Lúc quay lại khách sạn Á Hằng, cuộc kiểm tra hiện trường đã hoàn tất, toàn bộ khách trong khách sạn cũng đã dọn đi sạch sẽ. Một phần được sắp xếp sang khách sạn Kim Vượng đối diện, số còn lại không giành được phòng ở Kim Vượng thì đành ngậm ngùi đi xa hơn, tìm khách sạn khác ở khu vực lân cận.
Dù sao nơi đây cũng vừa xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, khách trọ đều sợ hãi lo lắng, có thể chạy là chạy ngay, chẳng buồn ở lại than phiền lấy một câu, huống hồ là cãi nhau với quản lý Dư Lượng.
Lục Thính An dừng xe trước cửa khách sạn Á Hằng, nhưng lại không vào ngay mà quay đầu đi về phía khách sạn nhà mình – Kim Vượng trước một chuyến.
Sau vụ lùm xùm bên kia, Kim Vượng có thể nói là kín chỗ từ trong ra ngoài. Đại sảnh tầng trệt đông nghẹt người, chỗ ngồi không còn một chỗ trống, ngay cả quầy lễ tân cũng bị bao vây bởi khách và người vây xem.
Người thì vốn dĩ tò mò chuyện bao đồng, nghe nói giữa trưa đối diện xảy ra chuyện lớn, không chen vào xem được thì giờ rảnh là kéo đến hóng hớt. Có vài người thậm chí còn giả làm khách để vào trong. Cũng có không ít phóng viên đội lốt khách trọ trà trộn vào, mắt láo liên đầy hào hứng.
Lục Thính An vừa nhìn thấy cảnh tượng chen chúc ở cửa chính, lập tức đổi hướng vòng ra cửa sau. Vừa lúc cậu trông thấy Lục Trầm Hộ và Lục Kim đang nghỉ ngơi gần phòng nhân viên phía sau.
Chuyện xảy ra hôm nay thực sự lại mang đến lợi thế cho Kim Vượng. Trong thời gian ngắn, chắc chắn khách sạn Á Hằng sẽ không thể hoạt động bình thường trở lại, và khách lưu trú sẽ đổ xô sang phía họ. Nhưng cậu cũng không vì vậy mà thấy vui mừng sớm.
Bởi vì nếu hung thủ không nhằm vào Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy, mà mục tiêu thật sự là khách sạn Á Hằng, thì chưa biết chừng… Kim Vượng có thể sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Huống hồ gì, cái loại người như Dư Lượng vốn không phải dạng biết điều. Ông ta đã từng dám sắp xếp cả bệnh nhân tâm thần đến Kim Vượng gây rối, thì ai mà dám chắc lần này sau khi tổn thất một khoản lớn, lão sẽ không dựng chuyện bôi nhọ danh tiếng khách sạn nhà họ Lục? Cho nên, dù thế nào thì cũng không thể lơ là cảnh giác.
Lục Trầm Hộ mặt trầm xuống, hạ giọng dặn dò:
“Lục Kim, ông đi sắp xếp thêm vài người mặc thường phục làm bảo vệ, trông chừng cả cửa trước lẫn cửa sau, tầng trệt và sân phơi đều phải kiểm soát chặt chẽ. Trừ khách ra, đến cả một con ruồi cũng không được lọt vào.”
Lục Kim gật đầu:
“Rõ rồi.”
Lục Trầm Hộ lại nói thêm:
“Mỗi tầng cũng bố trí một người. Hễ nghe thấy động tĩnh gì là báo ngay.”
Nhưng còn chưa kịp nghe Lục Kim đáp lại, cửa phòng nghỉ đã vang lên một giọng quen thuộc:
“Không cần phải huy động lớn như thế. Hung thủ sẽ không tới khách sạn chúng ta gây án đâu.”
Hai người đồng loạt quay lại, thấy Lục Thính An đang dẫn Cố Ứng Châu đi vào.
Cửa phòng nghỉ vốn không đóng kín. Bây giờ khách trọ chỉ sợ nhất là gì? Đương nhiên là vấn đề an toàn tính mạng. Hai học sinh cấp ba như Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy còn bị g.i.ế.c trong phòng mình một cách âm thầm như thế, mãi mười mấy tiếng sau mới phát hiện ra, thì ai mà không lo sợ sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo?
Nếu không phải bắt buộc phải ở khách sạn, e là họ đã dọn sạch đồ mà chuồn từ sớm.
Lục Trầm Hộ và Lục Kim bàn chuyện là để củng cố an ninh, không để khách nghe thấy thì cũng sẽ cử bảo vệ đứng rõ ràng cho khách thấy mà yên tâm. Nếu khách trọ tình cờ nghe được đối thoại, càng tốt, khách càng yên lòng, càng đánh giá cao cách xử lý của Kim Vượng.
Chỉ là bọn họ không ngờ người nghe đầu tiên lại là Lục Thính An.
Lục Trầm Hộ mừng rỡ gọi:
“Thính An? Con sao lại tới đây? Mau đưa cậu Cố vào trong ngồi.”
Sau đó quay sang Lục Kim nháy mắt:
“Lão Kim, đóng cửa lại đi.”
Lục Kim lập tức đáp lời, nhanh tay đóng cửa trước mặt Lục Thính An.
Lục Thính An xua tay:
“Không cần ngồi. Bọn con định sang Á Hằng kiểm tra thêm, nghe nói một số khách bên đó sang đây, tiện thể ghé qua xem sao.”
Cậu dừng một chút rồi nói thêm:
“Ba, không cần tốn nhiều nhân lực trông chừng khách sạn như vậy đâu. Hung thủ sẽ không mò tới Kim Vượng.”
Lục Trầm Hộ khó hiểu nhìn con trai:
“Sao lại nói vậy?”
Lục Thính An điềm đạm đáp:
“Đối phương không g.i.ế.c người vô tội bừa bãi. Hắn nhắm đến chính là hai nạn nhân cụ thể.”
Nam Cung Tư Uyển
Nếu hung thủ không phải loại cuồng sát, mà chỉ nhằm đúng đối tượng để trừ khử, thì việc hắn tiếp tục ra tay với người khác chẳng khác nào làm chuyện dư thừa.
Hơn nữa, sự việc đã ầm ĩ đến mức này rồi. Dù hung thủ có là kẻ tâm thần cũng biết lựa thời điểm ra tay. Mà với khoảng cách gần sát giữa Kim Vượng và Á Hằng, nếu hắn còn một chút lý trí, chắc chắn sẽ không chọn một nơi bị theo dõi sát sao để hành động.
Lục Trầm Hộ luôn tin tưởng vào lời con trai. Giờ đây Lục Thính An đã là cảnh sát nổi bật, là niềm tự hào của nhà họ Lục, nên ông chẳng hề nghi ngờ điều gì. Vừa nghe con nói chắc chắn hung thủ không tái phạm, tim ông cũng nhẹ hẳn đi.
Lục Thính An lại hỏi:
“Sau khi bọn con rời đi hồi trưa, Dư Lượng có gây khó dễ gì cho ba không?”
Lục Trầm Hộ ngẩn ra, nhìn ánh mắt đầy quan tâm của con trai thì lòng ông như được rót mật ngọt, ấm áp từ trong ra ngoài, cảm giác đến cả áo bông cũng muốn cởi.
Ai bảo con gái mới là áo bông nhỏ贴心? Con ông trước kia đúng là “cái bao cát bị gió lùa” nhưng bây giờ chính là chiếc áo lông vũ cao cấp nhất!
Ông khẽ hắng giọng, cuối câu còn vút lên đầy đắc ý:
“Lão nào dám làm gì ba chứ!”
“Con trai ba là ai? Chính là tiểu thần thám nổi tiếng của sở cảnh sát! Chuyện lần trước lão cho bệnh nhân tâm thần đến Kim Vượng suýt nữa đ.â.m người, ba còn chưa tính sổ với lão đâu! Nếu lão già đấy mà dám kiếm chuyện nữa, ba tung cú đ.ấ.m với cú đá là đè lão xuống đất chà cho ra bã luôn!”
Bên cạnh, Lục Kim nhìn ông chủ mình cứ như biến thành người khác mỗi khi đứng trước mặt con trai, chỉ biết co giật khóe miệng.
Lục Trầm Hộ lấy lại vẻ nghiêm túc, cười nói:
“Con yên tâm, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến ba. Làm ăn thì cạnh tranh là chuyện thường, dụ khách về bên mình cũng là chiến thuật, nhưng động chạm tới mạng người thì ba tuyệt đối không dây vào. Sau khi các con đi lên hiện trường điều tra, ba và Lão Kim cũng rút luôn. Nếu Dư Lượng còn dám mở miệng nói bậy, ba sẽ thuê luật sư kiện hắn tới sạt nghiệp!”
Lục Thính An liếc ông vài cái, thấy ông đúng là tinh thần phấn chấn, không hề diễn, lúc này mới yên tâm thật sự.
Lục Trầm Hộ thì vừa thấy con trai là đã bật chế độ “ba ba lải nhải”, nói một tràng dài, đến khi liếc nhìn thấy Cố Ứng Châu đứng bên mới sực nhớ trong phòng còn có người ngoài.
Ông vội thu lại dáng vẻ kích động, nhìn Cố Ứng Châu rồi ngượng ngùng cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu Cố, thật ngại quá. Tôi chỉ có mỗi cậu con trai này, cứ nhìn thấy nó là không kiềm được nói nhiều. Mong cậu đừng chê cười.”
Cố Ứng Châu im lặng vài giây, rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa lịch sự vừa có chút thân thiện.
Nụ cười đó khiến Lục Trầm Hộ không khỏi ngờ ngợ: có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Cố Ứng Châu nhẹ giọng nói:
“Bác trai rất chu đáo, cháu thực sự ngưỡng mộ tình cảm cha con của hai người.”
Cảng Thành có vô số nhà hào môn, Cố Xương Hồng không thể nghi ngờ là một người cha xuất sắc. Cố gia có bề dày trăm năm, vậy mà ông vẫn chấp nhận để con trai bỏ lại gia nghiệp, theo nghề cảnh sát, điều này không chỉ nhờ sự kiên định của Cố Ứng Châu, mà cũng có phần vì cha anh sẵn lòng buông tay.
Nhưng suốt tuổi thơ và thời niên thiếu, Cố Ứng Châu rất hiếm khi thấy được vẻ hiền từ của cha mình.
Ông là một người cha nghiêm khắc đến cực đoan. Từ thành tích học tập đến phẩm chất đạo đức, tất cả đều phải đạt đến mức hoàn hảo, khiến Cố Ứng Châu từ bé đã tự ép bản thân, theo chủ nghĩa cầu toàn, tính cách cũng trở nên cứng cỏi, mạnh mẽ.
Nhìn lại quá khứ, kiểu người như Cố Xương Hồng cũng được coi là một người ba hiếm có. Cố Ứng Châu cũng rất biết ơn ông, vì nếu không có ông, anh sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng mối quan hệ giữa hai cha con họ luôn giữ ở mức xa cách. Dù sống chung dưới một mái nhà, mỗi lần gặp mặt chỉ nói vài câu về công việc, chưa từng tâm sự chuyện cá nhân.
Hai người, ai cũng cố chấp và ngang bướng, không ai chịu lùi một bước.
Trước kia, thấy Lục Trầm Hộ cưng chiều con trai quá mức, Cố Ứng Châu cảm thấy rất xem thường. Cho rằng đây điển hình của kiểu “cha mềm con hư”, mà Lục Thính An chính là một mẫu minh họa sống.
Nhưng bây giờ thì khác. Lục Thính An đã thay đổi hoàn toàn. Thấy hai cha con họ thân thiết như vậy, Cố Ứng Châu lại cảm thấy, có lẽ chính nhờ sự yêu thương và cách dạy dỗ cởi mở của Lục Trầm Hộ nên mới có một Lục Thính An như hôm nay.
May là Lục Thính An không thể nghe được mấy lời trong lòng kia của anh, chứ không thì chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường luôn.
Bởi vì tính cách hiện tại của cậu thật ra chẳng có mấy phần liên quan đến Lục Trầm Hộ. Cậu trưởng thành trong một gia đình nghiêm túc, nền nếp, là con nhà nòi ngành cảnh sát. Nếu có gì khiến cậu trở nên khác biệt với “nguyên chủ”, thì đó là sự trưởng thành của một con người từng trải, chứ không phải vì được nuông chiều.
Lục Trầm Hộ đúng là một người cha tốt, nhưng ông không thật sự hiểu cách giáo dục. Trẻ con như tờ giấy trắng, mà nếu cứ dung túng thì chỉ dễ hư hỏng thêm. Phần lớn kết cục là càng lớn càng khó dạy.
Còn cậu bây giờ, là do bản thân tự điều chỉnh. Còn Lục Trầm Hộ, chỉ là ông tình cảm thật lòng nên mối quan hệ giữa hai người mới dần dần trở nên hòa hợp hơn. Nếu không, thì cũng giống như nguyên chủ ngày xưa cãi nhau suốt ngày, gà bay chó sủa.
Lục Trầm Hộ chẳng hề hay biết hai người kia mỗi người đang có một vở kịch riêng trong lòng. Chỉ biết rằng được Cố Ứng Châu khen một câu, ông đã vui đến tít mắt, nụ cười giấu cũng không giấu nổi.
“Ấy da, đâu dám nhận! Chúng tôi chỉ là cha con bình thường thôi.” Ông khách sáo nói.
“Bác trai khiêm tốn quá rồi.”
Cố Ứng Châu một câu lại một câu “bác trai”, vô hình trung nâng tầm vị trí của Lục Trầm Hộ, khiến ông có cảm giác mình đã quên mất đối diện là đại thiếu gia nhà họ Cố, người không dễ động vào nhất Cảng Thành.
Chợt nghĩ đến chuyện gì, Lục Trầm Hộ bước tới vài bước, ánh mắt đầy quan tâm nhìn vào tay phải của anh:
“Chuyện cậu bị thương vì giúp Thính An, tôi có nghe qua rồi. Khi đó tình huống gấp gáp, tôi cũng không dám nghĩ nếu không có cậu, thì con tôi sẽ bị thương nặng đến thế nào…”
Cố Ứng Châu bình tĩnh, không quá khách sáo cũng chẳng kiêu ngạo:
“Bác trai cứ gọi cháu là Ứng Châu là được rồi.”
“Ấy ấy, được được!” Lục Trầm Hộ đáp ngay.
Dù chuyện bị thương đã trôi qua vài ngày, nhưng vết cắn khi ấy đúng là sâu thật. Răng con ch.ó ngoạm luôn một mảng thịt, đến giờ tay vẫn còn đau, chưa lên da non. Hôm qua còn phải nhờ Lục Thính An thay băng thuốc, băng gạc cuốn dày cộp nhìn chẳng khác gì bị thương nghiêm trọng sắp tàn phế.
Nghĩ đến việc cậu ấy vì con mình mà bị thương như vậy, trong lòng Lục Trầm Hộ vừa áy náy vừa cảm động. Ông cẩn thận cầm tay Cố Ứng Châu lên nhìn, lo lắng hỏi:
“Bị nặng vậy, còn đau không?”
Cố Ứng Châu theo phản xạ định đáp “không”, nhưng liếc thấy Lục Thính An đang đứng bên yên lặng như tượng, anh đột ngột đổi giọng, thậm chí giọng còn mềm hẳn đi:
“Đau.”
Dừng một nhịp, anh lại bổ sung với vẻ kiên cường:
“Nhưng chịu được.”
Lục Trầm Hộ càng nghe càng đau lòng. Đến nỗi một người chiều con như mạng như ông không nhịn được quay sang Lục Thính An, trừng mắt:
“Thính An! Cái này thì ba phải nói con một câu đấy. Nếu Ứng Châu bị thương vì con, thì ít nhất con cũng phải chăm sóc cậu ấy đàng hoàng, để cậu ấy yên tâm dưỡng thương!”
Lục Thính An giật mình, như có dấu chấm hỏi hiện lơ lửng trên đầu.
“Con vẫn đang chăm sóc mà!” Cậu nhấn mạnh.
Bao ngày nay, cậu lo từ A đến Z! Uống nước thì phải rót, ăn cơm thì bới giúp, còn phải thay băng, xách đồ, làm tài xế… Gần như chỉ thiếu nước không bế người ta đi tắm thôi!
Nếu nhiêu đó còn chưa gọi là “chăm sóc”, thì rốt cuộc mấy ngày nay cậu đã làm cái quái gì vậy?!
Cố Ứng Châu bên cạnh mỉm cười nhẹ, nụ cười nhạt như sương sớm lại pha chút yếu ớt khó hiểu. Anh từ tốn rút tay về, giọng nói nhu hòa:
“Bác trai đừng trách cậu ấy. Tay cháu cũng không đến mức tàn phế, mấy chuyện nhỏ có thể tự lo được.”
Lục Thính An: “……???”
Không làm phiền?
Vậy mấy ngày nay người chịu khó phục vụ từ sáng tới tối là ai chứ? Là ma à?!
Cố Ứng Châu rõ ràng tay không có bị tàn, lúc được huấn luyện đến nỗi m.á.u chảy đẫm băng gạc còn không hề cau mày. Giờ giả vờ yếu đuối là đang diễn tuồng gì đây?
Lục Thính An rất hiếm khi cảm thấy ấm ức như vậy, mà càng không ngờ một người đứng đắn như Cố Ứng Châu lại có thể chơi xỏ cậu ngay trước mặt cha mình!
Cậu còn chưa kịp phản bác, thì Lục Trầm Hộ đã hào hứng tiếp lời, dứt khoát vỗ bàn tuyên bố:
“Làm sao có thể gọi là phiền được? Nhà họ Lục chúng ta từ trước đến nay là có ơn phải báo. Cháu cứu mạng con trai tôi, thì dù nó có lấy thân báo đáp cũng là điều nên làm!”
Cố Ứng Châu khẽ nheo mắt.
Lục Thính An: “???”
“Huống chi—” Lục Trầm Hộ đổi giọng, “Hai đứa không phải cộng sự sao? Thính An chăm sóc cháu là điều hiển nhiên.”
“Cộng sự…”
Dù sao nơi đây cũng vừa xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, khách trọ đều sợ hãi lo lắng, có thể chạy là chạy ngay, chẳng buồn ở lại than phiền lấy một câu, huống hồ là cãi nhau với quản lý Dư Lượng.
Lục Thính An dừng xe trước cửa khách sạn Á Hằng, nhưng lại không vào ngay mà quay đầu đi về phía khách sạn nhà mình – Kim Vượng trước một chuyến.
Sau vụ lùm xùm bên kia, Kim Vượng có thể nói là kín chỗ từ trong ra ngoài. Đại sảnh tầng trệt đông nghẹt người, chỗ ngồi không còn một chỗ trống, ngay cả quầy lễ tân cũng bị bao vây bởi khách và người vây xem.
Người thì vốn dĩ tò mò chuyện bao đồng, nghe nói giữa trưa đối diện xảy ra chuyện lớn, không chen vào xem được thì giờ rảnh là kéo đến hóng hớt. Có vài người thậm chí còn giả làm khách để vào trong. Cũng có không ít phóng viên đội lốt khách trọ trà trộn vào, mắt láo liên đầy hào hứng.
Lục Thính An vừa nhìn thấy cảnh tượng chen chúc ở cửa chính, lập tức đổi hướng vòng ra cửa sau. Vừa lúc cậu trông thấy Lục Trầm Hộ và Lục Kim đang nghỉ ngơi gần phòng nhân viên phía sau.
Chuyện xảy ra hôm nay thực sự lại mang đến lợi thế cho Kim Vượng. Trong thời gian ngắn, chắc chắn khách sạn Á Hằng sẽ không thể hoạt động bình thường trở lại, và khách lưu trú sẽ đổ xô sang phía họ. Nhưng cậu cũng không vì vậy mà thấy vui mừng sớm.
Bởi vì nếu hung thủ không nhằm vào Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy, mà mục tiêu thật sự là khách sạn Á Hằng, thì chưa biết chừng… Kim Vượng có thể sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Huống hồ gì, cái loại người như Dư Lượng vốn không phải dạng biết điều. Ông ta đã từng dám sắp xếp cả bệnh nhân tâm thần đến Kim Vượng gây rối, thì ai mà dám chắc lần này sau khi tổn thất một khoản lớn, lão sẽ không dựng chuyện bôi nhọ danh tiếng khách sạn nhà họ Lục? Cho nên, dù thế nào thì cũng không thể lơ là cảnh giác.
Lục Trầm Hộ mặt trầm xuống, hạ giọng dặn dò:
“Lục Kim, ông đi sắp xếp thêm vài người mặc thường phục làm bảo vệ, trông chừng cả cửa trước lẫn cửa sau, tầng trệt và sân phơi đều phải kiểm soát chặt chẽ. Trừ khách ra, đến cả một con ruồi cũng không được lọt vào.”
Lục Kim gật đầu:
“Rõ rồi.”
Lục Trầm Hộ lại nói thêm:
“Mỗi tầng cũng bố trí một người. Hễ nghe thấy động tĩnh gì là báo ngay.”
Nhưng còn chưa kịp nghe Lục Kim đáp lại, cửa phòng nghỉ đã vang lên một giọng quen thuộc:
“Không cần phải huy động lớn như thế. Hung thủ sẽ không tới khách sạn chúng ta gây án đâu.”
Hai người đồng loạt quay lại, thấy Lục Thính An đang dẫn Cố Ứng Châu đi vào.
Cửa phòng nghỉ vốn không đóng kín. Bây giờ khách trọ chỉ sợ nhất là gì? Đương nhiên là vấn đề an toàn tính mạng. Hai học sinh cấp ba như Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy còn bị g.i.ế.c trong phòng mình một cách âm thầm như thế, mãi mười mấy tiếng sau mới phát hiện ra, thì ai mà không lo sợ sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo?
Nếu không phải bắt buộc phải ở khách sạn, e là họ đã dọn sạch đồ mà chuồn từ sớm.
Lục Trầm Hộ và Lục Kim bàn chuyện là để củng cố an ninh, không để khách nghe thấy thì cũng sẽ cử bảo vệ đứng rõ ràng cho khách thấy mà yên tâm. Nếu khách trọ tình cờ nghe được đối thoại, càng tốt, khách càng yên lòng, càng đánh giá cao cách xử lý của Kim Vượng.
Chỉ là bọn họ không ngờ người nghe đầu tiên lại là Lục Thính An.
Lục Trầm Hộ mừng rỡ gọi:
“Thính An? Con sao lại tới đây? Mau đưa cậu Cố vào trong ngồi.”
Sau đó quay sang Lục Kim nháy mắt:
“Lão Kim, đóng cửa lại đi.”
Lục Kim lập tức đáp lời, nhanh tay đóng cửa trước mặt Lục Thính An.
Lục Thính An xua tay:
“Không cần ngồi. Bọn con định sang Á Hằng kiểm tra thêm, nghe nói một số khách bên đó sang đây, tiện thể ghé qua xem sao.”
Cậu dừng một chút rồi nói thêm:
“Ba, không cần tốn nhiều nhân lực trông chừng khách sạn như vậy đâu. Hung thủ sẽ không mò tới Kim Vượng.”
Lục Trầm Hộ khó hiểu nhìn con trai:
“Sao lại nói vậy?”
Lục Thính An điềm đạm đáp:
“Đối phương không g.i.ế.c người vô tội bừa bãi. Hắn nhắm đến chính là hai nạn nhân cụ thể.”
Nam Cung Tư Uyển
Nếu hung thủ không phải loại cuồng sát, mà chỉ nhằm đúng đối tượng để trừ khử, thì việc hắn tiếp tục ra tay với người khác chẳng khác nào làm chuyện dư thừa.
Hơn nữa, sự việc đã ầm ĩ đến mức này rồi. Dù hung thủ có là kẻ tâm thần cũng biết lựa thời điểm ra tay. Mà với khoảng cách gần sát giữa Kim Vượng và Á Hằng, nếu hắn còn một chút lý trí, chắc chắn sẽ không chọn một nơi bị theo dõi sát sao để hành động.
Lục Trầm Hộ luôn tin tưởng vào lời con trai. Giờ đây Lục Thính An đã là cảnh sát nổi bật, là niềm tự hào của nhà họ Lục, nên ông chẳng hề nghi ngờ điều gì. Vừa nghe con nói chắc chắn hung thủ không tái phạm, tim ông cũng nhẹ hẳn đi.
Lục Thính An lại hỏi:
“Sau khi bọn con rời đi hồi trưa, Dư Lượng có gây khó dễ gì cho ba không?”
Lục Trầm Hộ ngẩn ra, nhìn ánh mắt đầy quan tâm của con trai thì lòng ông như được rót mật ngọt, ấm áp từ trong ra ngoài, cảm giác đến cả áo bông cũng muốn cởi.
Ai bảo con gái mới là áo bông nhỏ贴心? Con ông trước kia đúng là “cái bao cát bị gió lùa” nhưng bây giờ chính là chiếc áo lông vũ cao cấp nhất!
Ông khẽ hắng giọng, cuối câu còn vút lên đầy đắc ý:
“Lão nào dám làm gì ba chứ!”
“Con trai ba là ai? Chính là tiểu thần thám nổi tiếng của sở cảnh sát! Chuyện lần trước lão cho bệnh nhân tâm thần đến Kim Vượng suýt nữa đ.â.m người, ba còn chưa tính sổ với lão đâu! Nếu lão già đấy mà dám kiếm chuyện nữa, ba tung cú đ.ấ.m với cú đá là đè lão xuống đất chà cho ra bã luôn!”
Bên cạnh, Lục Kim nhìn ông chủ mình cứ như biến thành người khác mỗi khi đứng trước mặt con trai, chỉ biết co giật khóe miệng.
Lục Trầm Hộ lấy lại vẻ nghiêm túc, cười nói:
“Con yên tâm, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến ba. Làm ăn thì cạnh tranh là chuyện thường, dụ khách về bên mình cũng là chiến thuật, nhưng động chạm tới mạng người thì ba tuyệt đối không dây vào. Sau khi các con đi lên hiện trường điều tra, ba và Lão Kim cũng rút luôn. Nếu Dư Lượng còn dám mở miệng nói bậy, ba sẽ thuê luật sư kiện hắn tới sạt nghiệp!”
Lục Thính An liếc ông vài cái, thấy ông đúng là tinh thần phấn chấn, không hề diễn, lúc này mới yên tâm thật sự.
Lục Trầm Hộ thì vừa thấy con trai là đã bật chế độ “ba ba lải nhải”, nói một tràng dài, đến khi liếc nhìn thấy Cố Ứng Châu đứng bên mới sực nhớ trong phòng còn có người ngoài.
Ông vội thu lại dáng vẻ kích động, nhìn Cố Ứng Châu rồi ngượng ngùng cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu Cố, thật ngại quá. Tôi chỉ có mỗi cậu con trai này, cứ nhìn thấy nó là không kiềm được nói nhiều. Mong cậu đừng chê cười.”
Cố Ứng Châu im lặng vài giây, rồi khẽ mỉm cười. Một nụ cười vừa lịch sự vừa có chút thân thiện.
Nụ cười đó khiến Lục Trầm Hộ không khỏi ngờ ngợ: có phải mình nhìn nhầm rồi không?
Cố Ứng Châu nhẹ giọng nói:
“Bác trai rất chu đáo, cháu thực sự ngưỡng mộ tình cảm cha con của hai người.”
Cảng Thành có vô số nhà hào môn, Cố Xương Hồng không thể nghi ngờ là một người cha xuất sắc. Cố gia có bề dày trăm năm, vậy mà ông vẫn chấp nhận để con trai bỏ lại gia nghiệp, theo nghề cảnh sát, điều này không chỉ nhờ sự kiên định của Cố Ứng Châu, mà cũng có phần vì cha anh sẵn lòng buông tay.
Nhưng suốt tuổi thơ và thời niên thiếu, Cố Ứng Châu rất hiếm khi thấy được vẻ hiền từ của cha mình.
Ông là một người cha nghiêm khắc đến cực đoan. Từ thành tích học tập đến phẩm chất đạo đức, tất cả đều phải đạt đến mức hoàn hảo, khiến Cố Ứng Châu từ bé đã tự ép bản thân, theo chủ nghĩa cầu toàn, tính cách cũng trở nên cứng cỏi, mạnh mẽ.
Nhìn lại quá khứ, kiểu người như Cố Xương Hồng cũng được coi là một người ba hiếm có. Cố Ứng Châu cũng rất biết ơn ông, vì nếu không có ông, anh sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng mối quan hệ giữa hai cha con họ luôn giữ ở mức xa cách. Dù sống chung dưới một mái nhà, mỗi lần gặp mặt chỉ nói vài câu về công việc, chưa từng tâm sự chuyện cá nhân.
Hai người, ai cũng cố chấp và ngang bướng, không ai chịu lùi một bước.
Trước kia, thấy Lục Trầm Hộ cưng chiều con trai quá mức, Cố Ứng Châu cảm thấy rất xem thường. Cho rằng đây điển hình của kiểu “cha mềm con hư”, mà Lục Thính An chính là một mẫu minh họa sống.
Nhưng bây giờ thì khác. Lục Thính An đã thay đổi hoàn toàn. Thấy hai cha con họ thân thiết như vậy, Cố Ứng Châu lại cảm thấy, có lẽ chính nhờ sự yêu thương và cách dạy dỗ cởi mở của Lục Trầm Hộ nên mới có một Lục Thính An như hôm nay.
May là Lục Thính An không thể nghe được mấy lời trong lòng kia của anh, chứ không thì chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường luôn.
Bởi vì tính cách hiện tại của cậu thật ra chẳng có mấy phần liên quan đến Lục Trầm Hộ. Cậu trưởng thành trong một gia đình nghiêm túc, nền nếp, là con nhà nòi ngành cảnh sát. Nếu có gì khiến cậu trở nên khác biệt với “nguyên chủ”, thì đó là sự trưởng thành của một con người từng trải, chứ không phải vì được nuông chiều.
Lục Trầm Hộ đúng là một người cha tốt, nhưng ông không thật sự hiểu cách giáo dục. Trẻ con như tờ giấy trắng, mà nếu cứ dung túng thì chỉ dễ hư hỏng thêm. Phần lớn kết cục là càng lớn càng khó dạy.
Còn cậu bây giờ, là do bản thân tự điều chỉnh. Còn Lục Trầm Hộ, chỉ là ông tình cảm thật lòng nên mối quan hệ giữa hai người mới dần dần trở nên hòa hợp hơn. Nếu không, thì cũng giống như nguyên chủ ngày xưa cãi nhau suốt ngày, gà bay chó sủa.
Lục Trầm Hộ chẳng hề hay biết hai người kia mỗi người đang có một vở kịch riêng trong lòng. Chỉ biết rằng được Cố Ứng Châu khen một câu, ông đã vui đến tít mắt, nụ cười giấu cũng không giấu nổi.
“Ấy da, đâu dám nhận! Chúng tôi chỉ là cha con bình thường thôi.” Ông khách sáo nói.
“Bác trai khiêm tốn quá rồi.”
Cố Ứng Châu một câu lại một câu “bác trai”, vô hình trung nâng tầm vị trí của Lục Trầm Hộ, khiến ông có cảm giác mình đã quên mất đối diện là đại thiếu gia nhà họ Cố, người không dễ động vào nhất Cảng Thành.
Chợt nghĩ đến chuyện gì, Lục Trầm Hộ bước tới vài bước, ánh mắt đầy quan tâm nhìn vào tay phải của anh:
“Chuyện cậu bị thương vì giúp Thính An, tôi có nghe qua rồi. Khi đó tình huống gấp gáp, tôi cũng không dám nghĩ nếu không có cậu, thì con tôi sẽ bị thương nặng đến thế nào…”
Cố Ứng Châu bình tĩnh, không quá khách sáo cũng chẳng kiêu ngạo:
“Bác trai cứ gọi cháu là Ứng Châu là được rồi.”
“Ấy ấy, được được!” Lục Trầm Hộ đáp ngay.
Dù chuyện bị thương đã trôi qua vài ngày, nhưng vết cắn khi ấy đúng là sâu thật. Răng con ch.ó ngoạm luôn một mảng thịt, đến giờ tay vẫn còn đau, chưa lên da non. Hôm qua còn phải nhờ Lục Thính An thay băng thuốc, băng gạc cuốn dày cộp nhìn chẳng khác gì bị thương nghiêm trọng sắp tàn phế.
Nghĩ đến việc cậu ấy vì con mình mà bị thương như vậy, trong lòng Lục Trầm Hộ vừa áy náy vừa cảm động. Ông cẩn thận cầm tay Cố Ứng Châu lên nhìn, lo lắng hỏi:
“Bị nặng vậy, còn đau không?”
Cố Ứng Châu theo phản xạ định đáp “không”, nhưng liếc thấy Lục Thính An đang đứng bên yên lặng như tượng, anh đột ngột đổi giọng, thậm chí giọng còn mềm hẳn đi:
“Đau.”
Dừng một nhịp, anh lại bổ sung với vẻ kiên cường:
“Nhưng chịu được.”
Lục Trầm Hộ càng nghe càng đau lòng. Đến nỗi một người chiều con như mạng như ông không nhịn được quay sang Lục Thính An, trừng mắt:
“Thính An! Cái này thì ba phải nói con một câu đấy. Nếu Ứng Châu bị thương vì con, thì ít nhất con cũng phải chăm sóc cậu ấy đàng hoàng, để cậu ấy yên tâm dưỡng thương!”
Lục Thính An giật mình, như có dấu chấm hỏi hiện lơ lửng trên đầu.
“Con vẫn đang chăm sóc mà!” Cậu nhấn mạnh.
Bao ngày nay, cậu lo từ A đến Z! Uống nước thì phải rót, ăn cơm thì bới giúp, còn phải thay băng, xách đồ, làm tài xế… Gần như chỉ thiếu nước không bế người ta đi tắm thôi!
Nếu nhiêu đó còn chưa gọi là “chăm sóc”, thì rốt cuộc mấy ngày nay cậu đã làm cái quái gì vậy?!
Cố Ứng Châu bên cạnh mỉm cười nhẹ, nụ cười nhạt như sương sớm lại pha chút yếu ớt khó hiểu. Anh từ tốn rút tay về, giọng nói nhu hòa:
“Bác trai đừng trách cậu ấy. Tay cháu cũng không đến mức tàn phế, mấy chuyện nhỏ có thể tự lo được.”
Lục Thính An: “……???”
Không làm phiền?
Vậy mấy ngày nay người chịu khó phục vụ từ sáng tới tối là ai chứ? Là ma à?!
Cố Ứng Châu rõ ràng tay không có bị tàn, lúc được huấn luyện đến nỗi m.á.u chảy đẫm băng gạc còn không hề cau mày. Giờ giả vờ yếu đuối là đang diễn tuồng gì đây?
Lục Thính An rất hiếm khi cảm thấy ấm ức như vậy, mà càng không ngờ một người đứng đắn như Cố Ứng Châu lại có thể chơi xỏ cậu ngay trước mặt cha mình!
Cậu còn chưa kịp phản bác, thì Lục Trầm Hộ đã hào hứng tiếp lời, dứt khoát vỗ bàn tuyên bố:
“Làm sao có thể gọi là phiền được? Nhà họ Lục chúng ta từ trước đến nay là có ơn phải báo. Cháu cứu mạng con trai tôi, thì dù nó có lấy thân báo đáp cũng là điều nên làm!”
Cố Ứng Châu khẽ nheo mắt.
Lục Thính An: “???”
“Huống chi—” Lục Trầm Hộ đổi giọng, “Hai đứa không phải cộng sự sao? Thính An chăm sóc cháu là điều hiển nhiên.”
“Cộng sự…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương