Cố Ứng Châu lặp lại hai chữ đó, như đang nghiền ngẫm. Một lúc sau, anh cười nhẹ, hơi bất đắc dĩ:
“Sau này, có lẽ sẽ không phải nữa.”
Lục Trầm Hộ giật mình, suýt thì bật dậy khỏi ghế.
Câu này là có ý gì? Không muốn làm cộng sự nữa? Là đang chê bai con nhà ông kéo chân sau sao? Không thể nào được!
Ông còn nhớ rõ Đạo trưởng Thành Huyền từng nói: chỉ khi Lục Thính An ở lại sở cảnh sát thì mới có thể cải mệnh sống lâu hơn một chút. Thời gian gần đây, tinh thần con ông tốt lên rõ rệt, tuy sức khỏe chưa phục hồi hẳn, nhưng thói quen sinh hoạt cũng thay đổi tích cực. Những việc nó làm giờ đây đều có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Mà nguyên nhân sâu xa, nói không chừng chính là nhờ Cố Ứng Châu, người như cái trụ tinh thần kéo nó đứng dậy. Nếu Cố Ứng Châu không muốn tiếp tục làm cộng sự với nó nữa, lỡ đâu nó lại sa sút thì biết làm sao?!
Không thể để chuyện này xảy ra!
Lục Trầm Hộ nghiêm túc hỏi:
“Là Thính An làm gì khiến cháu không vui sao?”
Cố Ứng Châu vội xua tay:
“Không phải do cậu ấy. Chỉ là… bên sở vừa mới tới một pháp y mới, hình như rất có hứng thú với cậu ấy.”
“Pháp y?”
Lục Trầm Hộ lập tức cau mày. Cái này thì không được!
Không phải ông kỳ thị nghề nghiệp, nhưng con ông vốn dĩ đã mang âm khí nặng, phải ở gần những người dương khí mạnh như Cố Ứng Châu mới được. Mà pháp y nghề nghiệp này dù vĩ đại, dù đáng trân trọng nhưng lại suốt ngày tiếp xúc với tử thi. Từ trường xung quanh họ vốn đã không hợp với người như Lục Thính An.
Ông thật sự không dám tưởng tượng nếu Lục Thính An mà suốt ngày ở cạnh một pháp y thì hậu quả sẽ ra sao. Tổn hại sức khỏe là chuyện chắc chắn!
Dù ông có thể chiều chuộng con thế nào, nhưng riêng chuyện liên quan đến tính mạng, thì một phân cũng không nhượng bộ.
Lục Trầm Hộ trừng mắt nhìn con trai, gằn giọng:
“Ba không cho phép con thường xuyên ở gần pháp y!”
Lục Thính An vừa định lên tiếng thì lại bị cắt ngang:
“Làm cảnh sát vốn dĩ đã nguy hiểm. Ngày trước con vào sở, ba đã sắp xếp cho con làm hậu cần. Con muốn phá án, ba có thể ủng hộ. Nhưng tuyệt đối không được làm gì ảnh hưởng đến an toàn bản thân.”
“Ứng Châu đầu óc nhanh nhạy, con còn có thể học hỏi thêm từ cậu ấy. Mà nếu có chuyện, cậu ấy còn dám xả thân cứu con! Con nói xem, như thế còn không tốt hơn việc đi theo một người suốt ngày giao tiếp với xác c.h.ế.t à?”
“…”
Lục Thính An lúc này cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Cậu có từng nói muốn làm cộng sự với Sầm Khả Dục đâu?!
Vậy mà Cố Ứng Châu, không thuyết phục được pháp y thì thôi, lại còn âm thầm đi “bẻ lái” từ chỗ cha cậu? Cậu thật không ngờ, người đàn ông ngoài mặt nghiêm chỉnh kia lại âm thầm biết chơi chiêu như vậy!
Thật quá thâm!
Cuối cùng, vẫn là Cố Ứng Châu mở miệng giảng hòa, nói một câu:
“Cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ Thính An,” mới khiến Lục Trầm Hộ chịu hạ hỏa, thôi “thao thao bất tuyệt”.
Ra khỏi phòng nghỉ, sắc mặt Lục Thính An đen sì như vừa ăn phải ruồi.
Cố Ứng Châu đi bên cạnh, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, còn nhẹ nhàng hỏi:
“Giận à?”
Anh nghiêng đầu nhìn qua, biểu cảm kia làm Lục Thính An đột nhiên nhớ đến cảnh hồi nhỏ.
Hồi đó trong lớp, mỗi khi một bạn nam chọc bạn nữ đến mức khóc sướt mướt nằm gục trên bàn, thì sẽ có một tên tiện nào đó chui xuống gầm bàn nhìn lên hỏi:
“Thật sự khóc à?”
Vừa mới nghĩ đến đó, Lục Thính An suýt nữa cười thành tiếng vì tức.
Cố Ứng Châu cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ nói thẳng vào vấn đề:
“Bác trai nói đúng. Sầm Khả Dục tay chân mảnh mai như vậy, không bảo vệ được cậu đâu.”
Lục Thính An cố ý hắng giọng một cái, “Anh ấy có d.a.o mổ mà.”
Cố Ứng Châu phì cười, “Sao, cậu còn mong cậu ta dùng d.a.o mổ để bảo vệ cậu à? Dùng d.a.o làm người khác bị thương là phạm pháp đấy.”
Nam Cung Tư Uyển
Lục Thính An nghẹn lời, không bắt bẻ được.
Nguyên tác truyện từng nói rõ: Cố Ứng Châu sẽ ngăn cản không cho cậu tiếp cận Sầm Khả Dục là bởi vì sợ cậu giành mất “đồng minh phía chính phủ” của bên kia. Nhưng nếu chỉ xét bằng trực giác, thì cậu lại cảm thấy Cố Ứng Châu có gì đó không giống như vì Sầm Khả Dục.
Chẳng lẽ là vì mình?
Không lẽ, ở thế giới này, cậu đã vô tình thế chỗ Sầm Khả Dục trong tâm trí Cố Ứng Châu rồi?
Cửa phòng 207 mở ra. Bên ngoài hành lang đã được giăng nhiều lớp dây phong tỏa màu vàng.
Lúc cảnh sát rời đi, cửa sổ không được đóng lại, mùi nước hoa gay mũi pha lẫn mùi m.á.u tanh bên trong đã nhạt đi nhiều.
Nhưng chỉ cần bước vào phòng, Lục Thính An lại lập tức nhớ tới hai t.h.i t.h.ể bất động nằm đó, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu nghèn nghẹn.
Hiện trường được giữ khá nguyên vẹn. Những vật dụng cá nhân và hành lý hai nạn nhân từng dùng đều đã được thu giữ về cục làm vật chứng. Vị trí hai t.h.i t.h.ể nằm cũng đã được dùng phấn vẽ đánh dấu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Ứng Châu trở về dáng vẻ nghiêm túc thường thấy. Mỗi khi quay lại hiện trường vụ án, anh như trở về lãnh địa của mình, ánh mắt sắc lạnh.
“Lần này cần kiểm tra kỹ lưỡng lại, phải tìm ra dấu vết chứng minh có người thứ ba từng xuất hiện trong căn phòng này. Nếu có, khả năng cao đó chính là hung thủ để lại.”
Lục Thính An nhắc khéo:
“Cũng không thể loại trừ Trình Phàm. Ở đây có thể từng có đến bốn người.”
Cố Ứng Châu gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Hai người phối hợp rất ăn ý. Chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương muốn gì. Họ lập tức tách ra làm hai hướng: một người kiểm tra từ phòng khách vào trong, người còn lại bắt đầu từ phòng ngủ khách ngược ra ngoài.
Ngay sau cửa vào là một chiếc tủ giày khá lớn. Bên trong bày vài đôi dép dùng một lần, được xếp rất ngay ngắn, nhìn qua thì có vẻ chưa từng sử dụng.
Lục Thính An đi qua hai bước, rồi đột ngột dừng lại, quay lại ngồi xổm xuống trước tủ giày.
Dép khách sạn vốn thường xếp chồng lên nhau để trông gọn gàng. Hiếm khi nào thấy bày ra như ở nhà, trừ khi đã có người dùng rồi lại đặt lại vị trí cũ.
Mà với phong cách sống bừa bộn của hai nạn nhân áo quần còn vứt tứ tung trên sàn thì chắc chắn họ sẽ không rảnh tay mà đi xếp dép như vậy.
Cậu gỡ mấy đôi dép xuống, bên dưới lập tức lộ ra một lớp bụi đất mỏng.
Tủ giày dùng đá cẩm thạch đen, trên đó dính một ít đất màu nâu nhạt nhìn rất rõ. Bên trong còn có một cục đất to bằng ngón út, vẫn đang kết khối rất chặt. Rõ ràng trước đó nơi này đã có người đứng, đất dính từ giày bám lại.
Chỉ chốc lát sau, Lục Thính An lại tìm thấy một chiếc cúc áo màu xanh đen dưới khe ghế sofa, còn dính hai sợi chỉ cùng màu.
Cậu đang chăm chú quan sát thì Cố Ứng Châu từ phòng ngủ khách đi ra, trên tay cầm một chiếc hộp khá to.
Lục Thính An thấy cái hộp có vẻ quen quen, nheo mắt lại nhìn kỹ, “Cái gì đó?”
Cố Ứng Châu nhích ngón tay để lộ logo: “TVB.”
Lục Thính An đơ người một chút, cảm giác quen tai nhưng chưa nhớ ra. Mãi đến khi Cố Ứng Châu liếc cậu một cái, nhấn từng chữ như có hàm ý sâu xa:
“Áo. Mưa.”
Lúc này Lục Thính An mới sực nhớ: hồi thập niên 90 ở Cảng Thành, thương hiệu bao cao su TVB rất nổi. Thậm chí còn thuê mấy minh tinh nổi tiếng làm người đại diện!
Cậu hỏi:
“Vật chứng kiểu này, lúc Tiểu Hà và mấy người lấy bằng chứng không phát hiện ra à?”
Cố Ứng Châu nhàn nhạt đáp:
“Rớt sau tủ đầu giường phòng ngủ khách. Lúc bên kiểm nghiệm pháp y thu dọn khá gấp, nên sót cũng bình thường. Cậu còn nhớ Tiểu Hà hôm đó về cục nói tìm được mấy cái không?”
Lục Thính An nhớ lại, “Ba cái.”
Hai cái tìm được trong thùng rác phòng ngủ chính, một cái ở thùng rác phòng bếp. Khi đó Tiểu Hà mặt đỏ như cà chua vì xấu hổ.
Cố Ứng Châu nói:
“Á Hằng cung cấp nguyên hộp TVB, mỗi hộp sáu cái, đặt trong ngăn tủ. Ngoài ra còn có hai cái được đóng gói riêng. Tôi kiểm tra rồi, hai cái kia vẫn còn, còn hộp này thì chỉ còn lại hai.”
Lục Thính An hiểu ý ngay, “Thiếu một cái… vậy có khả năng lớn là hung thủ đã sử dụng?”
Cố Ứng Châu gật đầu:
“Đúng. Hắn rất cẩn thận, chạy trốn mà vẫn không quên mang theo chứng cứ phạm tội.”
Nói rồi anh đậy lại cái hộp, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thính An nhìn anh chăm chú với ánh mắt như đang phân tích điều gì đó.
Cố Ứng Châu theo bản năng sờ mặt, “Sao vậy?”
Lục Thính An lắc đầu, biểu cảm nửa cười nửa không:
“Không ngờ sếp Cố lại nắm rõ tài nguyên khách sạn Á Hằng như lòng bàn tay.”
Dám chắc ngay cả chuyện khách sạn cung cấp bao nhiêu chiếc bao cũng rõ mồn một luôn!
Cố Ứng Châu nghe một cái là biết mình bị ám chỉ bẩn thỉu, cau mày cảnh cáo:
“Đừng có suy diễn lung tung.”
Lục Thính An giả ngu:
“Tôi suy diễn gì?”
Dám làm mà không dám nhận, còn là đàn ông không?
Cố Ứng Châu nghiến răng, từng chữ như dằn từng nhát:
“Trước khi vào Tổ trọng án, tôi từng công tác ở đội truy quét tệ nạn xã hội. Lúc đó có đến Á Hằng làm nhiệm vụ. Rõ chưa?”
Đi khách sạn để phá vụ mại dâm, chứ không phải vì chuyện… kia!
Lục Thính An lập tức hiểu ra mình đúng là nghĩ sai, bật cười một cái. Nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, chỉ tay về phía cửa:
“Quầy lễ tân dưới lầu chắc có ghi lại danh sách khách thuê nhận đồ dùng thêm. Đi xem thử không?”
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi trước, không thèm nhìn cậu nữa.
Lục Thính An tự biết mình vừa chọc quê người ta, bèn rụt cổ đi theo sau.
Lúc rời đi, cậu còn không quên cho chiếc cúc áo vào túi vật chứng.
Chỉ có điều, cậu vẫn chưa nhớ nổi cái nút áo đó rơi ra từ chỗ nào.
“Sau này, có lẽ sẽ không phải nữa.”
Lục Trầm Hộ giật mình, suýt thì bật dậy khỏi ghế.
Câu này là có ý gì? Không muốn làm cộng sự nữa? Là đang chê bai con nhà ông kéo chân sau sao? Không thể nào được!
Ông còn nhớ rõ Đạo trưởng Thành Huyền từng nói: chỉ khi Lục Thính An ở lại sở cảnh sát thì mới có thể cải mệnh sống lâu hơn một chút. Thời gian gần đây, tinh thần con ông tốt lên rõ rệt, tuy sức khỏe chưa phục hồi hẳn, nhưng thói quen sinh hoạt cũng thay đổi tích cực. Những việc nó làm giờ đây đều có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Mà nguyên nhân sâu xa, nói không chừng chính là nhờ Cố Ứng Châu, người như cái trụ tinh thần kéo nó đứng dậy. Nếu Cố Ứng Châu không muốn tiếp tục làm cộng sự với nó nữa, lỡ đâu nó lại sa sút thì biết làm sao?!
Không thể để chuyện này xảy ra!
Lục Trầm Hộ nghiêm túc hỏi:
“Là Thính An làm gì khiến cháu không vui sao?”
Cố Ứng Châu vội xua tay:
“Không phải do cậu ấy. Chỉ là… bên sở vừa mới tới một pháp y mới, hình như rất có hứng thú với cậu ấy.”
“Pháp y?”
Lục Trầm Hộ lập tức cau mày. Cái này thì không được!
Không phải ông kỳ thị nghề nghiệp, nhưng con ông vốn dĩ đã mang âm khí nặng, phải ở gần những người dương khí mạnh như Cố Ứng Châu mới được. Mà pháp y nghề nghiệp này dù vĩ đại, dù đáng trân trọng nhưng lại suốt ngày tiếp xúc với tử thi. Từ trường xung quanh họ vốn đã không hợp với người như Lục Thính An.
Ông thật sự không dám tưởng tượng nếu Lục Thính An mà suốt ngày ở cạnh một pháp y thì hậu quả sẽ ra sao. Tổn hại sức khỏe là chuyện chắc chắn!
Dù ông có thể chiều chuộng con thế nào, nhưng riêng chuyện liên quan đến tính mạng, thì một phân cũng không nhượng bộ.
Lục Trầm Hộ trừng mắt nhìn con trai, gằn giọng:
“Ba không cho phép con thường xuyên ở gần pháp y!”
Lục Thính An vừa định lên tiếng thì lại bị cắt ngang:
“Làm cảnh sát vốn dĩ đã nguy hiểm. Ngày trước con vào sở, ba đã sắp xếp cho con làm hậu cần. Con muốn phá án, ba có thể ủng hộ. Nhưng tuyệt đối không được làm gì ảnh hưởng đến an toàn bản thân.”
“Ứng Châu đầu óc nhanh nhạy, con còn có thể học hỏi thêm từ cậu ấy. Mà nếu có chuyện, cậu ấy còn dám xả thân cứu con! Con nói xem, như thế còn không tốt hơn việc đi theo một người suốt ngày giao tiếp với xác c.h.ế.t à?”
“…”
Lục Thính An lúc này cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Cậu có từng nói muốn làm cộng sự với Sầm Khả Dục đâu?!
Vậy mà Cố Ứng Châu, không thuyết phục được pháp y thì thôi, lại còn âm thầm đi “bẻ lái” từ chỗ cha cậu? Cậu thật không ngờ, người đàn ông ngoài mặt nghiêm chỉnh kia lại âm thầm biết chơi chiêu như vậy!
Thật quá thâm!
Cuối cùng, vẫn là Cố Ứng Châu mở miệng giảng hòa, nói một câu:
“Cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ Thính An,” mới khiến Lục Trầm Hộ chịu hạ hỏa, thôi “thao thao bất tuyệt”.
Ra khỏi phòng nghỉ, sắc mặt Lục Thính An đen sì như vừa ăn phải ruồi.
Cố Ứng Châu đi bên cạnh, hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, còn nhẹ nhàng hỏi:
“Giận à?”
Anh nghiêng đầu nhìn qua, biểu cảm kia làm Lục Thính An đột nhiên nhớ đến cảnh hồi nhỏ.
Hồi đó trong lớp, mỗi khi một bạn nam chọc bạn nữ đến mức khóc sướt mướt nằm gục trên bàn, thì sẽ có một tên tiện nào đó chui xuống gầm bàn nhìn lên hỏi:
“Thật sự khóc à?”
Vừa mới nghĩ đến đó, Lục Thính An suýt nữa cười thành tiếng vì tức.
Cố Ứng Châu cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ nói thẳng vào vấn đề:
“Bác trai nói đúng. Sầm Khả Dục tay chân mảnh mai như vậy, không bảo vệ được cậu đâu.”
Lục Thính An cố ý hắng giọng một cái, “Anh ấy có d.a.o mổ mà.”
Cố Ứng Châu phì cười, “Sao, cậu còn mong cậu ta dùng d.a.o mổ để bảo vệ cậu à? Dùng d.a.o làm người khác bị thương là phạm pháp đấy.”
Nam Cung Tư Uyển
Lục Thính An nghẹn lời, không bắt bẻ được.
Nguyên tác truyện từng nói rõ: Cố Ứng Châu sẽ ngăn cản không cho cậu tiếp cận Sầm Khả Dục là bởi vì sợ cậu giành mất “đồng minh phía chính phủ” của bên kia. Nhưng nếu chỉ xét bằng trực giác, thì cậu lại cảm thấy Cố Ứng Châu có gì đó không giống như vì Sầm Khả Dục.
Chẳng lẽ là vì mình?
Không lẽ, ở thế giới này, cậu đã vô tình thế chỗ Sầm Khả Dục trong tâm trí Cố Ứng Châu rồi?
Cửa phòng 207 mở ra. Bên ngoài hành lang đã được giăng nhiều lớp dây phong tỏa màu vàng.
Lúc cảnh sát rời đi, cửa sổ không được đóng lại, mùi nước hoa gay mũi pha lẫn mùi m.á.u tanh bên trong đã nhạt đi nhiều.
Nhưng chỉ cần bước vào phòng, Lục Thính An lại lập tức nhớ tới hai t.h.i t.h.ể bất động nằm đó, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu nghèn nghẹn.
Hiện trường được giữ khá nguyên vẹn. Những vật dụng cá nhân và hành lý hai nạn nhân từng dùng đều đã được thu giữ về cục làm vật chứng. Vị trí hai t.h.i t.h.ể nằm cũng đã được dùng phấn vẽ đánh dấu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Ứng Châu trở về dáng vẻ nghiêm túc thường thấy. Mỗi khi quay lại hiện trường vụ án, anh như trở về lãnh địa của mình, ánh mắt sắc lạnh.
“Lần này cần kiểm tra kỹ lưỡng lại, phải tìm ra dấu vết chứng minh có người thứ ba từng xuất hiện trong căn phòng này. Nếu có, khả năng cao đó chính là hung thủ để lại.”
Lục Thính An nhắc khéo:
“Cũng không thể loại trừ Trình Phàm. Ở đây có thể từng có đến bốn người.”
Cố Ứng Châu gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Hai người phối hợp rất ăn ý. Chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương muốn gì. Họ lập tức tách ra làm hai hướng: một người kiểm tra từ phòng khách vào trong, người còn lại bắt đầu từ phòng ngủ khách ngược ra ngoài.
Ngay sau cửa vào là một chiếc tủ giày khá lớn. Bên trong bày vài đôi dép dùng một lần, được xếp rất ngay ngắn, nhìn qua thì có vẻ chưa từng sử dụng.
Lục Thính An đi qua hai bước, rồi đột ngột dừng lại, quay lại ngồi xổm xuống trước tủ giày.
Dép khách sạn vốn thường xếp chồng lên nhau để trông gọn gàng. Hiếm khi nào thấy bày ra như ở nhà, trừ khi đã có người dùng rồi lại đặt lại vị trí cũ.
Mà với phong cách sống bừa bộn của hai nạn nhân áo quần còn vứt tứ tung trên sàn thì chắc chắn họ sẽ không rảnh tay mà đi xếp dép như vậy.
Cậu gỡ mấy đôi dép xuống, bên dưới lập tức lộ ra một lớp bụi đất mỏng.
Tủ giày dùng đá cẩm thạch đen, trên đó dính một ít đất màu nâu nhạt nhìn rất rõ. Bên trong còn có một cục đất to bằng ngón út, vẫn đang kết khối rất chặt. Rõ ràng trước đó nơi này đã có người đứng, đất dính từ giày bám lại.
Chỉ chốc lát sau, Lục Thính An lại tìm thấy một chiếc cúc áo màu xanh đen dưới khe ghế sofa, còn dính hai sợi chỉ cùng màu.
Cậu đang chăm chú quan sát thì Cố Ứng Châu từ phòng ngủ khách đi ra, trên tay cầm một chiếc hộp khá to.
Lục Thính An thấy cái hộp có vẻ quen quen, nheo mắt lại nhìn kỹ, “Cái gì đó?”
Cố Ứng Châu nhích ngón tay để lộ logo: “TVB.”
Lục Thính An đơ người một chút, cảm giác quen tai nhưng chưa nhớ ra. Mãi đến khi Cố Ứng Châu liếc cậu một cái, nhấn từng chữ như có hàm ý sâu xa:
“Áo. Mưa.”
Lúc này Lục Thính An mới sực nhớ: hồi thập niên 90 ở Cảng Thành, thương hiệu bao cao su TVB rất nổi. Thậm chí còn thuê mấy minh tinh nổi tiếng làm người đại diện!
Cậu hỏi:
“Vật chứng kiểu này, lúc Tiểu Hà và mấy người lấy bằng chứng không phát hiện ra à?”
Cố Ứng Châu nhàn nhạt đáp:
“Rớt sau tủ đầu giường phòng ngủ khách. Lúc bên kiểm nghiệm pháp y thu dọn khá gấp, nên sót cũng bình thường. Cậu còn nhớ Tiểu Hà hôm đó về cục nói tìm được mấy cái không?”
Lục Thính An nhớ lại, “Ba cái.”
Hai cái tìm được trong thùng rác phòng ngủ chính, một cái ở thùng rác phòng bếp. Khi đó Tiểu Hà mặt đỏ như cà chua vì xấu hổ.
Cố Ứng Châu nói:
“Á Hằng cung cấp nguyên hộp TVB, mỗi hộp sáu cái, đặt trong ngăn tủ. Ngoài ra còn có hai cái được đóng gói riêng. Tôi kiểm tra rồi, hai cái kia vẫn còn, còn hộp này thì chỉ còn lại hai.”
Lục Thính An hiểu ý ngay, “Thiếu một cái… vậy có khả năng lớn là hung thủ đã sử dụng?”
Cố Ứng Châu gật đầu:
“Đúng. Hắn rất cẩn thận, chạy trốn mà vẫn không quên mang theo chứng cứ phạm tội.”
Nói rồi anh đậy lại cái hộp, ngẩng đầu lên đã thấy Lục Thính An nhìn anh chăm chú với ánh mắt như đang phân tích điều gì đó.
Cố Ứng Châu theo bản năng sờ mặt, “Sao vậy?”
Lục Thính An lắc đầu, biểu cảm nửa cười nửa không:
“Không ngờ sếp Cố lại nắm rõ tài nguyên khách sạn Á Hằng như lòng bàn tay.”
Dám chắc ngay cả chuyện khách sạn cung cấp bao nhiêu chiếc bao cũng rõ mồn một luôn!
Cố Ứng Châu nghe một cái là biết mình bị ám chỉ bẩn thỉu, cau mày cảnh cáo:
“Đừng có suy diễn lung tung.”
Lục Thính An giả ngu:
“Tôi suy diễn gì?”
Dám làm mà không dám nhận, còn là đàn ông không?
Cố Ứng Châu nghiến răng, từng chữ như dằn từng nhát:
“Trước khi vào Tổ trọng án, tôi từng công tác ở đội truy quét tệ nạn xã hội. Lúc đó có đến Á Hằng làm nhiệm vụ. Rõ chưa?”
Đi khách sạn để phá vụ mại dâm, chứ không phải vì chuyện… kia!
Lục Thính An lập tức hiểu ra mình đúng là nghĩ sai, bật cười một cái. Nhưng rất nhanh đã nghiêm túc trở lại, chỉ tay về phía cửa:
“Quầy lễ tân dưới lầu chắc có ghi lại danh sách khách thuê nhận đồ dùng thêm. Đi xem thử không?”
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi trước, không thèm nhìn cậu nữa.
Lục Thính An tự biết mình vừa chọc quê người ta, bèn rụt cổ đi theo sau.
Lúc rời đi, cậu còn không quên cho chiếc cúc áo vào túi vật chứng.
Chỉ có điều, cậu vẫn chưa nhớ nổi cái nút áo đó rơi ra từ chỗ nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương