lâm Uyển Hi cảm thấy bức bối. Những ánh mắt từ các hoàng tử khác như những con dao sắc bén, luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng. Dường như mọi thứ đều đang xoay quanh những toan tính của hoàng gia.

Khi nàng bước vào phòng tiệc, mắt nàng vô tình chạm phải Diệp Thừa Hàn, người mà nàng không muốn đối diện. Hắn đang đứng giữa đám đông, mỉm cười nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt ấy, có thứ gì đó không thể nhận ra, không phải sự dịu dàng mà nàng từng thấy.

"Tiểu thư Uyển Hi, hôm nay trông nàng thật đẹp." Diệp Thừa Hàn chậm rãi tiến lại gần, giọng nói vẫn mềm mượt như tơ.

Lâm Uyển Hi không trả lời ngay mà chỉ khẽ cúi đầu. Nàng không biết có nên tiếp tục trò chuyện với hắn hay không. Kiếp trước, hắn chính là người đã dẫn nàng vào con đường sai lầm, khiến nàng đánh mất tất cả.

"Ngươi lại đến đây làm gì?" Lâm Uyển Hi cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói tuy nhẹ nhưng mang theo sự lạnh nhạt.

Diệp Thừa Hàn chỉ cười, ánh mắt hắn sáng lên, như thể đã đoán trước được phản ứng của nàng. "Ta chỉ muốn hỏi thăm nàng thôi. Dù sao, chúng ta cũng là phu thê, không phải sao?"

Những lời này như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim nàng. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn có một phần cảm giác đau đớn. Cảm giác này thật kỳ lạ. Mặc dù nàng đã quyết tâm không tin vào hắn, nhưng mỗi lần gặp hắn, mọi lý trí của nàng lại bị lung lay.

Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Diệp Thừa Hàn, có phải ngươi đang trêu đùa tiểu thư Thừa tướng không?" Diệp Trần Mặc, với bộ trang phục đen tĩnh lặng, bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thừa Hàn.

Diệp Thừa Hàn dừng lại một chút, rồi nở nụ cười đầy ẩn ý. "Trần Mặc, ta chỉ đang trò chuyện với tiểu thư Uyển Hi thôi mà. Sao, có phải ngươi ghen tị rồi không?"

Diệp Trần Mặc không trả lời ngay, chỉ nhìn Lâm Uyển Hi với ánh mắt không thể đoán trước. "Cô ấy không phải là người mà ngươi có thể trêu đùa như vậy. Hãy nhớ kỹ, Diệp Thừa Hàn."

Lâm Uyển Hi đứng đó, lòng không biết phải làm sao. Diệp Trần Mặc đúng là một người không dễ bị đánh bại, nhưng tại sao hắn lại đột ngột xuất hiện vào những lúc nàng cần sự giúp đỡ như thế này? Liệu hắn có thực sự muốn bảo vệ nàng? Hay chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn?

Diệp Thừa Hàn không tiếp tục lời cãi vã mà chỉ mỉm cười rồi quay người đi. "Ta không muốn tranh cãi nữa. Chúc tiểu thư Uyển Hi có một buổi tối vui vẻ."

Khi hắn rời đi, không khí trong phòng tiệc có phần căng thẳng. Lâm Uyển Hi không dám nhìn Diệp Trần Mặc, sợ rằng nếu nàng nhìn lâu hơn, hắn sẽ thấy được sự bất an trong lòng nàng.

Diệp Trần Mặc đứng im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn sắp tới. Đừng để bất kỳ ai lợi dụng được ngươi, dù là ai đi nữa."

Lâm Uyển Hi chớp mắt, rồi khẽ gật đầu. "Tôi biết."

Cả hai người đều im lặng một lúc lâu, không ai nói gì thêm. Lâm Uyển Hi cảm thấy như mình bị kẹt giữa hai con đường, không thể quay lại, nhưng cũng không thể tiến về phía trước mà không có sự lựa chọn rõ ràng.

Từ lúc đó, nàng quyết định rằng mình sẽ không chỉ đơn giản đứng nhìn, mà sẽ hành động. Nàng sẽ không để bất kỳ ai, dù là Diệp Thừa Hàn hay Diệp Trần Mặc, khiến mình phải chịu đựng thêm một lần đau khổ nữa.

Kết thúc chương 10.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện